*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian dần trôi đi, không gian ngừng chấn động, mãnh thú dừng gào rống.

Người tị nạn trêи thiên thê cũng dần tán đi, cho dù không vì tầm bảo thì cũng vì tìm đường ra, bọn họ cũng cần phải rời khỏi đây. Nếu không, bí cảnh mà đóng cửa, người không kịp đi ra ngoài chỉ có con đường chết.

Mọi người tán đi không còn một mảnh, sau khi xác định chung quanh không còn người nào nữa, Cảnh Nhiên giải trừ trận pháp, nói: " Chúng ta cũng đi."

Tạ Uẩn gật đầu, vừa rồi bọn họ đã lãng phí rất nhiều thời gian.

Đám người Tạ Phong đều thấy vui vẻ, phải ngồi không ở chỗ này hai ngày, không có linh khí bổ sung, lại không thể tu luyện, thời gian này thật sự rất gian nan.

Tần Tùy vui mừng ra mặt, rốt cuộc có thể đi rồi, hai ngày này càng chờ lâu trong lòng hắn càng sốt ruột, càng trì hoãn thời gian, cơ hội tìm ra bảo vật càng khó khăn. Chuyện này là hắn tự mình tới cửa cầu người, người Tần gia hành sự quang minh lỗi lạc, Tạ công tử còn có ân cứu mạng hắn. Hắn không thể mặt dày rời đi trước, chỉ có thể lo lắng suông ở trong lòng.

Tạ Uẩn lạnh nhạt nhìn hắn một cái, tâm tư của Tần Tùy thật dễ đoán, nghĩ cái gì đều viết hết lên trêи mặt, hắn có thể bình yên sống sót đến bây giờ, có lẽ cha hắn đã tốn không ít tâm tư.

Có điều, người này cũng không phải dại dột hết thuốc chữa, trải qua hai ngày nói năng khách sáo, Tạ Uẩn không hề moi được chút bí mật nào từ hắn, cái này làm cho Tạ Uẩn rất buồn bực. Nhưng cũng không quá nóng nảy, dù sao tương lai còn dài, trong tay hắn còn có thứ mà Tần Tùy muốn nhất.

Ánh mắt Tạ Uẩn hơi lóe, hắn đã từng suy đoán Cảnh Nhiên có thể là người Khánh quốc, hiện giờ trong lòng hắn càng thêm xác định. Chỉ là....Cảnh Nhiên vì sao lại bị thương, vì sao từ Khánh quốc lưu lạc đến Tống quốc, trong quá trình đó gặp phải cái gì, y đã từng chịu bao nhiêu khổ sở...Tạ Uẩn quyết định, sau khi ra khỏi bí cảnh, nhất định phải tìm hiểu mọi chuyện cho rõ ràng.

Cảnh Nhiên đi phía trước dẫn đầu đoàn người, đoàn người thuận lợi đi thẳng đến cấm địa.

Tần Tùy trợn mắt há hốc mồm, chuyến này thật sự quá thuận lợi, một đường đi tới, bọn họ không chỉ không gặp phải người khác, lại càng không gặp được bất cứ bẫy rập gì, ngẫu nhiên sẽ gặp một vài cấm chế, Cảnh Nhiên cũng có thể nhẹ nhàng vòng qua, so với lần thăm dò bí cảnh trước đó của hắn, chuyến này thuận lợi khó có thể tin được.

Đi qua một con đường mòn bình thường thật thanh u ( đẹp và tĩnh mịch), một tòa cổ tháp xuất hiện trước mắt mọi người, tháp nhọn đứng sừng sững trong tầng mây mù, như ẩn như hiện, có thể nhìn mà không thể chạm, tràn ngập uy nghiêm khí thế hùng vĩ.

" Nơi này là..." Tạ Phong khϊế͙p͙ sợ không thôi.

Tần Tùy cũng rất khϊế͙p͙ sợ, trong lòng còn có chút mừng thầm, mình lựa chọn đi theo họ quả nhiên không sai. Nếu không, một nơi bình thường không có gì lạ như nơi đây, ai mà nghĩ đến sẽ có trận pháp bên trong, thế nhưng bên trong nó lại cất giấu một tòa bảo tháp như vậy.

Cảnh Nhiên nói: " Đây là tháp rèn luyện, sau khi vào tháp có thể nhận được hết thảy cơ duyên bằng bản lĩnh của mình. Nơi này đã từng là trọng địa của tông môn, người bình thường không thể tiến vào, chỉ có đệ tử ưu tú, được tông môn khen thưởng, mới có thể tiến vào tháp rèn luyện, trong tháp có vô số bảo vật, mấy thứ bên ngoài kia căn bản không đáng nhắc tới.

Tạ Uẩn cau mày, hỏi: " Sau khi tiến vào tháp, chúng ta có bị tách ra hay không?"

Cảnh Nhiên nhíu mày suy tư, lắc đầu nói: " Ta cũng không rõ lắm, nhưng tháp rèn luyện có hạn chế thời gian, bất luận là ai, chỉ có thể ở bên trong mười ngày, đến hết giờ sẽ bị truyền tống ra ngoài. Về phương diện an toàn thì không cần lo lắng, đệ tử có tư cách vào đây đều là người có thiên tư xuất chúng, tông môn không nỡ để bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu."

Cảnh Nhiên quay đầu nhìn về phía ba hài tử, dặn dò: " Các con nhớ kỹ, lát nữa phải theo sát, nếu bị lạc thì không cần nóng vội, mấy đứa có thể tự đi tìm cơ duyên của mình. Nhưng các con phải nhớ, mọi chuyện không thể cưỡng cầu, không được sinh lòng tham, phải đặt an toàn lên hàng đầu, nhớ kỹ chưa."

" Dạ nhớ." Ba hài tử vội gật đầu.

Cảnh Nhiên lại lấy trận bàn ra, che giấu bốn phía kín không kẽ hở, lại thiết trí hai cái sát trận, ba cái mê trận, hai cái ảo trận, phòng ngừa nơi này bị người khác phát hiện. Không gian bí cảnh chấn động, linh khí trong di chỉ bị xói mòn, uy lực của cấm chế bị giảm phân nửa. Cảnh Nhiên không muốn lúc đang tầm bảo lại bị người nhảy ra chắn đường.

Sau khi bố trí xong hết thảy, mọi người mới mở cửa tháp ra.

Một cỗ linh khí nồng đậm ập vào mặt, mọi người bất giác hít thật sâu, ngay cả tinh thần cũng thả lỏng lại. Này cũng là do hoàn cảnh bên ngoài không có linh khí, tinh thần mọi người tưởng chừng như đều hỏng bét. Hiện giờ tiến vào trong thấp, lần nữa cảm nhận được linh khí vây quanh, toàn thân đều cực kỳ thoải mái, cứ như cá gặp nước.

" Cẩn thận..." Tư Dật kinh hô, một đạo kiếm quang sắc bén bỗng dưng tập kϊƈɦ tới.

Tạ Uẩn vội bế hài tử né tránh.

Tư Cần tránh né không kịp, bị kiếm quang đâm ngay vào ngực, ngay chính giữa tim.

" Cần nhi..." Khóe mắt Tư Dật như muốn nứt ra, đôi mắt đỏ ngầu, thoáng cái liền cảm thấy đau thấu tim gan.

Tư Cần sợ tới mức choáng váng, suýt nữa ngừng hô hấp vì khẩn trương. Phát hiện trêи người không đau, ngây ngốc sờ sờ ngực, không có vết máu, không có bị thương, nhóc vẫn không chết.

" Phụ thân..." Khóe mắt Tư Cần ửng đỏ, giọng nói mang theo tiếng nức nở, vừa rồi nhóc thật sự cho rằng mình đã chết.

Tư Dật nhẹ thở phào, sau đó liền giận tím mặt, quát mắng: " Con là tu giả, không phải phàm nhân, lại còn là nhị tinh Võ Sĩ, vừa rồi vì sao không tránh né, nếu để con thật sự đối chiến giết địch, con còn mạng để sống sao. Con..."

Tư Dật còn chưa mắng xong, bạch quang trước mắt chợt lóe, Tư Cần biến mất không thấy bóng dáng.

" Cần nhi, Cần nhi..." Tư Dật kinh hoảng thất thố.

" Tỷ phu, coi chừng!"

Lại có vài đạo kiếm quang hiện lên, mọi người vội vàng tránh né, ngay sau đó, tốc độ kiếm quang công kϊƈɦ càng lúc càng nhanh, chiêu thức cũng càng ngày càng sắc bén.

Tạ Bác đột nhiên nói: " Phụ thân, thả con xuống đi."

Tạ Thù cũng nói: " Cha, con muốn đi xuống."

Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên cũng phát hiện ra, căn cứ theo tu vi khác nhau, thế công của kiếm quang cũng khác nhau. Tần Tùy gặp phải công kϊƈɦ mãnh liệt nhất, kiếm quang rậm rạp ngập trời, thời thời khắc khắc đều nhắm vào chỗ trí mạng.

" A!" Một tiếng, thân ảnh Tư Dật cũng biến mất.

Sau khi Tạ Uẩn né tránh một vòng công kϊƈɦ, liền dứt khoát để Tạ Bác tự mình đối mặt với sát chiêu của kiếm quang.

Cảnh Nhiên cũng thả Tạ Thù xuống, hai đứa nhỏ thân hình linh hoạt xuyên qua vô số kiếm ảnh. Quả nhiên, thế công của kiếm quang đối với hai đứa nhỏ, nhỏ hơn rất nhiều.

Một canh giờ trôi qua, kiếm quang biến mất, trước mặt bọn họ xuất hiện một cái thông đạo.

Trong khoảnh khắc bước vào trong thông đạo, cảnh tượng chung quanh liền biến ảo.

" Thật nhiều bảo vật.."

Mọi người lập tức sợ ngây người, bên trong căn phòng, bốn phương tám hướng đều là giá trữ vật, mỗi cái giá có ít nhất mấy trăm hộc trữ vật, mỗi hộc vuông đều có vật phẩm trong đó. Tuy không biết bên trong nó có chứa vật gì, nhưng chỉ cần là đồ trong di chỉ thì chắc chắn đều không phải vật phàm.

Cho dù trấn định như Tạ Uẩn, giờ phút này cũng không thể giữ nổi bình tĩnh. Nhưng cũng may, lý trí và kinh nghiệm nói cho hắn biết, chỗ tốt càng lớn, bẫy rập càng sâu. Trước khi chưa tìm hiểu được tiền căn hậu quả, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn không động, đám người Tạ Phong tất nhiên cũng sẽ không động.

" Mọi người xem..." Đường Tĩnh Hiên chỉ vào một tấm bia đá nằm trong góc, trêи bia đá có khắc mấy chữ to: " Người thông quan có thể chọn lấy một kiện bảo vật, người có lòng tham, hối hận ráng chịu."

Tạ Uẩn nhẹ thở phào, trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác quả nhiên là thế. Hắn biết mà, trêи đời này làm gì có chuyện tốt như trêи trời tự nhiên rớt xuống bánh nhân thịt chứ. Có là đệ tử của đại tông môn, cũng không có khả năng một lần đạt được nhiều phần thưởng như vậy.

Tần Tùy lau mồ hôi lạnh, trong lòng nghĩ lại mà sợ. Tuy hắn không có lòng tham, nhưng vừa rồi hắn quả thật cũng muốn mở hộc bảo vật ra để coi, hi vọng có thể tìm được Võ Vương Đan.

Tạ Phong có chút cạn lời, bia đá đặt ở trong góc kín như vậy. Nếu không phải thất đệ cẩn thận, cả đám bọn họ lại là người nhà, đối mặt với đống tài vật khổng lồ như vậy, đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm nhào lên tranh nhau cướp đoạt, nào còn đầu óc mà suy nghĩ đến chuyện khác.

Cảnh Nhiên nhíu mày, thở dài nói: " Dựa vào vận khí của mỗi người vậy."

Trong giá trữ vật chắc chắn đều là pháp khí cao cấp, bên trong chứa thứ gì, bọn họ không thể nào nhìn ra, chỉ có thể dựa vào vận khí của bản thân mà chọn lựa.

Tạ Uẩn thấy không sao cả, sau khi bình tĩnh lại, trong lòng hắn cũng không quá để ý chuyện được mất này, tùy ý lựa chọn một hộc vuông rồi mở ra, vừa mở liền vui vẻ: " Pháp khí Địa cấp thượng phẩm, Thanh Linh Chiết Vũ Phiến."

Thứ này thật sự rất hợp với thẩm mỹ quan của hắn, cũng rất thích hợp với chiêu thức quần công của hắn. Cây quạt này được luyện chế từ lông của Khổng Tước*, mỗi một cọng lông vũ đều có thể tiến hành công kϊƈɦ, hơn nữa trong lông của khổng tước còn chứa kịch độc. Tất cả mọi thứ đều rất phù hợp với yêu cầu của hắn.

Có Tạ Uẩn mở đầu, mọi người đều sôi nổi lựa chọn một hộc vuông. Tốc độ Tạ Bác nhanh nhất, trong hộc là một cái hộp ngọc, vừa mở ra nhìn, miệng nhỏ đã chu lên: " Linh dược cấp chín."

Tạ Uẩn cười nói: " Không tệ, linh dược cấp chín cũng rất hiếm thấy."

Cảnh Nhiên mở một hộc vuông, bên trong là một khối tài liệu luyện khí, Cảnh Nhiên vui vẻ nói: " Đây là Hải Kim Sa, có thể luyện chế pháp khí Thiên cấp."

Tạ Phong mở ra được một bộ song kiếm, là pháp khí Địa cấp trung phẩm, rất thích hợp với tu vi của hắn.

Đường Tĩnh Hiên thì lấy được một viên đan dược, Tạ Thù lấy được một cái trận bàn, Mộ Tề cũng lấy được một viên đan dược, Lương Vũ Quang thì lấy được một cái pháp khí trữ vật. Vận khí của Tần Tùy quả nhiên không tốt, lấy được một cái pháp khí Địa cấp hạ phẩm, còn không bằng cái pháp khí cao cấp mà hắn đang sử dụng.

Nhưng dù sao, pháp khí Địa cấp hạ phẩm cũng là không tệ rồi, chỉ trách do hắn xuất thân quá tốt, cho nên mới chướng mắt món bảo vật này.

Tạ Uẩn chậc chậc hai tiếng, nói: " Chúng ta lên lầu hai."

Ở lầu hai bọn họ cũng gặp phải công kϊƈɦ, chỉ là lần này công kϊƈɦ đổi thành bóng người, khi bị dính phải công kϊƈɦ có thể cảm giác được đau đớn, nhưng không thật sự bị thương.

Tạ Phong nói: " Càng lên tầng trêи công kϊƈɦ sẽ ngày một đề cao."

Tạ Uẩn gật đầu: " Mọi người cẩn thận, ta đoán không chừng đây chính là thí luyện nhập môn, nếu bị truyền tống ra ngoài, chắc chắn sẽ không được phát bảo vật."

Đường Tĩnh Hiên lo lắng nói: " Muội phu và Cần nhi không biết hiện giờ đang ở đâu."

Cảnh Nhiên nói: " Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn bọn họ vẫn còn ở tháp rèn luyện. Nhưng nếu không thể thông quan, thì sẽ không có thu hoạch gì. Tóm lại, chúng ta chỉ có thời gian mười ngày ở trong tháp rèn luyện, cần phải nắm chặt thời gian."

Mọi người hết sức chuyên chú đối địch, bóng người đột nhiên phân thành hai, lực độ công kϊƈɦ tăng mạnh gấp đôi. Đường Tĩnh Hiên nhanh chóng cảm thấy đuối sức, cũng may không bao lâu sau, sau khi kiên trì khoảng một canh giờ. Ảo ảnh công kϊƈɦ trêи lầu hai biến mất, trước mặt bọn họ xuất hiện một cái thông đạo.

Lần này mỗi người vẫn được chọn lựa một kiện bảo vật. Bảo vật ở tầng hai rõ ràng cao cấp hơn ở tầng một.

Ở tầng ba của tháp rèn luyện, Đường Tĩnh Hiên và Tạ Thù bị đào thải.

Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên có chút lo lắng, nhưng sau khi bình tĩnh lại liền cảm thấy yên lòng. Thù nhi từ nhỏ đã thông minh, lại có Đường Tĩnh Hiên theo bên cạnh, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn.

Bảo vật ở lầu ba, không phải đan phương hoặc tài liệu thì cũng là công pháp. Tạ Uẩn rất vui sướиɠ, bởi vì hắn lấy được đan phương, thậm chí tên của loại đan dược này, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghe nói đến. Chẳng những thế, thủ pháp luyện đan trong này còn cho hắn rất nhiều dẫn dắt mới. Đồ lưu truyền từ thời thượng cổ đến nay quả nhiên rất bất phàm.

Cảnh Nhiên cũng rất cao hứng, y và Tạ Uẩn là người một nhà, bất luận đạt được thứ gì, cũng đều là do vận khí của bọn họ.

Tần Tùy mặt ủ mày ê, tuy hắn cũng rất muốn có được một trái linh quả cấp mười, nhưng hắn lại càng muốn có được Võ Vương Đan hơn.

*Khổng Tước là con Công đó. Chim Công có hai loại là Công xanh và Công trắng. Chỉ có con đực mới có đuôi xòe ra như cái quạt, màu sắc rực rỡ, dùng để thu hút con mái.Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư - Chương 112: Lịch luyện tháp rèn luyện

hai con công đực

*bonus ảnh thậtXuyên Việt Chi Bồi Thực Sư - Chương 112: Lịch luyện tháp rèn luyệnXuyên Việt Chi Bồi Thực Sư - Chương 112: Lịch luyện tháp rèn luyện

công máiXuyên Việt Chi Bồi Thực Sư - Chương 112: Lịch luyện tháp rèn luyện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play