Đoàn Văn Tranh và Chu Khán Thanh đồng loạt không hẹn mà nhìn nhóc con tự dưng bật dậy khỏi ghế.
"Em....anh...."
Cậu xấu hổ liếc ngang liếc dọc rồi hít một hơi thật sâu gào lớn: "Anh Khán Thanh! Anh Niên có việc tìm anh!!!"
Chu Khán Thanh bị cậu hò váng cả đầu, quên luôn chuyện mình vừa cãi nhau với Đoàn Văn Tranh. Y gãi đầu khó hiểu ra ngoài cửa: "Tìm thì tìm chứ sao lớn tiếng vậy..."
Bước chân Chu Khán Thanh mới qua cánh cửa, Đoàn Văn Tranh đã nhanh chân điều khiển nhân vật nấp vào trong vật chắn, đứng dậy đóng cửa cái 'ầm' rồi khóa trái.
"Đoàn Văn Tranh?!" Chu Khán Thanh vội vàng đập cửa: "Cậu có ý gì đấy! Mở ra nhanh lên!!!"
Đoàn Văn Tranh coi như không biết, anh lập tức đi về chỗ tiện tay còn ôm theo nhóc con mờ mịt đứng bên cạnh nhìn, đặt cậu ngồi lên đùi mình.
Tiết Lan nhất thời không đề phòng bị anh đánh lén, khi tỉnh lại đã bị người ta ôm chặt.
Cậu hoảng loạn muốn đứng dậy nhưng cánh tay Đoàn Văn Tranh tiếp tục vòng qua hông Tiết Lan, vừa ôm kỹ vừa ấn bàn phím.
Tiết Lan quay lại nhìn phát hiện ra anh chưa bắn xong ván này, đang trốn trong chế độ sinh tồn.
Nhóc con co quắp ngồi trên đùi Đoàn Văn Tranh, không dám lộn xộn làm anh mất tập trung nhưng vẫn lăm le ủ mưu chuồn lẹ.
Cơ mà Đoàn Văn Tranh vẫn cao tay hơn nhiều, chỉ cần Tiết Lan cử động là sẽ bị anh xách về đúng vị trí.
"Đừng nhúc nhích, cho anh đánh xong đã."
Tiết Lan nào dám quấy, nghe vậy lập tức ngoan ngoãn ngồi yên.
Tại sao chơi game còn muốn lôi cậu ngồi cùng?
Đoàn Văn Tranh vừa đánh xong một đám người bao vây, cúi đầu xuống ngó bạn trai nhỏ xoắn xuýt đỏ mặt, cưng quá không nhịn được thơm một cái lên mặt cậu.
"Em nói xem anh có thể kiếm chip được không?"
"Được."
Trận tứ kết sắp diễn ra, sau nhiều ngày luyện tập nặng nề, Tiết Lan vùi đầu vào nghiên cứu chiến lược còn Đoàn Văn Tranh chuẩn bị cho trận chung kết đấu đơn của mình, hai người trừ việc huấn luyện thì dường như không có thời gian riêng tư.
Chu Khán Thanh ngoài cửa mắng anh vài câu rồi hò Đoàn Văn Tranh tí về thì tắt máy tính hộ, cũng chả biết y có ló mặt đi tìm Tạ Tri Niên không thì không biết.
Phòng huấn luyện yên tĩnh lại, Tiết Lan cũng chả giãy giụa nữa, cẩn thận tìm tư thế thích hợp rồi chôn luôn mặt vào vai Đoàn Văn Tranh.
Ván đấu của anh mới bắt đầu.
Tiết Lan ngồi trên đùi anh mắt mở thao láo nhìn màn hình, đột nhiên nhớ đến trong đống video Chu Khán Thanh gửi mình hôm bữa-
Động tác lúc này của bọn họ... hơi giống cái video 'Học sinh giỏi lạnh lùng PLAY', nội dung là bé bot đang yên đang lành trêu chọc vị học sinh đứng đầu lớp, nhân lúc người ta học tập thì kéo quần ngồi luôn lên đùi hắn...
Mà từ từ đã! Cậu đang nghĩ cái gì đấy?!
Tiết Lan vội vàng lắc đầu cho văng hết mấy thứ xxx.
Động tác của cậu khiến Đoàn Văn Tranh chú ý, chỉ là anh đang tập trung bắn kẻ địch nên không cúi xuống được, chỉ đành thơm thơm gò má ai đó cho đỡ nhớ.
Tiết Lan mất tự nhiên xê mông, mấy cái thứ vớ vẩn trong đầu đuổi mãi cũng không đi.
Rõ ràng Đoàn Văn Tranh hôn cậu không có ý gì khác mà tại sao cậu cứ nghĩ đến mấy chuyện này nhỉ? Không ổn, không ổn tí nào! Giữa không khí ấm áp của hai người chuyện này không nên!
Tiết Lan cố gắng niệm kinh nhưng không có tác dụng, dứt khoát lôi di động ra ngó mấy trận đấu trước đây của Lôi Đình.
Nhìn được hai ba trận thì cậu cũng bình tĩnh lại.
Đoàn Văn Tranh nghiêng đầu ngó nhóc con xem video đến mệt, cậu đặt di động xuống đùi rồi vòng một tay lên cổ anh, rúc đầu vào vai anh xem cho đỡ buồn ngủ.
Đoàn Văn Tranh híp mắt, Tiết Lan trong ngực giờ như con gấu koala thân mật đu trên người anh không còn sự xấu hổ như thường ngày. Đoàn Văn Tranh cảm thấy rất ấm áp, quay đầu tập trung bắn game.
Ánh đèn trong phòng huấn luyện rất yếu, Đoàn Văn Tranh chỉ cần nghiêng đầu là có thể chạm vào cái đầu xù cùng gò má đỏ hây hây, xung quanh mũi anh đều là hơi thở và mùi dầu gội ngọt ngào, ngọt giống như tính cách khiến người khác đắm chìm của bạn trai nhỏ.
Làm anh chỉ muốn bắt nạt, để ánh mắt cậu chỉ nhìn mình anh.
Nhưng anh sợ phá nát khoảnh khắc ấm áp này.
Đoàn Văn Tranh rũ mắt, hạ một nụ hôn nhỏ trên vành tai Tiết Lan sau đó tiếp tục chơi game.
Anh thực sự muốn nhanh nhanh bắn xong trận này.
Đoàn Văn Tranh thu súng, dứt khoát chạy lên núi nơi có con boss tìm góc cao săn người.
Đã muộn rồi -
Tiết Lan xem video thi đấu một lúc dần mệt nhọc, cậu vẫn rúc đầu vào vai Đoàn Văn Tranh, tư thế đó khiến hai mí mắt Tiết Lan dần trùng xuống, quyết liệt đánh nhau.
Đoàn Văn Tranh bắn xong người chơi cuối cùng, tiếp tục chạy đến chỗ Boss.
Anh không biết nhóc con nằm trên ngực mình đã ngủ, thấp giọng hỏi một câu: "Lúc anh mở rương, em muốn bấm cùng không?"
Tiết Lan mơ mơ màng màng nghe chữ được chữ không, lí nhí đáp: "Ừm...."
Giọng nói có chút mềm mại, Đoàn Văn Tranh lúc này mới biết cậu vừa đi ngủ, cả người co thành cục trông rất đáng yêu. Anh cười nhẹ như là sợ đánh thức cậu, cúi đầu thì thầm vào tai: "Chờ anh mở xong anh bế em về đi ngủ nhé?"
Tiết Lan vội vàng xoa mắt, mềm mỏng nói: "Không, em có buồn ngủ đâu."
Đoàn Văn Tranh nhịn không được bật cười.
Anh nhanh tay cầm súng bắn chết boss.
Đánh mãi rồi cũng thành quen, Đoàn Văn Tranh cảm thấy chắc mình chẳng thể bắn ra nổi cái gì, chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc rồi đưa người về phòng.
Ấy thế mà khi anh chuẩn bị tắt máy ôm cậu đứng dậy thì con boss vừa ngã xuống thực sự rơi đồ.
Đoàn Văn Tranh hồi hộp nhìn chằm chằm vào cái rương, nói nhỏ với Tiết Lan: "Em mở không?"
Tiết Lan vẫn đang xoa mắt, sợ hãi không biết mình đã tỉnh ngủ hay chưa. Dưới ánh mắt cổ vũ của Đoàn Văn Tranh, cậu duỗi tay nắm lấy con chuột.
Nhưng sau đó đột nhiên lại rút tay về: "Em... anh biết mà... vận may của em chả ra gì đâu... hay, anh mở đi?"
"Anh cũng thế." Đoàn Văn Tranh nhìn cậu co quắp cả người lại, không nhịn được bật cười: "Hay mình cùng mở? Đen hợp nhất với đen khéo lại thành đỏ."
Vừa dứt lời anh phủ tay lên con chuột, di đến ô mở rương.
Lòng bàn tay canh còn vương chút độ ấm, tay Tiết Lan bị anh bọc bên trong, gương mặt có dấu hiệu bật công tắc, đỏ lừ.
Đoàn Văn Tranh cầm tay cậu nghịch một lát, anh không vội vàng ấn mở mà hỏi lại: "Nếu là chip Ẩn thân thì em định thưởng gì cho anh nào?"
Cảm xúc từ mu bàn tay truyền đến hơi ngứa, bên tai Tiết Lan cũng vang vọng giọng nói trầm trầm của anh.
Cậu nghiêng đầu nhìn thấy anh đang nở nụ cười.
Tiết Lan rũ mắt, ngó nghiêng phòng huấn luyện trống không rồi hơn rướn người in lên khóe môi Đoàn Văn Tranh một nụ hôn nhẹ.
Hành động đó khiến Đoàn Văn Tranh bật cười thích thú. Bạn nhỏ của anh từ nãy đến giờ ngồi trên đùi anh thì không sao, ai ngờ mới hôn một cái thôi đã lại bắt đầu co quắp.
Anh vừa định mở miệng trêu ghẹo thì Tiết Lan đã rúc tít vào trong ngực anh, nhẹ giọng làm nũng: "Mở hay không mở cũng đều cho anh mà."
Đoàn Văn Tranh điên rồi.
Anh thực sự muốn bỏ mặc hết tất cả mà đè luôn cậu xuống bàn phím nhưng nhớ đến lời hứa hẹn của hai người, anh đành phải nuốt ham muốn của mình xuống.
Đoàn Văn Tranh dùng ngón tay miêu tả gương mặt mềm mềm của bạn trai nhỏ, chạm qua đuôi mắt cùng lông mày của cậu.
"Thứ anh muốn không chỉ có vậy."
Quả nhiên, mặt Tiết Lan càng đỏ thêm.
Đoàn Văn Tranh biết cậu hiểu lời mình nói, sung sướng chuẩn bị đi mở hòm: "Cho em nợ."
Tiết Lan mờ mịt..... Cậu, cậu vừa mới nói cái gì đấy?! Trời ơi rồi cũng có ngày cậu bị sắc đẹp che mờ mắt luôn?
"Mở nhé?"
Hỏi mà chẳng cho người ta cơ hội đáp, Đoàn Văn Tranh cầm lấy tay Tiết Lan thong thả di chuyển con chuột.
Tạch một tiếng -
Tim Tiết Lan đập nhanh hơn rất nhiều lần, ánh mắt gần như phát sáng nhìn màn hình.
Cậu cảm nhận được hiệu ứng của game cùng với tiếng nhạc đệm quen thuộc.
Hệ thống: LGW - Reset nhận được [Chip Ẩn Thân] x1; [Rương chip cao cấp] -1.
?!
Gì đấy!!!
Tiết Lan thực sự không tin vào mắt mình.
Cậu dùng sức lau mắt, sợ mình bị ảo giác.
Giờ phút này thông báo đã biến mất trên màn hình nhưng sever đã kịp thời nhận được thông báo mỗi lần chip Ẩn thân rơi xuống.
Hệ thống: LGW-Reset nhận được【 Chip Ẩn Thân 】
@AppleLEE: Đệt má!!!
@BiuBiu: 6666666!!!
@SUQI233: Móa ơi?! LGW hack à? Sao rơi lắm chip ẩn thân vào tay bên đó thế??
@SUN7: 6666!!!
....
Bình luận nháy mắt bùng nổ, kênh thế giới không ngừng nhảy nhót. Tiết Lan bên này vẫn còn đang ngơ ngác, dùng chút sức lực cuối cùng mở hòm đồ ra ngắm.
[Chip Ẩn thân x 1]
Đoàn Văn Tranh.... ư làm được rồi!
Tiết Lan vui đến mức không tin vào mắt của mình, người phía sau không nói không rằng vòng tay qua hông cậu rồi dụi đầu vào cổ Tiết Lan.
"Đừng quên em vừa hứa gì với anh." - Nói rồi ngẩng đầu lên nhẹ nhàng chạm môi vào tai cậu.
Bạn nhỏ cúi gằm tìm nơi nào trốn, mắt Đoàn Văn Tranh tối đen như mực, mấy hình ảnh không hợp trẻ con lần nữa lại hiện lên đầu anh.
Đoàn Văn Tranh gạt hết bàn phím qua một bên, dùng tay tắt máy tính rồi thuận theo nội tâm bế Tiết Lan đè cậu lên bàn.
Khổ thân bạn nhỏ chưa kịp hiểu gì đã bị người ta tiếp tục hôn tới tấp.
Nụ hôn này sâu hơn những nụ hôn lần trước rất nhiều, Tiết Lan cảm thấy không chỉ có mặt mà cả cổ họng của cậu hình như cũng bị anh làm cháy.
Nhưng Tiết Lan không hề trốn, nhẹ nhàng đáp lại đối phương. Đoàn Văn Tranh dường như sợ cậu bị thương, anh dùng cả bàn tay che gáy Tiết Lan lại nhưng lâu dần vẫn khiến cậu cảm thấy hơi đau.
Nghe được ai đó hừ nhẹ, Đoàn Văn Tranh ngay lập tức lùi về rồi bế cậu lên nhẹ nhàng an ủi: "Anh phải từ từ ngẫm xem...."
"Lúc đó chúng ta nên làm ở nơi nào."
"?!"
Tiết Lan nháy mắt xù lông.
Đoàn Văn Tranh buồn cười xoa đầu cậu: "Đừng để anh chờ lâu."
Tác giả có điều muốn nói.
Ngày hôm sau, Tiết Lan khóc ròng mở app mua sắm online: Tạ tay, xe đạp địa hình, máy chạy bộ....
Lan Lan: Huhu, làm top khó quá ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT