“Anh muốn đưa em đi...”

Thanh âm sợ hãi của cô chưa kịp thoát hết đã bị giọng nói tức giận của Huyết Từ Ca chắn họng.

“Câm miệng!”

Hũ dấm ngâm ủ bấy lâu trong lòng đất nay bỗng dưng có dấu hiệu rạn nứt!

Nghe giọng anh có phần giận dữ, Lâm Phi Đào câm nín không nói thêm lời nào. Cô chỉ biết ngồi co rúm lại một chỗ, hai tay vịn chắc vào bệ cửa kín để cho toàn thân không siêu vẹo khi anh lái xe với tốc độ cao, bởi hiện tại cô không thắt dây an toàn.

Xe chạy băng băng như tiên lửa trên đường cao tốc, chả mấy chốc xe đã dừng tại cổng biệt thự lớn, từ ngoài vào trong đều lát bằng gạch thạch cẩm.

Thấy xe dừng lại, cô từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là căn biệt thự uy nga tráng lệ như cung điện hoàng gia.

“Wow, thật lộng lẫy làm sao!”

Phân tâm cô không ngừng than thở tại sao Huyết Từ Ca lại đưa cô đến nơi đẹp đẽ như này! Đây là đâu? Và cô là ai? Cứ thế hành loạt câu hỏi không có đáp án cứ xuất hiện trong tâm trí cô, nhìn cô lúc này căn bản rất giống một đứa ngốc khi được người lạ qua đường cho miếng bánh.

Từ phía sau lưng cô, cô bàn tay to khoẻ xuất hiện vòng qua bên eo cô khiến cho cô giất mình tỉnh ngộ.

Cứ như thế, toàn cô một lần nữa bay bổng trên không trung rồi đáp xuống một bờ vai vạn vỡ, máu chảy ngược lên não khiến cho cô thêm phần chóng mặt.

Cô bắt đầu kháng cự, kháng cự để thoát khỏi người đàn ông kia, hai chân cô không ngừng quẫy đạp, tay ra sức đánh mạnh vào lưng, miệng vẫn không ngừng gào thét.

“Huyết Từ Ca, mau... mau buông em ra! Anh đang bắt người phạm pháp đó!”

Anh nghe lời cô nói, khoé môi có chút nhoẻn cười, anh không biết thương hoa tiếc ngọc gì mà đánh vào mông cô một cách tàn nhẫn.

“Phạm pháp sao?”

Tét... tét... tét!

Ba chữ “tét” vang lên từ một bên mông cô khiến cho cô mặt đỏ tim đập, cô xấu hổ ngượng ngùng đến mức không nói thành tiếng.

“A... a... ưu... anh... uông... uông... aaa!”( A... a! Lưu manh! Buông.... buông em ra aaa!)

Phớt lờ lời kháng cự của cô, anh nhanh chóng vác cô trên vai lại về phía cổng lớn.

Giúp việc trong sân nhìn thấy bóng dáng cao dài quen thuộc lập tức xếp thành hai hàng thẳng tắp, hướng về phía cổng, toàn thân bọn họ hơi cúi xuống. Bác quản gia đang tỉa nốt mấy bông hoa trong vườn thấy người hầu xếp hàng ngay ngắn, lập tức buông bỏ chiếc kéo xuống mà vội vã đến mở cửa.

“Thiếu gia, mừng cậu trở về!”

Cánh cổng lớn biệt tự mở rộng kèm theo lời kính cẩn của bác quản gia đã ngoài lăm mươi. Không một chút chậm rãi, Huyết Từ Ca bước qua người bác quản, thanh âm vẫn còn đọng lại chút bực tức ra lệnh.

“Lái xe vào giúp tôi!”

Bác quản gia dạ một cái, thân ông hơi cúi về phía Huyết Từ Ca, chờ bóng lưng của anh khuất dạng ông lập tức quay sang việc làm, bên tai ông vẫn nghe rõ tiếng nói quen thuộc ngày nào.

“Huyết Từ Ca, bỏ em xuống! Anh đang làm em khó chịu đấy!”

Bác quản gia khẽ quay đầu lại nhìn người con gái trên vai Huyết Từ Ca, chân mày mờ nhạt của ông nhẽ nheo lại, vài giây sau đó chân mày dãn nở về trạng thái ban đầu. Bác quay lưng tiến về chiếc siêu xe đang đỗ ở trước cổng lớn.

Thở dài một cái ngao ngán, quản gia khẽ lắc đầu.

“Như vậy liệu có an toàn cho Lâm tiểu thư không đây?”

Lời nói của quản gia có chút ảo não, chẳng lẽ ông đã biết bí mật gì đó về Lâm Phi Đào sao?

Lâm Phi Đào trở về khiến cho tâm trạng quản gia nửa phần vui sướng nhưng nửa phần về sau là lo lắng không nguôi.

Rầm!

Cánh cửa biệt thự bị Huyết Từ Ca dùng lực chân đá mạnh. Sau tiếng động ấy, mọi người đều thẳng người lên, đưa con mắt ngạc nhiên không khỏi trầm trồ về hướng cửa lớn, không gian lúc này ồn ào lên bởi những tiếng thì thầm to nhỏ của người hầu.

“Chuyện vừa nãy là sao?”

“Thiếu gia vừa đưa người phụ nữ khác về nhà sao?”

“Từ lúc tôi làm ở đây chưa thấy thiếu gia đưa một người phụ nữ nào về, nay lại đưa người lạ về nhà như vậy là hôm nay trời sụp xuống sao?”

“Tin đồn về thiếu gia yêu đồng giới là hư vô sao? Trước đây tôi từng nghe nói thiếu gia đã ở trong phòng qua đêm cùng người đàn ông khác!”

“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi! Tin đồn như vậy không nên tin chút nào! Thiếu gia tính tình vốn lạnh nhạt làm sao có thể yêu đồng giới chứ? Nhưng hôm nay thiếu gia lại đưa một người phụ nữ về chẳng lẽ núi băng lâu năm đã tan chảy sao?”

“.....”

“.....”

“.....”

Tiếng bàn tân xôn xao không ngừng vang lên, bác quản gia sau khi để xe vào vị trí bước ra liền lớn tiếng.

“Hết việc rồi sao? Nếu như thiếu việc thì nói cho tôi biết, tôi có đủ việc để cho các người làm! Thời gian rất quý giá không trỗng rỗng để cho mấy người buôn dưa lê bán dưa chuột đâu!”

“Muốn tối nay cắt cơm sao?”

“Trời thì đã tối, việc nhà thì chưa xong mà đã honga hớt chuyện rồi sao?”

“Khôn hồn thì mau việc ai người đấy làm đi, cuối tháng này đừng hỏi tại sao mức lương của mình lại thấp!”

Nhà bao việc, còn có thời gian để mà bà tám chuyện với nhau sao?

Bác quản gia nhìn chằm chằm vào đám người kia không rời mắt, bọn họ câm nín lại chỉ biết chủ động giải tán để hoàn thành việc làm của mình.

Nhưng có ai ngờ được, hơn hai chục người hầu giúp việc trong biệt thự này đều là người làm việc cách đây gần được bốn tháng, vào thời điểm hai người đã lá xa lìa cành, họ đương nhiên là không hiểu hết tính cách khác lạ của Huyết Từ Ca là phải.

Nhưng riêng người đàn ông trung niên này lại hiểu rõ nhất. Ông căn bản đã làm ở đây hơn mười lăm năm rồi, thời gian ông gắn bó nơi này đủ để ông thấu hiểu tính cách của mọi người trong gia đình này, và cả lý do vì sao người con gái tên Lâm Phi Đào kia lại không đến đây sinh sống với thiếu gia một khoảng thời gian dài. Ông biết hết, nhưng ông vẫn chọn cách im lặng để cho mọi chuyện trôi qua một cách êm đềm!

“Lâm tiểu thư, lần này tôi không thể chống mắt lên nhìn cô chịu sự tổn thương, chà đạp của phu nhân nữa!”

Lời thề và ánh mắt kiên định của ông nhìn về hướng căn phòng đã thắp điện sáng trên gác, cơn gió buổi tối thổi qua làm cho vài ngọn tóc đã ngả màu bạc trắng trên đầu của ông khẽ phất phơ dưới ánh sáng mờ nhạt.

Trời tối rồi! Có lẽ tối nay sẽ được nhìn thấy vẻ mặt khác lạ trên gương mặt ấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play