Lúc này, Tạ Uẩn không muốn chậm trễ nữa, Liêu Khiêm vừa đi, hắn bồi bọn nhỏ chơi trong chốc lát, sau đó liền về phòng lập tức bế quan, hắn chuẩn bị dùng gien dịch lần nữa.
Hai tiểu gia hỏa bĩu môi, Tạ Bác nói: " Phụ thân và cha lại muốn bế quan."
Tạ Thù nói: " Lại thêm nhiều ngày không được gặp họ nữa rồi."
Tạ Bác chìa tay ra đếm số: " Một ngày, hai ngày, cha đã bế quan hai ngày, phụ thân...ba ngày, bốn ngày, năm ngày....lại thật nhiều thật nhiều ngày không được gặp họ."
Tạ tam gia đau lòng muốn hỏng rồi, vội nói: " Cháu ngoan, cháu ngoan, đừng buồn, có tổ phụ chơi với các cháu nè."
" Tổ phụ...." Tạ Thù ngọt ngào cười nói.
" Tổ phụ, con thích người nhất..." Tạ Bác mi mắt cong cong, vung vẩy đôi tay beo béo ôm lấy tổ phụ làm nũng.
Tạ tam gia cao hứng quá trời, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, cháu yêu của lão quả thực quá đáng yêu, vội nói: " Các cháu yên tâm, chờ phụ thân các cháu xuất quan, tổ phụ nhất định sẽ mắng nó, suốt ngày chỉ biết tu luyện, không quan tâm đến cháu ngoan của ta."
Tạ Bác lập tức bất mãn: " Tổ phụ, người không thể như vậy được."
Khuôn mặt nho nhỏ của Tạ Thù hiện lên vẻ vô cùng đau xót, nói: " Tổ phụ, sao người lại có thể không biết tiến thủ như vậy, phụ mẫu đều yêu thương con mình, đây chính là tính toán sâu xa, phụ thân chăm chỉ bế quan, người phải nên cao hứng mới đúng chứ, ây..."
Tạ Thù già trước tuổi lắc lư đầu nhỏ, chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép nói: " Tổ phụ, người cũng nên nỗ lực tu luyện mới tốt."
Tạ tam gia ngây dại, lão cũng là vì muốn bênh vực cho cháu yêu thôi mà.
Tạ Bác ưỡn ngực: " Tổ phụ, con cùng ca ca cũng muốn bế quan, phụ thân và cha chăm chỉ như vậy, tổ phụ còn muốn mắng bọn họ, người không cảm thấy hổ thẹn sao?"
Tạ Thù dắt tay đệ đệ: " Đệ đệ ngoan, chúng ta không thể tụt hậu, tranh thủ sớm ngày tấn giai thôi..."
Tạ Bác lập tức lớn tiếng nói: " Vậy là chúng ta liền có linh quả ăn."
Tạ Thù liền lập tức ghét bỏ, bọn nó vừa rồi uy phong như vậy, nói chuyện có khí thế như vậy, đệ đệ ngốc vì sao lại luôn làm mất mặt ở mấy thời điểm quan trọng như thế này, đúng là ngốc chết.
Hai tiểu gia hỏa cầm tay nhau, chuẩn bị trở về tu luyện.
Tạ tam gia trợn tròn mắt, đứa nào nói thích lão nhất đâu, lão thế mà lại bị cháu yêu giáo huấn. Nhưng mà, trong lòng thì lại cao hứng, làm thế nào cũng ngăn không được.
Cháu yêu của lão thật thông minh, tuổi còn nhỏ đã rất hiểu chuyện. Cháu của lão còn rất chăm chỉ, từ nhỏ đã biết nỗ lực tu luyện, Tạ tam gia chỉ có một điều bất mãn là cháu yêu mà lão thích nhất hình như ghét bỏ lão đúng không.
Luutinhvu2512.wordpress.com
Tạ tam gia thầm rùng mình, nhi tử, tức phụ, cháu yêu đều đang nỗ lực tu luyện, lão cũng không thể tụt lại được, cần phải bắt đầu chăm chỉ tu luyện.
Tạ tam lão gia có chút hổ thẹn, từ sau khi đạt được thiên phú, lão đã tự cho mình là rất nỗ lực rồi, nhưng khi so sánh với tức phụ và nhi tử, lão liền cảm thấy mình kém xa. Bởi vậy, đối với nhi tử còn trẻ đã có tu vi như vậy, Tạ tam gia không hề cảm thấy có gì không bình thường, lão chỉ cho rằng, đấy chẳng phải là điều đương nhiên sao.
........
Ở một nơi khác, một địa phương mà mọi người không biết.
Ngày đầu tiên Tạ Uẩn tuyên bố nhiệm vụ, chỉ có một dong binh ( lính đánh thuê) thần bí lĩnh nhiệm vụ cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề, nghe nói ở một nơi hẻo lánh không ai biết tên, có một cửa hàng tầm thường không kiếm được tiền của Vương gia đang định đóng cửa ngừng kinh doanh bỗng nhiên bị người hủy hoại.
Được rồi, dù sao đây cũng chỉ là một sản nghiệp bét chót, không ít người cười ha ha, đều nghĩ dong binh lĩnh nhiệm vụ này đúng bỡn cợt, hơn nữa còn là một kẻ nhát gan.
Không ai đem việc này để trong lòng, trừ Vương gia ra. Tuy rằng đây chỉ là một sản nghiệp nhỏ bé không đáng kể, nhưng Vương gia vẫn cảm thấy mất hết mặt mũi, tức giận nối tiếp tức giận. Đương nhiên, cái càng làm cho bọn họ tức giận hơn nữa lại là chút xíu việc nhỏ này, bọn họ thế mà lại không tra ra được bất kỳ manh mối nào.
Thế nhưng, điều đáng mừng duy nhất là, đấy chỉ là một tiểu điếm nhỏ bé mà thôi. Quả nhiên không có ai dám đối nghịch với Vương gia, chỉ dám lén lút động tay động chân, một chút thủ đoạn nhỏ không đáng để vào mắt.
Ngày thứ hai, nhiệm vụ Tạ Uẩn tuyên bố, vẫn còn treo trêи bảng đơn không chút động tĩnh.
Không ít người chế giễu.
" Ha ha, Tạ thất thật là, loại thủ đoạn này mà muốn đối phó Vương gia, đúng là quá kém."
" Không phải sao, dịch dẫn dắt tuy đối với ta vô dụng, nhưng nếu nhiệm vụ đơn giản hơn chút, cho dù có bảo ta đến núi Thanh Vân để săn giết linh thú, nói không chừng ta cũng đi làm."
Có người xúc động gật đầu: " Đúng vậy, dịch dẫn dắt tuy rất hiếm lạ, nhưng cũng chỉ đắp nặn được thiên phú hạ phẩm nhất, vì xíu đồ vật này mà đắc tội Vương gia không có lời, chỉ có chút sai lầm thôi là đã rước phải mầm họa, chúng ta đâu thể so được với thế gia, bằng không...."
" haiz..." Có người thở dài.
Còn có người vẻ mặt đáng khinh, tiện hề hề cười nói: " Ta nghe nói nha, cái thứ đồ chơi ɖu͙ƈ Tiên Tề kia, rất nhiều thế gia tranh nhau giành lấy, ta có một vị huynh đệ, đã từng lấy được một lọ, nghe nói cái tư vị kia nha, chậc chậc, quả thực tuyệt hảo, nói vậy cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề này còn tốt hơn nữa. Đáng tiếc nhiệm vụ này quá hà khắc, bằng không, ta cũng muốn tiếp thử một lần."
" Ha ha!" có người trêu đùa: " Lưu huynh đệ ngươi sợ cái gì, sản nghiệp Vương gia nhiều như vậy, chỉ cần lén lút động tay, ai mà biết là ngươi làm."
Lưu Tam tiếc nuối lắc đầu: " Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, ta nào dám có lá gan này." Về phần trong lòng hắn nghĩ thế nào, thì cũng chỉ có chính hắn mới biết được.
" Ha ha..."
Người chung quanh lại sôi nổi bàn tán, lại còn trêu đùa.
Chỉ là, ai cũng không nghĩ đến, vào ngày thứ ba, nhiệm vụ Tạ Uẩn treo ở hiệp hội dong binh đoàn, cư nhiên lại mất đi ba cái, nhiệm vụ của dịch dẫn dắt mất một tờ, nhiệm vụ cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề thì mất hai tờ.
Lần này, sắc mặt của người Vương gia thay đổi, không ngừng vội vàng tăng mạnh đề phòng, phái ra không ít cao thủ trong tộc ra bảo vệ sản nghiệp. Dù sao, cho dù bị hủy chỉ là vài sản nghiệp nhỏ, thì đó cũng là của cải của Vương gia.
Chỉ tiếc, loại chuyện này căn bản rất khó lòng phòng bị, sản nghiệp của Vương gia quá nhiều, phòng được cái này thì không phòng được cái kia. Vả lại, gần đây tu vi của tộc nhân lại xảy ra vấn đề nên bận tối mày tối mặt, lúc này làm sao có thể phòng bị hết được, lại há có thể không có thời điểm sơ hở hay sao. Nói ra thì có câu " Chỉ hữu hiên nhật tố tặc, na hữu thiên nhật phòng tặc" ( chỉ có ngàn ngày làm cướp, chứ khó bề ngàn ngày phòng giặc. Khó đề phòng chu đáo với những kẻ làm chuyện xấu)
Vì thế, Vương gia lại lần nữa tổn thất vài tiểu sản nghiệp râu ria.
Người Vương gia tức giận đến ngã ngửa, quả thực hận Tạ Uẩn thấu xương, Vương Khải Thần lại lần nữa bị tộc nhân lôi ra chửi, oán hận cái tên đầu óc ngu xuẩn này, tất cả mọi chuyện đều do hắn gây ra.
Dương Thiệu bên này cũng vô cùng phiền não, trước đó tuy hắn có tiếp nhiệm vụ, nhưng số lượng cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề thực sự quá ít, chính hắn còn không thể để lại cho mình một phần mà phải lập tức đem hết đi biếu để lấy lòng.
Vấn đề hiện giờ là, hắn có nên tiếp tục tiếp nhiệm vụ này hay không đây.
" Thiếu gia, thiếu gia, sản nghiệp của Vương gia lại có ba chỗ bị hủy." Chó săn vội vã tiến đến bẩm báo.
Dương Thiệu lập tức tỉnh táo lại: " Nói kỹ càng tỉ mỉ coi, tình huống cụ thể thế nào?"
Chó săn vội nói: " Thiếu gia, mấy chỗ sản nghiệp trước đó chúng ta tìm hiểu, hôm nay lại bị hủy hoại ba cái, tra không ra là người phương nào làm, nghe nói rất thần bí, vậy ngày mai chúng ta có cần phải...."
Dương Thiệu nghĩ một lát, nói: " Ngày mai tiếp tục quan sát, nếu còn có người tiếp nhiệm vụ thì lão tử cũng làm."
Chó săn mặt ủ mày ê, sầu lo nói: " Nhưng thiếu gia, chúng ta không giành tiếp mấy vụ kia trước, mấy chỗ sản nghiệp đó nếu như bị hủy hoại hết, thế lực của Vương gia lại không nhỏ, còn dư lại mấy sản nghiệp có sinh ý không tồi, đều có cao thủ phòng hộ, vậy chúng ta làm sao nghĩ cách a."
Dương Thiệu khinh thường liếc hắn một cái, nói: " Nói ngươi ngu xuẩn, ngươi thật đúng là ngu xuẩn, Vương gia vài lần ăn thiệt thòi, mấy chỗ sản nghiệp nhỏ kia, lúc này chỉ sợ đã sớm bố trí thiên la địa võng, chỉ chờ người khác tự sa đầu vào lưới, nào còn tới phiên ngươi tới nghĩ cách."
Chó săn ra vẻ thụ giáo, vội lấy lòng: " Thiếu gia quả nhiên thần cơ diệu toán, thông minh tuyệt đỉnh, cử thế vô song."
Dương Thiệu không kiên nhẫn nói: " Lăn đi, ngày mai giám sát thật kỹ cho ta."
" Dạ tuân lệnh."
Chó săn lập tức liền lăn.
.....
Ở một địa phương ngư long hỗn tạp nào đó ở ngoại thành, trong một căn phòng cũ nát bất kham, đồng dạng cũng có người đang đàm luận về chuyện dịch dẫn dắt.
" Đệ đệ, ngài mai ta cũng muốn đi thử một lần, vậy thì đệ mới có thể tu luyện."
" Đại ca, ca đừng mạo hiểm, Vương gia không phải dễ đắc tội đâu, đệ sợ lắm..."
" Đừng sợ, đại ca đã hỏi thăm rõ ràng, lần này rất nhiều người tiếp nhiệm vụ, ta chỉ là đi đầu cơ trục lợi chiếm chút tiện nghi của Vương gia mà thôi, sẽ không lấy tính mạng ra đùa giỡn, ta còn muốn nhìn thấy đệ trưởng thành."
" Ô ô ô, đại ca, đệ không muốn ca đi mà..."
" Ngoan, đệ yên tâm, đại ca nhất định sẽ an toàn trở về, thành công đắp nặn thiên phú cho đệ."
Chuyện như vậy, diễn ra ở rất nhiều nơi, bất quá, người thật sự quyết tâm muốn tiếp nhiệm vụ này, cũng cần phải có dũng khí rất lớn.
Vào ngày thứ tư, ở cửa hiệp hội dong binh đoàn, mọi người chấn động, hai mươi nhiệm vụ mà Tạ Uẩn đã tuyên bố, chỉ trong một buổi tối, cư nhiên chỉ còn lại có bảy nhiệm vụ dịch dẫn dắt, nhiệm vụ của cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề thì hoàn toàn không còn cái nào.
" Sao có thể..." Có người kinh hô.
" Làm sao vậy, phát sinh chuyện gì?" Có người nghi hoặc hỏi.
" Trời ạ, toàn bộ nhiệm vụ cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề đã hết sạch rồi."
" Lại thêm hai cái nhiệm vụ dịch dẫn dắt biến mất."
" Chuyện này không có khả năng..." Có người la lớn, nhưng mà, sự thật thắng lời hùng biện, bảng đơn ở hiệp hội dong binh đoàn không thể làm giả được.
Có người hối hận vô cùng: " Sớm biết vậy ta cũng đi tiếp thử xem."
Càng có người trong mắt lóe thâm trầm, cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề không còn, không phải còn có dịch dẫn dắt đó sao?
Có đôi khi, chuyện tình sợ nhất là có mở đầu, nếu đã có mở đầu, thì loại khí thế này không dễ dàng mà chèn ép xuống, trái lại còn khiến cho ɖu͙ƈ vọng của nhân loại bành trướng ra hơn, dã tâm sẽ không ngừng mở rộng. Chuyện gì một khi có mở đầu, muốn ngăn cản sẽ rất khó khăn.
Người Vương gia đâu chỉ đại kinh thất sắc mà là lửa giận ngập trời. Nhưng giận thì cũng đâu ngăn cản được sản nghiệp bị tổn thất, lần này bọn họ bị tổn thất không chỉ là những sản nghiệp nhỏ nữa. Bởi vì, những người muốn cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề, chắc chắn đều là xuất thân thế gia, một hai người còn đỡ, đằng này một lần nhiều người cùng nghĩ cách như vậy, Vương gia có muốn phòng cũng chẳng được.
Lại nói tiếp, việc này cũng may là Dương thiếu gia, vì lấy lòng thúc tổ phụ nhà hắn, là một vị cao thủ nhị tinh Võ Sư mà tìm mọi cách hủy hoại, đục khoét sản nghiệp của Vương gia. Mười bình ɖu͙ƈ tiên tề không nhiều lắm, nhưng thứ đồ chơi này không lên được mặt bàn, tặng người một hai lọ là tình thú, tặng nhiều quá người ta sẽ oán trách. Dù sao, chẳng có ai muốn mình mang thanh danh không tốt cả.
Vì thế, Dương thiếu gia khắp nơi giăng lưới lấy lòng, lần này, hiệu quả của cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề vừa phát huy, sau khi sử dụng, mỗi người đều cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, một ít cảm xúc tiêu cực trong lòng cũng được phát tiết ra, này còn phải...
Thời điểm này Dương thiếu gia hối hận không kịp, hắn vì lấy lòng những người đó mà không để lại cho mình chút nào, cố tình việc này hắn còn không dám oán hận câu nào, đúng là quá thống khổ mà...
Dương thiếu gia chỉ cảm thấy, trêи mặt bị vả thật đau, phi thường hối hận vì sao lúc trước không nghe chó săn nói. Bằng không, hắn làm sao lại đến trễ một bước.
Vào ngày thứ năm, nhiệm vụ dịch dẫn dắt cũng sạch trơn không còn cái nào.
Người Vương gia giận không thể át, nhưng mà, bọn họ lại không thể làm được gì, chuyện đã phát sinh không có cách nào để vãn hồi, cái gọi là kiến nhiều cắn chết voi, đại khái cũng chính là ý tứ này. Vương gia tuy là đại thế gia, nhưng cũng đâu thể địch lại số đông. Bọn họ kỳ thật cũng rất may mắn, may mắn vì Tạ Uẩn đang bế quan, nhiệm vụ treo trêи bảng chỉ có hai mươi cái, nếu không Vương gia sẽ càng thảm hại hơn. Dù sao, Vương gia tuy là đại thế gia, nhưng cũng không thắng nổi quá nhiều người đánh chủ ý lên đầu bọn họ.
Người Vương gia hận, chỉ hận không thể lột da rút xương Tạ Uẩn.
Không phải chưa từng nghĩ tới tuyên bố nhiệm vụ đuổi giết Tạ Uẩn, nhưng người ta đang ở phủ thành chủ, tuyên bố loại nhiệm vụ này có khác gì muốn chống đối lại phủ thành chủ đâu. Bọn họ không dám, bọn họ không cách nào trả thù Tạ Uẩn, đồng dạng cũng không cách nào phòng bị địch nhân ở trong tối, chỉ có thể tức giận muốn nổ phổi, phải cắn răng thừa nhận tổn thất thật lớn này.
Liêu Khiêm kinh ngạc đến nỗi cằm muốn rơi xuống đất, ɖu͙ƈ Tiên Tề là thứ gì, trước đó hắn không biết, nhưng là tiểu thành chủ, chuyện gì hắn muốn biết, rất nhanh liền sẽ có người đưa tới.
Là hắn kiến thức hạn hẹp, hay là Thanh Thành thay đổi, khi nào mà dược tráng dương lại trở nên nổi tiếng như vậy.
Đương nhiên, càng làm cho hắn không thể tưởng tượng nổi là, gần đây phủ thành chủ vô cùng náo nhiệt, từ khi Tạ Uẩn không còn tuyên bố nhiệm vụ ở hiệp hội dong binh đoàn nữa, không ít người chạy tới phủ thành chủ cầu kiến, có vài người thậm chí hắn còn không thể cự tuyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT