Bóng lưng của Tân Tiểu Khả khuất sau cánh cửa.

Rầm!

Người gì đâu mà chả biết nhẹ nhàng nâng niu gì hết, lại đi trút giận lên cánh cửa vô tội kia.

Lâm Phi Đào nhìn vô hình vào cánh cửa, cô không biết bản thân cô nên làm những gì tiếp theo đây? Cô ta đã cảnh cáo cô rồi, lẽ nào cô không đề phòng cảnh giác?

Quả đúng với lời nói của Vy Tố Phi, cô ta là một con cáo già, hôm nay cô ta đã tức giận và đe doạ cô rồi, không biết vài ngày sau cô ta sẽ dùng mưu kế gì để chèn ép cô đây?

Tự nhiên Lâm Phi Đào lại cảm thấy thân phận mình thật đúng với hạng gái “trà xanh”, hạng gái Tuesday như cộng đồng mạng hay xôn xao. Có phải cô đã là người thứ ba chen vào hạnh phúc hôn nhân của ba người khác chăng?

Nhưng cô và Huyết Từ Ca đã yêu nhau được ba năm rồi cơ mà, khi yêu cô đâu biết rằng anh ấy có vị hôn thê, chỉ biết rằng anh ấy là một con người bình thường, đến mãi sau này khi gặp được mẹ anh thì cô mới biết được thân phận của anh.

Nhưng trong cuộc tình này cô hoàn toàn là một kẻ vô tội, vì yêu mà chịu hy sinh tất cả, cô đâu ngờ tới mình lại rơi vào lưới tình tay ba này.

Cô vẫn nhìn vô vọng vào không khí, bản thân mình uất nghẹn như muốn khóc. Cô phải làm sao đây? Làm sao để bảo vệ bản thân mình? Giờ đây Vy Tố Phi đã sinh sống ở nơi khác rồi, ngày hôm nay cũng là một buổi học yên ổn của cô, không biết từ mai trở đi, mấy cô nàng thiên kim tiểu thư ở trong trường liệu có tìm cách chế giễu cô không đây?

Nghĩ đến việc tương lai của mình lại bị người ta chà đạp tự nhiên Lâm Phi Đào cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Cô tự hỏi bản thân mình rằng tại sao phải hạ thấp bản thân mình cơ chứ? Trước đây vì không muốn Huyết Từ Ca nhận ra cô cho nên cô mới đột lốt vịt trời xấu xí như vậy.

Giờ cô và Huyết Từ Ca quay lại với cô rồi, cô tội gì phải hạ thấp bản thân mình cơ chứ? Ngẫm lại thì cũng đúng, hình như cô đang lợi dùng lòng tin của người khác.

Nhưng nếu dùng bộ mặt thật của mình đến trường cũng khiến cho người ngoài bàn tán xôn xao, những người ghét cô không những ngạc nhiên mà còn thấy cô chướng mắt, tìm đủ mọi cách để làm hại cô.

Nhẹ thì mỗi ngày đến trường đều bị bắt nạt, nặng thì cũng lắm sẽ bị trục xuất khỏi trường. Bởi ngôi trường cô đang học dành cho con nhà quý tộc có địa vị, kẻ quê mùa xấu xí vào được trường này như cô chỉ lợi dụng điểm cao mới bước chân qua khỏi cánh cổng trường này.

Giờ đây người duy nhất làm bạn với cô chỉ là Sảnh Du Du, cũng là người ngoài biết đến khuôn mặt thật của cô, cô ấy còn có việc riêng tư học tập của mình, đâu rảnh để bầu bạn với cô thường ngày như Vy Tố Phi.

Lâm Phi Đào vẫn suy nghĩ mông lung trong đầu, cô phải làm sao đây? Bỗng từ phía sau lưng cô, một bàn tay to khoẻ vòng qua eo cô, kéo thân thể xử nữ của mình vào lồng ngực ấm áp.

Huyết Tử Ca ôm lấy cô vào lòng, anh hiểu cảm giác của cô khi này, anh chỉ muốn an ủi cô thêm phần nào.

“Lâm Phi Đào, em đang lo lắng sao?”

Lâm Phi Đào quay người lại ôm chặt lấy người anh, thân thể xử nữ của mình thu gọn trong vòng tay ấm áp của người đàn ông.

Huyết Từ Ca hôn lên mái tái mượt óng ả của cô.

“Đừng lo, cô ta không dám làm hại em đâu!”

Cô chỉ biết chồn vùi mặt mình vào lồng ngực của Huyết Từ Ca. Khoảng cách này cô có thẻ nghe roc mồn một nhịp tim đập đều của người đàn ông này, vẫn vô tư hồn nhiên không mặc lo tương lai phía trước. Vẫn giữ một nét phong thái điềm tĩnh khó gần, đối vơie mọi người luôn là một biểu cảm lạnh lùng ghét bỏ, nhưng chịu cúi đầu khuất phục bởi một tình yêu bé bỏng, một trái tim biết rung động đang nằm gọn trong vòng tay ấm nóng của mình.

Lâm Phi Đào thầm nghĩ tại sao anh lại chắc chắn rằng Tân Tiểu Khả không dám làm hại cô cơ chứ? Nếu khi nãy không phải cô mạnh mẽ giãy dụa phản kháng lại, cứ trông chờ vào sự xuất hiện hình bóng của anh đến trợ giúp, khéo có khi giờ đây hồn cô không còn ở trong thân xác này để mà anh nâng niu ấp ủ trong lòng.

Cô nghĩ rằng sau bao nhiêu sóng gió ở trước mặt, từ lúc rơi vào tay Huyết phu nhân cô như hiểu rõ quy luật của sự sống và cái chết, nếu như cứ ngoan ngoãn nghe theo sự điều khiển của người khác thì bản thân mình chỉ là một thứ bàn đạp để đối phương giẫm lên một cách thư thái, còn nếu như biết tự gồng mình dậy phản kháng đấu tranh lại những tiêu cực mà đối phương gây ra thì có thể giúp bản thân mình rèn rũa cái tôi cái nhân mạnh mẽ vững chãi. Vì vậy cô tự nhủ bản thân mình phải mạnh mẽ không được yếu đuối.

——

Sáng hôm sau.

Một buổi học đầu tiên khi không có Vy Tố Phi ở bên cạnh mình, Lâm Phi Đào cảm thân bản thân mình thiếu thốn một thứ gì đó.

Phải rồi, cô thiếu thốn thứ tình cảm bạn bè. Ở trường học người thân duy nhất bầu bạn bầu bè với cô chỉ là cô bạn thân từ thuở ấu thơ của cô. Giờ Vy Tố Phi đã sang Anh Quốc sinh sống rồi, kỉ vật tình bạn giữa hai người chỉ còn lại chiếc dây chuyền làm bằng bạc có hình giọt lệ, chỉ tiếc rằng nó đã bị Huyết Từ Ca giật đứt, giờ trong quá trình sửa chữa những con mắt dây chuyền.

Hôm nay thấy vịt trời xấu xí đi một mình, hàng lọt những con mắt chán ghét nhìn chằm chằm vào phía con mồi, nhìn họ nửa muốn ăn thịt con mồi, nửa muốn giày vò con mồi cho biến dạng.

Nhận thấy những ánh mắt tiêu cực từ xung quanh, Lâm Phi Đào chỉ biết lặng lẽ cúi gằm mặt xuống đất, lơ lãng đi những con mắt ghét bỏ đang nhìn chằm chằm lấy mình, đôi chân nhanh chóng vội lên cầu thang bộ, chạy một mạch lên tầng bảy

Ngôi trường theo chuyên ngành thiết kế của cô nằm ở trung tâm thành phố Thượng Hải, nơi gần những khu phố của những kẻ có tiền của, học sinh bước vào trong trời này hầu hết có thân phận cao quý, nhà mặt phố bố làm quan, ngày ngày có siêu xe đến đưa rồi lại đến đón. Trường tổng cộng có gần bảy mươi lớp học và mười tầng.

Phòng học lớp cô là lớp F nằm ở dãy nhà C phòng số năm, muốn lên lớp học không tốn công sức chỉ có cách là đi thang máy. Nhưng với thân phận hiện tại của cô, đi thang bộ là cách tốt nhất, vừa tập thể dục buổi sáng vừa tránh đi những con mắt khinh bỉ là lời nói năng mạ.

Từ phía xa nhìn lại cửa lớp cô cảm thấy hôm nay có điều gì đó khác lạ, cửa lớp không hề mở rộng ra hai bên như mọi hơn mà thay vào đó cửa lớp khép hờ lại. Trực giác của cô mách bảo rằng phía trước có một cái bẫy đây chờ đón cô, chỉ cần cô sơ ý một phương thì cả một cô nước không biết bẩn hay sạch sẽ úp thẳng vào đầu cô.

Quả nhiên cô dự đoán không sai, trên cánh cửa có để một xô nước nhỏ, dưới đáy xô vẫn còn đọng một ít nước nhỏ giọt xuống sàn nhà. Cô do dự một hồi không biết nên bước vào trong đó hay không?

Nêu như bước vào trong đó thì phải mở cửa ra, như vậy xô nước đó sẽ tưới ớt cô từ đầu đến cuối. Nếu như người cô mà bị ướt rồi thì lớp phần trên mặt cô sẽ bị rửa trôi, hơn nữa đồng phục bị ướt rồi thì lấy đâu ra bộ đồ khác để thay thế?

Lâm Phi Đào do dự một hồi lâu, phân tâm cô dằn vặt suy nghĩ không thôi, sắp đến giờ học rồi, chẳng lẽ cô lại để cho giáo viên bộ môn vào trước, còn bản thân mình chịu hình phạt đi học muộn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play