Nơi ở mới vô cùng tốt, được chia thành hai viện trước và sau, diện tích rất rộng rãi, ở tiền viện không chỉ có phòng tiếp khách, phòng cho khách, nhà ăn, sương phòng, một cái diễn võ trường rất lớn, cùng với một cái hoa viên. Trong hoa viên còn có giả sơn và chòi nghỉ mát, cùng với một hồ nước có bố trí trận pháp, hoa sen trong hồ nở rộ, cực kỳ xinh đẹp.
Ở hậu viện thì có một loạt sương phòngvà phòng ngủ. Diện tích của hậu viện rất lớn, vừa lúc có thể dùng gieo trồng linh dược. Bởi vậy, Tạ Uẩn vừa thấy tòa sân này, cơ hồ không hề do dự mà thanh toán liền.
Đám người Lý Kỳ ở tiền viện, Tạ Uẩn thì mang theo lão bà và hài tử ở lại hậu viện.
Cảnh Nhiên cũng rất vừa lòng, đánh giá khắp nơi một vòng rồi mới gật đầu nói: " Trận pháp phòng ngự rất cao minh, với tu vi hiện giờ của ta, tạm thời còn chưa bố trí ra được trận pháp nào cao minh hơn."
Tạ Uẩn ôm hôn lão bà một chút: " Cuối cùng cũng dàn xếp xong rồi."
Tạ Uẩn tỏ vẻ vô cùng hưởng thụ, trong lòng lâng lâng, lão bà thật hiểu lòng người mà.
Hai đứa nhỏ chạy tới chạy lui trong nhà mới, nhìn ngó khắp nơi, đặc biệt cực thích cái hồ sen.
Tạ Uẩn mỉm cười, ôm lão bà nhìn hài tử, trong lòng thầm dặn chính mình, vì một phần ấm áp này, vì bảo vệ người nhà, hắn nhất định phải hành sự càng thêm cẩn thận.
Hôm nay Lý Kỳ đánh nhau với người ta, tuy thành vệ đã đuổi tới đúng lúc. Nhưng thời gian ba mươi phút cũng không phải là ngắn, nếu thực sự có chuyện gì phát sinh, thành vệ cũng không có tác dụng gì lớn cả. Tạ Uẩn lúc ấy liền hiểu rõ, vì sao Hạ Trạch lại nói, an toàn chỉ là tương đối mà thôi.
Kỳ thật, xét đến cùng thì vẫn là do thực lực của hắn không đủ cao.
Ngày hôm sau, Tạ Uẩn phân phó Mộ Tề giả dạng rồi ra cửa mua linh dược, chỉ có quản sự của quý tộc thế gia đi mua sắm linh dược cao cấp, hoặc là mua hạt giống, thì mới không có vẻ đột ngột.
Tạ Uẩn cũng không nhàn rỗi, hắn lấy hạt giống Phàm Linh Thảo ra, chuẩn bị thử thăng cấp. Nếu muốn gieo trồng linh dược cao cấp, lại lấy Phàm Linh Thảo ra làm cái cớ nữa chắc chắn không được. Bởi vậy, dọc đường đi hắn đã cân nhắc, thực vật biến dị có thể thăng cấp vậy cớ sao Phàm Linh Thảo lại không được. Thực vật biến dị và linh thực khác nhau ở chỗ, một cái có thể thăng cấp, một cái thì là trời sinh đã định.
Đương nhiên, thăng cấp hạt giống không phải là chuyện có thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, mà cần phải trải qua quá trình nghiên cứu và thực nghiệm lặp đi lặp lại để nghiệm chứng. Tạ Uẩn bận rộn cả ngày, chờ Mộ Tề mua linh dược về mới chịu dừng công việc lại.
Ở hậu viện, Cảnh Nhiên đang bố trí trận pháp.
Tạ Uẩn có chút kinh ngạc: " A Nhiên."
Cảnh Nhiên không hề ngừng động tác, chỉ ngoái đầu cười nhạt với hắn một cái: " Chờ một chút, ta xong ngay đây."
Cảnh Nhiên vừa nói xong liền bỏ linh châu vào cái lỗ ở trung tâm trận pháp, trận pháp đột nhiên rung động một chút, lóng lánh quang mang màu trắng, bốn phía của trận pháp cũng bắn ra tia sáng nho nhỏ, khi chúng nó hội tụ vào nhau, ánh sáng trắng chợt chói lóa, nhưng rất nhanh, hết thảy lại yên bình như cũ, nhìn không ra một chút dấu vết nào.
Cảnh Nhiên mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu, nhưng vẫn cười nói: " Ta biết ngươi có bí mật, như vậy là có thể yên tâm gieo trồng rồi."
Tạ Uẩn vô cùng cảm động, lão bà thật tri kỷ, những chuyện hắn làm tuy không có gạt Cảnh Nhiên, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nói thật với Cảnh Nhiên câu nào.
Cảnh Nhiên cũng không hỏi nhiều, chỉ giúp hắn làm tốt hết thảy mọi chuyện, người tri kỷ như vậy, làm sao hắn có thể không thích.
Tạ Uẩn rất nhanh liền hóa cảm động thành động lực, dùng thời gian chỉ trong sáu ngày, chuẩn bị đầy đủ dược liệu cho lần trị liệu đầu tiên của lão bà, đây đã là đợt trị liệu cuối cùng, cũng là đợt trị liệu rườm rà nhất.
Lần trị liệu đầu tiên phải tiến hành suốt ba ngày, sau đó phải nghỉ ngơi nửa tháng, mới có thể tiến hành lần trị liệu thứ hai, tiếp đó, lần trị liệu thứ hai sẽ phải tiến hành trong năm ngày, sau đó lại nghỉ ngơi một tháng, mới có thể bắt đầu lần trị liệu thứ ba. Tóm lại muốn hoàn thành toàn bộ đợt trị liệu này, ít nhất cũng phải ba tháng.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, Tạ Uẩn không hề chậm trễ, ngày đó liền bắt đầu trị liệu cho lão bà.
Bọn họ bên này dựa theo hết thảy kế hoạch đã tính toán, tiến hành đâu vào đấy. Nhưng ở một nơi mà bọn họ không biết.
........
Truyện được edit tại luutinhvu2512.wordpress.com
" Lời này là thật sao?" Vương Khải Thần vẻ mặt kϊƈɦ động, nắm chặt tay của ái thϊế͙p͙, siết ra một đạo ấn ký đỏ thẫm.
" Tê...." Lý Nguyệt Liên đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh, Vương Khải Thần vội vàng buông tay ra, lúc này hắn mới phát hiện mình đã thất thố.
Lý Nguyệt Liên trừng hắn một cái, nhịn đau, gạt lệ khóc lóc nói: " Thϊế͙p͙ chẳng lẽ còn lừa chàng sao? Người Tư gia thật đáng giận, vì sợ bị tiết lộ bí mật, thế nhưng lại dám hạ sát thủ với Lý gia, đáng thương Lý gia vốn đã nhỏ yếu, hiện giờ còn bị Tư gia hại cho tổn thất thảm trọng, ô ô ô.."
Lý Nguyệt Liên cúi đầu nức nở, mỹ nhân rơi lệ đẹp đến kinh người, vừa khóc vừa nói: " Nếu không phải có Phi Cánh Điểu để lại trước đây truyền tin, cho tới bây giờ thϊế͙p͙ cũng sẽ không biết chút tin tức nào. Hết lần này đến lần khác thϊế͙p͙ muốn liên lạc với người nhà, giúp đỡ trong nhà một chút, còn bị chỉ trích, lúc trước chàng đâu có nói như vậy...."
Thần sắc Vương Khải Thần lạnh lẽo, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại gương mặt tươi cười, ăn nói khép nép, dỗ ả: " Được rồi Nguyệt Liên, không phải là do ta không có biện pháp nào hay sao, phụ thân, mẫu thân bất công, Tử Phượng lại là chất nữ bà con xa của mẫu thân, ta chỉ có thể nhường nhịn. Nàng yên tâm, chỉ cần chuyện nàng nói là thật, được gia tộc coi trọng, đến lúc đó nhất định nàng sẽ được thưởng lớn."
Sắc mặt Lý Nguyệt Liên hơi hòa hoãn, nhưng vẫn không hài lòng trừng hắn một cái, cả giận nói: " Tử Phượng, Tử Phượng, kêu đến thân thiết như vậy thế sao chàng còn lấy ta làm gì."
Vương Khải Thần bất đắc dĩ thở dài, nói: " Nguyệt Liên, Tử Phượng dù sao cũng là chính thê của ta."
Lý Nguyệt Liên rưng rưng nói: " đúng vậy, thϊế͙p͙ biết nàng ta là chính thê của chàng, nếu chàng khinh thường thϊế͙p͙, thì sớm nói đi. Tạ thất thiếu bây giờ đã là tứ tinh Võ Sĩ, lúc trước thϊế͙p͙ còn vì chàng mà từ hôn, vì chàng mà làm thϊế͙p͙, thϊế͙p͙ trả giá vì chàng còn chưa đủ nhiều sao?"
" Hắn là tứ tinh Võ Sĩ?" Hai mắt Vương Khải Thần tỏa sáng lấp lánh.
Lý Nguyệt Liên hừ lạnh một tiếng, không phản ứng hắn, nếu nói trong lòng ả không hối hận là chuyện không có khả năng, Vương Khải Thần hiện giờ chỉ mới là cửu tinh Võ Giả, mà Tạ Uẩn thì đã trở thành Võ Sĩ, ai có thể nghĩ đến tên mập chết tiệt kia sẽ gặp được cơ duyên lớn đến thế, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không chỉ tấn giai đến tứ tinh Võ Sĩ mà còn đạt được một loại linh dược có thể đắp nặn thiên phú. Nghe nói thành chủ Thanh Thành hiện giờ đang khắp nơi tìm thuốc, đây là cơ hội trân quý cỡ nào, thế mà tên mập chết tiệt kia lại lãng phí cho lão già Tạ tam gia.
Nhưng mà, có lẽ đúng như phụ thân suy đoán, nói không chừng Tạ Uẩn đã đạt được cơ duyên cực lớn gì đó, nếu không phải Tư gia chắn đường, Lý gia bọn họ đã có thể lấy được chỗ tốt này rồi, đến lúc đó bọn họ cần gì phải dựa vào người khác nữa...
Lý Nguyệt Liên liếc mắt đánh giá Vương Khải Thần, trong lòng có chút phiền chán, nếu ả biết, gả vào đây sẽ rơi vào loại hoàn cảnh này, lúc trước dù có thế nào ả cũng sẽ không từ hôn. Chỉ tiếc, hối hận cũng đã muộn, ai bảo năm đó ả làm ra chuyện quá tuyệt tình làm chi.
" Được rồi Nguyệt Liên, mau tới nói cho ta biết, nếu ta được gia tộc coi trọng, sau này ta muốn giúp đỡ Lý gia của nàng, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao." Vương Khải Thần ôn tồn nói, trong lòng thì cười lạnh, Phi Cánh Điểu truyền tin chậm nhất cũng chỉ mất một tháng là đến, hiện giờ chuyện này đã trôi qua gần bốn tháng, tin tức Lý gia truyền đến, sợ là đã gặp phải phiền toái không giải quyết được, nên mới nghĩ cách xin giúp đỡ, bằng không....
Trong lòng Vương Khải Thần cũng biết, việc này nếu đổi lại là hắn, chắc chắn hắn cũng sẽ một mình độc chiếm hết chỗ tốt. Nhưng đổi lại là người khác muốn độc chiếm chỗ tốt, trong lòng hắn liền bất mãn.
Lý Nguyệt Liên nói: " Tình huống cụ thể thϊế͙p͙ cũng không rõ ràng lắm, trong thư phụ thân chỉ nói Tạ Uẩn đạt được cơ duyên to lớn, thậm chí ngay cả linh dược đắp nặn thiên phú cũng có, hơn nữa, hắn chỉ là thiên phú Hoàng cấp hạ phẩm, tốc độ tấn giai này không phải là nhanh bình thường đâu..."
Vương Khải Thần vội nói: " Mau lấy thư ra cho ta xem."
Lý Nguyệt Liên nói: " Nhà thϊế͙p͙ tổn thất thảm trọng, nhân thủ phái ra đều đã mất tích, cha thϊế͙p͙..."
Vương Khải Thần nói: " Nàng yên tâm, lát nữa ta sẽ đi thương nghị với phụ thân, Lý gia nàng chắc chắn không thể thiếu chỗ tốt được."
Lý Nguyệt Liên nở nụ cười, vội nói: " Thần ca, chàng đừng hiểu lầm, thϊế͙p͙ chỉ là lo lắng trong nhà, không phải là quanh co lòng vòng đòi chỗ tốt."
Chút kỹ xảo nhỏ này của nữ nhân, Vương Khải Thần sao có thể để trong lòng, cười nói: " Lý gia dù sao cũng là nhạc gia của ta, giúp đỡ một chút cũng là chuyện nên làm, Nguyệt Liên không cần nghĩ nhiều."
Lý Nguyệt Liên tạm vừa lòng, lúc này mới chịu trở về phòng cầm thư ra.
Vương Khải Thần gấp không chờ nổi mở phong thư ra, cẩn thận đọc kỹ một lần, sau khi xác định lại mọi chuyện trong thư, lúc này mới hưng phấn nói: " Tốt lắm Nguyệt Liên, nàng đã giúp đỡ phu quân một đại ân, mẫu thân ta chèn ép ta đến lợi hại, chỉ cần chuyện này là thật, ha ha, trong tộc chắc chắn sẽ coi trọng ta, cho dù có là phụ thân cũng đừng hòng cản trở."
Lý Nguyệt Liên cười nhạt, nói nhỏ: " Cầu chúc cho phu quân được như ước nguyện."
" Tốt, tốt, tốt, nàng ở trong phòng chờ đi, ta đi thương nghị với phụ thân, sau đó lại đến bồi nàng." Vương Khải Thần nói xong, liền vội vã rời đi, kỳ thật, chuyện này hắn cũng không muốn trực tiếp báo cho trong tộc biết, nhưng hắn cũng hiểu rõ, hiện giờ tu vi của hắn không cao, thực lực không mạnh, còn cần nhờ đến phụ thân che chở, bất quá....
Lần này nếu phụ thân lại muốn cấp chỗ tốt cho đại phòng bên kia, thì trăm triệu không được, Vương Khải Thần vừa đi vừa tự hỏi, sau đó bước nhanh về hướng chính viện.
Trước đây mỗi lần hắn đi kiếm phụ thân, lần nào cũng đều có người làm khó dễ một phen rồi mới cho đi.
Lần đầu tiên Vương Khải Thần không màng đến thể diện của mẫu thân, trực tiếp đi thẳng vào viện của phụ thân, sắc mặt đại phu nhân không tốt, nha hoàn lập tức lên tiếng trách mắng: " Cửu công tử càng ngày càng không có quy củ, thế nhưng lại không cho người thông báo một tiếng, trong mắt có còn phu nhân hay không."
" Phụ thân, hài nhi có việc muốn cùng ngài thương nghị, còn thỉnh mấy người không liên quan rời khỏi đây."
Sắc mặt đại phu nhân biến đổi, Vương Liên Tiến cũng không vui, lão không thèm để mắt đến đám con thứ ( con vợ lẽ), đích tử ( con vợ cả) của lão giờ đã là tam tinh Võ Sĩ, đám con thứ sao có thể so sánh.
Vương Khải Thần nói: " Nếu như phụ thân không rảnh, vậy ta liền trực tiếp đi tìm tộc lão, chuyện tình hôm nay rất trọng đại, mong rằng phụ thân phải bảo mật mới được."
Vương Khải Thần vừa nói còn cố ý liếc nhìn đại phu nhân một cái, chi của bọn họ ở Vương gia cũng không phải là nổi bật, hắn không nghĩ chỗ tốt của mình lại đi tiện nghi cho người khác. Bởi vậy, ngay từ đầu hắn đã bày ra thái độ này, chuyện lớn thế này, chỉ một nhà bọn họ ăn không nổi, vì vậy phải tìm tộc nhân hỗ trợ, chỉ cần có tộc nhân giúp đỡ, phụ thân có muốn đem chỗ tốt này phân cho đại ca, chắc chắn sẽ không được. Không có ai sẽ nguyện ý chịu chia một phần canh của mình cả.
Vương Liên Tiến nhíu mày, phất tay bảo những người khác lui ra, trầm giọng nói: " Chuyện gì mà thần thần bí bí, ngươi phải nhớ kỹ, đó là mẫu thân ngươi, sau này ngươi ở nhà còn phải dựa vào đại ca ngươi giúp đỡ."
Vương Khải Thần thầm khinh thường, nhưng trêи mặt lại không biểu hiện ra, vội ra vẻ ủy khuất nói: " Phụ thân, ta vừa có chỗ tốt, lập tức liền nghĩ ngay đến ngài, ngài cũng không thể luôn nghĩ đến người khác a, đại ca lớn hơn ta tám tuổi, nếu ta đến tuổi của hắn, chắc chắn cũng sẽ tiến giai Võ Sĩ thôi. Không phải hài nhi oán trách, nhưng đại ca có chỗ tốt, có khi nào nghĩ đến ta đâu, hài nhi cũng muốn ích kỷ cho mình một chút."
Vương Liên Tiến nghe vậy, quả nhiên không hề tức giận, cười nói: " Đến tột cùng là có chuyện gì, nói ra nghe một chút."
Vương Khải Thần nhẹ thở phào, hắn biết mình không thể đắc tội phụ thân, thậm chí còn phải dựa vào phụ thân nữa. Nhưng về phần mặt mũi của mẫu thân, có đắc tội hay không hắn không cần biết, hắn chỉ muốn cho phụ thân biết mình rất ủy khuất, muốn cho phụ thân biết, kỳ thật hắn cũng không hề thua kém đại ca, nếu hắn có nhiều tài nguyên tu luyện như đại ca, tu vi cũng đâu đến nỗi chậm chạp mãi mà không tấn giai. Nếu không phải thế, trong nhà đến bây giờ, sao lại chỉ có một mình đại ca nổi bật.
Vương Liên Tiến cũng không quá để ý, tùy ý lấy thư nhìn lướt qua, nhưng rất nhanh, thần sắc liền thận trọng lên, hô hấp cũng dồn dập, đọc kỹ lại một lần nữa, sau đó cẩn thận hỏi: " Chuyện này là thật sao?"
Vương Khải Thần gật đầu: " Không giả được, vì việc này mà Lý gia chết không ít người, huống hồ, tam thẩm không phải xuất thân từ Phạm huyện sao. Chỉ cần phái người đi hỏi thăm là biết được tin tức này thật hay giả liền."
Vương Liên Tiến lắc đầu: " Việc này không nên để lộ ra ngoài, ta phải đi thương nghị với trưởng lão."
Vương Liên Tiến nói xong, liền đứng dậy chuẩn bị ra cửa.
" Phụ thân..." Vương Khải Thần vội vàng kêu, nếu phụ thân đi một mình, hắn còn mò được chỗ tốt gì nữa, trong tộc ai sẽ biết đến hắn.
Vương Liên Tiến quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nói: " Đi thôi, ngươi theo ta đi qua đó."
" Đa tạ phụ thân." Vương Khải Thần kϊƈɦ động.
Trong lòng Vương Liên Tiến cũng rất kϊƈɦ động, lão không nghĩ tới, nhi tử thế nhưng sẽ mang cho lão một kinh hỉ lớn như vậy, tin tức về cơ duyên tạm thời không đề cập tới, còn chuyện linh dược đắp nặn thiên phú mới là chuyện lớn, đây chính là một chuyện vô cùng trọng đại, chỉ cần chuyện này có thể thành công, lão có thể dự kiến, một nhà chi này của lão sẽ một bước bay lên trời.
Cha con hai người vội chạy đến chủ trạch, cùng ngày đêm đó, phòng nghị sự trong chủ trạch đèn đuốc sáng trưng. Ngày hôm sau liền có người cưỡi linh thú cấp năm với tốc độ cực nhanh, ngày đêm không nghỉ chạy đến trấn Thanh Thạch, điều tra tin tức này thật hay giả.
Tạ tam lão gia có nằm mơ cũng không nghĩ tới, lão vừa mới đạt được thiên phú, thế nhưng sẽ dùng một loại phương thức thế này bị người thỉnh tới phủ thành, trong lòng lão thầm may mắn, may mắn dược tề quan trọng mà nhi tử cho lão, vào hai tháng trước lão khó dằn nổi mà đã dùng rồi. Bằng không, chuyện túi trữ vật, cho dù có giấu được người Tạ gia, cũng tuyệt đối không thể gạt được người ở phủ thành.
Vì thế, vào thời điểm mà Tạ Uẩn không hay biết gì, người Vương gia đã âm thầm đánh chủ ý lên hắn, hơn nữa còn triển khai một loạt hành động truy bắt. Điều may mắn duy nhất là Vương gia rất tham lam, một lòng muốn độc chiếm chỗ tốt, nên không hề để lộ ra tí ti tin tức nào, nếu không Tạ Uẩn sẽ càng phiền toái.
Lúc này, Vương gia đã tuyệt đối tin tưởng Tạ Uẩn đạt được đại cơ duyên mà không chút nghi ngờ.
Tạ Uẩn cũng không nghĩ tới, hắn chỉ trở về trấn Thanh Thạch một chuyến, thế mà bị người não bổ ra đạt được cái gì mà đại cơ duyên. Kỳ thật, dược tề đắp nặn thiên phú, hắn cũng không hề để trong lòng, nếu có người chịu ra giá, hắn cũng sẽ nguyện ý bán. Dù sao cũng chỉ đắp nặn được thiên phú kém nhất mà thôi, loại dược tề này, trừ phi là người thật sự có nhu cầu, những người khác cũng sẽ không để trong lòng.
Nhưng mà, Tạ Uẩn lại quên mất, Thanh Thành vừa lúc có một người vô cùng vô cùng cần đến loại dược tề này, Vương gia vì muốn lấy công, vì cái gọi là đại cơ duyên, tất nhiên sẽ dùng trăm phương nghìn kế để bắt giữ hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT