Khương Nại chọn một góc ghế ở đại sảnh đang ngồi chờ, chung quanh đều không có hành khách nào đi qua.
Mặc dù không mang khẩu trang, cũng không dễ dàng bị nhận ra.
Chuyến bay của cô cất cánh sớm hơn nửa tiếng so với đoàn đội, vì thế ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ.
Chờ đợi cùng cô, còn có Tạ Lan Thâm.
Nghĩ vậy, tầm mắt của Khương Nại nhìn xuống dưới, lặng yên dừng ở tay của hai người, khi vừa xuống máy bay, Tạ Lan Thâm sợ cô bị đám người chen chúc tán loạn, rất tự nhiên dắt lấy tay cô, lúc sau cũng không buông lỏng ra.
Nhìn cổ tay áo trắng tinh của anh lộ ra xương cổ tay thon dài, màu da thiên về trắng lạnh, xương khớp vô cùng đẹp, hoàn mỹ đến mức mỗi một tấc cũng không hề có tì vết, là bàn tay tinh xảo nhất mà cô từng thấy.
Tầm mắt chậm rãi hướng lên trên, sườn mặt sắc nét rõ ràng kia của Tạ Lan Thâm vô cùng chân thực dưới ánh đèn.
Đang lúc cầm lòng không đậu mà nhìn nhiều thêm vài lần, ai ngờ anh đột nhiên mở đôi mắt đang nhắm mắt dưỡng thần ra, không hề báo trước mà nhìn lại đây.
Khương Nại không còn chỗ nào để né tránh, căng da đầu nhìn anh: “Vẫn còn mười phút nữa, anh có muốn uống nước hay không?”
Tạ Lan Thâm điều chỉnh dáng ngồi, nắm tay cô đặt lên đùi phía bên trái, mở miệng ra, tiếng nói rất trầm, giọng điệu mang chút từ tính: “Không cần, em muốn uống à?”
Khương Nại lắc đầu không muốn.
Cứ như vậy ngồi một lát, cô đột nhiên nói: “Không biết khoảng cách giữa Thượng Hải và Tứ Thành là bao xa.”
“1318 km.”
Khương Nại không có chút khái niệm nào về chuyện này, mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn anh, mang theo chút trẻ con mà chớp chớp.
Tạ Lan Thâm giương môi mỏng lên, cười nhẹ nhàng, ánh mắt quét đến một người đang đẩy một chiếc xe bán hàng màu đen đi ngang qua ở sân bay, liền bảo người ta dừng lại.
Bàn tay ấm áp của anh vừa buông ra, Khương Nại liền không được tự nhiên mà rụt lại, chột dạ sợ bị người ta nhận ra.
Vì thế trộm cúi đầu, núp ở phía sau anh, nâng hàng mi mềm lên, nhìn thấy Tạ Lan Thâm cầm lấy một món đồ chơi nhi đồng từ chiếc xe bán hàng, quét mã thanh toán, hoàn toàn làm lơ ánh mắt bát quái của người nhân viên.
Đợi đến khi xe bán hàng đi rồi, Khương Nại lộ mặt ra, tò mò nhìn món đồ chơi trong tay anh.
Là một cái mô hình địa cầu màu xanh loại nhỏ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Tạ Lan Thâm đưa mô hình địa cầu cho cô, ngón tay dài chỉ vào tuyến đường từ Tứ Thành đến Thượng Hải trên bản đồ.
“Nhìn thấy rõ chưa, cái khoảng cách này.”
Ở khoảng cách 1318 km này, dọc theo một đường thẳng anh vẽ ra, phảng phất như nối vào đáy lòng cô.
Khương Nại cầm cái mô hình địa cầu này, đôi mắt nhìn chằm chằm bề mặt, không dời mắt đi được, cũng nghe thấy anh thấp giọng nói: “Chúng ta rất gần, không phải sao?”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Khương Nại cảm thấy cách anh gần như vậy trong những năm này.
Một lúc sau, cô gật đầu với Tạ Lan Thâm, hoàn toàn đồng ý với những lời anh nói, bên môi cong lên nụ cười nhẹ.
–
Theo dòng thời gian, người ở cửa sân bay cũng càng ngày càng ít.
Khương Nại tính thời gian, chuyến bay của Tần Thư Nhiễm cũng sắp tới rồi.
Khi đoàn đội của công ty ra tới, Tạ Lan Thâm đã đứng dậy rời khỏi ghế tựa, không nhanh không chậm mà đi đến trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn về phía bên ngoài sân bay. Chỗ anh đứng vừa vặn có ánh trăng mờ ảo chiếu rọi vào, như soi rõ thân hình thẳng tắp màu đen của anh ta bằng một nét bút trong veo.
Tần Thư Nhiễm giả vờ không nhìn thấy vị đại nhân vật này, nói với Khương Nại: “Tài xế đã đợi ở bên ngoài, em có thể đi được chưa?”
Lần này là chuyến bay buổi tối, hiện tại đã gần 10 giờ.
Khương Nại cũng không có lí do để ở lại cùng Tạ Lan Thâm ở sân bay, cô gật gật đầu.
Tần Thư Nhiễm dùng dư quang khóe mắt nhìn về phía Tạ Lan Thâm, đè thấp giọng hỏi: “Tạ tổng đi cùng chúng ta sao?”
“Anh ấy đã có sắp xếp.” Khi Khương Nại nói chuyện, nhận lấy khẩu trang và mắt kính màu đen mà Tần Thư Nhiễm đưa cho, cúi đầu đeo lên, trước khi được đoàn đội che chở rời đi, cô vô thức nhìn về phía một cái ghế tựa.
Tạ Lan Thâm đứng tại chỗ, không nhúc nhích bước chân, chăm chú nhìn bóng lưng cô rời đi.
Đoàn người đi từ bãi đỗ xe ngầm ra, cho đến khi lên xe bảo mẫu, Tần Thư Nhiễm mới dám đi xốc quần áo của Khương Nại: “Để chị nhìn xem, Tạ tổng cho em mặc cái gì, vừa rồi suýt chút nữa không nhận ra là ai.”
Khương Nại ngồi trên ghế, bên trong chiếc áo lông màu trắng là một cái áo sweater cổ tròn rộng thùng thình và quần tây thường, giấu kín đường cong cơ thể mỏng gầy của cô, vốn dĩ gần 21 tuổi, hiện tại thoạt nhìn càng giống như là một cô bé trắng như tuyết không trưởng thành.
Cái này cùng với hình tượng nữ minh tinh thanh lãnh mỹ lệ của Khương Nại, hoàn toàn không phù hợp.
Tần Thư Nhiễm trên dưới đánh giá một hồi, nhỏ giọng nói: “Sau khi chị xuống máy bay, nấp ở chỗ tối quan sát các em suốt ba phút, nếu Tạ Lan Thâm này dám nói không có chút ý gì với em, chị có thể chặt đầu đưa cho em.”
Lông mi cong dài của Khương Nại vô thức run một chút, nhẹ giọng nói: “Em cần đầu của chị để làm cái gì.”
Tần Thư Nhiễm nhìn cô hỏi: “Vậy các em tiến triển đến bước nào rồi?”
Khương Nại cũng khó nói được.
Tần Thư Nhiễm: “Nại Nại, để chị nói với em một điều đau lòng, người đàn ông như Tạ Lan Thâm này có thể không ngại xa ngàn dặm ngồi máy bay, chỉ để tiễn em đi một đoạn đường, là có ba phần tâm ý(*), nhưng mà còn kém xa cái gọi là chân tình, nếu em muốn tiếp tục với cậu ta í, nhất định phải hỏi thăm rõ ràng xem cậu ta có vị hôn thê nào ở Tứ Thành hay không*.”
(*) Tâm ý: gồm lòng dạ và đầu óc (theo Từ điển Hán Nôm)
* Spoil một chút, có nhé 🙂
Khương Nại rũ mắt an tĩnh vài giây, nhìn chằm chằm mô hình địa cầu ôm ở trong lòng.
Cô không hỏi Tạ Lan Thâm, không hỏi bất kì chuyện gì của anh trong suốt những năm xa cách.
Tần Thư Nhiễm thấy cô cầm cái mô hình địa cầu, lực chú ý bị dời đi, nói: “Này không phải là đồ chơi của trẻ con sao…… Nếu em thích, con trai của chị vẫn còn mấy cái phiên bản giới hạn, lần sau chị đưa cho em.”
Khương Nại ngẩng đầu nhìn chị, cười cười: “Em chỉ cần cái này.”
Cũng giống như trên đời này, đàn ông thì ngàn ngàn vạn vạn, nhưng đời này, cô chỉ cần duy nhất Tạ Lan Thâm.
**
Một giờ sau.
Tần Thư Nhiễm đưa cô đến cửa nhà, mới dẫn theo trợ lý rời đi.
Khương Nại bật đèn lên, tìm chỗ đặt mô hình địa cầu xong, rồi gửi tin nhắn cho Tạ Lan Thâm: “Em về đến nhà rồi.”
Anh chưa trả lời, không biết có phải còn đang ở trên đường hay không.
Khương Nại ôm di động đợi một lúc, mới cởi quần áo, đi vào phòng tắm tắm rửa trước.
Chờ tới khi đi ra, thời gian đã trôi qua 40 phút.
Mái tóc dài của cô đang ướt, trên người khoác một cái áo tắm dài màu trắng, trong phòng có máy sưởi nên sẽ không bị lạnh, chân trần đi đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống, đưa tay trắng nõn lấy điện thoại tới một lần nữa.
Màn hình được mở lên, ở trên không hiển thị tên Tạ Lan Thâm.
Thay vào đó, là một số lạ gọi đến.
Khương Nại đầu ngón tay hơi ngừng, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong, cô gọi lại.
Kết quả sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền đến: “Tiểu Khương à! Tôi là Đàm đạo diễn đây…… Muộn như vậy rồi có làm phiền đến cô không?”
Khương Nại không nghĩ tới Đàm Cung sẽ tự mình gọi điện thoại tới, nhưng mà nghĩ lại, hơn phân nửa chắc là thông báo cho cô, vai diễn của bộ điện ảnh này được giao cho Dư Nam Sương.
Cho dù như vậy, khi cô lên tiếng nói chuyện cũng không có chút cảm xúc cá nhân nào: “Đàm đạo, ngài có chuyện gì sao?”
Đàm Cung thái độ trong điện thoại thay đổi khác thường, cười lớn nói: “Chúc mừng nữ chính bộ phim《 Sương mù 》này là của cô, ha ha ha tôi rất là thưởng thức kỹ thuật diễn của cô……”
Khương Nại nghe xong ngẩn ra, nếu không phải tiếp đó Đàm Cung khen cô không ngừng, cô còn tưởng là ảo giác.
Trước khi trở về từ Tứ Thành, cô đã chuẩn bị tốt tâm lí mất đi vai diễn này.
Khương Nại hồi lâu cũng chưa hé răng, trong tay nắm di động, đôi mắt lại an an tĩnh tĩnh nhìn mô hình địa cầu màu xanh đặt ở trên bàn trà.
Chờ đến khi cúp máy.
Lòng cô bắt đầu trở nên không bình tĩnh được, mở số điện thoại của Tạ Lan Thâm trong sổ địa chỉ.
Đầu ngón tay dừng lại ở trên không, muốn gọi điện thoại hỏi anh, nhưng lại sợ là mình nghĩ nhiều……
–
Tin tức nữ chính phim《 Sương mù 》là cô này, sáng sớm hôm sau, Tần Thư Nhiễm cũng đã nhận được điện thoại từ trợ lí của Đàm Cung.
Cô trực tiếp đến chung cư tìm Khương Nại, vui đến mức giống như trúng vé số 6000 vạn: “Đúng là thay đổi vận khí mà, Đàm Cung cuối cùng cũng chọn em! Nại Nại…… Lần sau có rảnh thì đi chùa Thiên Phạn cầu nguyện đi, quá linh nghiệm!”
Khương Nại lại rất bình tĩnh, đi đến phòng bếp rót cốc nước uống.
Tần Thư Nhiễm đang cầm điện thoại phát bao lì xì trong nhóm làm việc, bận rộn trả lời tin nhắn mà vui vẻ vô cùng.
Chờ đến khi nhìn thấy Khương Nại đi ra, vui sướng khi người gặp họa nói: “Dư Nam Sương phỏng chừng sẽ tức đến mức nôn ba cân máu cho mà coi, cô ta còn mua marketing thổi phồng bản thân ở trên mạng, kết quả lại bị vả mặt bạch bạch bạch, cho dù cô ta có là cháu gái của tổng giám đốc công ty giải trí cũng không làm được gì.”
Khương Nại không có hứng thú vả mặt Dư Nam Sương, từ đầu đến cuối, cũng không để mắt đến người phụ nữ này.
Cô nhìn nhìn thời gian trên điện thoại, nói với Tần Thư Nhiễm: “Chị có hỏi Đàm đạo vì sao chọn em không?”
“Hỏi rồi nhé.” Tần Thư Nhiễm sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của cô, giống như đang sờ cây rụng tiền: “Đàm Cung nói rằng ông ta thưởng thức kỹ thuật diễn của em.”
Cái này giống hệt như câu trả lời mà cô nhận được sau khi hỏi Đàm Cung tối hôm qua.
Khương Nại cười cười, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Sau khi chuyện bộ phim được bàn bạc xong, lúc chạng vạng cùng ngày, đến đoàn phim ký hợp đồng luôn.
Hết thảy đều tiến triển rất thuận lợi, giống như đại ngôn cao cấp lần trước mà cô ký với Lam Cảnh.
Lễ bấm máy được Đàm Cung tổ chức vào ba ngày sau, dù sao thì trước đó cũng mất rất nhiều thời gian để chọn nữ chính, toàn bộ công việc ở đoàn phim đều đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Đàm Cung lấy lại hợp đồng, tươi cười đầy mặt nói: “Các cô cũng quen biết đó, là Tiểu Dư ấy!”
Dư Nam Sương?
Tần Thư Nhiễm quay đầu liếc mắt cùng Khương Nại nhìn nhau một cái.
Rất nhanh, chị cười hỏi thử: “Không phải nghe nói Dư Nam Sương bối cảnh rất mạnh, không bao giờ diễn vai phụ sao?”
Như thế này là đã đụng tới chỗ sâu kín trong lòng Đàm Cung. Trước đó Dư Nam Sương vận dụng quan hệ nhân mạch, muốn rót vốn để tiến tổ đóng vai nữ chính, nhưng kỹ thuật diễn của cô ta thật sự là không được, kém xa so với Khương Nại. Hiện giờ lại thối lui một bước, Dư Nam Sương bên kia nguyện ý diễn nữ số 2, cũng coi như là không làm ông khó xử trong quá trình casting.
Đàm Cung ngay tại chỗ khen Dư Nam Sương một lần, cực kì không biết xấu hổ mà nói: “Tiểu Dư đọc kịch bản, phát hiện mình cực kì thích nhân vật nữ hai.”
Tần Thư Nhiễm cười tượng trưng một cái, trong lòng lại loáng thoáng có một dự cảm không tốt lắm.
Mà cái dự cảm này, tới rất nhanh.
Đãi ngộ của Dư Nam Sương nữ số 2 này ở đoàn phim, hiển nhiên là dựa theo tiêu chuẩn của nữ chính. Cho dù là đội ngũ trang điểm đỉnh cao mình tự dẫn theo, hay là khách sạn cô ta ở lại, nhân viên công tác chạy việc vặt bên cạnh,.. đều phải áp đảo Khương Nại bên này.
“Dư Nam Sương đây là muốn để cả đoàn phim đều vây quanh cô ta.” Trong phòng nghỉ, Tần Thư Nhiễm rót cốc nước ấm cho Khương Nại, oán giận nói: “Em không thấy trước lễ bấm máy, người đại diện của cô ta phát bao lì xì tới tấp cho phóng viên truyền thông, lôi kéo quan hệ tới áp đảo sự nổi bật của em sao.”
Khương Nại mấy ngày nay đều ôm điện thoại xem, lỗ tai nghe lọt như có như không.
Tần Thư Nhiễm tò mò liếc mắt qua một cái, phát hiện cô đang trò chuyện với ai đó: “Tạ tổng à?”
Đôi mắt Khương Nại hơi cong, giữa môi nở một nụ cười nhẹ: “Ừm.”
Cô vừa mới biết, Tạ Lan Thâm vẫn ở lại Thượng Hải chưa về.
Tâm tình đương nhiên là tốt, Tần Thư Nhiễm nhìn thấy, hỏi cô: “Tối nay Dư Nam Sương tổ chức một bữa tiệc, em có đi không?”
“Cái gì ạ?”
“Cái vị phó đạo diễn trong giới phú quý ở Tứ Thành kia đến đây, Dư Nam Sương muốn nịnh bợ đầu tiên, mời đạo diễn và nhà làm phim, để cô ta đón gió tẩy trần(*) đó.”
(*) Đón gió tẩy trần: chỉ tiệc mừng người đi xa mới đến/về.
Khương Nại an tĩnh vài giây, lắc đầu nói: “Em không đi.”
“Cũng phải, có Dư Nam Sương ở đó, làm sao mà đến lượt em đoạt sự nổi bật được.” Trong lòng Tần Thư Nhiễm cũng không muốn Khương Nại đi, để tránh bị đám đông cô lập, ngẫm lại hình ảnh kia liền không đành lòng nhìn thẳng, chị nói: “Để trợ lý đưa em về khách sạn nghỉ ngơi nhé?”
“Vâng ạ.”
……
Trở lại khách sạn, căn phòng mà Khương Nại ở cùng tầng với các diễn viên khác trong đoàn phim.
Cô mở cửa đi vào, cởi giày cao gót, bước chân nhẹ nhàng đạp lên tấm thảm mềm xốp, trước tiên kéo cái rèm ra.
Bên ngoài sắc trời tối dần, quần áo trên người Khương Nại vẫn chưa thay ra, đã nghe thấy âm thanh thông báo từ điện thoại không ngừng vang lên.
Cô cầm lấy nhìn mới phát hiện, là Dư Nam Sương lập một nhóm WeChat, thêm toàn bộ người trong đoàn phim vào.
—— “Hoan nghênh chị gái nhỏ Vưu Ý phó đạo diễn của chúng ta @ toàn thể nhân viên!”
Khương Nại nhìn thấy những lời này, cũng không tiếp tục xem những tin nhắn phía dưới.
Đặt điện thoại ở bên cạnh, tắt âm thanh.
Khương Nại đi vào phòng ngủ, sau khi thay một bộ áo lông và quần ở nhà, đi mở tủ lạnh, cô ở đoàn phim đóng phim trong thời gian dài, nên đồ dùng sinh hoạt đều rất đầy đủ, lấy ra một ít trái cây đã rửa sạch, pha một cốc trà táo đỏ.
Tiếp đó, Khương Nại ngồi ở trên thảm, an tĩnh đọc kịch bản.
Cả một đêm, cô đã lật được hơn nửa quyển kịch bản thật dày, dùng bút viết những con chữ tú lệ đánh dấu bên cạnh từng hàng, đọc đến mức nhập thần.
Hơn 10 giờ tối, Khương Nại mới ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
Vẫn còn ba phút nữa, Tạ Lan Thâm đã hẹn cô thời gian gọi điện thoại tới.
Khương Nại đặt kịch bản trên đùi, cầm cái cốc chậm rãi uống một ngụm.
Đến khi cô uống xong cốc nước, cuộc gọi của Tạ Lan Thâm cũng đúng hẹn đánh tới.
Khi tiếp nghe, là anh mở miệng trước, tiếng nói trầm thấp: “Kết thúc công việc rồi à?”
“Ừm.” Thật ra đã sớm kết thúc công việc quay về khách sạn, không nói với anh, vì sợ làm chậm trễ việc của anh.
Cũng may Tạ Lan Thâm hỏi không nhiều lắm, chỉ hỏi một chút về công việc đóng phim của cô ở đoàn phim.
Giống như là rất tò mò với nghề diễn viên này.
Dưới hình thức anh hỏi em đáp này, Tạ Lan Thâm nói chuyện rất có kỹ xảo, bất động thanh sắc mà thăm dò rõ ràng sinh hoạt hằng ngày của Khương Nại, cuối cùng, anh đột nhiên hỏi: “Tối nay em không đến bữa tiệc à?”
Khương Nại theo bản năng sửng sốt, sau đó nghĩ rằng anh đang nói tới bữa tiệc của Dư Nam Sương.
Sao Tạ Lan Thâm lại biết?
Cô lên tiếng hỏi: “Sao anh biết?”
“Cố Minh Dã nhận được lời mời……” Tiếng nói Tạ Lan Thâm từ trong điện thoại vững vàng truyền đến, dường như rất muốn biết: “Sao không đi?”
Khương Nại nhẹ nhàng gác cằm trên đầu gối trắng như tuyết đang gập lại, cụp mi xuống, nhỏ giọng mà nói: “Không thân với những người đó.”
“Đã ăn tối chưa?”
“Em ăn chút trái cây.”
……
Trong điện thoại trầm mặc vài giây, cho đến khi Tạ Lan Thâm rõ ràng truyền đến hai chữ: “Xuống lầu ——”
Khương Nại suýt chút nữa không cầm chắc điện thoại, cô nghe được trái tim cô đang run lên: “Anh, đang ở dưới lầu sao?”
Hỏi xong, ngay cả dép lê cũng chưa kịp xỏ vào, đột nhiên đứng dậy, kịch bản trên đầu gối tán loạn khắp sàn.
Trong điện thoại, âm thanh của Tạ Lan Thâm như đang nói bên tai cô: “Đừng chạy, không vội, đi từ từ…… Anh ở đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT