Cũng may là Phương Thư Giai không có ý định trổ tài tại đây, hai người cứ thế ngồi trên sô pha, có chút mất tự nhiên mà mắt to trừng mắt nhỏ.

Phương Thư Giai ho khan một tiếng, nói: “Tiền bối, cảm giác thân thể gần đây…… thế nào?”

“À……” Minh Dục vô thức muốn đẩy gọng kính, nhưng vừa giơ tay lên mới nhớ mình đã tháo kính rồi, đành phải ra vẻ thâm trầm mà sờ sờ mũi, “Gần đây bận quá, không để ý đến việc này.”

Phương Thư Giai sâu xa đáp: “Công việc có bận rộn đến mấy, cũng phải chú ý tới sức khỏe, phải biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi một cách hợp lý.

Không phải lúc trước em đã nói rồi sao, chữa bệnh chủ yếu là phải dựa vào bản thân, nếu anh không chịu thay đổi thói quen sinh hoạt, thì bác sĩ có cố gắng bao nhiêu cũng vô dụng thôi.”

“…… Ừ.” Mặt Minh Dục chẳng biến sắc, trả lời: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Phương Thư Giai lại nói: “Tiền bối à, thời gian rảnh rỗi anh có thể đi ra ngoài nhiều một chút.

Không phải nói giải tỏa áp lực bằng cách nấu nướng không tốt, nhưng chúng ta cũng có thể giao lưu nhiều hơn một chút mà, đúng không? Đầu tiên là phải khắc phục chướng ngại tâm lý, dũng cảm yêu đương chính là bước thứ nhất!”

Minh Dục thầm nghĩ, tôi đã hợp tác với không biết bao nhiêu khách hàng từ khắp trời Nam đất Bắc, còn cần cậu, một thằng nhóc vừa mới tốt nghiệp chưa lâu chỉ dạy phải giao lưu thế nào chắc? Chẳng qua, anh vẫn khiêm tốn đáp: “Cái đó…… Thật ra, tôi làm điểm tâm, cũng là để chuẩn bị yêu đương.”

Phương Thư Giai giống như bừng tỉnh: “Chà —— Quả thật là cô gái nào cũng sẽ thích những người đàn ông tri kỷ như thế này.


Tiền bối yên tâm đi, nếu có gì không hiểu ở phương diện yêu đương thì có thể hỏi em, em đã chẩn đoán cho không ít ca bệnh, kinh nghiệm phong phú lắm!”

Đối với kinh nghiệm yêu đương của Phương Thư Giai, Minh Dục luôn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, chỉ là kiến thức chuyên môn thì vẫn có thể hỏi một chút.

Anh cụp mắt trầm ngâm một lúc, sau đó thì sửa sang lại cổ áo, nắm thật chặt cà vạt, nghiêm chỉnh nói: “Bác sĩ Tiểu Phương?”

“Ôi chao, gọi xa lạ như vậy làm cái gì!” Phương Thư Giai vội vàng nói, “Tiền bối cứ gọi thẳng tên em, giống như lúc còn đi học là được.”

…… Rốt cuộc là ai nhắc tới công việc trước hả?.

ngôn tình hoàn
Minh Dục lại hắng giọng kêu một tiếng: “Thư Giai?”

“Tiền bối, có chuyện gì thế?”

“Có một vấn đề nhỏ, muốn hỏi cậu một chút……”

“Vấn đề gì?”

Minh Dục vô thức đáp: “Tôi có một người bạn……”

Nói xong lời này, anh mới ý thức được Phương Thư Giai chính là bác sĩ của mình, không cần phải quanh co lòng vòng như thế.

Cho nên sửa miệng nói: “Tôi có một người bạn…… cũng không trả lời được vấn đề này.

Nếu —— tôi nói là nếu —— nếu dùng thuốc ức chế PDE5 mà vẫn không có bất cứ hiệu quả gì, có phải chứng tỏ bệnh tình tương đối nghiêm trọng không?”

“Chuyện này cũng không nhất định.” Phương Thư Giai nhìn về phía anh, “Lúc ấy tâm trạng anh có căng thẳng không?”

“Có chút căng thẳng.”

“Có chút?”

“…… Vô cùng căng thẳng.”

“Màn dạo đầu có đầy đủ không?”

“Không quá đầy đủ.”

“Không quá?”

“…… Rất không đầy đủ.”

“Đối phương nhiệt tình chứ?”

“Không quá…… Thực không nhiệt tình.”

“Vậy không phải rõ rồi sao.” Phương Thư Giai mỉm cười, “Anh giai à, đây là Viagra, là thuốc tráng dương, chứ không phải thuốc kích dục.


Nếu anh nghĩ nó có thể giúp mình súng đạn sẵn sàng, cứng hơn sắt thép, thế nhưng lại không có hứng làm, thì coi như thuốc kích thích tiêu hóa cũng vô dụng —— Đương nhiên, cũng không thể xem nó như thuốc kích thích tiêu hóa được.

Hàiii, tiền bối đang cảm thấy thuốc không có tác dụng sao?

“Không……” Minh Dục thấp giọng nỉ non, tựa như đang nói cho chính mình nghe, “Là trước kia.”

Khi đó anh còn quá trẻ, luôn cho rằng hết thảy mọi chuyện đều là lỗi của mình, làm tình thất bại, tình yêu tan vỡ, đều là do mình mà ra.

Mà Triệu Thời Thanh rời đi cũng là bởi sự kém cỏi và khiếm khuyết của bản thân.

Anh đã cầu xin Triệu Thời Thanh, cầu xin Triệu Thời Thanh có thể cho mình thêm một cơ hội nữa.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời anh hèn mọn như thế, nên Triệu Thời Thanh cũng miễn cưỡng mà gật đầu đồng ý.

Minh Dục nghĩ cách mua hai viên Sildenafil, lần này nhất định có thể, anh nói với Triệu Thời Thanh, cũng là tự nói cho chính mình.

Thế nhưng anh phát hiện, anh không thể khống chế nổi cơ thể mình, thậm chí là dùng thuốc cũng không được.

Triệu Thời Thanh đã nhục mạ anh thế nào, rồi bỏ đi ra sao, anh chẳng nhớ rõ nữa.

Minh Dục chỉ nhớ bản thân nằm trên giường không ngừng run rẩy, những âm thanh hỗn loạn cứ quay cuồng bên tai, chỉ còn tiếng tim đập tựa như tiếng trống, phá lệ rõ ràng.

Đó, mới là thời khắc chật vật nhất trong cuộc đời của anh.

Phương Thư Giai nhìn vẻ mặt nặng nề của Minh Dục, cho rằng anh đang lo lắng bệnh tình, vì thế bèn trấn an nói: “Tiền bối đừng lo lắng quá.

Hiện nay có rất nhiều phương pháp, kỹ thuật giúp sinh hoạt vợ chồng một cách bình thường! Cho dù uống thuốc không được, chẳng phải còn có thể tiêm đó sao!”

Minh Dục lấy lại tinh thần, có chút nghi ngờ nói: “Tiêm? Tiêm thế nào?”

Phương Thư Giai nói: “Đương nhiên tiêm vào chỗ cần dùng trước khi chiến đấu rồi!”

“……” Minh Dục bỗng nhiên cảm nhận được một cơn đau nhói truyền tới từ thân dưới.

Phương Thư Giai lại nói: “Nếu vẫn không cương nổi, thì còn có thể ghép thể hang nhân tạo mà!”

“Thể hang nhân tạo? Vậy chẳng phải là vẫn luôn……”

“Không đâu!” Phương Thư Giai vội vàng xua tay, “Sao mà bất tiện thế được? Lúc cần sẽ cứng, không cần thì mềm.”

“Cái này…… bơm hơi ư?”

Phương Thư Giai hứng thú bừng bừng mà giới thiệu: “Không phải bơm hơi, mà là bơm nước.

Người bình thường thì sung huyết khi cương, còn hàng nhân tạo thì có thể bơm nước khi cần.

Thao tác thủ công, xong việc chỉ cần xả nước đi là được, vô cùng tiện lợi! Muốn cứng bao lâu thì cứng bấy lâu, có phải rất tài tình hay không?”

“Đúng…… là khá tài tình.”

Minh Dục âm thầm tưởng tượng, một ngày nọ, anh và Đăng Các Mộng Ức gặp nhau, hai người củi khô lửa bốc, kìm lòng không đặng, đang muốn hợp nhất thể xác và linh hồn thì anh đột nhiên hô lên: “Chờ một chút đã!”

Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú đầy hiếu kỳ của đối phương, anh bắt đầu bơm nước vào dương v*t giả.

Chỉ mới nghĩ thôi mà Minh Dục đã rùng mình liên tục, đây đúng là một cảnh tượng gây chấn động lòng người! Anh dè dặt hỏi: “Như vậy có phải là…… bất tiện lắm không?”

“Đúng thế!” Phương Thư Giai tán đồng nói, “Cho nên công nghệ mới nhất đã có thể thực hiện thao tác thông qua app điện thoại! Đó mới là tiện lợi thực sự!”

Minh Dục:….

Đậu xanh rau má, con ciu điều khiển từ xa?!

“Thế thì có khác gì dùng đạo cụ đâu?” Minh Dục lại hỏi.

“Đương nhiên là khác nhau rồi, đạo cụ làm sao có được xúc cảm chân thực như thế? Làm sao có thể khiến cả hai người đều cảm thấy sung sướng chứ?” Phương Thư Giai kiên nhẫn giải đáp, “Vì vậy, anh phải tin tưởng nền y học hiện đại.

Tiền bối đã thấy yên tâm hơn chút nào chưa?”

Nghe xong tôi mới càng bất an hơn đó! Tuy ngoài mặt Minh Dục vẫn mỉm cười nói lời cảm ơn, song trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm —

Tuyệt đối, tuyệt đối không được sa sút đến nỗi phải dùng con cu bơm nước!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play