*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

" Cha, con sợ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Thù hoảng loạn, chui đầu vào ngực Cảnh Nhiên.

" Phụ thân..." Tạ Bác sợ hãi nắm chặt vạt áo Tạ Uẩn, hai đứa nhỏ vẫn luôn sống trong sự bảo hộ của song thân, chưa bao gờ gặp qua cảnh tượng ẩu đả kịch liệt như vậy.

Tạ Uẩn ôm nhi tử đe dọa: " Thấy không, nếu con không chịu tu luyện đàng hoàng, sau này sẽ giống như hắn vậy, bị người ta khi dễ."

Tạ Bác hoảng sợ trừng to mắt, đầu lắc như trống bỏi, vội kiên định bảo đảm nói: " Con sẽ tu luyện chăm chỉ, con không muốn giống như hắn đâu."

Tạ Uẩn vừa lòng gật đầu, Cảnh Nhiên thì tức giận liếc hắn một cái, nói bậy bạ gì với hài tử vậy.

Tạ Uẩn nhếch miệng khẽ cười, tiểu tử thúi này, phải hù dọa nó một chút mới được. Huống hồ, hắn cũng không tính là sẽ luôn bảo hộ hài tử ở trong nhà, trận đánh nhau vừa rồi, khiến cho hắn càng thêm xác định nơi này là một thế giới cực kỳ nguy hiểm.

Cửa thành vô cùng rộng lớn, có tất cả ba đại môn, một cửa thì cho xe xuất nhập, một cửa thì người đến người đi, thành vệ tuy đề phòng nghiêm ngặt, nhưng lại không hề thu bất cứ phí dụng nào. Còn dư lại cánh cửa cuối, đó là cửa mà bọn họ đang chuẩn bị tiến vào.

Xa phu thấy hắn khó hiểu, liền giải thích: " Cửa thành có trận pháp kiểm tra, cửa vừa rồi là đạo môn, dành cho người địa phương ra vào, trêи người mỗi một người địa phương đều có một khối lệnh bài thân phận, đệ tử thế gia thì có lệnh bài gia tộc, trêи loại lệnh bài này không chỉ khắc thông tin thân phận mà còn có cấp bậc tu vi, còn có hình ảnh của bọn họ. Bởi vậy, không có người nào dám mang lòng may mắn, loại lệnh bài thân phận này không thể làm giả được.

Tạ Uẩn hết sức kinh ngạc, đấy không phải là chứng minh thư giống như người hiện đại sao? Phủ thành không hổ là địa phương của tu giả, nơi nơi chốn chốn đều tràn ngập dấu vết của thuật pháp.

Tạ Uẩn lại hỏi: " Vừa rồi bên kia đánh nhau...."

Vẻ mặt xa phu lộ ra thần sắc hiểu rõ, nói: " Ngươi đừng để trong lòng, quầy hàng ở cửa thành thường xuyên có phát sinh đánh nhau, ngươi đừng thấy đáng thương người nọ, hắn bị vậy cũng đáng, khẳng định là ma cũ bắt nạt ma mới, lấy hàng kém thay hàng tốt, bị người tới cửa đánh cho."

Ánh mắt Tạ Uẩn lóe lóe: " Sao lại thế?"

Xa phu giải thích: " Giống như chúng ta là những khách mưu sinh, xuất nhập cửa thành phải đóng phí, thì đồng dạng, người bên này cũng vậy, nếu muốn ở trong thành làm ăn buôn bán, cũng phải đóng phí. Bởi vậy, vì để tiết kiệm phí dụng, họ liền ra ngoài thành để buôn bán, trong tình huống bình thường, người mua sẽ không trả giá dây dưa với người bán. Dù sao thì, nếu đã mua đồ ở chỗ này, vậy chắc chắn là vì có nhiệm vụ nên cần gấp, ai mà còn so đo tính toán chút tiền đó. Nhưng người bán thì khác, có vài kẻ sẽ ỷ mình ma cũ mà bắt nạt ma mới, có lẽ vừa rồi tên kia đã chọc phải khúc xương cứng đây."

Tạ Uẩn hỏi: " Thành vệ mặc kệ sao?"

Xa phu cười nhạo: " Đâu phải ở trong thành, những thành vệ này không thu phí đã là tốt lắm rồi, làm sao mà còn quản."

Tạ Uẩn gật đầu, nghe thấy giải thích này, trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhàng không ít, hắn còn thật sự cho rằng, địa phương của tu giả là một nơi không có pháp chế.

truyện được edit tại luutinhvu2512.wordpress.com

Xa phu lại nói: " Đừng nhìn nam nhân vừa rồi hung hãn như vậy, ngươi chờ xem, không tới mấy ngày nữa, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Mấy gánh hàng rong ở đây, bốn năm bọn kết thành đoàn, phía trêи còn có người chống lưng, nam nhân kia nếu có thực lực cao cường còn đỡ. Bằng không, chậm thì mười ngày, nhanh thì nửa ngày, chắc chắn hắn sẽ bị trả thù."

Tạ Uẩn tức khắc lại nghẹn họng, Thanh Thành quả nhiên là một địa phương vô cùng nguy hiểm.

Xa phu thở dài: " Nơi này chính là nơi thực lực vi tôn."

Tạ Uẩn rõ ràng cũng phát hiện, trong đoàn người xếp hàng vào thành, người có tu vi cao có thể đi trước, người tu vi thấp chỉ có thể cung kính nhường đường, đúng là cấp bậc nghiêm ngặt.

Rất nhanh, đến phiên đoàn người của Tạ Uẩn vào thành, thời điểm đóng phí, thành vệ chỉ lên bảng niêm yết giá dán trêи tường phía sau, tỏ vẻ không lừa già dối trẻ.

Phí dụng vào thành, cũng là dựa theo tu vi mà tính toán, cửu tinh Võ Sĩ chỉ cần một viên linh châu, bát tinh Võ Sĩ thì ba viên, thất tinh Võ Sĩ tám viên. Tạ Uẩn và Mộ Tề là tứ tinh Võ Sĩ thì đều phải nộp ba mươi viên, đám Cảnh Nhiên thì càng phải giao nộp nhiều, tiểu hài tử còn đỡ hơn chút, mỗi đứa chỉ tốn ba viên linh châu.

Tạ Uẩn cảm thán, khó trách ở Phạm huyện có rất nhiều võ sĩ, thà là thuê Thanh Hà Tiểu Uyển chứ không tới phủ thành mưu sinh, đúng là phí dụng quá đắt đỏ. Hơn nữa, hắn cũng có chút hiểu, xa phu rõ ràng là tam tinh Võ Sĩ, vì sao lại nguyện hạ mình làm việc đánh xe. E là hắn chỉ muốn được đến phủ thành thật nhiều, hy vọng có thể đạt được cơ duyên tấn giai, khối lệnh bài kia của xa phu, hẳn là thông hành lệnh giành cho xa hành.

Đóng phí dụng xong, đoàn người rốt cuộc cũng vào được thành.

Đưa mắt nhìn quanh, Tạ Uẩn nhẹ nhàng thở phào, đây mới là thế giới bình thường, bên cạnh cuối cùng cũng không chỉ có Võ Sĩ vờn quanh nữa, bên trong Thanh Thành, người có tu vi Võ Đồ, Võ Giả rất nhiều.

Xa phu nói: " Công tử chuẩn bị đi đâu, hiện giờ ta phải về lại xa hành, nếu các ngươi có chỗ nào muốn đi, ta có thể đưa các ngươi đến gần đó. Nhưng mà, ra khỏi đường lớn thì không được, xe của ta quá lớn, địa phương đó không thể đi qua được."

Tạ Uẩn cười nói: " Ta muốn tìm một khách điếm thoải mái an toàn để dừng chân, ngươi có thể giới thiệu chút không?"

Xa phu tỏ vẻ tiếc nuối lắc đầu, tỏ vẻ thương mà giúp gì được, nói: " Xe Tử Tổng Phi Vân của ta không qua được."

Trong lòng Tạ Uẩn có chút thất vọng, có người quen dẫn đường sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Cảnh Nhiên nhướng mày, quay đầu vẫy vẫy tay về hướng cách đó không xa. Rất nhanh, một đám Võ Đồ tu vi thấp chen chúc nhau chạy qua, từng người từng người vội tranh nhau giới thiệu: " Công tử, công tử, xin hỏi ngài có gì phân phó, ta chính là mật thám, ta rất quen thuộc với phụ cận nơi này, bất luận là dẫn đường hay hỏi chuyện, chỉ cần hai mươi linh châu mà thôi."

" Công tử, đừng nghe hắn, hắn chuyên khi dễ người ngoại lai, dẫn đường hỏi chuyện chỉ cần mười viên linh châu mà thôi."

" Lăn đi nghé*, ngươi nói cái gì vậy hả, có tin lão tử đánh chết ngươi không...."

Nguyên văn" lăn độc tử" [滚犊子] : ngôn ngữ vùng đông bắc, ý bảo người tránh ra, mang tính chửi mắng. "độc tử " là con bê hoặc con nghé đều mang nghĩa xấu.Thỉnh thoảng bạn bè thân thiết cũng có thể dùng để vui đùa hoặc là ghét bỏ.

Xa phu cười nhạo nói: " Công tử, ngươi đừng phản ứng bọn họ, nhóm người này đều có lui tới với khách điếm, chuyên làm thịt khách ngoại lai, hơn nữa, trừ thành phí và phí cư trú ra, tiêu phí bên trong Thanh Thành vẫn rất bình thường, dẫn đường cao lắm chỉ lắm bốn hoặc năm viên linh châu mà thôi."

Tạ Uẩn không biết nên khóc hay nên cười, mệt hắn vừa rồi còn tưởng đây là thủ đoạn cạnh tranh sinh ý, hóa ra là chó cắn chó.

Đám người Lý Kỳ và Tạ An đều có vẻ mặt mộng bức* , đám người địa phương này quả nhiên đều rất vô sỉ, đều là gạt người, hết tên này lại đến tên khác.Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư - Chương 71: Mới đến Thanh Thành

                                                                ( hình minh họa vẻ mặt mộng bức)

Hai người này lập tức im miệng, quay đầu hung tợn nhìn thẳng vào xa phu. Nhưng mà, khi uy áp Võ Sĩ trêи người xa phu phát ra, hai tên liền xám xịt cong đít lên bỏ chạy.

Xa phu nói: " Những người này chuyên bắt nạt kẻ yếu. Nhưng mà, đám người dẫn đường ở đây không hề có bản lĩnh gì, cũng không hậu thuẫn, nên không cần sợ hãi.

Tạ Uẩn hiểu rõ, nếu thực sự có hậu thuẫn, có bản lĩnh, ai mà lại đi làm cái việc bữa đói bữa no này.

" Công tử, để ta dẫn đường cho, chỉ cần năm viên...ba viên linh châu." Một tiểu hài tử, vẻ mặt nhút nhát sợ sệt lên tiếng.

Phía sau hài tử, còn có một thanh niên đứng co quắp, muốn mà không dám tiến lên.

Xa phu chỉ vào thanh niên nói: " Ngươi tới..."

Thanh niên vừa mừng vừa sợ, vội chạy lên, nam hài chín tuổi thoạt nhìn như sắp khóc.

Lý Kỳ, Tạ An vẻ mặt không đành lòng, há miệng muốn nói nhưng lại thôi.

Xa phu nhìn về phía Tạ Uẩn, nói: " Chọn hắn đi, ngươi thấy thế nào?"

Tạ Uẩn gật đầu cười nói: " Hừm, vậy chọn hắn, ta tin ngươi."

Xa phu vừa lòng cười, kỳ thật, nếu không phải dọc theo đường đi nói chuyện phiếm rất vui vẻ, hắn mới không thèm xen vào việc của người khác đâu. Tiếp đó, xa phu mới chịu giải thích: " Đừng nhìn hài tử kia còn nhỏ tuổi, thu phí rẻ mà lầm. Nó mới chính là loại lái buôn* mà các tửu lầu thích nhất, kiếm được rất nhiều tiền, những đứa bé như vậy mới dễ làm thịt người ta đó."

*: người chuyên dẫn mối làm ăn

Tạ Uẩn một bộ thụ giáo, trước lúc chia tay, hắn còn lấy một ít linh châu ra đưa cho xa phu, biểu đạt cảm kϊƈɦ của hắn.

Sắc mặt xa phu không vui, sau một hồi chống đẩy, cuối cùng cũng nhận lấy linh châu.

Xa phu đi rồi, Tạ Uẩn bảo thanh niên dẫn đường, tìm một khách điếm hoàn cảnh không tồi, nhưng phải an toàn và thoải mái.

Thanh niên do dự một chút nói: " Các ngài có muốn thuê xe không, ta...ta không phải kéo sinh ý, các ngài nhiều người, lại có hài tử, khoảng cách từ đây đến nội thành quá xa, đi lại không tiện."

Tạ Uẩn gật đầu: " Ngươi dẫn đường đi."

Thanh niên vui vẻ nói: " Được."

Vừa đi, thanh niên giới thiệu cho bọn họ tình hình ở Thanh Thành.

Thanh Thành được chia làm hai: Nội thành và ngoại thành. Ngoại thành ngư long hỗn tạp, dạng người cư trú nào cũng có, trị an so với nội thành mà nói thì rất không an toàn. Bởi vậy, nếu Tạ Uẩn muốn chọn một nơi thoải mái và an toàn, thanh niên lập tức nghĩ ngay đến nội thành.

Đồng thời, Tạ Uẩn cũng biết thanh niên này tên là Hạ Trạch, là người bản địa ở Thanh Thành, trong nhà phụ thân chết sớm, hiện giờ chỉ còn lại một mẹ già ốm yếu bệnh tật. Hơn nữa, tuy Hạ Trạch là người địa phương, không cần giao nộp các loại phí dụng, nhưng hoàn cảnh ở đây vẫn phải cạnh tranh rất kịch liệt, không có tu vi cao thâm, sinh tồn không hề dễ chút nào.

Khi nói chuyện, mọi người rất nhanh đã tới bến xa hành, Tạ Uẩn lại lần nữa ngồi xe, trong lòng lại khắc sâu cảm nhận, diện tích Thanh Thành đúng là quá lớn, đi xe chuyên dụng một canh giờ mới đến được nội thành.

Hai tiểu gia hỏa, miệng chề còn muốn dài hơn mũi, lại phải ngồi xe nữa sao. Cảnh Nhiên buồn cười, dỗ ngọt tụi nhỏ một hồi lâu mới chịu vui vẻ lại.

Xe đến nội thành, Tạ Uẩn cảm nhận được rõ ràng linh khí ở đây nồng đậm hơn ngoại thành nhiều. Nhưng Hạ Trạch lại nói, linh khí ở Thanh Thành còn chưa được xem như nồng đậm nhất. Nội thành trị an tốt hơn, thành vệ kiểm tra nghiêm ngặt, đánh nhau ẩu đả gì cũng bị phạt tiền, người gây chuyện nghiêm trọng thậm chí còn bị bắt làm cu li, cho dù có là đệ tử thế gia đi nữa, thành vệ cũng không chút nào nể mặt. Mặt khác, nội thành còn có ba đại phủ: Thanh Sơn Phủ, Thanh Minh Phủ, Thanh Vân Phủ. Trừ phủ thành chủ ra, linh khí ở trong ba tòa đại phủ này mới là nồng đậm nhất. Ngay cả các quý tộc thế gia trong Thanh Thành nếu muốn tới ba đại phủ này để cư trú, cũng phải tuân thủ theo quy củ.

Tạ Uẩn suy tư một chút hỏi: " Ba đại phủ này có gì khác nhau?"

Hạ Trạch nói: " Thanh Sơn Phủ có linh khí nồng đậm nhất, cũng là nơi mà các đệ tử thế gia thường bế quan tu luyện. Thanh Minh Phủ xếp thứ nhì, người cư trú tương đối hỗn độn. Nhưng mà, ba đại phủ này đều là sản nghiệp của thành chủ, nên không ai dám gây chuyện thị phi. Thanh Vân Phủ thì được xây gần học viện, đa phần đều là đệ tử thuê để lu luyện. Đương nhiên, đó chỉ là cách nói mà thôi, ba đại phủ này, chỉ cần trả nổi giá tiền, bất luận là ở phủ nào cũng đều có thể cư trú."

Tạ Uẩn gật đầu, rốt cuộc cũng có chút hiểu, lúc làm lệnh bài thân phận, vì sao người nọ lại nói gặp nhau tại Thanh Minh Phủ. Hầu hết những người từ nơi khác tới, nếu tiền dư dả, e là đều sẽ chọn Thanh Minh Phủ.

Hạ Trạch nghĩ nghĩ, vẫn là nhắc nhở: " Các ngài vừa tới Thanh Thành, vẫn nên cẩn thận hành sự, chớ nên mạo phạm cường giả, tuy trị an trong nội thành rất tốt, nhưng cũng chỉ tương đối mà thôi, không bị thành vệ bắt quả tang, thì cũng không tính là phạm tội. Nếu không, cho dù có mất mạng, cũng sẽ không ai truy cứu."

Hạ Trạch hình như cảm thấy mình có hơi nhiều lời, nhưng lại kiêu ngạo nói: " Thành chủ của chúng ta là thất tinh Võ Sư, dưới sự thống trị của ngài, Thanh Thành còn tốt hơn Nghiệp Thành bên cạnh rất nhiều. Thời gian gần đây, rất nhiều thế gia ở Nghiệp Thành chuyển nhà đến Thanh Thành, nghe nói Nghiệp Thành có nội loạn, thành chủ bị người ám sát chết. Đâu có giống Thanh Thành chúng ta, thành chủ là một người rất công chính, không có thế gia nào dám phách lối cả. Chỉ duy có một điều đáng tiếc, con cháu của thành chủ không vượng..."

Tạ Uẩn hiếu kỳ hỏi: " Sao lại thế?"

Hạ Trạch thở dài, nói: " Nghe trưởng bối nói, năm đó thành chủ không có nghiêm khắc như bây giờ, thời điểm vừa mới tiếp nhận vị trí thành chủ. Tuy ngài có hùng tâm tráng trí muốn làm lớn một hồi, nhưng vì cố kỵ quý tộc thế gia, không dám làm ra hành động gì quá lớn, chỉ có thể từ từ mưu tính. Nhưng ngài ấy không nghĩ tới, hành động của ngài vừa lộ ra manh mối, phía dưới liền có người trói con ngài lại đem ra uy hϊế͙p͙. Sau, bởi vì sai lầm mà phế đi tu vi của thiếu thành chủ...Từ đó, thành chủ vô cùng oán hận mấy thế gia đó, cũng vì vậy nên mới có cục diện Thanh Thành như hiện giờ, thành chủ quả thực quá uy phong."

Hạ Trạch nói, đôi mắt sáng lấp lánh tỏa sáng, trở nên hưng phấn: " Nghe nói thành chủ năm đó lấy một địch năm, hết sức lợi hại, dùng thực lực hoàn toàn nghiền áp mấy cái thế gia đó. Người không nghe lời, giết, có dị tâm, giết. Nghe nói năm đó, nhân tâm khϊế͙p͙ sợ. Nhưng mà, biện pháp của thành chủ chúng ta quả thật rất tốt, hơn hai trăm năm qua, chẳng phải những người đó đều ngoan như thỏ đó sao?"

Tạ Uẩn nở nụ cười, nói thật, tính tình của thành chủ, rất hợp gu hắn. Nhưng mà, hắn vẫn có chút giật mình với tuổi tác của thành chủ.

Tạ Uẩn hỏi: " Thành chủ của các ngươi bao nhiêu tuổi?"

Hạ Trạch mất mát nói: " Năm nay thành chủ hơn hai trăm sáu mươi tuổi, nếu không phải vì tiểu thành chủ, thành chủ cũng sẽ không chậm trễ chuyện tu luyện. Haizz....Võ Sư chỉ có thọ nguyên ba trăm tuổi, hi vọng thành chủ..."

Thần sắc Tạ Uẩn khẽ động, hỏi: " Tu vi bị phế phiền phức lắm hả?"

Hạ Trạch mạc danh liếc hắn một cái, nói: " Thiếu thành chủ hai mươi năm trước đã qua đời, thành chủ tuy tìm đủ mọi cách, khôi phục được tu vi cho thiếu thành chủ, nhưng thiếu thành chủ dù sao cũng đã bị thương căn cơ, sau khi tấn giai Võ Hồn xong lại không thể tiến thêm được nữa, hai mươi năm trước lưu lại một mình tiểu thành chủ rồi buông tay nhân gian, đáng tiếc..."

Hạ Trạch thở dài: " Đáng tiếc, thân thể thiếu thành chủ vì bị thương, nên sinh ra tiểu thành chủ cũng chỉ là một phàm nhân."

Tạ Uẩn bất động thanh sắc, cười nói: " Không có biện pháp nào trọng tố thiên phú sao?"

Hạ Trạch bất đắc dĩ nói: " Nào có dễ dàng như vậy, nếu không phải vì thân thể của tiểu thành chủ, thành chủ đâu cần thu nhiều tiền rồi chạy vạy khắp nơi như thế. Nhưng mà, Tố Căn Hoa khả ngộ bất khả cầu, có tiền cũng tìm không thấy a."

Tạ Uẩn gật đầu, quả thật tốc độ kiếm tiền của thành chủ, hắn có thúc ngựa cũng theo không kịp.

Nhưng mà, về sau có cơ hội thì lại xem thử, chờ khi nào hắn có nhu cầu hoặc lâm vào thời điểm khó khăn nào đó, hắn có thể lấy thân thể của tiểu thành chủ ra bàn điều kiện.

Cảnh Nhiên nghiêng đầu liếc hắn một cái, rõ ràng biết Tạ Uẩn đang đánh chủ ý gì. Còn Đỗ Thần nghe Hạ Trạch nói vậy mà sợ ngây người, chưa bao giờ hắn khắc sâu hiểu biết như giờ khắc này, dược tề mà công tử cho hắn có bao nhiêu trân quý, ngay cả thành chủ Thanh Thành mà cũng tìm không ra.

Thần sắc Mộ Tề càng thêm thận trọng, nếu nói trước kia hắn là vì ân cứu mạng, vì thân thể ái nhân, nên mới nguyện trung thành với Tạ Uẩn. Nhưng sau khi tu vi của Tạ Uẩn tăng lên, triển lộ ra đủ loại bản lĩnh bất phàm, hắn đã bị phong thái của Tạ Uẩn thuyết phục. Lúc này, trong lòng hắn lại nhiều thêm vài phần kiên định, cảm thấy vô cùng may mắn vì lựa chọn chính xác của mình lúc trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play