*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trưa hôm đó, mọi người đường ai nấy đi.

Đám người Tạ Uẩn lập tức bay về thành Vân Châu. Cửu công tử bị bắt làm con tin, lúc mới bắt đầu hắn vẫn luôn phẫn nộ bất mãn. Thời gian lâu rồi, hắn cũng chết lặng luôn, ánh mắt khi nhìn đám người Tạ Uẩn, trừ bỏ kinh sợ ra thì vẫn là kinh sợ, không còn dám lộ ra bất cứ cảm xúc bất mãn nào nữa.

Tạ Uẩn phong bế tu vi của hắn, hoàng thành còn có kẻ muốn giết hắn, lúc này có thả hắn chạy loạn hắn cũng không dám. Hỏi cái gì liền đáp cái đó, biết cái gì liền tuôn sạch không giấu giếm nửa chữ, chỉ sợ mình không có tác dụng sẽ bị người lôi ra làm thịt ngay.

Thật lòng thì Tạ Uẩn cảm thấy, trêи đời này không có kẻ ngu dốt chân chính. Cửu công tử theo bọn họ chưa được bao lâu, thế mà đã học được xem mặt đoán ý. Hoàn cảnh quả nhiên có thể thay đổi một con người.

Trở lại thành Vân Châu, đoàn người thẳng tiến đến Phương vương phủ. Rõ ràng chưa rời đi bao lâu, vậy mà nhớ nhung trong lòng lại trào dâng hệt như thủy triều.

" Phụ thân, cha...."

" Thất cữu cữu..."

Mấy hài tử nghe thấy thanh âm của bọn họ, lập tức chạy ào ra.

Tạ Uẩn sờ đầu từng đứa, trong lòng có cảm giác thật viên mãn.

Tạ Thù mi mắt cong cong, thực hưởng thụ phụ thân yêu thương.

Tạ Bác bĩu môi, đầu nam nhân không thể sờ.

Tạ Thiên Lãng thì có hơi xấu hổ, hắn đã là người lớn còn bị thất cữu cữu sờ đầu, cảm giác này rất thẹn thùng nha.

" Thất đệ..." Phương Hằng khϊế͙p͙ sợ trợn to mắt, rõ ràng đã phát hiện ra tu vi của Tạ Uẩn lại tăng lên không ít, thậm chí sâu đến mức nàng không lường được.

Tạ Uẩn cười nói: " Ngũ ca, ngũ tẩu, mấy ngày này đã làm phiền hai người rồi."

Phương Hằng trách mắng: " Người trong nhà còn nói lời khách khí làm gì, hai vị này là..."

Cửu công tử như chim sợ cành cong, hoảng loạn đi sau bọn họ.

Đoạn Chính Hào thì ôm Đoạn Chinh trong tay, cấm chế của hoàng thất quả thật rất lợi hại. Nếu không phải Đoạn Chính Hào đã sớm đánh ngất Đoạn Chinh, chỉ sợ lúc này thức hải của hắn đã vỡ nát.

Thủ đoạn của người hoàng thất quả thật rất lợi hại, người nghĩ ra loại cấm chế này chắc chắn là một thiên tài. Loại cấm chế này cùng loại với hạn chế của thiên đạo, giống hệt như lời thề, không cách nào hóa giải, trừ phi hoàn thành lời thề đó, hoặc là phải phá vỡ thiên đạo. Bằng không, vẫn sẽ bị khống chế vĩnh viễn.

Khó trách hoàng thất có thể khống chế được nhiều người như vậy, dấu ấn thiên đạo chính là thứ vứt không được ném cũng không xong.

Nếu không phải Tạ Uẩn từ trêи Đạo Ấn Thạch có được một ít giải đáp, có lẽ tình huống của Đoạn Chinh, hắn quả thật cũng sẽ bó tay không biện pháp.

Tạ Uẩn nhìn về phía Phương Hằng, nói: " Viện tử của Đoàn huynh..."

Phương Hằng vội nói: " Còn giữ."

Tạ Uẩn cười nói: " Đoàn huynh, ngươi mau dàn xếp cho lệnh tổ trước đi. Chốc nữa ta sẽ thử giải trừ cấm chế cho ông ấy, mặt khác..." Tạ Uẩn chỉ vào cửu công tử: "Tên này giao cho huynh trông giữ."

Ánh mắt Đoạn Chính Hào âm lãnh: " Được!"

Cửu công tử vô cùng hoảng sợ, hắn tình nguyện đi theo Cảnh công tử uy hϊế͙p͙ hắn còn hơn là đi theo Đoạn Chính Hào. Đoạn Chính Hào chỉ cần một chút không thuận mắt liền giơ tay đánh người, hắn rất sợ đau đó nha.

Đoạn Chính Hào nhíu mắt, lạnh lùng hỏi: " Ngươi có ý kiến?"

" Không...." Cửu công tử sợ run cả người, vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc.

Đoạn Chính Hào hừ lạnh một tiếng, ôm Đoạn Chinh đi: " Đuổi kịp."

Cửu công tử vội thở hổn hển chạy theo.

Cảnh Nhiên thấy bọn họ đi rồi, khẽ cười nói: " Mọi người nói chuyện tiếp đi, ta đi xem tam nhi."

Dương Thanh Miểu vội nói: " Ta đi với ngươi."

Tạ Uẩn gật đầu, hắn biết Cảnh Nhiên nhớ nhi tử.

Hai người đi rồi, lúc này Tạ Uẩn mới nói: " Người vừa rồi là Võ Hoàng đến từ thượng giới, người trong lòng Đoàn huynh là tổ phụ của hắn. Việc này nói ra thì rất dài, Phương tiền bối có ở đây không, chúng ta nói rõ mọi chuyện."

Phương Hằng giật mình, trong lòng cũng hiểu nếu không phải chuyện quan trọng, thất đệ cũng sẽ không thận trọng như thế.

Tạ Tranh vừa nghe phải đi gặp tổ phụ liền cuống quít nói: " Các ngươi đi đi, ta đi trước đây."

Tạ Tranh lắc mình liền không thấy bóng dáng đâu, tốc độ nhanh không thể tưởng.

Tạ Uẩn nhướng mày: " Hắn đây là..."

Phương Hằng buồn cười nói: " Hắn sợ tổ phụ uy nghiêm, trong nhà cuối cùng cũng có người trị được hắn."

Tạ Uẩn nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng, nói: " Đều là do tẩu cưng chiều mà ra." Nếu không, cái tính tình chỉ thích bắt nạt kẻ yếu của ngũ ca nào có biến thành vô pháp vô thiên như bây giờ.

Phương Hằng cười nói: " A Tranh rất tốt."

Tạ Uẩn lười cãi cọ với nàng, dù sao tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Cho dù Tạ Tranh có kiêu ngạo ương ngạnh thế nào, trong mắt nàng cũng là tốt. Đương nhiên, Tạ Uẩn cũng thấy vui vì chuyện này.

Phương Thiên Hóa vừa nhìn thấy Tạ Uẩn, lập tức khϊế͙p͙ sợ hít hà một hơi: " Tu vi của ngươi..."

Tạ Uẩn cười nói: " Mật địa hoàng thất quả thật không tệ."

Phương Thiên Hóa biến sắc, mật địa hoàng thất cũng không phải nơi tốt đẹp gì.

Tạ Uẩn nói: " Tiền bối yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ. Lý Nhược Hư đã đi đến thượng giới rồi, việc này tiền bối cũng biết?"

Sắc mặt Phương Thiên Hóa hòa hoãn bớt, thoáng yên tâm. Lý Nhược Hư còn có thể đi đến thượng giới, nói vậy tiểu tử Tạ gia cũng không thành vấn đề. Chỉ là, không biết mật địa hoàng thất có bí mật gì, thế mà có thể khiến tu vi của con người ta bạo trướng nhiều như vậy.

Nhớ trước đây, ông cũng từng đi qua mật địa hoàng thất, tu vi quả thật có tăng trưởng. Nhưng tăng trưởng như vậy không khác gì ɖu͙ƈ tốc bất đạt, làm hại ông bị kẹt ở cửu tinh Võ Tướng vài chục năm.

Tạ Uẩn kể lại mọi chuyện phát sinh ở hoàng cung từ đầu tới đuôi, bao gồm các loại âm mưu của hoàng thất và cục diện ở thượng giới.

Kỳ thật, khống chế đại lục Hằng Võ đều không phải là mấy gia tộc đứng đầu thượng giới. Nhưng sau khi bọn họ phát hiện ra đại lục Hằng Võ, người năm nhà liền bắt tay với nhau cùng giấu giếm, tự mình bá chiếm toàn bộ đại lục Hằng Võ, phái người tới nghiêm mật theo dõi, áp chế sự trưởng thành của tất cả tu giả. Lại dựa vào các loại tài nguyên ở đại lục Hằng Võ khiến gia tộc mình trở thành một trong những gia tộc nhất lưu.

Phương Thiên Hóa nghe mà giận vô cùng, trong ánh mắt lập lòe lửa giận không cách nào ngăn chặn.

Phương Hằng khϊế͙p͙ sợ nửa ngày mới hồi thần, trong lòng vô cùng nghẹn khuất. Đại lục Hằng Võ bọn họ chẳng lẽ chỉ là tài nguyên trong tay người khác thôi sao, chỉ là một cái đại bí cảnh mặc người khống chế thôi sao?

Tạ Uẩn nói: " Lần này ta đại náo hoàng cung, tin tức này mấy ngày sau mới có thể truyền đến. Tiền bối, ngũ tẩu, hai người có tính toán gì không?"

Phương Thiên Hóa giận không thể át, nói: " Ta sẽ liên lạc với đám hảo hữu, lần sau sẽ cùng đi náo loạn hoàng thất."

Tạ Uẩn cười nói: " Được lắm, ta cũng có tính toán này, một thời gian nữa chuẩn bị đến Khánh quốc. Đạo ấn thạch có thể gia tăng tu vi, ngũ ca, ngũ tẩu cũng cùng đi luôn đi. Ngày nào đó nếu chúng ta rời khỏi đây, các ngươi cũng có năng lực tự bảo vệ mình."

Phương Hằng kinh ngạc hỏi: " Thất đệ muốn đi đâu?"

Tạ Uẩn cong môi cười cười, ngẩng đầu nhìn lên không trung: " Cũng muốn đi đến thượng giới xông xáo một phen."

Phương Thiên Hóa sang sảng cười to, không hề che giấu sự tán thưởng: " Hảo tiểu tử, có chí khí, chờ mấy đứa nhỏ trong nhà ta trưởng thành, ta cũng sẽ đến thượng giới."

" Tổ phụ..." Phương Hằng bất mãn, lúc trước còn không phải do người nào đó khiến nàng không tăng được tu vi.

Nỗi lòng Phương Thiên Hóa phức tạp, năm xưa nhi tử và nhi tức xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông tra ra được manh mối, nào dám để cho tôn nữ nhà mình đi tham gia tranh cử hoàng thất. Nhưng tranh cử hoàng thất chỉ nhìn tu vi, người được đề cử thậm chí còn không có danh sách xác thực. Vì bảo vệ tôn nữ, ông chỉ có thể áp chế tốc độ tu luyện của nàng, không để nàng tấn giai quá nhanh. Hiện giờ...

Phương Thiên Hóa nở nụ cười, đối với quyết định này ông chưa bao giờ hối hận. Nếu không nhờ thế, tôn nữ nào còn mệnh nữa, cho dù có may mắn sống sót, bị hoàng thất khống chế trong tay, chắc chắn cũng sẽ sống không bằng chết.

Cao thủ đại lục Hằng Võ, nam nhân phần lớn đều trở thành nô ɭệ. Nữ nhân và song nhi thì bị xem như tài nguyên tặng cho người khác để làm thê tử hoặc thϊế͙p͙ thất. Mấy tên lòng muông dạ thú thượng giới đúng là đáng giận đến cực điểm.

Tạ Uẩn nói xong mọi chuyện lập tức cáo từ rời đi, hắn cũng rất nhớ nhi tử.

" Đã trở lại." Cảnh Nhiên cười nói.

" Phụ..." Tạ Gia kêu một tiếng, sau đó liền không để ý tới nữa.

Tạ Uẩn vừa mừng vừa sợ, trong lòng còn có chút ảo não, hắn đã bỏ lỡ thời điểm nhi tử biết gọi người.

Cảnh Nhiên cười nói: " Tam nhi nhận ra ta, vừa rồi còn gọi cha."

Tạ Uẩn lập tức ôm nhi tử không buông tay, Tạ Gia không vui, vung tay nhỏ đánh qua.

Cảnh Nhiên cười tủm tỉm, đem cửu liên hoàn nhét vào tay nhi tử.Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư - Chương 140: Trở về

( cửu liên hoàn: một dạng trò chơi trí tuệ)

Tạ Gia cũng không làm ầm ĩ, tùy ý để phụ thân ôm bé, túm lấy Cửu Liên Hoàn, kéo tới kéo lui như đang nghiêm túc tự hỏi.

Tạ Uẩn đang tràn ngập tình thương của cha, lập tức bị tạt cho một gáo nước lạnh.

Cảnh Nhiên che miệng cười.

Phu phu hai người chơi với nhi tử trong chốc lát, Tạ Uẩn lập tức đi tìm Đoạn Chính Hào để giải trừ cấm chế, chuyện gì nên làm sớm thì không nên để trễ.

Cảnh Nhiên thì gọi toàn bộ đám nhỏ tới, kiểm tra xem bọn nhỏ gần đây có lười biếng hay không.

" Đoàn huynh..." Tạ Uẩn vừa cất bước vào phòng.

Đoạn Chính Hào kinh ngạc, còn có một chút cảm động. Hắn cứ tưởng Tạ Uẩn ít nhất cũng phải bồi bọn nhỏ mấy ngày.

Tạ Uẩn nhìn lướt qua khắp nơi: " Tống Cát đâu?"

Đoạn Chính Hào nói: " Để người trông rồi, không chạy được đâu, có cho hắn cũng không dám chạy."

Tống Cát không có tu vi, chạy đến đâu cũng chỉ có con đường chết, không có người bảo hộ, Tống Cát chỉ cần lộ ra chút hành tung, chắc chắn sẽ bị người tính kế giết chết. Vừa lúc có thể giá họa lên đầu bọn họ.

Đối với vấn đề bảo mệnh, Tống Cát không thầy dạy cũng hiểu, bây giờ trở nên rất thông minh.

Tạ Uẩn gật đầu, không hỏi nhiều nữa, nói: " Ta đi xem lệnh tổ."

Lúc vừa lên đường trở về, hắn cũng đã kiểm tra qua tình huống của Đoạn Chinh, giải trừ cấm chế không phải vấn đề lớn. Chỉ là một thân tu vi này của Đoạn Chinh, chỉ sợ phải giảm xuống không ít. Người thượng giới không hề xem tu giả hạ giới như con người. Tu vi của Đoạn Chinh rất pha tạp, rõ ràng không phải do tự mình tu luyện đạt được, vẫn nên xóa đi đi sớm một chút vẫn tốt hơn.

Đoạn Chính Hào nói: " Làm phiền tạ huynh đệ."

Tạ Uẩn không thèm để ý cười nói: " Đoạn đại ca cần gì phải khách khí. Nếu phải cảm ơn, nhân tình ta thiếu ngươi chẳng phải càng nhiều sao."

" Được!" Đoạn Chính Hào nở nụ cười, trong lòng có chút cảm thán. Ai cũng cho rằng Lý Nhược Hư vận khí tốt, nhưng hắn thấy Tạ Uẩn cũng không thua kém chút nào. Thiên kiếp hủy thiên diệt địa như vậy, hắn chỉ nằm thôi mà cũng có thể vượt qua. Đúng là cưới vợ phải cưới vợ hiền mà.

Làm hại hắn cũng muốn thú thê.

Tạ Uẩn đi vào trong phòng, dùng dị năng thăm dò cơ thể Đoạn Chinh, quay đầu nhìn về phía Đoạn Chính Hào nói: " Còn phải thỉnh Đoạn đại ca tránh mặt, bây giờ ta sẽ bắt đầu giải trừ cấm chế cho lệnh tổ. Bất luận phát sinh chuyện gì cũng không cho bất cứ kẻ nào tiến vào."

" Yên tâm." Sắc mặt Đoạn Chính Hào nghiêm túc: " Ta sẽ canh chừng bên ngoài, Tạ huynh đệ có việc gì cứ gọi."

Tạ Uẩn gật đầu, đợi Đoạn Chính Hào đi rồi, tiếp đó hắn liền bố trí một cái trận bàn trong phòng. Phương thức trị liệu lần này là một bí mật vô cùng hãi hùng khϊế͙p͙ vía của hắn. Hắn cố nhịn xuống cơn kϊƈɦ động trong lòng, không dám để lộ một chút dấu vết.

Đạo Ấn Thạch đã dung nhập vào dược viên không gian, nó thế mà sinh ra lực lượng pháp tắc của thiên địa sơ khai. Dược viên không gian chưa được luyện chế xong đã dần dần có xu thế hoàn thiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play