*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vào lúc âm thanh vang lên, Diệp Thiên, Mã Thiên Kiêu, Tình Hàm, Băng Ngôn, cả bốn người họ vừa ra khỏi xe.
Sau đó, họ đã nhìn thấy một nhóm đàn ông bước ra trong tòa nhà kiểu phương Tây sang trọng trước mặt.
Trong giây tiếp theo, ánh mắt của Tào Nhật Vượng rơi vào một người đàn ông trẻ tuổi, mắt ông ta lập tức đỏ lên, khỏe mắt co giật dữ dội. “Trịnh Nghiệp! Thành!
Ông ta nghiến răng phun ra ba chữ, trán nổi gân xanh, đối với người này phẫn nộ đến cực điểm. "Là tôi." Trịnh Nghiệp Thành cười lạnh: "Tào Nhật
Vượng, con trai của ông đâu, mau bảo nó đi ra đây chịu chết đi, nếu không tôi sẽ giết toàn bộ gia đình của ông!” "Mày dám!" Mã Thiên Kiêu đứng dậy, tức giận trợn mắt quát lên.
Trịnh Nghiệp Thành lập tức không vui mà đáp: “Con mẹ nó ông là ai vậy, tôi nói chuyện với ông sao? Có phải muốn tìm chết không?” "Là mày đi tìm cái chết thì đúng hơn!
Mã Thiên Kiêu năm chặt tay, phát ra tiếng lách cách, từ kẽ răng siết chặt một câu: "Nhà họ Tào là người của Mã Thiên Kiêu tôi, muốn động vào nhà họ Tào thì hãy bước qua xác của Mã Thiên Kiêu trước!”
Trịnh Nghiệp Thành nghe ông ta nói vậy thì đã giật mình, nhưng ngay sau đó anh ta cười và nói: “Tôi còn tưởng là ai chứ? Hóa ra là vưởng của phía Tây Bắc Mã Thiên Kiều.
Nói đến đây, vẻ mặt anh ta đột nhiên trở nên hung bạo: năm trước, Tào Chỉ Đông đã đánh tôi thành người thực vật, bởi vì nhà họ Tào có ông làm chỗ dựa nên nhà họ Trịnh không dám bảo cho tôi. là hai tháng trước, nhà họ Trịnh của tôi vẫn còn sợ ông, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi. Nhà họ Trịnh của tôi ở Tân Châu không còn như trước nữa, bây giờ họ Trịnh đã được Huyền Linh Môn che chở. Tôi nghe nói bây giờ ông đã đi theo Diệp Bắc Minh, điều này có nghĩa là ông không còn đủ tư cách để trở thành đối thủ của nhà họ Trinh "Ban đầu tôi cũng không thèm để ý đến ông, định thừa dịp đi tham gia đại hội đan phù giết Cao Chí Đông để trừ hận cho mình, nhưng nếu ông đã quản chuyện không đầu thì tôi sẽ tiện tay mà giết luôn hai “Thằng nhãi ranh ngông cuồng!”
Mã Thiên Kiêu có tính cách thô bạo nóng nãy, vì vậy ông ta không thể chịu đựng được cơn tức này, ngay lập tức vung quyền. Đột nhiên, một năm đấm khổng lồ nghiền nát Trịnh
Nghiệp Thành như một quả đạn pháo. "Mẹ
Trịnh Nghiệp Thành không ngờ Mã Thiên Kiêu nói động thủ thì sẽ động thủ làm cho anh ta giật mình.
Đúng lúc này, một thanh niên mặc cổ trang bước ra, ra quyền đối nghênh đón với đấm kia. Am!
Năm đấm của anh ta vừa vặn đánh mạnh vào năm đẩm của Mã Thiên Kiêu. Mặc dù có thể hóa giải năm nhưng lại bị chấn động lui về phía sau mấy bước, toàn bộ bàn tay đều bị đấm nến ra máu. “Thật là một thổ dân lợi hại! Ngay cả đệ tử của Huyền Linh Môn cũng bị đánh bại!" Băng Ngôn kinh ngạc nói, giờ cô ta mới nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp sức mạnh của võ sĩ thổ dân.
Tương tự, đệ tử của Huyền Linh Môn cũng trợn mắt ngoác mồm, không ngờ một võ sĩ thổ dân lại có sức mạnh đáng sợ như vậy. "Anh Chí, anh."
Trịnh Nghiệp Thành đột nhiên có chút hoảng loạn. "Đừng sợ Nghiệp Thành.
Lúc này, một thanh niên khác trong trang phục cổ trang bước tới nói: “Anh Chí của cậu vừa mới lên được Trúc Cơ viên mãn, thực lực còn hơi yếu. Để cho để anh Phùng của cậu ra tay, sẽ xử lý ông ta trong phút chốc “Anh Hào của cậu cũng sẽ lên, tôi sẽ lại lên rồi san bằng trang viên này trong vài phút nữa." Một thanh niên khác trong trang phục ngạo mạn nói. "Ha ha!"
Trịnh Nghiệp Thành tràn đầy tự tin mắng Mã Thiên Kiêu: "Đừng tưởng rằng ông có thể đánh thắng anh Chí của tôi thì ông cho rằng có thể giết tôi. Anh Hào và anh Phùng của tôi mới chính là sức mạnh của tôi, có bản lĩnh thì đến đây đánh với anh Phùng của tôi đi, bảo đảm sẽ đánh chết ông!” “Nhãi con, mày quá tự phụ!” Mã Thiên Kiêu bị bức đến tức giận, liền muốn lao vào giết anh ta.
Tuy nhiên, ông ta đã bị Diệp Thiên giữ lại. “Ông không phải đối thủ của người đó.
Diệp Thiên nói xong tiến lên hai bước, nhẹ nói: “Hai ngày nay tao không muốn giết người, có thể cút đi bao xa thì mau cút đi nếu không tạo không khống chế được mà giết hết bọn mày
Ngay khi hàn vừa nói ra câu này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Diệp Thiên.
Ngay cả Tinh Hàm và Băng Ngôn cũng cảm thấy quái đản nhìn Diệp Thiên.
Hắn là thổ dân, tuổi còn trẻ như vậy sao dám nói những chuyện mạnh miệng như vậy?
Đầu óc của hai cô đều mơ hồ. "Có lẽ là hắn muốn giả làm anh hùng trước mặt chị Tinh Hàm của mình, hắn là như vậy” Băng Ngôn thầm nói trong lòng.
Đột nhiên cô ta nhìn Diệp Thiên với vẻ khinh thường. Cũng không nhìn lại mình là mặt hàng nào vậy mà còn muốn chiếm được sự ưu ái của chị Tĩnh Hàm chứ.
Các ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, chính là chỉ người đàn ông như vậy?
Sau một hồi im lặng, Trịnh Nghiệp Thành nhảy ra ngoài: “Mày, con mẹ nó là ai hả, dám dọa giết chúng ta, mau nói tên ra cho tao, anh Phùng của tao sẽ không giết mấy tên vô danh tiểu tốt!”
Diệp Thiên lười nói chuyện, nhưng Mã Thiên Tường lại lớn tiếng mạnh mẽ nói: "Thằng nhóc, mở mắt chó ra nhìn cho rõ, ngài ấy chính là người tiếng tăm lừng lẫy đại sư Diệp! “Cái gì?"
Trịnh Nghiệp Thành giật mình lùi lại, không dám tin: “Hắn, hắn... là Diệp Bắc Minh?" “Đúng vậy! Ngài ấy chính là cao thủ số 1 đại sư Diệp Bắc Minh!” Mã Thiên Kiêu mạnh mẽ đáp.
Ủng ục!
Trịnh Nghiệp Thành hung hăng nuốt nước bọt xuống, cảm thấy lạnh sống lưng và đầu đầy mồ hôi lạnh.
Anh ta đã nghe nói rằng Diệp Bắc Minh có thủ đoạn tàn nhân, động một cái là diệt môn, vậy mà bây giờ anh ta lại dám đứng trước mặt một vị sát như vậy thể ra “Nghiệp Thành, Diệp Bắc Minh là Lâm Phùng hỏi.
Trịnh Nghiệp Thành yếu ớt nói: "Anh Phùng, Diệp Bắc Minh chính là thần thoại trong giới võ đạo, tu vi võ đạo vô cùng mạnh mẽ, cao thủ số 1 thiên hạ. "Ha!” Băng Ngôn lập tức tò mò nhìn Diệp Thiên: “Em thật sự nhìn không ra, người còn trẻ như vậy mà là cao thủ số 1 trong vũ đạo
Ngay cả ánh mắt của Tinh Hàm đối với Diệp Thiên cũng trở nên phức tạp.
Cô ấy cũng có một số kiến thức về võ đạo, 30 tuổi vào Hóa Cảnh thì đã coi là có thiên phú về võ đạo, 70 tuổi vào Thần Cảnh đó là người có thiên phú siêu cao, 100 tuổi vào Thiên Kính thì coi như là sự tồn tại Nghịch Thiên rôi.
Nhưng về phần hắn, mới ngoài hai mươi tuổi, là cao thủ số 1, dù không vào Thiên Kính thì ít nhất cũng phải là nửa bước Thiên Kính có đúng không? “Lấy thiên phú của hắn, nếu tu tiên đạo thì khẳng định có thể nghiền nát chúng ta? Trong lòng Hàm thầm nghĩ.
Đúng lúc này, giọng nói khinh thường của Lâm Phùng truyền đến. “Chỉ là cao thu số 1 của thổ dân mà thôi vậy mà cũng dám đe dọa giết chúng tôi, đúng là muốn dùng đ đóm của mày để cạnh tranh với mặt trời và mặt trăng của chúng tôi.