Tạ Uẩn bế lão bà, vẻ mặt thỏa mãn bước ra cửa phòng.
Mấy người ngồi chờ ngoài cửa phòng há hốc mồm, bộ dáng Cảnh công tử lúc này rõ ràng là bị người làm thế này thế kia....Cho nên nói, công tử nhà bọn họ sau khi tấn giai, ở trong phòng làm chuyện đó.
Mấy người đến chúc mừng xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Tạ Uẩn không hề cảm thấy thẹn một chút nào, phu thê nhân luân là thiên kinh địa nghĩa, có gì phải ngượng ngùng, thấy hai tiểu quỷ muốn chạy tới, Tạ Uẩn nói: " Cha các con ngủ rồi, nhỏ giọng thôi, đừng làm phiền y."
Hai hài tử lập tức gật đầu, nhìn thấy phụ thân và cha rồi, trong lòng cũng bớt nhớ nhung, sau đó liền kéo tay Vũ Minh ca ca đi chơi.
Tạ Uẩn thoải mái hào phóng ôm lão bà trở về phòng, sau khi vào phòng, hắn đặt lão bà trêи giường, trầm thấp nở nụ cười, hôn lão bà một cái nói: " Được rồi, không còn người ngoài."
Cảnh Nhiên lập tức mở mắt ra, biết là không giả bộ được nữa, hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Uẩn, khuôn mặt đỏ lên, Tạ Uẩn cư nhiên ôm y trước mặt mọi người khoe khoang ân ái...quá thẹn thùng.
Tạ Uẩn cười nói: " Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi luyện dược, lần này tiêu hết linh thạch rồi, phải kiếm lại thôi, qua mấy ngày nữa, đến lượt ta thủ cho ngươi."
Trong lòng Cảnh Nhiên ngọt ngào, Tạ Uẩn không hề cố kỵ mà tuyên dương sự thân mật giữa bọn họ, tuy làm y cảm thấy mặt đỏ tim đập, nhưng mà cái loại cảm giác tuyên cáo thiên hạ này, quả thực phi thường sung sướиɠ.
Cảnh Nhiên gật đầu, bắt đầu nhắm mắt ngủ, y đúng là có chút mệt mỏi, trước khi ngủ, trong đầu y còn nghĩ, gia hỏa Tạ Uẩn này càng ngày càng không dễ lừa gạt, nhớ trước đây y giả bộ ngủ rất nhiều lần, Tạ Uẩn đều không có phát hiện ra đâu.
Tạ Uẩn cảm nhận được rất rõ, sau lần tấn giai này, không chỉ tu vi và dị năng của hắn được đề cao mà thậm chí cảm giác của hắn cũng càng thêm nhanh nhạy đối với cảm xúc của người khác, đối với hiểu biết về thực vật, cùng với bất cứ chuyện gì phát sinh quanh thân, không cần phải cố tình đi điều tra, trong đầu dường như đã rành mạch rồi.
Tạ Uẩn bồi lão bà một chút, thẳng đến khi y ngủ thì mới nhẹ tay nhẹ chân rời đi.
Bên ngoài cửa phòng, đám người Tạ An vẻ mặt xấu hổ.
Tạ Uẩn kinh ngạc: " Sao các ngươi còn ở đây?"
Tạ An cười gượng nói: " Ha hả, chúc mừng công tử tấn giai, Liêu thành chủ hai ngày trước có đến đây, sau đó nổi giận đùng đùng bỏ đi rồi."
Tạ Uẩn nhướng mày, trong lòng lập tức hiểu rõ, Liêu thành chủ e là đã nghe được chuyện không nên nghe, trong lòng buồn bực đây mà.
Mộ Tề khϊế͙p͙ sợ nhìn Tạ Uẩn, khó có thể tin nói: " Công tử tấn giai Võ Hồn."
" Gì..."
Mấy người chung quanh cũng vô cùng khϊế͙p͙ sợ, đám người Tạ An và Lý Kỳ còn đỡ một chút, tốc độ công tử tấn giai, trong lòng bọn họ đều biết rõ, chỉ khϊế͙p͙ sợ chốc lát rồi nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Lương Vũ Quang khó có thể tin trừng to mắt, khϊế͙p͙ sợ không nói nên lời, trước khi đến phủ thành chủ hắn đã hỏi thăm qua sự tích của công tử, hắn biết thời điểm công tử đến Thanh Thành, mới chỉ là tứ tinh Võ Sĩ, hiện giờ còn chưa tới một năm, công tử liền tiến vào hàng ngũ cao thủ Võ Hồn, đúng là thiên tư phi phàm. Lương Vũ Quang liền cảm thấy vui sướиɠ, hắn có thể đầu nhập vào trước khi công tử trở nên phát tích* ( trở nên giàu sang, mạnh mẽ, nổi tiếng..) đúng là một quyết định quá sáng suốt.
Tạ Uẩn cười nói: " Các ngươi cũng phải siêng năng tu luyện, tranh thủ sớm ngày tấn giai, đừng làm cho ta thất vọng."
" Vâng, công tử."
Mấy người đồng thanh trả lời, công đáy huyệt cấp nhiều đan dược như vậy, nếu bọn họ không thể sớm ngày tấn giai, đâu chỉ có lỗi với công tử mà còn có lỗi với chính bản thân mình.
Trong lòng Mộ Tề có chút cảm khái, công tử đã từng yêu cầu hắn bảo hộ, bây giờ lại trở thành sự tồn tại khiến hắn phải ngước mắt nhìn lên, nếu không nỗ lực tu luyện, hắn sợ sẽ có một ngày, công tử không cần bọn họ nữa.
Vì vậy mà một đoạn thời gian sau đó, mỗi người trong viện tựa hồ đều trở nên càng thêm chăm chỉ.
Tạ Uẩn vùi đầu luyện đan, giao cho Lương Vũ Quang bán ra toàn bộ, hắn cần phải vì lão bà mà tích góp thật nhiều linh thạch, kỳ thật hắn cũng không nghĩ tới, khi mình tấn giai sẽ tiêu phí nhiều như vậy, nghĩ tới sau này... Tạ Uẩn đau đầu, nếu mỗi lần hắn tấn giai đại cấp bậc, đều phải tiêu phí như vậy, tốc độ hắn kiếm linh thạch, đúng là không đủ dùng. Nhưng mà, Tạ Uẩn rất nhanh liền buông xuống rối rắm, gien đan cao cấp hắn còn có thể dùng một lần, sau này chỉ có thể từng bước tu luyện, cho dù hắn muốn có cơ hội tiêu hao linh thạch như vậy, e là cũng khó.
Liêu Thừa Phong chờ mãi chờ mãi mà vẫn không thấy Tạ Uẩn bước ra khỏi cửa viện, trong lòng càng thêm buồn bực, hắn là khách khanh trông dược viên phía nam, cứ thế mà phủi tay làm chưởng quầy, mặc kệ linh dược viên luôn sao?
Nhưng mà, mỗi lần ông vào dược viên xem xét, linh dược viên sinh cơ bừng bừng, người ta đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày mà còn ngon lành hơn ông phái người chuyên môn chăm sóc linh dược nữa. Liêu Thừa Phong không còn lời gì để nói, cuối cùng nhịn không được tò mò, kêu người đi gọi Tạ Uẩn đến nói chuyện, phủ thành chủ thành lập trêи một cái linh mạch rất lớn, linh khí nồng đậm cỡ nào, thành chủ ông là rõ ràng nhất, động tĩnh Tạ Uẩn tấn giai, quả thật làm ông rất kinh ngạc.
Liêu Thừa Phong rõ ràng không tin, may mắn mà có thể tấn giai Võ Hồn, ông cũng muốn may mắn vài lần, nhưng mà, xem ra tiểu tử này còn có bí mật, đối với bí mật Liêu Thừa Phong không có tâm tìm tòi nghiên cứu.
Tạ Uẩn mỉm cười, trước khi đến hắn đã thăm dò rõ tính tình Liêu Thành Chủ, cùng với tác phong hành sự của ông, rồi mới dám mang theo người nhà đến ở phủ thành chủ , bằng không, sau khi tiểu thành chủ đắp nặn thiên phú xong, hắn liền mang theo hài tử và lão bà rời đi rồi.
Liêu Thừa Phong nói: " Gần đây có không ít người ngoài mộ danh mà đến, ngươi có tính toán gì không?"
Tạ Uẩn không thèm suy nghĩ mà cười nói: " Vãn bối chính là khách khanh của phủ thành chủ, hết thảy tất nhiên đều nghe theo thành chủ an bài."
Liêu Thừa Phong sửng sốt, ngay sau đó liền nở nụ cười, hiển nhiên rất vừa lòng với câu trả lời này, gật đầu nói: " Hừm, việc này ta sẽ giao cho Khiêm nhi xử lý, mấy ngày nữa ta sẽ bế quan, dược viên phía nam...."
Tạ Uẩn tiếp lời: " Tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ chăm sóc dược viên thật tốt, mặt khác, vãn bối muốn gieo trồng một ít thứ, không biết tiền bối có thể đáp ứng hay không."
Tạ Uẩn mau chóng cáo từ rời đi, người ta cho ta Mộc Đào, thì ta tặng lại Quỳnh Dao, phủ thành chủ đối với hắn không tồi, trừ ân tình ra, hắn còn đạt được rất nhiều thứ. Bởi vậy, hắn tính báo đáp một chút, đào tạo một ít linh quả để gieo trồng, trong vòng trăm năm tuy chưa thể nhìn thấy thành quả, nhưng trăm năm sau, khi linh thụ nở hoa kết quả, phủ thành chủ sẽ tự phát hiện ra giá trị này.
Linh quả cao cấp, phần lớn đều là ngàn năm hay thậm chí mấy ngàn năm mới có thể thành thục một lần, linh quả cao cấp trăm năm nở hoa kết quả, giá trị của chúng đã không thể dùng linh thạch để tính toán, này cũng coi như một chút tâm ý của hắn đi.
Tạ Uẩn có thể khẳng định, thành tựu tương lai của mình tuyệt đối sẽ không chỉ ngừng tại đây, phủ thành chủ đã vươn tay trợ giúp hắn dựng nghiệp từ những ngày đầu cơ hàn, phần tình nghĩa này hắn xin lãnh.
Tạ Uẩn sau khi trở về, lập tức liền triệu Lương Vũ Quang tới hỏi: " Bây giờ còn bao nhiêu linh thạch."
" Hồi công tử, sau khi bán ra linh thạch hiện giờ khoảng hơn ba ngàn sáu trăm viên."
Tạ Uẩn nhíu mày, tốc độ vẫn quá chậm, nhưng hắn cũng biết đây đã là một con số khổng lồ rồi, phải biết, một ngàn linh châu mới có thể đổi được một viên linh thạch.
Tạ Uẩn nghĩ nghĩ một chút, nói: " Ngươi đi mua chút linh ngọc về, ta cần dùng."
" Vâng." Lương Vũ Quang nhanh chóng lĩnh mệnh.
Tạ Uẩn suy nghĩ, đã lâu lắm rồi hắn chưa tặng lễ vật cho lão bà, sau khi tấn giai Võ Hồn, dị năng của hắn hiện giờ không còn kém hơn kiếp trước, hắn muốn thử làm một cái không gian giới tử, dùng túi trữ vật không thuận tiện lắm, cũng không đẹp bằng giới tử, càng không đáng giá bằng giới tử, lão bà tuy không thúc giục hắn, nhưng trong lòng hắn cũng có chút áy náy, nếu không phải do hắn tiêu hết linh thạch thì hiện giờ lão bà đã có thể dùng gien đan.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, hắn muốn tặng lễ vật cho lão bà, người hiện đại kết hôn đều dùng nhẫn, hắn muốn làm ra hai cái nhẫn ban chỉ, cho hắn và lão bà mỗi người một cái.
Vào đời trước, Tạ Uẩn biết chế tác vật phẩm không gian, bởi vậy, sau khi mua linh ngọc về, Tạ Uẩn không hề có một chút áp lực nào, tốn mấy ngày trời, sáu cái ngọc khí không gian thật xinh đẹp được chế tác hoàn thành.
Hai cái nhẫn ban chỉ tất nhiên là cho hắn và lão bà dùng, còn hai cái vòng tay, một cái khuyên tai, một cái ngọc bội, mấy cái này hắn tính đi bán đấu giá.
Cảnh Nhiên lại lần nữa kinh ngạc: " Đây là vật phẩm trang sức không gian?"
Tạ Uẩn gật đầu, đắc ý duỗi tay quơ quơ: " Thế nào, hai chúng ta đồng tâm, mỗi người một cái."
Cảnh Nhiên vui sướиɠ phát hiện, trong nhẫn ban chỉ có một chữ Uẩn, nói vậy cái mang trêи tay của Tạ Uẩn có phải cũng có một chữ Nhiên.
Trong lòng y vừa nghĩ vậy, Tạ Uẩn liền gỡ nhẫn ban chỉ xuống, chỉ vào chữ cho y xem, nói: " Về sau ta lúc nào cũng nhớ đến ngươi."
Trong lòng Cảnh Nhiên ngọt ngào, đột nhiên cảm thấy, kỹ năng nói lời âu yếm của Tạ Uẩn hình như lại thăng cấp, nhưng mà, vật phẩm trang sức không gian vô cùng hiếm có, vậy mà Tạ Uẩn lại tìm ra, mỗi khi y cảm thấy mình hiểu biết người này thêm một ít thì Tạ Uẩn lại lần nữa đổi mới lại nhận tri của y.
Tạ Uẩn lại lấy ra mấy cái vật phẩm trang sức không gian, cười nói: " Đẹp đúng không, tất cả đều là ta tự tay chế tác đó, ta tính cầm mấy cái này bán ra, ngươi xem..."
" Di?" Cảnh Nhiên nhíu mày, khởi động Linh Tê Chi Nhãn cẩn thận xem xét những vật phẩm trang sức không gian này, thất thanh nói: " Này không phải trận pháp khắc chế không gian."
Tạ Uẩn không hiểu gì hết: " Có gì không đúng sao?"
Cảnh Nhiên lâm vào suy nghĩ sâu xa, ánh mắt trở nên phức tạp, nói: " Ngươi cũng biết chỉ có tôn giả Võ Vương mới có thể dẫn động linh khí thiên địa, cảm ứng được pháp tắc thiên địa, nhưng cho dù là vậy, bọn họ muốn học được pháp tắc, hiểu biết pháp tắc cũng rất khó khăn."
Tạ Uẩn gật đầu, chuyện này hắn biết, gần đây hắn ở Tàng Thư Các bù lại được không tri thức về thế giới này.
Cảnh Nhiên chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: " Mấy cái vật phẩm trang sức không gian này, lây dính pháp tắc chi lực, túi trữ vật còn xa mới sánh bằng, vật như vậy, ngươi cũng dám lấy ra ngoài bán, không sợ bị cường giả xé xác sao?"
Tạ Uẩn ngốc lăng, hai mắt rõ ràng vẫn còn khó hiểu.
Cảnh Nhiên giải thích: " Vật có thể chứa pháp tắc đối với Võ Vương mà nói đều là chí bảo, bọn họ dẫn động linh khí thiên địa, cảm thụ về thế giới càng sâu, muốn đột phá địa phương này, đi đến thế giới cao hơn, cần phải dựa vào pháp tắc chi lực, nhưng mà muốn thể ngộ được pháp tắc chi lực rất gian nan, mấy cái giới tử này của ngươi, rõ ràng có dính khí tức pháp tắc không gian, ngươi là người luyện chế ra mấy cái vật phẩm trang sức không gian này...."
Cảnh Nhiên nhướng mày, lạnh giọng nói: " Hằng Võ đại lục chúng ta, đã sáu ngàn năm không ai đột phá thế giới, chủ yếu là do thiếu hiểu biết pháp tắc chi lực, ngươi cảm thấy những lão gia hỏa đó nếu biết được có người có thể luyện chế được thứ này, ngươi sẽ có kết cục gì, nhưng chắc chắn sẽ không mất mạng đâu."
Lần đầu tiên Tạ Uẩn nghe nói tới chuyện này, nhịn không được tò mò, nói: " Còn có thế giới cao hơn sao?" Chuyện này hắn chưa từng nghe nói qua, nhưng hắn cũng đã từng có suy đoán này, dù sao, đời trước cũng không phải là chưa từng xem qua tiểu thuyết.
Sắc mặt Cảnh Nhiên trầm xuống, nói: " Kỳ thật ngoài hiểu được pháp tắc chi lực còn có một con đường có thể đi thông đến thế giới thượng tầng, nhưng mà...."
Tâm niệm Tạ Uẩn vừa chuyển, lập tức nói: " Là hoàng thất."
Cảnh Nhiên kinh ngạc, y chỉ nói ra cái mở đầu, không nghĩ tới Tạ Uẩn có thể lập tức đoán ra kết quả, chỉ là... Cảnh Nhiên nghiêng đầu liếc hắn một cái, cười nhạo: " Nếu ngươi biết là hoàng thất, vậy chắc ngươi cũng biết, lấy tuổi tác của ngươi như vậy mà lại có thể hiểu sâu về pháp tắc chi lực như thế, hoàng thất tuyệt đối sẽ không hi vọng ngươi tiếp tục trưởng thành đâu."
Tạ Uẩn nói: " Hoàng thất khống chế đại lục, nhất định là không muốn có người đột phá, nhưng mà, không đúng a..." Tạ Uẩn khó hiểu nói: " Ta đâu có hiểu pháp tắc không gian, ta chỉ là lợi dụng ý niệm, tìm được tiết điểm của không gian, sau đó mở rộng không gian ra, ta...." Hắn quả thật không phải dị năng giả không gian.
Cảnh Nhiên ghét bỏ liếc hắn: " Tìm được tiết điểm không gian, ngươi còn nói không hiểu được pháp tắc không gian, ngươi phải biết, để đột phá thế giới, quan trọng nhất đó là không gian, nếu pháp tắc chi lực liên quan đến thứ khác, người ta chắc chắn sẽ không để ý đến nó như vậy, nếu nói muốn đột phá thế giới phải cần đến mười phần lực thì pháp tắc không gian chỉ cần đến một phần lực mà thôi.
Cảnh Nhiên nói tiếp: " Tôn giả Võ Vương đừng nhìn bọn họ có địa vị cao, trêи thực tế cũng chỉ là một đám thú bị nhốt mà thôi, nhưng có còn biện pháp nào khác đâu, muốn đến thế giới thượng tầng, cần phải phục tùng hoàng thất, trở thành nô ɭệ hoàng thất, nếu không chờ đợi bọn họ chỉ là thọ nguyên bị hao hết, nếu..."
Cảnh Nhiên cùng Tạ Uẩn đều hiểu, nếu có biện pháp khác để có thể thoát khỏi khống chế của hoàng thất, đám Võ Vương này chắc chắn sẽ tạo phản. Nhưng hoàng thất sao có thể nguyện ý, bởi vậy, mấy thứ vật phẩm trang sức không gian này nếu truyền ra ngoài, bất luận là rơi vào tay ai, Tạ Uẩn đều sẽ gặp phiền toái.
Tạ Uẩn hiếu kỳ nói: " Sao ngươi lại biết những chuyện này?" Cho dù có là đệ tử thế gia, những chuyện này đều là bí mật của hoàng thất, trừ phi tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, bằng không gia tộc chắc chắn sẽ không dễ dàng cho biết.
Biểu tình Cảnh Nhiên cứng nhắc, trở nên mờ mịt: " Ta cũng không biết."
Tạ Uẩn kinh ngạc: " Vì sao vậy?"
Cảnh Nhiên nhíu mày, trong lòng đặc biệt khó hiểu, nghi hoặc nói: " Những việc này giống như đã được khắc vào đầu ta vậy, nhưng ta không biết, vì sao mình lại biết chuyện này." Đúng là bởi vì nguyên nhân này, y mới có thể hoài nghi thân thế của mình, bởi vì, Cảnh gia chỉ là nhị lưu thế gia ở hoàng thành, hơn nữa, hình như Cảnh gia hoàn toàn không biết chút gì về chuyện này cả, y đã từng thử vài lần, liền không dám tiếp tục nữa vì sợ bị lộ, bí mật này y vẫn luôn chôn giấu sâu trong đáy lòng.
Cảnh Nhiên cau mày, nghĩ cả trăm lần cũng không ra.
Tạ Uẩn ôm lấy lão bà, sờ sờ đầu y, hôn hôn nói: " Đừng nghĩ quá nhiều, không biết thì thôi, một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm được đáp án, bây giờ..." Tạ Uẩn tiếc hận nhìn mấy vật phẩm trang sức không gian, thật là đáng tiếc, rõ ràng là đồ tốt mà không thể bán không thể dùng, mệt hắn còn muốn cùng lão bà dùng chung.
Cảnh Nhiên thu hồi suy nghĩ, phát hiện ánh mắt của Tạ Uẩn, thoáng cái cười lên, nói: " Bán ra chắc chắn không được rồi, nhưng giữ lại dùng thì không thành vấn đề, ta sẽ khắc vài trận pháp lên trêи, làm giới tử thành pháp khí phòng ngự để che giấu tai mắt của người khác."
Tạ Uẩn Kinh ngạc: " Phu nhân, ngươi còn biết luyện khí."
Cảnh Nhiên lắc đầu: " Trận pháp khắc chế mà thôi, không được xem là luyện khí, nhưng ta cũng có thể học, sau này ngươi muốn pháp khí gì, ta sẽ luyện chế toàn bộ cho."
Tạ Uẩn ngăn cản nói: " Không cần phải thế, ngươi rất có thành tựu về mặt trận pháp, hà tất phải nghiên cứu thêm cái khác làm gì để bị phân tâm."
Cảnh Nhiên suy nghĩ một chốc, càng nghĩ càng cảm thấy được, cười nói: " Không có gì đâu, ta học luyện khí có khi làm ít công to nữa đó, một luyện khí sư cần phải hiểu được trận pháp, ta có chút thành tựu ở mặt trận pháp nhưng đã gặp phải bình cảnh rồi, nghiên cứu những thứ khác, nói không chừng có thể đột phá cũng nên, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không vì vậy mà phân tâm, ảnh hưởng tu luyện."
Tạ Uẩn thấy y khăng khăng như thế, liền không khuyên nhủ nữa, hắn tin tưởng lão bà sẽ biết chừng mực, giống như hắn thích luyện đan và thích đào tạo thực vật vậy, do hứng thú mà thôi.
Hiệu suất làm việc của Liêu Khiêm rất nhanh, ngày hôm sau liền an bài cho hắn ba người muốn đắp nặn thiên phú, mấy người này nghe nói đều là hài tử đến từ quý tộc thế gia ở quận thành.
Tạ Uẩn không hề trì hoãn, nể tình linh thạch, sau khi nhìn thấy mấy người này, hắn liền lập tức phối trí thuốc tắm cho họ, bắt đầu tiến hành đắp nặn thiên phú, dù sao hắn chỉ cần nắm chắc phương thức quan trọng nhất, những chuyện khác thì để người khác làm, nên cũng không tốn nhiều thời gian.
Lúc Tạ Uẩn bận rộn, Cảnh Nhiên liền khắc trận pháp lên không gian giới tử. Trừ của mình và lão bà, mấy cái còn dư Tạ Uẩn thu vào hết, sau này sẽ cho bọn nhỏ, nhưng hài tử bây giờ còn quá nhỏ, không cẩn thận sẽ rước phải tai họa.
Nửa tháng sau, hoàn thành xong mấy việc phủ thành chủ giao, Tạ Uẩn thu được mười hai vạn linh thạch vào tay, hắn tỏ vẻ vô cùng vừa lòng, rốt cuộc thì có thể thể cải thiện thiên phú cho lão bà rồi, đồng thời trong lòng hắn cũng cảm thấy, lần trước bắt chẹt Vương gia quá ít, phải vung tiền như rác mới là thế gia quý tộc chân chính chứ.
Liêu Khiêm trừng mắt, lại trừng mắt, gặp được một vị khách khanh tùy ý như vậy, làm gia chủ như hắn cũng rất phiền não, phía sau còn có rất nhiều người xếp hàng chờ đó, Tạ thất thế mà lại buông tay mặc kệ.
Tạ Uẩn vội hảo tâm nói: " Cho dù trị liệu thì cũng không thể chiếm hết toàn bộ thời gian được, không bằng liệt ra cái quy củ đi, trừ thời gian bế quan, mỗi tháng ta sẽ rút ra chút thời gian để trị liệu cho những người kia."
Liêu Khiêm hơi suy tư gật đầu, nói: " Vậy cũng được, nhưng mà, số người trị liệu phải do ta định đoạt."
Tạ Uẩn thấy không sao cả, dù sao quá trình trị liệu đắp nặn thiên phú cho ai cũng như nhau, thả một con dê cũng là thả, thả mấy con cũng là thả, không có gì khác nhau cả.
Tạ Uẩn cũng là lần này nhìn thấy người quận thành tới mới hiểu được, uy danh của Liêu thành chủ có bao nhiêu cao, thân là thất tinh Võ Sư, cho dù có là đại thế gia ở quận thành cũng không dám quá mức làm càn, phủ thành chủ an bài như thế nào, bọn họ đều phải nghe theo, nếu không, thì đừng hòng làm ăn mua bán gì với phủ thành chủ nữa hết.
Nghe nói Nghiệp thành cách vách, hiện giờ đã có thành chủ mới, nhưng trêи thực tế, Nghiệp thành cũng đã trở thành nơi phụ thuộc, chịu sự khống chế của thế gia quận thành.
Tạ Uẩn nhớ mong lão bà, vội trở lại viện.
" Công tử." Tạ An lập tức tiến đến bẩm báo: " Công tử, vừa rồi thành vệ có đến đây truyền lời, nói là có người tìm."
Tạ Uẩn nhíu mày, mỗi ngày người tìm đến hắn nhiều không kể xiết, trừ phi có chuyện quan trọng, hoặc là về chuyện của hắn, trong tình huống bình thường thành vệ sẽ không tới đây thông báo, mặt khác, nếu là chuyện tốt, Tạ An đã sớm ồn ào ríu rít, chứ không nói chuyện hàm hồ như thế.
Tạ Uẩn hỏi: " Chuyện gì?"
Tạ An có chút rối rắm, ấp a ấp úng nói: " Người đến là Hồng Hà, nàng là hạ nhân bên người nhị tiểu thư, nàng nói nhị tiểu thư lo lắng cho công tử, sợ ngài đắc tội thế gia không ứng phó nổi, nên phái nàng ta đến thăm, mặt khác, nhị tiểu thư cảm thấy ở lại Thanh Thành không quá phát triển, muốn mời công tử đến Vân Châu."
Tạ Uẩn nhíu mày: " Thị vệ truyền cho ngươi nghe?"
Tạ An gật đầu, nói: " Hồng Hà sợ ngài bởi vì ghi hận chuyện Thúy Cô, không muốn gặp mặt, nên..." Muốn dùng lợi ích để dụ dỗ, nhưng lời nói như vậy bị người nghe thấy, nếu công tử thật sự đáp ứng, vậy về sau làm gì còn mặt mũi gặp người nữa.
Tạ Uẩn chán ghét: "Bên người nhị tỷ sao lại có người ngu xuẩn như vậy, bảo nàng lăn đi."
Tạ An há hốc mồm: " Ta..."
Tạ Uẩn lười để ý, trực tiếp đi vào phòng tìm lão bà, tiến lên ôm y thật chặt rồi hôn sâu một cái, cười nói: " Có thể cải thiện thiên phú rồi, lần này đến lượt ta thủ cho ngươi."
Cảnh Nhiên vui sướиɠ, nhưng mà khi Tạ Uẩn phối trí thuốc tắm, Cảnh Nhiên lại trừng mắt, đôi mắt của Tạ Uẩn quả thật quá xấu xa, như là muốn ăn y luôn vậy.
Trêи thực tế, Tạ Uẩn quả thực muốn ăn lão bà luôn, đáng tiếc bây giờ là thời điểm quan trọng, không dám làm xằng bậy, chỉ có thể nghẹn.
.....
Bên ngoài phủ thành chủ.....
Vẻ mặt Hồng Hà không thể tin tưởng: " Ngươi nói cái gì, ta chính là hạ nhân của tiểu thư." Nàng cho là mình đã ra điều kiện tốt như vậy,
thất thiếu gia sao lại không động tâm, dù sao thì châu thành cũng đâu phải là nơi mà một phủ thành thấp kém có thể sánh bằng.
Tạ An lười biếng nói: " Không phải ta nói, là thiếu gia nói."
" Hắn bảo ta cút...." Hồng Hà vừa tức vừa giận, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác của Thúy Cô, thất thiếu gia đúng là quá cuồng vọng, cả giận nói: " Ngươi mau bảo hắn ra gặp ta, mệt tiểu thư còn nhớ mong hắn như vậy, lương tâm hắn bị chó ăn sao, không có tiểu thư chiếu cố, hắn ở Tạ gia có thể sống nổi sao."
Tạ An mặc kệ nàng, chỉ nói với thành vệ: " Nếu người này còn quấy nhiễu, các ngươi có thể ném ra ngoài."
" Ngươi, ngươi..." Hồng Hà giận đến nỗi khó thở, đáng tiếc, nàng quả thật không dám làm càn, thân phận của nàng ở địa phương khác có thể diễu võ dương oai một chút, nhưng ở phủ thành chủ thì nàng không dám.
Ở nơi xa, Thúy Cô vui sướиɠ khi người gặp họa, từ khi biết Hồng Hà muốn tới, ả vẫn luôn chờ ở đây, ban đầu ả quả thật cũng lo lắng Hồng Hà sẽ làm thất thiếu gia động tâm, tiểu thư chắc chắn sẽ bắt ả ra để xả giận, cấp cho thất thiếu gia một lời công đạo.
Thúy Cô đang chuẩn bị vô thanh vô tức giải quyết Hồng Hà, hoặc là dứt khoát kiếm đường ra khác, ai ngờ, thất thiếu gia quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của ả, tính cách vẫn thật kiêu ngạo.
Thúy Cô cười lạnh, để xem khi Hồng Hà trở về sẽ công đạo với tiểu thư thế nào, đừng tưởng ả không biết, Hồng Hà ở trước mặt tiểu thư nói bậy về ả không ít, nói ả tâm nhãn quá nhỏ, không nên đắc tội thất thiếu gia. Nhưng tính tình của thất thiếu gia như vậy, không phải Hồng Hà cũng không có cách gì đó sao, còn không phải bị chọc cho tức muốn chết.
Thúy Cô tin chắc, khi Hồng Hà trở về Vân Châu chắc chắn không thể không thêm mắm dặm muối vào chuyện này, kể từ đó, ả không cần giải thích gì nữa, tiểu thư sẽ tự lý giải nỗi khổ của ả.
Thúy Cô nghĩ vậy, kiềm chế sát ý trong đáy lòng, quyết định tạm thời để cho Hồng Hà sống lâu thêm một thời gian nữa.
....
Bên kia, Tư Dật, Tạ Phong cũng đã mang theo số đông nhân mã, ngồi trêи Liệt Không Điểu tiến tới Thanh Thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT