Chuyến bay cuối cùng cũng kết thúc, Miên Châu mang theo bộ dạng mệt mỏi xách đông đồ lềnh kềnh.
Ra khỏi cổng của sân bay, Phó Vân Thâm dắt theo cô bạn gái bé bỏng đứng sẵn trước cổng.
“Over here!” ( Tôi ở đây!)
Anh giương tay vẫy vẫy ra hiệu, Miên Châu thấy thế nhanh chóng bước tới.
May thay bên Mĩ cô vẫn còn có một người bạn. Phó Vân Thâm là người bạn cùng cô lớn lên ở trại mồ côi sau này có điều kiện nên được đi du học bên Mĩ.
Cô nàng kế bên là vợ của Vân Thâm tên Marie. Cô ấy khá cởi mở vừa gặp đã lịch sự chào đáp.
“X-xin chào! T-tôi là Marie” Cô nàng ngoại quốc nói tiếng Trung mặc dù không thạo nhưng không tới nỗi là khó nghe.
Marie cười tủm tỉm lộ ra núm đồng tiền, làn da trắng trẻo vang lên nét thuỷ xuân sơn, người nước ngoài quả nhiên rất quyến rũ.
Miên Châu cũng lịch sự chào hỏi, cười cười cho qua. Nói về chuyện giao tiếp thì cô giao tiếp rất tệ hơn nữa đối tượng còn là người nước ngoài nên vùng nói chuyện càng thêm hạn hẹp.
Vân Thhuyệt tống cô đến căn hộ của họ.
Ở đây căn phòng cũng khá thoải mái không tới nỗi ngột ngạt chỉ có chút bừa bộn. Có chỗ ngủ chỗ ăn là tốt rồi!