Bốn lăm phút sau, một chiếc xe taxi dừng lại trước cổng biện viện điều trị Dưỡng Hoà.
Cửa xe vừa mở ra, thân hình thanh mảnh của Lâm Phi Đào vội vã bước xuống xe, chạy băng băng vào trong bệnh viện nhập thủ tục thăm bệnh nhân.
Vừa đến phòng bệnh của mẹ mình, Lâm Phi Đào thấy mẹ mình đang nằm trên giường bệnh, bà đang chìm trong giấc ngủ ngon lành có sự hỗ trợ của máy thở, dưới tay vẫn không ngừng truyền nước.
Bác sĩ Sảnh sau khi chỉnh lại mực nước truyền vào cơ thể bệnh nhân, anh quay người lại nhìn thấy Lâm Phi Đào đang đứng ở cửa, anh gật đầu mỉm cười chào cô.
“Lâm tiểu thư, cô đến thăm mẹ cô sao?”
Lâm Phi Đào nhìn anh mà gật đầu.
Cô lại gần phía giường bệnh mẹ mình, hai đầu gối khuỵ xuống, hai tay run rẩy nắm nhẹ vào bàn tay đang mắc ống tiêm truyền nước, đôi mắt đỏ hoe đã ngấn lệ, thi thoảng chớp chớp ép giọt lệ phải trôi ra.
“Bác sĩ Sảnh, tình hình sức khỏe mẹ tôi ra sao rồi?”
Bác sĩ Sảnh nhìn vào hồ sơ bệnh án của mẹ cô, khuôn mặt có chút điềm đạm.
“Ca phẫu thuật rất thành công, đã loại bỏ được khối u ra khỏi cơ thể mẹ cô. Do vẫn còn thuốc gây mê nên có khả năng ba đến năm tiếng nữa mẹ cô sẽ tỉnh lại!”
Lâm Phi Đào cúi đầu xuống thảm trải giường màu trắng mà khẽ nức nở.
“Cảm ơn bác sĩ rất nhiều! Cảm ơn anh đã cứu sống mẹ tôi!”
Sảnh Thế Trịnh nhìn thấy người con gái kia mà có chút rung động. Định đưa tay chạm vào đầu cô để an ủi nhưng chợt anh nhận ra điều gì đó không được đúng đắn nên đã rụt tay lại.
“Trách nhiệm của bác sĩ như tôi nên làm!”
Anh nhìn cô, cảm nhận được người con gái này thật sự rất đáng thương.
Sảnh Thế Trịnh năm nay đã ngoài ba mươi tuổi rồi. Vẻ mặt bên ngoài tuy anh hơi lạnh lùng nhưng phía trong con người anh lại chứa định một thứ tình cảm cao quý.
Kể từ ba năm sau cái chết của người vợ quá cố, anh như rơi vào trầm mặc ít cười. Đối với mọi người luôn dùng ngữ điệu lạnh lùng mà đối đáp.
Nhưng kể từ khi tiếp xúc với cô gái này, dường như khối băng đá mang trong người anh có chút tan chảy.
Chẳng lẽ anh lại biết yêu thêm lần nữa?
Không! Không! Dẹp chuyện đó đi! Yêu đương gì giờ này! Trong bệnh viện còn bao việc đang chờ đợi, thời gian đâu để mà yêu đương.
“Lâm tiểu thư, bệnh nhân sau khi phẫu thuật cần được có không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi. Cô theo tôi ra ngoài bàn về vấn đề viện phí của mẹ cô.”
“Dạ!”
Cô cùng Sảnh Thế Trịnh bước ra khỏi phòng bệnh, đưa hồ sơ bệnh án cho cô, lời nói có chút ôn tồn.
“Sau cuộc gọi lần cuối cùng của cô, tôi đã nhận được cuộc điện thoại khác từ người lạ. Họ nói sau bao mươi phút sau sẽ có người đến thanh toán tiền viện phí của mẹ cô...”
“Ý anh nói, có trước đó có người trả viện phí cho mẹ tôi?”
Cô ngơ ngác hỏi lại anh. Quả thực từ trước tới giờ cô chưa từng nói cho người lạ biết chuyện mẹ cô lâm bệnh nặng. Nếu có biết thì chỉ có Vy Tố Phi và Huyết Từ Ca biết về việc mẹ cô nằm viện.
“Phải! Có một người đến đây trả viện phí cho mẹ cô. Ca phẫu thuật của mẹ cô rất thuận lợi!”
“Bác sĩ Sảnh, anh có biết người đó là ai không?”
Sảnh Thế Trịnh trầm ngâm suy nghĩ, lục lọi tìm trong kí ức những sự việc đã trải qua, sau một hồi anh chắc chắn nói ra một lời.
“Theo như tôi nhớ thì hình như là trợ lý của tập đoàn JFT đã trả tiền viện phí cho mẹ cô!”
“Gì... gì cơ?”
Lâm Phi Đào lại lần nữa rơi vào tình trạng ngu ngốc.
Thật sự là Huyết Từ Ca xen vào chuyện gia đình cô sao?
Nếu là vậy thì thẻ tín dụng anh ta đưa cho cô để làm gì có chứ?
Và cứ như thế hàng loạt một trăm câu hỏi vì sao cứ xuất hiện trong đầu cô, cô ôm đầu mà cảm thấy bất lực.
Lâm Phi Đào rơi vào trầm tư, không nói cũng chẳng đáp lại lời nói làm cho Sảnh Thế Trịnh rơi vào hoàn cảnh bối rối.
Ánh mắt anh liếc nhìn toàn thân thể của người con gái trầm tư kia, đôi mắt anh khẽ trùng xuống, tâm trạng anh lúc này rất muốn chạm vào khuôn mặt trắng tuyết kia.
Tay anh khẽ đưa đến sát mặt cô, cô không hề hay biết, vẫn chìm đắm trong sự nghi vấn, không biết có một bàn tay nào đó đang muốn chạm vào mình.
Nhưng lý trí của anh lại một lần nữa vụt tắt. Anh đặt tay mình lên vai cô, giọng nói có phần ôn nhu.
“Lâm tiểu thư, cô đang nghĩ gì vậy?”
Lâm Phi Đào bị lời nói đánh thức tỉnh khỏi mộng, cô hoàn hồn lại, tâm trạng thêm phần bối rối.
“A, bác sĩ Sảnh, xin lỗi, tôi...”
Ánh mắt của Sảnh Thế Trịnh nhìn cô mà đánh giá.
“Theo như tôi được biết, tập đoàn JFT có tiếng tăm lừng lẫy khắp năm châu, có rất nhiều cổ đông muốn hợp tác cùng tập đoàn này, chỉ là tôi không hiểu cô có quan hệ gì với người đứng đầu của tập đoàn này.”
Giọng nói của Sảnh Thế Trịnh có phần thất vọng, dường như sau những lời nói của anh đều có hàm ý sâu xa.
“Cô và chủ tịch tập đoàn JFT là...”
Lâm Phi Đào nghe lời nói nghi ngờ của đối phương có phần trúng tim đen, lập tức cô phản ứng lại kịp thời, cô quay người đối diện vẻ mặt điển trai có vài phần thất vọng của anh, tay chân bối rối mà giải thích.
“Bác sĩ Sảnh, anh đang nghĩ gì vậy?”
Côi bối rối đến nỗi toàn thân cô không người run rẩy.
“Tuyệt đối không phải như anh nghĩ đâu!”
Sảnh Thế Trịnh nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô, trong phân tâm anh tự nhiên cười thầm, chỉ là bên trong lòng anh cười thầm chứ bên ngoài anh vẫn giữ một biểu cảm lạnh lùng khó gần.
“Huyết tổng từng là học trò cũ của mẹ tôi. Chắc hẳn anh ta nghe tin mẹ tôi bệnh nặng nên...”
Cô đang nói dối, nói dối để che dấu đi sự thật. Cô không muốn người xa lạ biết về mối quan hệ từng trải giữa cô và Huyết Từ Ca.
Những lời nói dối của cô có phần non hẹp, cô đây đâu có biết nói dối là bao. Vào tình thế ép buộc, cô buộc phải nảy số trong não để mà nói dối với đối phương.
“Ồ, tôi hiểu!”
Sảnh Thế Trịnh thở dài sau lời nói ấy của cô. Sau tiếng thở dài ấy đột nhiên nội tâm anh dằn vặt không dứt.
“Mình đang quan tâm đến cô ấy ư? Vì điều gì? Tại sao mình lại cảm thấy khó khi có người đàn ông khác quan tâm đến cô ấy?”
Anh quay lưng đi không nói lời nào với cô để lại mình cô ở chốn đông người vội vàng tấp nập.
Vừa đi anh vừa chạm tay vào ngực trái, lắng nghe từng nhịp tim đập trong lồng ngực.
“Mình yêu rồi sao? Yêu một cô gái mười chín tuổi?”
Cô nhìn bóng lưng anh với ánh mắt khó hiểu.
“Ánh mắt ban nãy của anh ta là có ý gì đây?”. Lâm Phi Đào nghĩ thầm.
Chợt cô nhớ đến mình có tiết học ở trường, nhìn con số chỉ giờ trên điện thoại cô lại thêm phần vội vã hơi.
“Thôi chết, còn mười lăm phút nữa đến ca học chiều!”
Thế là cô vội vã ba chân bốn cẳng rời khỏi chốn này, nhưng chỉ tiếc rằng chân cô chưa kịp bước sang bước thứ hai bỗng từ đâu đó một cậu bé ước chừng khoảng bốn đến năm tuổi vội vã chạy đến ôm chân cô, miệng không ngừng hét lớn.
“Không! Không! Con không tiêm đâu! Ba ba, cứu con!”
Nghe tiếng nói quen thuộc, Sảnh Thế Trịnh cách đó không xa quay đầu lại, ánh mắt rơi vào một cậu bé đang ôm chân người phụ nữ mà ăn vạ.
Lâm Phi Đào nhìn chằm chằm cậu bé mét mốt bẻ đôi đang ôm lấy chân mình, cô mỉm cười thật tươi, sau nụ cười ấy cô cúi người xuống gỡ hai tay cậu bé đang ôm chặt lấy chân mình mà bế bống lên.
“Cậu bé, điều gì khiến em sợ hãi như vậy?”
Khuôn mặt cậu bé thêm phần hoảng sợ, nước mặt ngập lụa trong hốc mắt, mồm miệng méo mó mà ăn vạ.
Hai cái tay nhỏ xíu của nó ôm lấy cổ cô, miệng không ngừng gào thét lớn.
“Chị xinh đẹp, cứu em với, bọn họ muốn tiêm em!”
Lâm Phi Đào vỗ nhẹ thằng bé vào trong lòng mà an ủi, ánh mắt cô đưa về phía hai y tá mặc áo trắng đang đứng ở trước mặt.
Một trong hai ý tá đứng ở đó, lại gần cô dùng lời nói êm dịu mà lấy lòng thằng bé.
“Tiểu tử ngoan nào, em đang bị bệnh nên cần phải tiêm...”
Cô y tá kia chưa kịp nói hết câu thằng bé ôm chặt lấy cổ cô, khuôn mặt dài lụa nước mắt cọ sát vào cổ cô mà nói.
“Không! Mấy người là người xấu! Tôi không tiêm đâu! Các người đi ra đi! Ba ba, có người xấu bắt nạt con!”
“Tiểu Quý, trật tự nào!”
Lâm Phi Đào chưa kịp phản ứng ra lời nói của thằng bé chợt phía sau lưng cô vọng lên một giọng nói đã từng nghe ra.
Cô quay lại theo bản năng, ánh mắt ngạc nhiên nhìn lấy Sảnh Thế Trịnh đang tiến lại gần cô.
“Bác sĩ Sảnh, anh biết đứa trẻ này sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT