Lâm Quy Vấn tiếp tục trêu đùa: “Dư Tử Giang... Dư Tử Giang... đọc lên giống hệt với trứng cá muối vậy, cậu nói xem có phải lúc bố của anh ta đặt tên cho anh ta là vì muốn khuyến khích anh ta sau này trở thành một người giàu có để có thể ăn được trứng cá muối đúng không.”
Vừa nói Lâm Quy Vấn vừa ôm bụng phì cười: “Tôi còn liên tưởng đến cảnh tượng đó rồi...”
“Nhưng mà đúng là anh ta đã làm được rồi.” Đào Lâm nghiêng nghiêng đầu: “Anh ấy bây giờ là ngôi sao mới trong giới cảnh sát đấy.”
“Liên tưởng...” Không hiểu vì sao trái tim của Đào Lâm đột nhiên lại nhói lên, cậu ấy ngay lập tức ngây người ra...
“Nào, cậu đấu với tôi một trận đi.” Lâm Quy Vấn nói xong đột nhiên nép quả bóng rổ trêи tay vào trong lòng Đào Lâm.
Đào Lâm bị lời nói của Lâm Quy Vấn kéo trở về hiện thực, lập tức đón lấy quả bóng rổ, nhưng lại mỉm cười lắc lắc đầu: “Thôi bỏ đi, chân của cậu gần đây không được ổn, cậu không cản được bước đột phá của tôi đâu.”
“Cậu nói cũng đúng. Gần đât tôi quả thực là không còn được nhanh nhẹn nữa.” Lâm Quy Vấn chống tay vào hông than thở.
“Trêи sân bóng, mỗi nước đi của một cầu thủ chơi bóng rổ giỏi đều sẽ không phải là thừa, anh ấy có thể nhảy lên để phá bỏ vòng vậy, cũng có thể di chuyển lắc lư xuyên qua đối thủ để làm rối loạn phán đoán của đối thủ, nhưng một cầu thủ chơi bóng rổ giỏi hơn, có thể dùng mắt để nhìn thấu bước đi tiếp theo của đối thủ là gì.” Anh ta nói.
Đào Lâm lại mỉm cười, câu nói này có lẽ chỉ là một câu nói vô tình của Lâm Quy Vấn mà thôi, nhưng Đào Lâm lại nhìn ra được ý nghĩa sâu sắc bên trong đó. Điều này làm cậu ấy nghĩ đến vụ án giết người moi tim hàng loạt – mỗi bước đi của hung thủ, có bước đi thì nằm trong dự đoán, nhưng cũng có bước đi lại rất kỳ lạ. Nhưng mỗi bước đi của hắn ta đều sẽ có một ý nghĩa nhất định, một nhà trinh thám giỏi đáng lẽ phải hiểu được ý nghĩa của những chi tiết kỳ lạ này trước khi hắn ta có bước đi tiếp theo.
Đáng tiếc là Đào Lâm vẫn chưa thể làm được, vì vậy mà cậu ấy mỉm cười, giống như đang tự đánh giá sự vô dụng của chính mình vậy.
Lâm Quy Vấn sẽ không thể nào hiểu được tiếng cười mang theo sự thất vọng của cậu ấy được...
“Cậu nhất định đừng nghĩ rằng tôi sẽ tránh xa cậu, cũng nhất định đừng có nghĩ rằng lại gần tôi sẽ khiến cho thị phị chuyển hướng lên người tôi.” Lâm Quy Vấn nhìn thấy Đào Lâm không có ý định muốn đánh bóng với mình liền có chút không hài lòng nói: “Nếu như cậu bởi vì lo nghĩ về những chuyện này mà không giống như trước kia vui vẻ đánh bóng cùng với tôi, thì tôi sẽ thực sự xem thường cậu đấy.”
Đào Lâm hít một hơi, cậu ấy không phủ nhận bản thân đúng là có những lo nghĩ như thế...
“Hễ nhìn thấy áo cộc tay lập tức nghĩ ngay đến cánh tay trắng trẻo, lập tức nghĩ ngay đến cả cơ thể, lập tức nghĩ ngay đến nửa người bên dưới, lập tức nghĩ ngay đến quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ, lập tức nghĩ ngay đến lai giống, lập tức nghĩ ngay đến con ngoài giá thú, trí tưởng tượng của người Trung Quốc chỉ có thể nhảy vọt ở trong chuyện này.” Đột nhiên, giọng nói của một cô gái bỗng truyền đến từ cửa ra vào của sân bóng, giọng nói của cô ấy tới gần rồi cuối cùng vang vọng trong khắp nhà thể chất khép kín này: “Đây là những lời châm biếm nổi tiếng nằm trong “Nhĩ dĩ tập – tản mạn linh tinh” của ông Lỗ Tấn.”
Đào Lâm nghe thấy liền quay đầu lại, nhìn thấy Tần Yêu đang chậm rãi đi về phía bọn họ, cô ấy mặc một chiếc váy da đi một đôi bốt cao cổ, tết tóc gọn gàng, nụ cười thấp thoáng trêи gương mặt khiến Đào Lâm rùng mình.
“Ôi trời... Tần Yêu đến rồi, xem ra tôi không thể đấu riêng với cậu một trận nữa rồi.” Lâm Quy Vấn tỏ vẻ tiếc nuối nói với Đào Lâm, nhưng ánh mắt lại yêu chiều liếc nhìn về phía Tần Yêu.
“Cô ấy biết rằng chân tôi bị thương nên khoảng thời gian này không cho tôi đánh bóng với người khác, vì vậy tôi chỉ có thể một mình ném bóng vào rổ mà thôi.”
“Cô ấy nói không sai, cậu đúng là nên nghỉ ngơi cho thật tốt.” Đào Lâm ngượng ngùng mỉm cười, thực sự cảm thấy bản thân mình như một chiếc bóng đèn tám trăm watt đang phát sáng vậy.
“Ông Lỗ Tấn nói không sai, rất nhiều người ở bên cạnh chúng ta đều rất thích liên tưởng, hơn nữa càng liên tưởng lại càng quá đáng.” Tần Yêu quay đầu lại, lời nói của cô ấy là để nhắm vào Đào Lâm.
“Giống như rất nhiều người trong khuôn viên trường này vậy, chỉ là nghe nói cậu ngồi vào trong xe cảnh sát, lại tình cờ xem được những suy luận có liên quan đến “Hung thủ của vụ án giết người moi tim hàng loạt là một sinh viên đại học” liền liên tưởng đến thân phận hung thủ giết người áp đặt lên người anh một cách rất tự nhiên. Bọn họ thậm chí còn không biết rằng bạn bè xung quanh anh đều đã bị hỏi liền bắt đầu nổi điên nổi khùng liên tưởng đến một màn kịch thiếu niên thiên tài phạm tội một cách hoàn hảo.”
Đào Lâm nhìn về phía Tần Yêu, cô gái này rõ ràng có một gương mặt rất dịu dàng nhưng lời nói của cô ấy lại mang đến một cảm giác áp chế không thể giải thích được khiến cho lòng bàn tay của cậu ấy phải đổ mồ hôi.
“Liên tưởng...” Cụm từ này đột nhiên lại bắt đầu xoay vòng vòng trong đầu của Đào Lâm, cụm từ này Tần Yêu và Lâm Quy Vấn đều từng nói... Cậu ấy biết, là bời vì trong lời nói ban nãy của Tần Yêu đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần cụm từ này khiến cho cụm từ này như khắc sâu vào trong đầu của cậu ấy vậy.
Đây là phản ứng bình thường của hải mã não bộ, từ ngữ lặp lại sẽ hình thành ký ức tức thời, sau đó giống như một đoạn ghi âm phát đi phát lại bên trong não bộ, chỉ cho đến khi được ghi nhớ lại trong một khoảng thời gian mới thôi.
Bỗng nhiên trái tim của cậu ấy khẽ nhói một cái, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong mớ hỗn độn bên trong não bộ, sau đó nó giống như một tia ánh sáng đập tan bóng tối của sự hỗn độn, đốt cháy mọi dây thần kinh đang say giấc của Đào Lâm.
“Bọn họ hoàn toàn không hề suy nghĩ về việc Đào Lâm vẫn luôn bị phía cảnh sát đi theo là bởi vì cậu ấy là một tên tội phạm hay bởi vì cậu ấy là một nhà trinh thám.” Tần Yêu nghiêng đầu vừa mỉm cười vừa bổ sung thêm một câu, Đào Lâm lúc này đang nhìn chằm chằm vào mắt của cô ấy.
Bầu không khí trở nên sốt sắng.
“Đúng thế. Trong mắt cả nghìn người thì có đến cả nghìn Hamlet khác nhau, trong mắt cả nghìn người cũng có đến cả nghìn Đào Lâm khác nhau.” Lâm Quy Vấn nhảy đến bên cạnh Tần Yêu, khoác tay lên vai Tần Yêu rồi nói với Đào Lâm: “Tôi với Tần Yêu đều giống nhau, chúng tôi đều tin tưởng cậu. Cũng đều là người bạn tốt của cậu.”
“Sao em lại đến đây thế?” Lâm Quy Vấn cúi đầu xuống nhẹ nhàng hỏi Tần Yêu.
“Em nhìn thấy từ xa anh với Đào Lâm đi cùng với nhau liền vào đây xem sao, anh có nghe lời em không thế?” Tần Yêu nghiêng nghiêng đầu nói với Lâm Quy Vấn.
“Anh còn chưa đánh... Thì em đã đến rồi.” Lâm Quy Vấn gãi gãi đầu.
“Cảm ơn hai người nhé.” Đào Lâm sau khi trầm ngâm một lúc lâu cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Tôi phải đi trước đây.” Cậu ấy ngay lập tức quay người rời đi...
“Nhanh thế sao?” Lâm Quy Vấn hét về phía bóng lưng của cậu ấy.
“Phòng thí nghiệm mở cửa rồi...” Đào Lâm hơi hơi ngoảnh đầu lại nói, sau đó liền lập tức lấy điện thoại từ trong túi áo ra gọi điện thoại cho Dư Tử Giang.
Cậu ấy vừa nhanh chân rời khỏi sân bóng vừa nghe tiếng “tút tút” trong điện thoại chờ đợi đối phương bắt máy, Đào Lâm đi xuyên qua một con đường u ám đi tới phía bên ngoài lạnh lẽo, lúc này ánh tà chiều đang cháy đỏ rực cả bầu trời.
Đào Lâm ngước đầu lên nhìn sắc đỏ của ánh tà chiều nhuộm đỏ như máu ở phía tây, điện thoại trong bàn tay của cậu ấy bắt đầu lạnh dần đi, sự chờ đợi ngắn ngủi này bỗng trở nên dài dằng dặc...
“A lô, sao rồi?” Giọng nói của Dư Tử Giang cuối cùng cũng truyền đến.
“Tôi biết được đặc điểm chính xác của mục tiêu tiếp theo của hung thủ rồi.” Đào Lâm nói một cách rất nhanh.
“Cái...” Dư Tử Giang còn chưa nói xong, giọng nói của Đào Lâm ngay lập tức giống như một cơn sóng cuộn trào mãnh liệt bao phủ lên.
“Hung thủ đã cho chúng ta gợi ý, chính là nằm ở hiện trường xảy ra vụ án, hắn ta muốn dẫn dắt chúng ta tới việc liên tưởng. Hắn ta quá là kiêu căng ngạo mạn đi.” Tốc độ nói của Đào Lâm trở nên rất nhanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT