Tiết Lan sợ mềm chân, đặc biệt 'bạn nhỏ' của cậu còn bị Đoàn Văn Tranh nắm chặt trong tay.
"Anh, anh buông tay đã." Cậu gấp đến mức trực tiếp đẩy anh.
Đoàn Văn Tranh gằn từng chữ một: "Không, buông."
"............." Mặt Tiết Lan đỏ sắp nhỏ máu nói mãi không thành câu: "Mai, mai thi đấu rồi, anh buông em ra đi mà...."
"Chính xác, vậy nên tối nay mình nên làm chút chuyện gì đó để thả lỏng cả thể xác lẫn tâm hồn chứ nhỉ?" Đoàn Văn Tranh rũ mắt đánh giá quỷ con giãy giụa, thì thầm nói với cậu: "Bạn trai nhỏ."
"..............." Tiết Lan bị tiếng 'bạn trai nhỏ' gọi choáng cả người, mãi mới tìm lại được lý trí: "Hừ, rõ ràng là anh không say! Anh thậm chí còn không uống rượu!!!"
"Ừ, thực ra anh muốn uống cho gan lớn hơn nhưng mà sợ không đủ sức để em xách quần chạy mất."
"Em....em không.... ưm...." Tiết Lan định xắn tay áo uốn nắn lại Đoàn Văn Tranh thì bỗng nhiên bàn tay anh siết chặt lại.
Sắc mặt Tiết Lan nháy mắt đỏ bừng.
Cậu dùng tay đẩy đầu anh ra chỗ khác, tay còn lại xấu hổ giơ lên che mặt không cho anh nhìn.
"Trốn gì nào, cho anh ngắm với... anh cũng muốn nghe." Đoàn Văn Tranh xấu tính tiếp tục nắm tay lại.
'Bạn nhỏ' đằng sau lớp vải nhờ động tác của anh mà càng ngàng càng không ổn định, hô hấp Tiết Lan dồn dập, giờ cậu chỉ cần nhìn xuống dưới là có thể thấy được hình ảnh của nó.
"Dễ thương quá." Đoàn Văn Tranh không chút keo kiệt mở miệng khen ngợi.
"Mau buông em ra, mai còn thi đấu, đừng làm loạn..."
"Em như thế còn trốn đi đâu?"
Tiết Lan cảm thấy mặt mũi cậu sắp ra chuồng gà hết rồi, giờ phút này cậu chỉ muốn đánh ngất Đoàn Văn Tranh rồi xóa trí nhớ anh, để anh quên hết chuyện xảy ra hôm nay.
Cậu cố gắng dùng tay đẩy người, mãi mới cách nhau ra được một đoạn ngắn ngắn: "Buông em ra! Không buông em giận đấy!!!"
Đoàn Văn Tranh nhìn nhóc con giả vờ hung dữ, nhịn không được cười nhẹ: "Thế không làm nữa hở?"
Tiết Lan lắc đầu nguầy nguậy.
"Vậy thì em hôn anh đi." Đoàn Văn Tranh tỏ ra rất tiếc nuối, lùi một bước nhìn cậu.
Đừng nói là hôn... giờ bảo Tiết Lan ngẩng mặt nhìn anh cậu còn thấy xấu hổ.
Giờ đầu cậu chưa hoạt động bình thường, không có cách nào tiêu hóa hết mọi chuyện. Cậu cần phải có thời gian phân tích xem tại sao mối quan hệ giữa hai người lại trở nên như vậy.
Rõ ràng vài phút trước còn bảo cố gắng kìm nén tình cảm của mình, chỉ cần chú tâm vào thi đấu không cần quan tâm mọi thứ, tại sao vừa quay mặt đi cậu đã trở thành bạn trai của Đoàn Văn Tranh, còn... còn chuẩn bị đến giai đoạn xấu hổ!!!
Giờ Tiết Lan chỉ muốn chạy ngay khỏi phòng anh, tìm chỗ nào hạ hỏa suy nghĩ cẩn thận.
Nghĩ xong nhóc con nhanh chân vòng qua người anh, định mở cửa đánh bài chuồn.
Rất tiếc chân cậu không dài như chân ai đó, Đoàn Văn Tranh đến trước một bước tiện tay đè lại cửa.
"Chạy như thỏ vậy, chạy đi đâu?"
Nhìn lối ra duy nhất bị chặn đứng, Tiết Lan hoảng sợ xoay người nhìn anh.
"Đã hôn anh đâu mà đi?"
Tiết Lan bị anh dồn đến đường cùng, trốn cũng không trốn nổi.
Đoàn Văn Tranh thúc giục nói: "Em không hôn thì anh tự hôn nhé?"
Anh vừa nói vừa dùng ngón tay vuốt dọc theo eo của Tiết Lan giống như nụ hôn là thứ có thể giấu đi, cậu không cho anh đành tự động tìm.
Tiết Lan đè lại động tác tay của Đoàn Văn Tranh khiến anh càng nhìn càng khó nhịn.
Anh cúi đầu chạm nhẹ lên tai nhóc con, mơ hồ còn cảm thấy hơi nóng từ đó phả thẳng lên não. Nghĩ được lý do vì mình, Đoàn Văn Tranh nhẹ nhàng cười thủ thỉ: "Lan Lan ơi?"
Hơi thở anh chạm nhẹ lên tai, Tiết Lan vội vàng đưa tay lên chắn.
Cậu bị anh hun choáng, chấp nhận số phận ngẩng đầu.
Đang trong lúc chột dạ cẩn thận hạ nụ hôn dừng trên khóe miệng, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập ầm ầm.
"Lan Lan, em có cần anh giúp không?"
Tiết Lan bị mấy tiếng đập dọa sợ vội vàng đẩy người trước mặt, kéo cửa nhanh chân chạy về phòng.
Chu Khán Thanh ngạc nhiên nhìn nhóc con chạy với tốc độ ánh sáng, mờ mịt vớ ngay được Đoàn Văn Tranh đen mặt đứng đằng sau.
Giọng anh như rít từ tận kẽ răng: "Chu, Khán, Thanh."
"À, không có chuyện gì thì tốt. Tôi, tôi đi về trước đây." Chu Khán Thanh thấy tình hình không ổn lập tức giãy như con cá trạch trôi nổi về phòng.
Tiết Lan khóa cửa rồi mà tim vẫn còn đập bình bịch. Cậu chui vào phòng tắm tắm rửa qua loa, rồi ngã quỵ trên giường.
Thế là--
Cậu với Đoàn Văn Tranh.... thật sự yêu đương?
Sao mà cứ như nằm mơ vậy?
Nhưng mà....Đoàn Văn Tranh hẳn là CP của Ôn Diễn, người anh thích nên là Ôn Diễn mới đúng?! -- Thế Ôn Diễn phải làm sao bây giờ?
Cậu còn mới đồng ý với Ôn Diễn là sẽ tránh xa Đoàn Văn Tranh, không ngờ chưa được mấy ngày đã ở bên cạnh anh..... Chả hiểu sao bản thân là người mong hai bọn họ thành đôi nhất, cuối cùng lại tự tay hủy đi CP của người ta.
Trong lúc nhóc con vừa áy náy vừa tự trách, điện thoại bị cậu ném một bên lúc nãy đổ chuông ầm ầm.
Tiết Lan luống cuống tay chân ấn nút nhận.
"Làm sao, về là bơ anh luôn?" Giọng nói Đoàn Văn Tranh vang lên ở đầu dây bên kia: "Anh còn tưởng nhanh như thế mà em đã bỏ quần rồi."
"Có, có đâu...." Tiết Lan chột dạ đáp.
"Vậy em đang làm gì?" Anh hạ giọng cười cười: "........Đang tự giúp mình?"
Ban đầu Tiết Lan còn không hiểu ý anh lắm sau đó lại nhớ lại tình hình của mình ban nãy, gương mặt nháy mắt đỏ bừng: "Không! Anh đừng nói bậy!!!"
"Ừ anh không nói, nhưng mà có yêu cầu gì cứ bảo nhé, anh nguyện cống hiến vì em..."
"............"
"Thôi không trêu em nữa, nghỉ ngơi sớm đi mai còn thi đấu--" Cách một cái màn hình điện thoại Đoàn Văn Tranh như nhìn thấy gương mặt đỏ hây hây của bạn nhỏ. Anh dựa vào mép giường, đầu ngón tay mơ hồ còn vương lại nhiệt độ của cậu. Đoàn Văn Tranh thở dài cười nói: "Bạn trai nhỏ."
Tiết Lan nghe được mấy chữ đầu tiên thì thở phào nhẹ nhõm thoát được một kiếp, nhưng câu chốt hạ của anh chả khác nào quả bom nguyên tử.
Bạn trai nhỏ xấu hổ chui thật sâu vào trong chăn, dần dần bọc mình luôn thành cuộn sushi.
Điện thoại vừa mất kết nối được vài giây Wechat đã vang lên tin nhắn--
Reset: Chán quá thì lướt Weibo nhưng cấm chỉ nhìn mấy cái siêu thoại kỳ quái. Anh chưa từng thích Ôn Diễn, sau này anh cũng không thích hắn. Nếu em còn có câu hỏi gì thì đợi mai thi đấu xong anh sẽ trả lời em.
Reset: Anh không lừa trẻ con.
Tiết Lan chôn mặt trong chăn, lòng như có viên kẹo ngọt ngập tràn từng tế bào nhỏ - Đoàn Văn Tranh nói anh ấy chưa thích Ôn Diễn, còn siêu thoại kỳ quái là siêu thoại gì???
Tuy bạn nhỏ vẫn còn 1001 câu hỏi vì sao nhưng ngó qua đồng hồ thấy đêm đã muộn, mai bọn họ còn có trận đấu quan trọng với Lôi Đình nên Tiết Lan vội vàng cất điện thoại, đọc qua một lần tài liệu nữa rồi đi ngủ.
Ngày mai chiến đội Lôi Đình và LGW chính thức chạm mặt nhau tại giải đấu trong nước, hai đội này độ hot khỏi phải bàn, là hai chiến đội được chú ý nhất mùa giải. Ngày thi đấu, vé bán ra rất nhiều, đạt số lượng chưa từng có trong lịch sử mùa giải trong nước.
Chiến đội LGW dậy từ sớm.
Chu Khán Thanh xách bữa sáng thơm ngon vừa đi vừa huýt sáo. Y mới đến cửa phòng huấn luyện đã nhìn thấy Đoàn Văn Tranh ngồi trước máy tính, sợ hãi co giò bỏ chạy.
Nhưng Đoàn Văn Tranh là ai? Sau ba bước chân, anh túm cổ áo Chu Khán Thanh lại: "Chạy cái gì mà chạy?"
"Đoàn Văn Tranh! Cậu, cậu đừng có mà qua cầu rút ván! Tôi... tôi giúp cậu lừa Lan Lan hai lần, mãi không thấy em ấy lên tiếng nên lo thôi, nhỡ đâu lưu manh chúa nhà cậu có ý xấu... tôi sẽ trở thành đồng phạm mất!"
Thấy Đoàn Văn Tranh không đốp chát câu nào, Chu Khán Thanh ưỡn thẳng người, càng nói càng thấy mình có lý: "Làm sao, bảo là muốn xin lỗi nghiêm túc với Lan Lan mà? Thổ lộ chưa?"
"Đừng lo lắng, dù tôi có muốn vặt đầu cậu cũng sẽ không vặt trước giờ thi đấu."
"............." Chả hiểu sao Chu Khán Thanh còn thấy lo hơn.
"Thế cậu bắt tôi lại làm gì?"
"Có gì đâu, chỉ là sáng nay dậy đã thấy mọi người đi đâu hết..." Đoàn Văn Tranh nhìn y chột dạ tê cả đầu, nhẹ nhàng buông vạt áo bị mình nắm, thậm chí còn tốt bụng vuốt phẳng cho lại cho y: "Tôi chỉ muốn hỏi, cậu có thấy bạn trai của tôi ở đâu không?"
"...........?" Chu Khán Thanh nhớ đến vụ lật xe lần trước, cười lạnh: "Lại bạn trai tự phong à?"
"Đương nhiên là bạn trai thật." Đoàn Văn Tranh nhếch môi: "Cậu cũng biết Lan Lan nhà tôi hay xấu hổ, hôm qua nhân lúc tôi uống say em ấy mới dám nói thích tôi."
"..............." Ma nó tin.
"Cậu nhìn thấy bạn trai tôi không? Sáng nay tôi đi tìm em ấy mà không thấy."
"..................Chắc sợ gặp cái mặt chó của cậu nên chạy mất." Trong lúc nhất thời mặt Chu Khán Thanh nhăn như cái bánh cuộn: "Cải trắng tươi non mơn mởn thế mà bị con heo ủn..."
"Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói ông chủ đi công tác về, gọi Lan Lan vào phòng nói chuyện."
"Sắp đến thời gian xuất phát, nói gì nữa?" Đoàn Văn Tranh nhìn đồng hồ: "Thiếu dịp nói à?"
Đoàn Văn Tranh làm bộ như muốn lên văn phòng.
"Cậu đi đâu? Cậu đứng yên đó! Ông chủ gọi em ấy đi chắc chắn là có chuyện quan trọng, cậu đừng có mà phá đám!" Chu Khán Thanh hoảng hồn kéo anh lại: "Cậu cứ dính lấy em ấy mãi thế, không bằng ta dừng lại một chút nghĩ làm cách nào cho Lan Lan tin cậu thích em ấy thật lòng đi.... Nếu tôi mà là Lan Lan, chắc chắn tôi sẽ nghĩ cậu là cái đồ giai đểu, thích vờn con trai nhà người ta."
"?" Đoàn Văn Tranh nghe vậy hơi chần chờ đứng lại, một lúc sau quay sang hỏi Chu Khán Thanh: "Tôi thực sự khiến cho người ta cảm thấy mình là giai đểu sao?"
Chu Khán Thanh tưởng tìm được câu mỉa mai nháy mắt im miệng.
Y nhớ đến đêm qua lúc Đoàn Văn Tranh chật vật ngồi dưới đất, lần đầu tiên thương hại cho số phận anh.
Vì thế, y nỗ lực không động vào vết thương của Đoàn Văn Tranh, tận lực sắp xếp lại từ ngữ: "Không phải, cậu rất ưu tú, rất giỏi cho nên Lan Lan không tin..."
Đoàn Văn Tranh nháy mắt cười tươi roi rói: "Thế hay là tôi livestream khoe khoang tí nhờ?"
".................." Chu Khán Thanh trợn mắt: "Cậu có thể cất cái đuôi đi được không? Hay thật ra cậu là con công chuyển thế??? Mẹ kiếp tôi bị ngu mới đồng tình với cậu... thằng nào nói yêu đương là chuyện hai người?"
Đoàn Văn Tranh tất nhiên không biết điểm dừng: "Nhưng mà cũng phải cho bạn trai cảm giác an toàn chứ?! Em ấy không tin thì tôi phải có trách nhiệm khiến cho em ấy tin."
".........." Chu Khán Thanh khinh thường việc tiếp tục chửi nhau với anh.
Đúng lúc này, Tiết Lan cúi đầu ủ rũ lê lết từ cầu thang xuống.
Đoàn Văn Tranh đẩy Chu Khán Thanh ra chạy đi đón cậu: "Sao vậy?"
Tiết Lan ngẩng đầu định nói chuyện, Tạ Tri Niên hò từ đằng sau lên: "Ok chưa các chàng trai, chuẩn bị xuất phát!!"
Tiết Lan vội vàng tỉnh lại, định đi cất bàn phím vào balo.
Đoàn Văn Tranh kéo tay cậu, bảo với Chu Khán Thanh: "Cậu đi trước đi."
Chu Khán Thanh cắn răng, gật đầu: "Được lắm."
Y cầm cái bánh bao ăn ăn dở, giận đùng đùng ra ngoài.
Đoàn Văn Tranh khóa kỹ cửa.
"......................."
Nhìn nhóc con lùi về sau ba bước theo bản năng, Đoàn Văn Tranh không nói gì đi lướt qua đến vị trí của Tiết Lan, giúp cậu dọn đồ, bỏ bàn phím với con chuột vào balo.
"Ông ấy nói gì?"
"Không nói gì." Tiết Lan dừng lại vội vàng tiến lên cầm bàn phím về.
"Không có gì?" Đoàn Văn Tranh không tin lắm.
Tiết Lan thở dài, sắp thi đấu rồi cậu không muốn ảnh hướng đến tâm trạng anh.
Hơn nữa đúng là Tiết Viễn Sơn không nói gì quan trọng thật.
"Ông chủ biết chuyện của đội trưởng." Cậu giải thích: "Ông ấy nói... hy vọng em và anh có thể cùng nhau nhận hợp đồng quảng cáo cho [Ánh sáng tận thế]."
Mắt Đoàn Văn Tranh sáng ngời: "Thật hả?"
Tiết Lan gật đầu: "Vâng."
Cậu nghiêm túc bổ sung thêm: "Nhưng mà.... trong lúc tiến hành hợp đồng phải ký giấy cam đoan, cam đoan... cấm yêu đương."
Tiết Lan xấu hổ không biết trả lời anh làm sao. Thực ra nguyên văn lời Tiết Viễn Sơn không phải là 'cấm yêu đương' mà là bên ban tổ chức biết giới tính thật của Tiết Lan, bọn họ không muốn đưa nhân tố không xác định được như cậu làm người đại diện.
Người đại diện ảnh hưởng rất nhiều đến sản phẩm mà họ quảng cáo, Tiết Lan hoàn toàn không đủ tư cách nhận hợp đồng lần này, thậm chí cậu còn bị quy thành trường hợp 'nhân tố lừa gạt'.
Ôn Diễn trực tiếp đi tìm đối phương, dùng thêm vài điều khoản không bình đẳng mọi chuyện mới kết thúc.
Nhưng ban tổ chức yêu cầu trong lúc tiến hành hợp đồng, Tiết Lan không được xảy ra bất cứ scandal nào khác, kể cả chuyện cậu không phải là con gái...
Nếu vi phạm, không, chỉ cần để Tiết Viễn Sơn biết cậu đã như vậy rồi còn kéo theo thêm cả tuyển thủ khác comeout-- chắc chắn ông sẽ dùng sức mạnh hồng hoang đá Tiết Lan ra khỏi câu lạc bộ đồng thời đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Đủ loại yêu cầu Tiết Lan còn chưa kịp nghĩ đến nơi đến chốn thì đã thấy Đoàn Văn Tranh kéo balo cả hai người lên, đen mặt đi ra khỏi phòng huấn luyện.
Tiết Lan sợ hết hồn vội vàng đuổi theo chặn anh lại.
Đoàn Văn Tranh cứng đầu không thèm nghe, anh vừa chạm tay được vào khóa cửa, Tiết Lan đã nhào đến ôm chặt cứng người anh lại, len lén khóa chặt cửa lần nữa.
"Em, em không chia tay đâu.... nhưng mà đừng công khai....." Cậu không biết dùng từ làm sao, nghe qua chả khác nào giai đểu lừa gạt nam sinh hiền lành.
Tiết Lan xấu hổ cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn anh.
Đương nhiên Đoàn Văn Tranh không đồng ý.
Anh cười lạnh một tiếng đang định dạy bảo nhóc con vài câu, ai ngờ bạn trai nhỏ một là không làm, hai là làm đến cùng, nhắm mắt kiễng chân hôn anh.
Nụ hôn như lông chim quét qua gương mặt Đoàn Văn Tranh, cũng quét luôn cả trái tim anh.
"Đừng, đừng công khai sớm được không...." Tiết Lan tự biết mình đuối lý, giọng nói vừa ngọt vừa ấm pha thêm chút nũng nịu.
Đoàn Văn Tranh nhướn mày, quay người lại dùng lưng chặn cửa: "Bao lâu?"
"Ba tháng." Tiết Lan chột dạ trả lời.
Đoàn Văn Tranh rút tay, Tiết Lan tưởng anh tính mở cửa đến cùng vội ngẩng mặt. Ai ngờ Đoàn Văn Tranh cười nhẹ, hơi cúi đầu dùng tay chạm lên môi mình: "Hôn sai rồi, hôn ở đây."
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Chu Khán Thanh nhận được điện thoại của Đoàn Văn Tranh, đầu chưa kịp lau đã vội vàng nhào tới. Ai ngờ mở cửa đã thấy anh rượu chè be bét ngồi trên thảm.
Cả căn phòng nồng nặc mùi, Chu Khán Thanh nhìn chằm chằm Đoàn Văn Tranh.
Y nào đã được thấy qua thằng này thảm hại đến thế?
Quy định của câu lạc bộ: Trước khi thi đấu cấm uống rượu.
Chu Khán Thanh vội vàng muốn lôi Đoàn Văn Tranh dậy.
Đoàn Văn Tranh rút tay về, lần nữa lăn quay trên đất,
"Cậu... cậu đến mức này cơ à?" Dù sao cũng lớn lên với nhau, Chu Khán Thanh không đành lòng nói: "Có cái gì không thể nói bằng miệng đâu, cùng lắm quỳ xuống nói xin lỗi. Cậu uống thế anh Niên mà phát hiện xem ảnh có vặt đầu cậu không..."
Chu Khán Thanh nói xong quỳ một chân xuống sàn, định lôi Đoàn Văn Tranh dậy.
Đoàn Văn Tranh mở một con mắt đánh giá tư thế kỳ quặc của y: "Tin hả?"
"?"
"Ổn rồi." Đoàn Văn Tranh hài lòng nằm lăn xuống đất: "Phiền cậu alo cho Lan Lan, cảm ơn."
Chu - chuyên phải đi làm việc - Khán Thanh:?
---Kidoisme: Các bác biết sao em ra chương muộn khum? Bắt đầu năm học mới ròi:))))
Huhu, phận năm cuối bận bù đầu ~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT