Ngay khi câu nói cất lên, mọi người lập tức nhìn qua, thấy một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt sắc trong bộ lễ phục dạ hội tôn quý màu tím, xung quanh là vệ sĩ, bước chân như ngọc tiến đến hiện trường bữa tiệc.
Cô gái thanh tao, khí chất, dáng người yêu kiều, nhan sắc rực rỡ, giống như hoàng hậu của thời xưa, rất mực tao nhã, xinh đẹp vô song!
Chỉ là hiện giờ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn đầy tức giận, khiến cho mọi người cảm nhận được một khí thế uy nghiêm.
Sự xuất hiện của cô ấy tựa như ngôi sao xuất hiện trên sân khẩu, nháy mắt khiến cả hội trường kích động! "Là cô Thẩm, trời thật sự là quá xinh đẹp đi!" "Thật sự thì mỹ nữ số một Đông Nam Á gì đó quả là khinh nhờn cô rồi.
Nhan sắc này có ca tụng là mỹ nữ số một châu Á cũng không nói quá "Khí chất hoàn toàn đè bẹp mỹ nữ số một Giang Thành Tân
Liên Tâm của chúng ta rồi."
Nghe thấy đủ lời a dua nịnh nọt, Thẩm An Kỳ cũng không có biểu hiện vui mừng ngược lại khinh thường "Một đảm chó hùa các người, Tần Liên Tâm là ai tôi còn không phải chưa từng thấy qua, có thể chèn ép nàng, Diệp Thiên đến nhìn còn không thèm nhìn ta?"
Từ ngày đó nhìn thấy Tần Liên Tâm, trong lòng cô đã sáng rõ như gương, chính mình so với Tần Liên Tâm thì chỉ có nhiều tiền hơn mà thôi.
Nếu không trang điểm, so nhan sắc với Tân Liên Tâm thì đúng là thất bại thảm hại.
Cô đối với làn da của mình vốn vẫn rất tự tin, chỉ là khi so với Liên Tâm rồi thì mới biết cái gì gọi là cơ ngọc phu, xuy đạn khả phá nói làn da vô cùng mịn màng)
Quả thực làm hâm mộ đến ghen till
Nhưng cô có thể nghĩ đến, chắc chắn là Diệp Thiên đã dùng phương pháp nào đó để dưỡng ẩm da, bằng không sao có thể có làn da tốt như vậy được.
"Cô Thẩm, mau giúp tôi xả giận!"
Triệu Văn Triết từ phía sau khó khăn đứng dậy, ôm ngực lảo đảo đi về phía Thẩm An Kỳ.
Hắn ta nóng ruột vô cùng, không nghĩ đến đi dự một bữa tiệc rượu lại bị thương nặng như vậy, sớm biết thế đã mang theo cao thủ tới.
Phải biết rằng, trong Triệu gia, ngoài tông sư còn có bốn cao thủ tuyệt hảo, nội lực chưa đến tuyệt đích cũng có gần trăm người, tùy tiện mang đến một cao thủ cũng sẽ không bị đánh mà chẳng ai trợ giúp.
Được ít người hỗ trợ, rất nhanh Triệu Văn Triết và Lâm Khải, cùng với Phương Thi Nhã bị đánh bầm dập đi đến trước mặt An Kỳ.
Thẩm, tôi là Triệu Văn Triết, là người của Triệu gia ở Đề Ngạn, Triệu Trường Canh là cha của tôi, Triệu Cửu Linh là cụ ông của tôi.
Hôm nay tôi tới dây dự tiệc rượu của cô, lại bị người ta đánh, cô không phải là nên thay tôi trút giận sao?"
Triệu Văn Triết trực tiếp để lộ thân phận.
hắn tin tưởng rằng Thẩm An Kỳ biết đại danh của cụ ông hẳn, như vậy sẽ tạo ra áp lực, để cô trừng phạt kẻ đã tổn thương hắn.
Quả nhiên, Thẩm An Kỳ nghe vậy, sắc mặt nhất thời thay đổi.
"Triệu Cửu Linh là cụ ông của anh?" Vùng châu thổ tam giác này, có hai người khiến Thẩm An Kỳ kiêng kị, một người là Diệp Thiên, người kia chính là Triệu Cửu Linh.
Bởi vì thực lực của hai người này đều vượt qua ông nội cô.
Nhưng làm
Từ khi Diệp Thiên công kích Triệu Cửu Linh trong hang động nọ, cô cảm thấy được, hàn là Triệu Cửu Linh nên sợ cô mới đúng.
Bởi vì lúc đó cô đang ở cùng với Diệp Thiên, tin tưởng Triệu Cửu Linh nhìn thấy nàng, nhất định cũng nhìn thấy Diệp Thiên.
Nhưng thể diện vẫn là của riêng từng người, dù sao Diệp Thiên cũng không phải người đàn ông của cô, chính mình xem như dựa vào thế lực của anh, cũng nên cho Triệu Cửu Linh vài phần mặt mũi.
"Đúng vậy, cô Thẩm.
Tôi quên mang theo vệ sĩ, không nghĩ tới tham gia tiệc rượu lại còn bị đánh, bằng không cũng sẽ không tìm cô nhờ giúp đỡ.
Triệu Văn Triết vẻ mặt đau khổ nói: "Yêu cầu của tôi không lớn, chỉ cần người của cô Thẩm giúp tôi bắt được hung thủ, tôi sẽ gọi điện cho người của Triều gia đến đây xử lý.
Quyết sẽ không làm dơ đôi tay tôn quý của cô Thấm."
Thẩm An Kỳ nhíu mày.
Cô đương nhiên có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của Triệu Văn Triết, là ý muốn giết người.
Nhưng nàng vẫn hạ giọng đáp ứng, sau đó hỏi: "Người đánh cậu Triệu là ai?" "Ở" Triệu Văn Triết nhìn sang, chỉ thấy một đám đông vây quanh, căn bản không tìm thấy Diệp Thiên và Tần Liên Tâm.
"Cô Thẩm, ở đây!" Đột nhiên, trong đám đông, có một người hồ lên.
Thẩm An Kỳ theo tiếng nói nhìn qua, khẽ quát một tiếng: "Tránh ra!"
Rất nhanh, ít nhất có mấy ngàn người dày đặc cùng tản ra hai bên.
Sau đó, Triệu Văn Triết dẫn Thẩm An Kỳ đi đến.
Tần Liên Tâm khẽ run, đột nhiên từ trong lồng ngực của Diệp Thiên quay đầu ra.
Cô có thể xác định, đấy là giọng của Thẩm An Kỳ.
Hơn nữa, giọng của cô ấy nghe rất tức giận.
Vốn dĩ cô cùng Diệp Thiên và Thẩm An Kỳ vừa còn đón tết, hiện giờ Diệp Thiên lại ở tiệc rượu của Thẩm An Kỳ đánh người, cô không dám tưởng tượng Thẩm An Kỳ sẽ trừng trị Diệp Thiên như thế nào.
"Vợ à, đừng sợ" Diệp Thiên năm vai Tân Liên Tâm, an ủi: "Sẽ không có chuyện gì, tin tưởng anh" "Đúng vậy chị, sợ gì chứ, có anh rể ở đây, tên ác ma nào mà không phải quỳ xuống, bằng không anh rẽ sẽ khiến cho Kim gia kêu Diệp đại sự từ mình mất!" Tân Lâm Văn thản nhiên nói.
Nguyên nhân là do cậu ta không để tâm, cho nên từ đầu tới cuối không hề sợ hãi.
Bởi vì cậu ta không biết cao thủ bên người Thẩm An Kỳ mạnh như nào, cũng không biết Triệu Cửu Linh là ai, cậu ta chỉ biết ở một địa phương không quen thuộc như Thanh Châu, anh rể tùy tiện liền có thể đánh gãy chân của kẻ xấu, huống hồ là ở Giang Thành, anh rể nên sợ ai mới được?
Nghe Tân Lâm Văn nói như vậy, tâm trạng bất an của Tân Liên Tâm bình tĩnh hơn một chút.
Không nói đến Diệp đại sư có thể đánh thắng Triệu Cửu Linh hay không, ít nhất thì Diệp đại sư đang ở Giang Thành, còn Triệu Cửu Linh thì không
Cùng lắm thì nếu có nguy hiểm, liền đem danh nghĩa của
Diệp đại sư ra rồi giải quyết sau.
Nhưng những người xung quanh nghe Tân Lâm Văn nói như thế thì đều cười nhạo "Diệp đại sư mới nổi tiếng hơn một tháng, mà Triệu Cửu Linh là cụ ông của Triệu đại thiếu đã vang danh hơn ba mươi năm nay, cậu cho rằng Diệp đại sư dám cùng Triệu Cửu Linh kết thù sao?" "Chỉ e Diệp đại sư nghe đến thanh danh của Triệu Cửu Linh đã bị dọa đến tiểu ra quân đi." "Lấy Diệp đại sư ra so với Triệu Cửu Linh, quả thực như lấy bùn đất so với vàng, hoàn toàn không thể so sánh được."
Ngụy Thông đứng một bên, cười nhạt nói: "Kẻ bất tài của Tân gia kia còn hy vọng Diệp đại sư thay bọn họ lộ mặt, quả thực là người sĩ nói mộng" "Tôi đoán Diệp đại sư cũng không đánh lại Triệu Cửu Linh, dù sao thì Triệu Cửu Linh từ hơn ba mươi năm trước đã nổi danh khắp nước." Hàn Văn Đức nghĩ.
"Đương nhiên rồi, chẳng qua là Triệu Cửu Linh thoái ẩn giang hồ, bảng không đã sớm đem Diệp đại sư dáng vẻ kiêu ngạo kia đánh bại, nào còn có chỗ cho Kim Thiện Hùng và Tân gia ôm đùi."
Ngụy Thông nói: "Chờ xem kịch vui đi.
Tôi đoán Thẩm An Kỳ cũng sẽ không đem Diệp đại sư để vào mặt, nghe nói ông nội của cô cũng là một cao thủ nhất đẳng
Mà lúc này, giữa đủ tiếng xì xào bàn tán, Thẩm An Kỳ xuyên qua đám đông, liền nhìn thấy ba người Diệp Thiên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Thiên, cô sửng sốt, rồi sau đó khỏe miệng nở nụ cười chua xót, trong lòng thầm nói: tôi còn nghĩ ai có lá gan lớn như vậy, dám ở trong tiệc rượu của tôi đánh người, không nghĩ tới đúng là anh.
“Thằng nhóc kia, mày dám đánh tao, mày cùng vợ mày chết chắc rồi!" Triệu Văn Triết măng Diệp Thiên.
Rồi hắn nhìn về phía Thẩm An Kỳ, nói: "Cô Thẩm, chính là tên này đã đánh tôi.
Cô mau gọi người của cô bắt hắn cùng vợ hãn, sau đó tôi sẽ gọi người của tôi đến đây xử lý."
Thẩm An Kỳ vẫn chưa trả lời câu hỏi của hắn, mà lại đi về chỗ Tân Liên Tâm.
"Xem ra có Thẩm đang tìm Tân Liên Tâm tỉnh sổ." "Cô Thẩm, cô trước giải quyết mọi chuyện với bọn họ, sau lại bắt bọn họ cũng không muộn." Triệu Văn Triết nhất thời không để ý.
Lại không nghĩ đến, hắn vừa dứt lời, Thẩm An Kỳ đã đến trước mặt Tân Liên Tâm, tựa như em gái gặp được chị của mình, năm lấy đôi tay thon dài trắng nõn của cô, cười rộ lúm đồng tiền, nói: "Giám đốc Tần, đêm nay thật xinh đẹp.
Tôi nhìn cũng thấy mình không bằng.
"Chuyện này là thế nào!"
Tất cả mọi người, bao gồm cả Triệu Văn Triết và mấy người
Ngụy Thông đều trừng lớn mất, vẻ mặt tràn đầy sửng sốt, nghi hoặc, khó hiểu.
Nhưng người kinh ngạc nhất chính là Tần Liên Tâm.
Tâm trí của cô nhất thời trống rỗng.
Cô ngàn nghĩ vạn nghĩ, như thế nào cũng không ngờ đến kết quả này.
Thật là nằm ngoài dự liệu
Nhưng những lời tiếp theo của Thẩm An Kỳ lại giống như tiếp chớp rạch bầu trời xanh, khiến tất cả mọi người thêm sững "Trước tiên, tôi rất vinh dự khi giám đốc Tân có thể tham gia tiệc rượu do tôi tổ chức.
Tiếp theo, tôi có một thỉnh cầu hơi quá phận, không biết giám đốc Tân có thể giúp tôi nói vài câu mở màn cho bữa tiệc hay không?"
Chung quanh yên tĩnh không một tiếng động!
Tất cả mọi người đều ngẩn người.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? "Nếu giám đốc Tần không tiền, vậy thì An Kỳ chỉ đành tiếc nuổi thôi." Nhìn thấy Tần Liên Tâm vẫn ngẩn ngơ, Thẩm An Kỳ bĩu môi, làm bộ dáng thất vọng mất mác.
"Hả?" Tần Liên Tâm lúc này mới từ trong thất thần bình tĩnh lại, lập tức gật đầu: "Thuận tiện, rất thuận tiện, chỉ cần cô Thẩm không chỉ là được.
"Giám đốc Tân nói gì vậy, người xinh đẹp như cô, có thể giúp tôi nói vài lời khai mạc, tôi cầu còn không được " "Cô Thẩm, cô khen trật rồi." Tần Liên Tâm có chút thụ sủng nhược kinh*, cảm thấy quá đột nhiên, rất ngoài ý muốn.
Els "thụ sủng nhược kinh", ý nói được yêu thương mà lo so ít nhất chính mình khiến Thẩm An Kỳ cao hứng thì Diệp Thiên tạm thời sẽ an toàn, phải không? "Vậy giám đốc Tần, chúng ta lên trên bục lễ đi." Thẩm An Kỳ nói xong, liên năm tay Tần Liên Tâm, giống như đôi chị em tốt, sóng vai đi lên, còn không quên nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt đặc tháng "Này!" Diệp Thiện buồn bực, rốt cuộc Thẩm An Kỳ muốn làm gì? Cầu dan mình không được, liền muốn câu dân vợ của mình? "Diệp Thiên, anh ở đây chờ em một lát, đừng đi đầu, em nói vài câu khai mạc cho cô Thẩm rồi trở lại ngay." Tần Liên Tâm ngoại đầu lại cười nói.
"Được vợ" Diệp Thiên cười gật đầu.
Những Triệu Văn Triết đã nhảy ra hỏi: "Thẩm An Kỳ, ý cô là gì? Chồng của cô ta ở tiệc rượu của cô đánh người, cô vì sao không thay tôi trút giận?" "Tôi vì sao lại muốn thay anh trút giận?" "Cô.." Triệu Văn Triết nổi trận lôi đình.
"Cô không sợ tôi sẽ gọi điện thoại cho người đến sao?" "Tùy anh." Thẩm An Kỳ thản nhiên nói: "Nhưng nếu gọi thì gãy gọi cụ ông của anh đến, như vật thì mới đủ dọa tôi được."
Nói xong, Thẩm An Kỳ đã kéo Tần Liên Tâm tiếp tục đi thẳng "Lão Ngụy, việc này rốt cuộc là sao?" Vẻ mặt của Hàn Văn Đức mịt mờ hỏi.
"Tôi làm sao mà biết được.
Ngụy Thông buồn bực phản chán, Thẩm An Kỳ này có phải sai lầm rồi không? Đảng lẽ nên lấy lồng Triệu đại thiếu kia, sao lại thành Tân Liên Tâm rồi?
Ông ta chỉ cảm thấy trái tim của phụ nữ đầy kim châm, như mò kim đáy bể, không thể nào đoán ra được.
"Mẹ kiếp!" Triệu Văn Triết cảm thấy tức muốn nổ phổi, lấy đi dộng ra, tức tối hét lớn: "Mày đã không để cho tao mặt mũi, tao liền gọi cụ ông đến đây, thì tiệc rượu của các người cũng hỏng"
Dứt lời, hắn ta bấm điện thoại....