“Mời cô nói…” Y tá vẫn rất tận tình trả lời những câu hỏi kỳ lạ của Tần Yêu.
“Cậu ấy tên là Đào Lâm, người nhà của cậu ấy đang nằm viện ở đây, tôi đến để thăm người nhà cậu ấy.” Tần Yêu trả lời.
“Đào Lâm…” Y tá nhắc lại cái tên đó mấy lần. Bệnh viện này rất lớn, không phải tất cả các y tá đều quen mặt người hay đến thăm Tô Thanh là Đào Lâm, mặc dù Tô Thanh cũng đã ở bệnh viện này khá lâu đến nỗi tất cả y tá trong bệnh viện này đều đã nghe thấy tên của cô gái ấy.
“Đào trong Đào Hàng Tri, Lâm trong Tùng Lâm.” Tần Yêu bổ sung.
“Xin lỗi, tôi không tra thấy ghi chép của cậu ấy…” Y tá lắc đầu nói.
Đương nhiên cô ấy không thể tìm thấy được tên của Đào Lâm trêи hệ thống, bởi vì cột “người nhà bệnh nhân” của Tô Thanh ghi tên bác sĩ Ngụy Tần Phong, phòng bệnh đơn này cũng là lấy danh nghĩa của Ngụy Tần Phong để thuê. Cho nên trêи hệ thống chỉ có thể tìm thấy tên của Ngụy Tần Phong, không tìm được tên của Đào Lâm.
“Không thể như vậy được… Cô xem lại giúp tôi với, tôi chắc chắn người nhà của Đào Lâm đang nằm ở bệnh viện này…” Tần Yêu cố gắng thuyết phục y tá.
“Tốt hơn là cô nên gọi điện xác nhận lại đi…” Y tá lắc đầu.
“Cô tìm Đào Lâm?” Vừa đúng lúc đó, y tá Lý Y Nhiễm đi giao thuốc cho Tô Thanh đi ngang qua, nghe thấy Tần Yêu đang nhắc đến tên Đào Lâm.
“Đúng vậy, tôi là bạn học của Đào Lâm, nghe cậu ấy nói người nhà cậu ấy bị bệnh nằm viện, cho nên tôi muốn đến thăm người nhà cậu ấy.” Tần Yêu trả lời: “Cho hỏi cô quen cậu ấy sao?”
Y tá Lý Y Nhiễm nhìn một lượt Tần Yêu từ đầu đến chân, cô gái này không mang giày cao gót, không trang điểm đậm, trang phục cũng rất giản dị, đúng là bộ dạng của một học sinh, vậy cho nên cô cũng không phòng bị gì mà nói: “Cô đi về phía trước, rẽ sau đó đi thẳng đến cuối đường, Đào Lâm đang ở trong phòng bệnh đó.”
“Được rồi, cảm ơn cô nhé…” Tần Yêu gật đầu, đi theo hướng Lý Y Nhiễm vừa chỉ.
Cô vừa bước đi, ngay sau đó nụ cười trêи khuôn mặt chợt biến mất, Tần Yêu lấy điện thoại từ trong túi áo ra, biểu cảm cũng dần trở nên nghiêm túc. Tần Yêu không ngừng lướt màn hình điện thoại, ánh mắt nhìn theo từng dòng chữ màu đen xuất hiện trêи màn hình, cuối cùng cô nở một nụ cười đầy ẩn ý, tắt màn hình điện thoại và cầm trêи tay, sau đó tiếp tục đi về phía trước…
Rất nhanh sau đó cô đã đi đến cuối hành lang rộng, ở cuối hành lang có một căn phòng cửa đóng chặt. Tần Yêu rón rén bước về phía trước, nhìn trộm qua cửa sổ kính hình chữ nhật dài. Cô nghiêng người nhìn một cách lén lút.
Nhìn qua ô cửa sổ kính, cô thấy được một nửa người của cô gái đang nằm trêи giường, xương cốt của cô gái này trông rất yếu ớt, nhìn trông vô cùng gầy gò nhưng vẫn không bị mất đi vẻ xinh đẹp tao nhã. Làn da trắng bệch do ốm bệnh, nhưng cũng khó có thể ngăn được vẻ đẹp thuần khiết của cô. Mái tóc dài che đi hai bên gò má, hai bên tóc mai rủ xuống nhẹ cùng với cử động gật đầu của cô.
Trong lòng Tần Yêu cảm thấy bị kϊƈɦ động một chút, trông cô ấy như một thiên sứ lộng lẫy đang bị giam cầm trong một cái lồng!
Tần Yêu nhìn bóng lưng là có thể biết người đang ngồi bên cạnh giường là Đào Lâm. Họ nói chuyện rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến Tần Yêu đang đứng ngoài cửa.
Tần Yêu lại mở điện thoại ra một lần nữa, ấn vào khung trò chuyện của cô và Đào Lâm trêи Wechat.
“Sắp đến giờ vào lớp rồi, anh có muốn đi cùng nhau không?” Tần Yêu gửi tin nhắn đi.
Trong phòng bệnh, tiếng chuông điện thoại của Đào Lâm rung lên, Đào Lâm vừa trả lời câu hỏi của Tô Thanh, vừa mở điện thoại ra xem tin nhắn. Nhìn thấy tin nhắn của Tần Yêu, cậu ta lập tức nhập tin nhắn trả lời lại: “Cô về trường trước đi.”
“Đừng ở lại với cô gái đó quá lâu, thời gian nói chuyện của hai người càng lâu, cô ấy sẽ càng dễ dàng xem nhẹ anh.” Đào Lâm vừa định tắt màn hình điện thoại thì cậu ta lại thấy một tin nhắn nữa của Tần Yêu.
Cậu ta lập tức chau mày, nhưng rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Đó chỉ là một biểu cảm rất nhỏ.
“Tôi tin rằng anh sẽ không muốn để cho cô ấy biết hoàn cảnh bây giờ của anh, chuyện này không tốt cho sức khỏe của cô ấy.”
Hết tin nhắn này đến tin nhắn khác báo đến điện thoại, Đào Lâm nhanh tay tắt tiếng điện thoại và chuyển về chế độ rung.
Cậu ta để điện thoại về chế độ im lặng và cho vào túi áo, tiện quay đầu ra ngoài và nhìn thấy Tần Yêu đang đứng ở cửa. Đào Lâm lạnh toát sống lưng, cả người đột nhiên ngây ra, cậu ta cảm thấy cô gái đó giống như âm hồn bất tán vậy.
“Cậu sao thế?” Tô Thanh quay lại hỏi Đào Lâm. Cô ấy thấy Đào Lâm ngây người khi đọc tin nhắn, cảm thấy có chút không thoải mái. Lúc Tô Thanh quay đầu lại, Tần Yêu liền trốn sau cửa, để từ trong phòng mọi người không nhìn thấy cô ấy.
“Không sao, anh đột nhiên nhớ chiều nay có tiết học trêи trường. Anh phải quay về trường rồi.” Đào Lâm cười.
“Ồ, được rồi! Vậy cậu về trường đi.” Lần này Tô Thanh không giữ cậu ta lại nữa, dùng ánh mắt để tiễn Đào Lâm ra khỏi phòng.
Tần Yêu nằm ườn trêи bệ cửa sổ ở cuối hành lang, nhìn dòng người đông nghịt dưới phố và những hàng cây trơ trụi vào mùa đông, yên lặng chờ đến lúc Đào Lâm ra ngoài.
“Phịch” Một tiếng động nhẹ vang lên, Đào Lâm đi ra khỏi phòng bệnh và nhìn thấy cô gái đang nằm ườn trêи bệ cửa sổ. Tần Yêu nhạy cảm quay đầu lại, nhìn Đào Lâm với một ánh mắt lạnh lùng.
“Cô đã thấy tôi ấn nút tầng số mầy cho nên mới đi theo tôi lên đây đúng không.” Đào Lâm cười lạnh lùng.
“Không sai, quả thực là người trong thang máy rất đông, nhưng nút ấn của tầng cao nhất lại rất rõ ràng.” Tần Yêu vừa đi bên cạnh Đào Lâm vừa nói.
“Lâm Quy Vấn đâu?” Đào Lâm hỏi: “Bạn trai cô có biết cô quay về trường cùng tôi không?”
“Anh ấy còn phải ở lại bệnh viện vào buổi chiều, nên tôi về trước.” Tần Yêu trả lời.
“Xương của hậu vệ chủ lực đội chúng ta không sao chứ?” Đào Lâm và Tần Yêu đi về hướng thang máy, vừa đi vừa nói chuyện, sau khi đi ra phòng bệnh của Tô Thanh, họ không ở lại tầng này làm gì nữa.
“Bị giãn dây chằng, còn xương thì không sao, cho nên buổi chiều bác sĩ mới bảo anh ấy ở lại để làm vật lý trị liệu.” Tần Yêu vừa nói vừa rảo bước nhanh hơn để kịp đi cùng hàng với Đào Lâm.
“Cùng một lúc anh hỏi tôi nhiều câu hỏi như vậy, thế tôi có thể hỏi anh được không?” Tần Yêu đột nhiên nói.
“Cô hỏi đi.” Đào Lâm lạnh lùng nói, ánh mắt của cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào đường đi phía trước, không hề liếc nhìn Tần Yêu dù chỉ một lần.
“Amiodarone là loại thuốc gì?” Tần Yêu chậm rãi hỏi. Lúc này hai người họ vừa mới rẽ vào trong thang máy.
Lúc nghe thấy câu hỏi này, Đào Lâm vốn định ấn dừng thang máy lại một lúc. Cậu ta có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Tần Yêu với một nụ cười kỳ quái.
“Thuốc này thường được sử dụng để điều trị cho chứng mất cân bằng nhịp tim.” Đào Lâm trả lời, tay hơi run run ấn vào nút thang xuống.
“Nói như vậy tức là cô gái trong phòng bệnh đó bị bệnh về tim hay sao?” Tần Yêu hỏi.
Đào Lâm không trả lời câu hỏi đó, cậu ta chau mày nhìn cô gái bên cạnh, toàn thân nổi da gà…
Tần Yêu đoán không sai, Tô Thanh quả thực bị bệnh về tim nên mới phải nhập viện, nhưng bệnh tình của cô ấy ngày càng nặng thêm. Cảm giác mỗi ngày đều bất lực nhìn Tô Thanh như vậy khiến cho Đào Lâm cảm thấy như bị giày vò.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT