“Nói với một người về hoàn cảnh mà bạn đồng lứa của anh ta gặp phải chính xác là một cách dễ dàng nhất để khiến người đó thấy đồng cảm.” Đào Lâm lại chỉ lạnh lùng nói.
“Tôi gọi điện thoại đến, chính là muốn thông báo cho cậu biết một tin, tôi đã bắt được Hồ Tông Hàn, hiện tại anh ta đang ở trong cục, đồng nghiệp của tôi đang thẩm vấn anh ta.” Dư Tử Giang không có ý định giải thích tiếp với Đào Lâm nữa.
“Hiện tại trong cục không có ai cả, nếu như cậu muốn tới để xem thì tôi ở đây chờ cậu.” Anh nói.
“Tôi…” Không đợi Đào Lâm kịp nói hết lợi, tiếng chuông vào học đột nhiên vang lên, âm thanh này từ bên ngoài sáng truyền vào chỗ tối, thông qua điện thoại của Đào Lâm, truyền vào trong lỗ tai Dư Tử Giang.
“Ồ? Thế mà cậu lại về trường học cơ à?” Dư Tử Giang cười lắc đầu: “Đây là âm thanh của tiếng chuông vào lớp mà đúng không?”
“Lúc tám giờ bốn mươi tôi tan học, lúc đó tôi sẽ lập tức đến cục cảnh sát.” Đào Lâm không giải thích gì thêm, chỉ nói vậy rồi cúp điện thoại đi vào phòng học.
Đào Lâm thở dài, hôm nay sau khi tan học cậu định đến nhà Triệu Thần một lần, chứng minh suy nghĩ của mình, vì thế sáng nay trước khi đi ra ngoài, Đào Lâm thậm chí còn nhét cả thuốc thử Luminol vào túi! Nhưng Dư Tử Giang đột nhiên gọi điện tới thế này đã làm rối loạn kế hoạch ban đầu của cậu, cậu đành phải đến cục cảnh sát trước đã.
Lúc này, ở cục cảnh sát.
Dư Tử Giang đang đứng đối diện với tấm gương trong nhà vệ sinh, dùng cồn i-ốt xoa lên vết thương ở vị trí phía trêи đầu lông may của mình. Vết thương này sâu đến mức lộ cả thịt, máu trêи miệng vết thương đã đông lại thành cục, còn loáng thoáng có thể thấy được một chút màu trắng bệch bên trong.
Cục máu đó tan ra trêи miếng bông thấm cồn i-ốt, một cơn đau nhói truyền tới, khiến Dư Tử Giang phải run lên một cái. Anh nhanh chóng ném miếng bông dính đầy vết máu vào thùng rác, sau đó vội vàng đi tới phòng thẩm vấn ở sát vách.
“Thế nào rồi?” Dư Tử Giang đi đến bên cạnh các đồng nghiệp của mình, cùng bọn họ nhìn vào tình trạng bên trong camera giám sát.
“Nãy giờ anh không nói gì cả, khiến chúng ta tốn mất một tiếng đồng hồ rồi.” Trợ thủ đứng bên cạnh lắc đầu.
“Để tôi tự làm!” Dư Tử Giang thở dài một hơi, nghĩ đến dáng vẻ Hồ Tông Hàn điên cuồng ném bình rượu về phía mình, trong lòng anh lập tức tràn đầy sự tức giận. Thế là anh đi thẳng tới trước cửa sắt phòng thẩm vấn Hồ Tông Hàn.
“Kẹt” một tiếng, Dư Tử Giang đẩy cửa ra, ra hiệu cho cảnh sát trong phòng đi ra ngoài chờ lệnh.
Hồ Tông Hàn thì đang bị còng hai tay lại để trêи mặt bàn, tinh thần sa sút ngồi trêи cái ghế sắt lạnh lẽo, so với Đào Lâm thì sắc mặt Hồ Tông Hàn vàng như nến, ánh mắt trống rỗng, nhìn giống như vừa bị bệnh nặng.
“Biết vì sao mình bị bắt đến cục cảnh sát không?” Dư Tử Giang khoanh hai tay trước ngực, đứng trước mặt Hồ Tông Hàn, hung hăng nhìn anh chằm chằm.
Mà Hồ Tông Hàn thì khinh thường trừng mắt nhìn anh, sau đó cười lạnh một tiếng.
“Con mẹ nó mày nói chuyện cho tao!” Dư Tử Giang đột nhiên bị nụ cười giễu cợt lạnh lùng ấy làm cho tức giận, anh nhấc chân đạp một phát lên cái bàn sắt. Hồ Tông Hàn còn đang bị còng tay vào cái bàn sắt kia, trong lúc nhất thời, sức mạnh to lớn ấy truyền từ mặt bàn tấn công tới thẳng bụng Hồ Tông Hàn, sau đó khiến cho cả bàn ghế lẫn anh ta ngã ngửa ra, bốn chân hướng lên trời.
Hồ Tông Hàn không chịu được mà đau khổ rêи rỉ, cái bàn sắt đè lên eo gã, cái ót cũng va phải thành ghế sắt đằng sau.
Nhưng mà như vậy cũng không đủ để giúp Dư Tử Giang hạ hỏa. Anh nhớ đến khuôn mặt không có tinh thần đầy buồn nôn của tên kia, còn cưỡng ép một thiếu niên suýt lạc đường rơi vào vực sâu ma túy.
Dư Tử Giang sải bước tới bên cạnh Hồ Tông Hàn, sau đó hung hăng cắn răng, dùng hết sức đá cho anh ta mấy cái.
“Xúi giục người khác hút ma túy mà mày còn dám tỏ thái độ à! Mày không nói đúng không? Tao hỏi, mày nói nhanh lên!” Dư Tử Giang vừa gầm thét vừa tát cho anh mấy cái liên tiếp, lập tức toàn bộ phòng thẩm vấn vang lên tiếng tát bôm bốp.
Cho tới khi Hồ Tông Hàn đau khổ co quắp lại, ho khan như điên, phun ra một ngụm máu tươi, Dư Tử Giang mới dừng tay lại.
Các đồng chí cảnh sát giám sát bên ngoài nhìn thấy thế đều không khỏi thấy kinh hãi.
“Tao chỉ dùng bình rượu làm mày bị thương một vết trêи mặt, cũng không tính là hủy hoại dung nhan, mày không cần lấy việc công báo thù riêng như này chứ?” Hồ Tông Hàn vừa cười, vừa thở hắt ra, ngẩng đầu nhin Dư Tử Giang nói.
“À, thì ra là mày không bị câm…” Dư Tử Giang ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt mất tinh thần của Hồ Tông Hàn nói.
Muốn đối xử với một nhân vật hung ác thì phải hung ác hơn hắn. Mấy cú đá của Dư Tử Giang bay qua, cuối cùng cũng khiến cho Hồ Tông Hàn im lặng một giờ cũng phải mở miệng:
“Mày điên rồi…” Hồ Tông Hàn hít một hơi lạnh.
“Tự đứng lên.” Dư Tử Giang cười lạnh đứng dậy, quay người ngồi xuống chiếc ghế vốn được đặt trước bàn sắt, hai tay đan vào nhau, giống như đang xem diễn, nhìn ht khó khăn dùng hai tay đang bị còng của mình để nâng cái bàn đổ lên. Cho dù có xoay đến bảy tám lần Dư Tử Giang cũng chẳng thèm giúp gã, Hồ Tông Hàn chỉ có thể ngồi dưới đất.
“Biết vì sao mày bị bắt không?” Dư Tử Giang hất cằm lên với Hồ Tông Hàn.
“Tao biết cảnh sát luôn muốn bắt tao, nhưng không ngờ lại bị một cảnh sát hình sự lạ mặt bắt về.” Hồ Tông Hàn cười lắc đầu.
“Có người muốn giết mày, mày biết không?” Dư Tử Giang lại hỏi.
“Ha ha ha…”Ai ngờ Hồ Tông Hàn lại cười to mấy tiếng: “Quá nhiều người muốn giết tao, xin hỏi mày đang nói đến ai?”
Anh ta cười đùa tí tửng, giống như đang nói đùa.
Đúng là một tên điên thần kinh có vấn đề!
“Nói cho tao biết, thủ lĩnh của mày là ai, hiện tại đang ở đâu?” Dư Tử Giang nhìn cái tên như bị bệnh điên trước mặt, hỏi.
“Nói cho mày? Tao làm gì có gì để nói.” Hồ Tông Hàn mở to hai mắt nói.
Nghe thấy vậy, Dư Tử Giang chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, đi tới chỗ Hồ Tông Hàn, sau đó khom người xuống, hai tay đập một cái “Rầm” xuống bàn.
Bản thân Hồ Tông Hàn không tự giác bị dọa cho giật mình rụt cổ lại, anh ta cho rằng một giây sau Dư Tử Giang sẽ cho mình một cái bạt tai mất.
“Lập công giảm tội có lợi cho mày.” Dư Tử Giang nói với Hồ Tông Hàn. Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, dường như sự bình yên trước cơn bão.
“Tao nói tao không biết có tính là nói xong rồi không?” Hồ Tông Hàn không biết xấu hổ mà cười.
“Bốp!” Quả nhiên Dư Tử Giang cho Hồ Tông Hàn một cái bạt tai, một cái tát kia mạnh đến nỗi anh ta ngất ngay lập tức. Hồ Tông Hàn gục đầu xuống mặt bàn sắt, sau đó lại dùng hết sức lực để ngẩng đầu lên một lần nữa.
“Đúng là không thể nói lý với mày.” Dư Tử Giang nhìn anh ta lắc đầu.
“Tao đã bước lên lưng hổ rồi, không xuống được nữa…” Hồ Tông Hàn ngoẹo đầu cười một cái với Dư Tử Giang, nở một nụ cười đầy vết máu.
Không ngờ Dư Tử Giang lại ra tay độc ác như thế.
“Trước tiên để cho mày nghỉ ngơi một lát, để lúc nữa tao sẽ tiếp tục hỏi mày…” Dư Tử Giang và Hồ Tông Hàn nín thở nhìn nhau mấy giây.
Nhìn ánh mắt kiên định lạ thường kia, Dư Tử Giang biết rõ mình sẽ không thể có được thu hoạch ngay lập tức.
“Tao sợ tao cứ đánh như thế thì mày sẽ nát người mất.” Dư Tử Giang tỏ vẻ thâm sâu gật đầu, quay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT