“Mày làm trước hay tao làm trước?” Thấy Diệp Thiên đồng ý, Trương Thụy Bắc hỏi.

“Ông trước đi.” Diệp Thiên sợ mình ra tay trước thì sẽ trực tiếp chữa khỏi cho Vương Cường, thế thì Trương Thụy Bắc không có cơ hội triển lãm y thuật của ông ta.

“Được, tao làm trước cũng được, ai bảo tao là bác sĩ cổ truyền giỏi nhất Giang Thành chứ.” Trương Thụy Bắc ra vẻ chẳng buồn so đo với phế vật, ưỡn bụng bia đi về phía Vương Cường, bắt đầu bắt mạch cho hắn.

“Đúng là mặt dày.” Diệp Thiên không nhịn được nói móc.

“Mày tức thì mắng ông đi.” Trương Thụy Bắc lên mặt.

Kết quả mới bắt mạch chưa được mười giây, ông ta đã cau mày.

Sau đó sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, cuối cùng biến thành tuyệt vọng.

“Sao rồi bác sĩ Bắc?” Vương Cường hỏi.

“À, không có gì.

Trương Thụy Bắc cổ rặn ra một nụ cười, thu tay lại nói: “Từ mạch của cậu mà nói, tôi hầu như không thể tìm thấy mạch dương, nhưng mạch âm lại rất mạnh.

Điều này chứng tỏ thân thể cậu bị âm thịnh dương suy, hư nhược nhiều chỗ nên mới không thể ngẩng đầu.

“Mặc dù chứng bệnh của cậu rất khó chữa, nhưng lại không phải là không thể chữa, cần dùng thuốc bắc điều tiết cơ năng thân thể, giữ cân bằng âm dương.

Tuy nhiên quá trình này cần thời gian rất dài, ít thì một năm rưỡi, lâu thì hai ba năm mới có thể thấy hiệu quả.

Vẻ mặt Vương Cường nhất thời ỉu xìu.

Chẳng lẽ hắn còn phải tiếp tục liệt dương? “Nói vậy là ông không có cách nào giúp anh ta ngẩng đầu trong thời gian ngắn? Nếu tôi có thể làm cho anh ta ngẩng đầu thì ông sẽ thua cuộc.” Diệp Thiên nói.

“Ai...!Ai bảo tạo không có cách nào giúp cậu ta ngẩng đầu?!” Thực ra Trương Thụy Bắc cũng không dám chắc, nhưng ông ta sự Diệp Thiên thật sự làm cho Vương Cường ngẩng đầu, vậy thì mình sẽ thua, thế nên ông ta quyết định thử một lần.

Đương nhiên, nhiệm vụ này cần thiết giao cho Trương Thủy Đồng chấp hành, nếu ông ta đích thân thí nghiệm thì xác suất ngẩng đầu sẽ càng thấp, thậm chí không có khả năng giúp Vương Cường nổi lên hùng phong.

Vì thế, Trương Thụy Bắc bèn mượn cớ đi sắc thuốc để gọi Trương Thủy Đồng vào phòng khám.

Khoảng nửa tiếng sau, hai cha con mới cầm kim châm cứu và một chén thuốc đi ra.

“Uống thuốc đi.” Trương Thủy Đồng nói.


“Ừ” Vương Cường uống thuốc rồi nằm trên một cái

Mười lăm phút sau...!ghế.

“Bây giờ tôi sẽ bắt đầu châm cứu cho anh.” Trương Thủy Đồng không tình nguyện cúi người xuống.

Chỉ vì giúp phòng khám cổ truyền Thụy Bắc bảo đảm thắng lợi nên cô ta mới làm thế, bằng không dù đánh chết cô ta cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu mất lịch sự của ông ba.

Nếu là trai đẹp thì còn chưa nói gì, song Vương Cường lại trông rất xấu xí.

Kết quả là cô ta vừa khom lưng thì Vương Cường đã bị xung kích thị giác, cả người đều kích động.

Sau đó cô ta đâm kim, Vương Cường chẳng những không thấy đâu mà ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái, vẻ mặt trông rất hưởng thụ.

Không lâu sau, Vương Cường bỗng kêu lên: “Ngẩng đầu! Cuối cùng cũng ngẩng đầu rồi! Ha ha ha!”

Trương Thủy Đồng lập tức thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại trừng Trương Thụy Bắc rồi ném kim châm cứu cho ông ta, ánh mắt đầy ai oán.

Đám người vây xem cũng rối loạn, đều khen ngợi trình độ châm cứu của Trương Thủy Đồng rất giỏi.

Chẳng qua không lâu sau, Vương Cường lại thở dài.

“Hầy, chưa được một phút thì đã ỉu mất rồi.”

Trương Thụy Bắc cười xuề xòa an ủi: “Không sao, ít nhiều gì cũng có cơ hội chữa khỏi mà, đúng không?” “Đúng thế đúng thế.” Vương Cường cười dài gật đầu.

“Y thuật của nhà họ Trương quả nhiên là xuất sắc” Người chung quanh đều hùa vào khen ngợi.

Nghe tiếng khen ngợi vang vọng bên tại, Trương Thụy Bắc cười tươi như hoa, vênh mặt nhìn Diệp Thiên: “Thấy chưa? Muốn đập biển hiệu của tao hả? Có giỏi thì mày cũng giúp cậu ta ngẩng đầu đi!” “Tôi chỉ muốn nói là bộ ngực và tài nghệ của Trương Thủy Đồng đã phát huy tác dụng mấu chốt, chẳng liên quan gì tới ông cả." Diệp Thiên thuận miệng nói, sau đó lấy một cuộn kim châm cứu từ trong túi áo.

“Tiếc rằng mày không có thứ đó.

Để tạo xem thử mày sẽ làm cho cậu ta ngẩng đầu bằng cách nào.

Trương Thụy Bắc cũng không tức giận.

Ông ta dám chắc Diệp Thiên không bao giờ có thể khiến Vương Cường ngẩng đâu.

Chỉ vì thắng Diệp Thiên trong trận đấu này nên ông ta mới dùng chiêu đó, bằng ông ta sẽ không cho con gái mình làm chuyện đó đâu.

Nếu đánh ngang tay với Diệp Thiên thì cũng mất mặt phòng khám cổ truyền Thụy Bắc lắm.


“Tôi không cần ngực, cũng không cần tài nghệ, tôi chỉ cần một cây kim châm là đủ để anh ta ngẩng đầu.

Nói xong, Diệp Thiên nhanh chóng cầm một cây kim dài hơn 20 cm đâm thẳng vào đỉnh đầu Vương Cường, ít nhất đảm lút hơn 10 cm, thẳng vào bộ não.

Con người trong mắt Trương Thụy Bắc chợt co rút lại.

“Mày làm thế này không phải là chữa bệnh, giết người thì có!”

Ngay cả những người vây xem cũng giật bắn cả người.

Kim châm dài thế mà lại trực tiếp đâm vào đầu người ta, sao mà bạo lực quá vậy?

Nhưng ngay sau đó, Vương Cường lại nói một câu khiến mọi người kinh hãi.

“Tôi có thấy đau đầu.

Cái gì? Không đau ư? Có nhầm không vậy? Cây kim dài đâm sâu thế mà sao lại không đau? “Cậu thật sự không đau hả?” Trương Thụy Bắc ngờ vực hỏi.

“Thật sự không đau.

Vương Cường lắc đầu, sau đó hỏi Diệp Thiên: “Tại sao tôi lại không thấy đau gì hết vậy?” “Bởi vì gốc bệnh của anh nằm trong não chứ không phải là cái gọi là âm thịnh dương suy như Trương Thụy Bắc nói, ngược lại âm dương trong cơ thể anh rất hòa hợp.

“Nói bừa! Mày còn chưa bắt mạch cho cậu ta, dựa vào đâu mà phủ nhận cách nói của tao?” Trương Thụy Bắc bất mãn nói.

Diệp Thiên cười nhạo: “Thế mà ông còn tự nhận là bác sĩy cổ truyền.

Chẳng lẽ ông không biết y cổ truyền chú trọng vọng văn vấn thiết hay sao? Vọng đứng đầu, thiết đứng cuối, chỉ cần nhìn bằng mắt là nhận thấy nguyên nhân căn bệnh, tại sao còn cần phải bắt mạch? Y thuật của ông đã tệ, chẳng những không vọng được, chỉ có thể bắt mạch mà còn bắt mạch cũng không nhận thấy nguyên nhân căn bệnh, nói bậy bạ nào là âm thịnh dương suy, ông không thấy mất mặt à?” “Mày...!Mày.

Trương Thụy Bắc tức giận đến mức run lên.

Tại sao thằng phế vật này lại biết mình nói bậy bạ? Chẳng lẽ y thuật của nó rất cao siêu? Không hợp logic chút nào.

“Anh có tư cách gì mà nói y thuật của ba tôi kém chứ?" Trương Thủy Đồng bất mãn chỉ vào Diệp Thiên: “Hồi còn học đại học, anh thậm chí còn nhớ nhầm huyệt vị trên cơ thể, hơn nữa không thi đậu chứng chỉ hành nghề y.

Tôi nghi ngờ anh đang hành nghề y không có chứng chỉ, hơn nữa anh châm cứu kiểu đó rất có khả năng sẽ làm nguy hại tới tính mạng của bệnh nhân.

Tôi sẽ gọi cảnh sát tới bắt anh ngay bây giờ!”

Nói rồi, Trương Thủy Đồng cầm điện thoại ra gọi cảnh sát.


Cô ta dám chắc Diệp Thiên không có chứng chỉ hành nghề y nên muốn nhân cơ hội này bắt Diệp Thiên vào tù, còn muốn giết chết Diệp Thiên trong ngục giam.

“Ngay cả chứng chỉ hành nghề y mà cũng không có, châm cứu cho bệnh nhân kiểu bạo lực như thế nữa chứ, mau rút ra!” “Đúng! Mau rút ra! Lỡ làm chết người thì sao?”

Biết Diệp Thiên không có chứng chỉ hành nghề, đám người vây xem lập tức ồn ào.

“Tôi có chứng chỉ hành nghề, mấy người cũng đừng sợ anh ta sẽ xảy ra chuyện gì.

Lý do anh ta bị liệt dương là vì thần kinh vùng dưới đồi của anh ta xảy ra vấn đề.

Tôi dùng châm cứu để kích thích các dây thần kinh vùng dưới đồi của anh ta, chỉ cần anh ta cảm thấy đau đớn thì sẽ hồi phục như người bình thường, muốn ngẩng đầu lúc nào cũng được.” Diệp Thiên giải thích.

Diệp Thiên vừa dứt lời thì Trương Thủy Đồng đã nói: “Tôi mới ly hôn với anh ta ba ngày, tôi dám bảo đảm anh ta không có chứng chỉ hành nghề y”

Sau đó, cô ta lại thúc giục Vương Cường: “Anh ơi, anh mau kêu anh ta nhổ kim ra đi, lỡ vi khuẩn nhiễm trùng não bộ thì sẽ có khả năng nguy hiểm tới mạng sống của anh đấy.” “Anh Thiên, anh thật sự không có chứng chỉ hành nghề y hả?” Vương Cường hơi hoảng sợ.

Hắn không biết mình có nên tin lời Ngô Khánh Hào rằng Diệp Thiên là thần y hay không.

Suy cho cùng thì vừa rồi, đúng là Diệp Thiên chưa từng khử trùng kim châm thì đã châm cứu cho mình, hắn sợ vi khuẩn sẽ nhiễm trùng bộ não.

Chẳng qua không ai biết, Diệp Thiên chỉ cần dùng chân nguyên là đã khử trùng kim châm rồi.

“Có, chắc sẽ có người đưa tới cho tôi nhanh thôi.” Diệp

Thiên cười nói.

“Ui cha!” Song đúng lúc này, Vương Cường bỗng ôm đầu, vẻ mặt đau đớn.

“Nhìn kìa! Chắc chắn là bị đau đầu vì nhiễm trùng não bộ!” Trương Thụy Bắc lập tức cười trên nỗi đau của người khác.

Song ông ta còn chưa nói xong thì Diệp Thiên đã rút kim châm cứu ra, vẻ mặt đau đớn của Vương Cường cũng biến mất.

“Bây giờ anh nhìn bên kia đi.” Diệp Thiên chỉ vào Trương Thủy Đồng.

Vương Cường nhìn theo hướng tay của Diệp Thiên.

Ngay sau đó, hắn vui sướng kêu lên: “Ngẩng đầu! Ha ha ha! Ngẩng đầu rồi!”

Trương Thủy Đồng lập tức nhìn xuống bụng dưới của Vương Cường, quả nhiên là dựng đứng.

Tên phế vật Diệp Thiên thật sự chữa khỏi bệnh liệt dương cho gã này rồi ư?

Không ổn! Trương Thủy Đồng tức khắc thay đổi sắc mặt, đứng che trước mặt Trương Thủy Đồng, không cho Vương Cường xem.

Chỉ cần thời gian ngóc đầu của hắn không dài hơn lần trước thì ông ta sẽ không thua Diệp Thiên.

“Anh nhớ lại cảnh tượng vừa rồi đi.” Diệp Thiên lập tức nhắc nhở Vương Cường.

“Vâng vâng vâng.” Vương Cường gật đầu rồi nhắm mắt nhớ lại.


Thằng dê xồm! Thấy Vương Cường cười xấu xa, Trương Thủy Đồng chỉ muốn giết chết hắn.

Chắc chắn thằng cha này đang ảo tưởng cảnh chà đạp mình chứ gì!

Khoảng một phút sau, Vương Cường mở mắt ra.

"Không ổn, tôi phải vào nhà vệ sinh, tôi không chịu nổi nữa rồi!”

Vừa dứt lời, Vương Cường đã chạy đi như một cơn gió, còn Trương Thủy Đồng thì tức hộc máu.

Thằng dê xồm kia ảo tưởng một hồi, sau đó muốn đi ấy ấy?

Ngay sau đó, câu nói của Diệp Thiên khiến trái tim hai cha con Trương Thụy Bắc chùng xuống.

"Tôi đã thắng Trương Thụy Bắc.

Ai đi gỡ tấm biển bác sĩ cổ truyền giỏi nhất Giang Thành xuống đi, tôi sẽ đập bể nó ngay trước mặt mọi người." Diệp Thiên nói.

“Để tôi cho!” “Tôi cũng đi!”

Chẳng mấy chốc, đã có mấy người thanh niên xông vào phòng khám Thụy Bắc.

Họ quan sát từ đầu tới cuối nên có thể chứng minh đúng là Diệp Thiên đã thắng.

“Đừng! Không được gỡ xuống! Đó là cần câu cơm của tôi!” Trương Thụy Bắc muốn ngăn cản, nhưng lại bị những người vây xem chặn lại.

Không lâu sau, tấm biển bác sĩ cổ truyền giỏi nhất Giang Thành đã bị mấy thanh niên khiêng đến trước mặt Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, có thể nể tình tôi đã từng là cha vợ của cậu mà đừng đập cần câu cơm của tôi không?” Trương Thụy Bắc van xin.

“Lúc ông đưa thuốc ngủ, nói tôi đi chết đi, ông có từng nghĩ tôi là con rể của ông không?” Diệp Thiên lạnh giọng nói, sau đó đạp một phát.

Rắc! Tấm biển lập tức bị gỡ làm đôi.

"Biển hiệu của tôi!” Trương Thụy Bắc tức khắc hét lên thảm thiết.

Trương Thủy Đồng hung ác nhìn Diệp Thiên, tức giận đến mức run rẩy, cuối cùng hét lên: “Anh dám đập biển hiệu của ba tôi, tôi sẽ anh phải trả giá đắt, tôi thề đấy!”

Diệp Thiên lạnh lùng cười: “Đây mới chỉ là bước đầu tiên trong quá trình trả thù nhà họ Trương của tôi thôi.

Ác hơn nữa còn chưa xuất hiện đầu.

Hắn vừa dứt lời thì lại nghe tiếng khua chiêng gõ trống vang vọng khắp phố y cổ truyền.

Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng động thì thấy trên đường, một đám người vui vẻ bước đi trong tiếng trống chiêng vang trời.

Ngay đăng trước đội ngũ rõ ràng là một tấm biển được che bằng vải đỏ.

Ánh mắt Trương Thụy Bắc sáng rực, cười phá lên: "Mày đập biển hiệu của tao, lại có người đưa biển hiệu tới cho tạo đấy!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play