*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Anh anh anh.
Băng Ngôn cả kinh không nói nên lời, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đầy nghi ngờ, không tin, không biết và khó chịu.
Lúc đầu, cô ta nghĩ Diệp Thiên chỉ nói đùa, vì vậy cô ta chỉ hơi ngạc nhiên, và cô ta cũng không thèm nói gì với hån.
Nhưng mà điều mà cô ta không bao giờ mong đợi là anh chàng này thậm chí còn công khai tuyên bố là sẽ thách đấu với Đan Vương và Phù Vương.
Thực ra không phải là không được thử thách, dù sao thì ban tổ chức cũng đang kêu gọi mọi người thử thách.
Nhưng ít nhất đó cũng phải là một tu sĩ, còn phải là một nguyên lão tông môn có tu vi cao.
Nhưng Diệp Thiên thì sao?
Thổ dân!
Hắn lấy gì để khiêu chiến Đan Vương và Phù Vương chú?
Một dịp trang trọng như vậy không phải thể nói đùa, nếu như là có thực lực, cho dù là đạn dược không băng Đan Vương, không bì kịp Phù Vương thì ban tổ chức sẽ không nói gì.
Nhưng lại trêu chọc người tổ chức, chế giễu Đan Vương và Phù Vương thì cái chết là kết thúc tốt nhất. Vì vậy, cô ta hoàn toàn không nói nên lời trước sự liều lĩnh của Diệp Thiên.
Diệp, anh có chắc không, anh không đùa chứ?"Tinh Hàm run rẩy hỏi.
Băng Ngôn nghĩ cái gì thì cô ấy cũng đều nghĩ
Cô ấy biết nếu Diệp Thiên có ý đùa giỡn thì cho dù cô ấy có lấy ra Thiên Kiếm Tông cũng không thể cứu được hån. "Dĩ nhiên là không
Diệp Thiên đáp lại bằng giọng khẳng định, sau đó cười nói: "Chúng ta đã thỏa thuận xong. Nếu tôi bản độn phù và Nguyên Linh Đan thì cô sẽ mua của tôi, vậy cô có muốn cùng tôi đi chứng kiến kỳ tích không?” “Tôi?" "Muốn chết thì tự mình đi, đừng mang theo chị Hàm!” Băng Ngôn u oán nói, nếu như Tinh Hàm xảy ra nạn, tông chủ có thể sẽ bóp chết cô ta “Băng Ngôn. Tinh Hàm mím môi, nhìn Băng Ngôn nói: “Nếu không em cứ đợi ở đây đi, chị đi cùng anh Diệp xem
Cô ấy muốn đi theo Diệp Thiên, nếu xảy ra chuyện, xem có thể giúp Diệp Thiên không. “Chị Hàm điên Băng Ngôn lập tức túm lấy Tinh Hàm bực bội nói: sắp chết rồi, sao chị lại đi theo? Không cho
Ngôn...
Tinh Hàm đang định nói gì đó, Diệp Thiên cười nói: “Vậy cô cũng ở phía dưới chờ, tôi sẽ để lại cho cô món hàng mà cô
Sau đó, Diệp Thiên xoay người đi về phía sân khấu.
Diệp." Tinh Hàm đột nhiên nằm lấy cánh tay Diệp Thiên rồi lắc đầu, như thể không muốn hắn đi lên chịu
Diệp Thiên cười nhẹ, không nói gì mà gỡ ngón tay ngọc ra, sau đó sải bước đi về phía sân khấu "Đúng là muốn tìm đường chết Băng Ngôn ậm ừ.
Tinh Hàm im lặng, nhìn bóng lưng Diệp Thiên ngày càng xa, cô ấy chặt môi, không hiểu sao cô ấy đột nhiên có cảm giác hô hấp mình trở nên đình trệ, có loại xúc động muốn khóc. "Đây là ai? Có vẻ như hắn không phải là thành viên của tông môn, hắn chắc chắn có đan dược và phù để thách Đan Vương và Phù Vương sao?” “Tôi không nhầm đi, người này hình như là thổ dân dân đi lên thách đấu với Đan Vương và Phù Vương? Có nhầm lẫn gì
Các trưởng lão và đệ tử của các môn phái lớn bắt đầu thảo luận. “Tôi nghe nói hình như là Diệp Bắc Minh, không biết có đúng hay “Diệp Bắc Minh cũng có thể tạo ra đan thuật và phù?” “Nghe nói bây giờ Diệp Thiên không phải là đối thủ của những đệ tử tông môn đó, hắn bị mấy đệ tử môn phải ức hiếp mà không dám đánh lại thì hắn làm sao có khả năng thách đấu với Đan Vương và Phù Vương được chứ?"
Võ sĩ của Phàm giới và phú hào cũng thì thầm.
Khi Diệp Thiên đi tới bàn cách Chu Khôn không xa, Chu Khôn nhảy ra và hét lớn: "Thổ dân hôi hám, Đan Vương và Phù Vương không phải là người mà mày có thể thách đấu, mày đừng dùng thân phận thổ dân để xúc phạm Vương và Phù Vương!”
Diệp Thiên phớt lờ anh ta và tiếp tục đi. “Thổ dân hôi hám! Mau bước lại! Đừng tiến lên xúc phạm Đan Vương và Phù Vương!” Tiêu Chí Hào ở cách đó không xa cũng nhảy ra và hét lên. “Thổ dân hội hâm! Đừng tiến lên xúc phạm Đan Vương và Phù Vương!” dân hội hám! Đừng tiến lên xúc phạm Đan
Vương và Phù “Thổ dân hội hám! Đừng tiến lên xúc phạm Vương và Phù Vương!”
Rất nhanh sau đó, có người Tiêu Chí Hào mở đầu, đệ tử của các tông môn đều hét lên một tiếng, hiện trường đột nhiên trở nên náo động.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim nhỏ bé của Tinh Hàm như muốn nhảy lên cổ họng.
Bởi vì cô ấy đã thấy sắc mặt của bốn trưởng lão Huyền Đỉnh Tông và Huyền Minh Tông dần dần mờ nhạt. Nhưng Diệp Thiên lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến dưới sân khấu. “Tiểu tử, mau trở về đi. Đây không phải là nơi để cậu thách đấu. Một trưởng lão môn phải hạng hai ở bên cạnh nắm lấy cánh tay Diệp Thiên, cố gắng nháy mắt. “Ông không gọi tôi là thổ dân, một lúc tôi thắng khiêu chiến, ông đến mua đan và phù thì tôi sẽ giảm giá cho ông 10%. Diệp Thiên cười. "Ha ha ha!"
Ngay khi hắn nói lời này, mọi người đều cười phá lên. Người trưởng lão kia lắc đầu, trực tiếp buông ra Diệp Thiên, cũn lười nói nhảm với hắn.
Đây hẳn là một người thổ dân có vấn đề về đầu óc Sau đó Diệp Thiên tiếp tục đi. “Thổ dân ngu ngốc này cũng không nhìn lại chính mình có bao nhiêu cần lượng, lại dám thách thức Đạn Vương và Phù Vương, nếu như hắn bị đánh chết thì cơ chúng ta thậm chí sẽ không có cơ hội ngược đãi hắn.” Chu chán nản nói, anh ta vẫn muốn chờ đại hội đan kết thúc, để giảm Diệp Thiên lên mặt đất mà chà “Đúng vậy, hàn khiêu chiến chúng ta đã là trèo cao, vậy mà còn dám thách thức Đan Vương và Phù Vương, đúng là tự cao tự đại, không biết lượng sức Phương Phi hừ lạnh. "Các người biết hằn sao?” Một ông lão tiên phong đạo cốt hỏi.
Chu Khôn trả lời: “Vâng, sư phụ. Vừa rồi thổ dân bắt nạt Hà chúng con vốn dĩ muốn dạy dỗ hắn một chút nhưng chúng con không dám làm gì ở đây. Vì vậy, chúng con đã nói với hắn rằng sau khi đại hội đan phù kết thúc thì đấu tay với nhau, nhưng mà hắn lại nói con không đủ tư cách để đấu với hắn. Cuối cùng, bốn huynh đệ chúng con và ba tu sĩ từ Huyền Linh Môn đã thách đấu với hắn và sau đó hắn đã đồng ý chấp nhận lời thách đấu của “Có thổ dân điên cuồng như vậy?” Trưởng lão không khỏi kinh ngạc. “Ngô tiên sư, ngài có chỗ không biết, thổ dân này tên là Diệp Bắc Minh trước khi ẩn tông môn xuất hiện thì là người số một trên thế giới võ đạo này, vì vậy hắn có tính cách càn rỡ và không coi ai ra gì. Giờ thì mọi người đều biết rằng huyền thoại của hắn đã kết thúc, nhưng hắn vẫn sống ở thế giới trước kia, vẫn nghĩ rằng mình vẫn là số một thế Hầu Hà nói.
Trưởng lão cười ha "Chỉ là thổ dân võ sĩ không cùng đẳng cấp với tu sĩ như tôi. Cho dù là thổ dân võ sĩ mạnh nhất đi nữa thì bất kỳ đệ tử nào của tôi cũng có thể đánh bại "Đúng vậy đó sư phụ, nhưng hắn nói rằng con không đủ tư cách để thách đấu với đúng là quá khoác lát rồi." Sau đó, anh ta hỏi: "Đúng rồi sư phụ, nếu khiến Đan Phù và Đan Vương ghét hắn thì liệu hắn có chết “Nếu hắn làm sư phụ chán ghét thì con sẽ làm gì?” Trưởng lão hỏi ngược lại. "Hẳn là phải xé xác Chu Khôn đáp. "Đúng Đại trưởng lão nói: “Cũng vì lẽ đó, Đan Vương và Phù Vương đều là thần thoại trong mắt bốn vị đỉnh cấp trưởng lão, không thể cho bất ai khinh thường, nếu có người làm chuyện khiến Đan Vương và Phù Vương chán ghét thì hắn phải chết!” "Uc!"
Chu Khôn và những người khác đều thở dài. "Xem ra sau khi đại hội đan phù kết thúc thì không có thổ dân này để ngược!"
Trong khi họ nói chuyện, Diệp Thiên đã ở trên sân khẩu. "Diệp Bắc Minh, đã qua mấy tháng ở nước Nga, chúng ta lại gặp Tô Nguyên An cười tiểu lý tàng đạo, ông ta chưa từng quên con trai ông ta đã chết như thế nào. “Ừ.” Diệp Thiên cảm khái nói: "Nhìn lại mấy tháng trước ở Nga, ông kính trọng tôi như thần. Sau đó vài tháng, tôi và ông đứng đối mặt, nhưng ông lại dám cười lạnh khi nói chuyện với tôi như vậy, đúng là có thể khiến tôi hoàn toàn mở rộng tầm mắt."
Nghe vậy, ánh mắt Tô Nguyễn An co rụt lại, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.