Thuyền cập bến đảo Sinh Linh. Hề Hoài phát hiện nơi đây chỉ là khu vực bỏ hoang, không có người ở. Cả đảo chỉ có đúng một căn nhà nhỏ hai tầng đơn sơ bằng gỗ.

Một mảnh hoang tàn trước mắt này có phải đang giỡn mặt bọn họ không?

Trì Mục Dao định theo Y Thiển Hi quay về Ngự Sủng Phái, đám người Hề Hoài lập tức phản đối.

Y Thiển Hi cất kỹ Bách Vật Cẩm vào trong ngực áo, cô chống nạnh trả lời rất chi hợp tình hợp lý: “Không phải các người muốn tới đây làm khách sao? Khách nhân của Ngự Sủng Phái đều được chiêu đãi ở đây cả. Với lại chỗ này trốn đám người của Thừa Vũ Các đủ rồi mà.”

Tông Tư Thần ôm trán tức giận, ai mà nghĩ được một nơi thâm sơn cùng cốc như Bồ Hà lại có nhiều đảo vậy?

Thất sách, thất sách rồi.

Tông Tư Thần vội vàng gỡ gạc: “Chúng ta muốn đi xem linh thú với các ngươi.”

Y Thiển Hi chỉ ra đảo Sinh Linh: “Trên đảo này nhiều lắm.”

“Vị tiểu sư đệ này có hay ghé đây không?” Tông Tư Thần hỏi thêm.

“Các ngươi cần gì thì cứ nói bây giờ luôn đi. Sư đệ ta lâu lâu sẽ ghé một lần. Còn không cứ gửi truyền âm phù cho chúng ta là được.”

Hề Hoài đứng bên bờ biển, hậm hực nhìn Trì Mục Dao và Y Thiển Hi lên thuyền rời đi.

Trì Mục Dao ngồi trên thuyền, ái ngại quay đầu lại xem bọn họ thế nào thì đụng trúng ánh mắt của Hề Hoài, bị hắn nhìn tới nóng rát cả mặt. Anh khó khăn mà di dời ánh mắt trở về.

Chỉ nhìn trúng một cái thôi mà đã thót cả tim.

Đi xa khỏi đảo Sinh Linh rồi Trì Mục Dao mới nói với Y Thiển Hi: “Nếu ta không ở trên đảo kia, chắc chắn bọn họ sẽ tới Ngự Sủng Phái.”

“Nếu từ chối, bọn họ vẫn sẽ lẻn vào thôi nên ngu gì không lấy lương thảo. Dù sao chúng ta cũng không quản nổi ba người bọn họ.” Y Thiển Hi ngồi xuống rồi truyền âm cho Trì Mục Dao: “Có điều phải giấu hươu con cho thật kĩ.”

“Ừm.”

Thấy Trì Mục Dao và Y Thiển Hi trở về, Hách Hiệp rất đỗi ngạc nhiên: “Làm sao mà về sớm vậy? Không lẽ…hai đứa học kém quá nên bị đuổi về hả?”

Ngự Sủng Phái hoàn toàn cách biệt chuyện đời, nên bọn họ cũng chẳng biết Noãn Yên Các xảy ra chuyện.

Y Thiển Hi kể lại đầu đuôi sự tình, Hách Hiệp và Y Lan nghe xong vô cùng khiếp đảm, quay sang xem xem Trì Mục Dao có ổn không.

Y Thiển Hi ném Bách Vật Cẩm lên mặt bàn, ung dung ngồi trên ghế, vừa cắn hạt dưa vừa hỏi: “Cái hang nhà mình đào tới đâu rồi?”

Hai vị trưởng bối đang mải mê chụm đầu lại xem Bách Vật Cẩm, Hách Hiệp bớt thời giờ đáp lại một câu: “Trang trí cũng tạm ổn. Vân Phỉ Ngọc cũng khắc gần xong rồi.”

Bản mạng linh thú của Hách Hiệp là Thổ Thổ. Lúc trước vì lo lắng bọn họ gặp nguy hiểm mà ông sẵn sàng giao cả bản mạng linh thú của mình cho bọn họ bảo mệnh. Đại khái cũng là một vị trưởng bối lương thiện. Nhưng làm việc thì không thể tin tưởng được.

Từ ngày nhận Vô Sắc Vân Nghê Lộc con ở lại Ngự Sủng Phái, bọn họ luôn cảm thấy bất an. Vì vậy cứ phải bắt Thổ Thổ đào hang, hơn nữa còn bắt nó ở mãi trong đó để che giấu khí tức của Vô Sắc Vân Nghê Lộc. Có vậy thì dù cho người ngoài tới Ngự Sủng Phái cũng không ai biết được sự tồn tại của hưou con.

Bọn họ sợ cứ ở mãi trong hang sẽ làm hươu con thấy buồn, nên lúc Trì Mục Dao và Y Thiển Hi đi khảo học, hai vị trưởng bối tranh thủ trang trí trong hang một chút cho đỡ nhàm chán.

Y Thiển Hi thấy vậy thì an tâm rồi, sau đó hướng tới Trì Mục Dao xoè tay giới thiệu: “Thiếu tông chủ ma môn rất thích sư đệ.”

Hách Hiệp và Y Lan vừa thấy Bách Vật Cẩm đã cực kì kích động. Chưa là gì mà đã tặng lễ vật quý tới vậy, ma môn cũng không sao, có thể suy xét.

Hách Hiệp tức giận bảo Y Thiển Hi: “Sao ngươi không cố gắng cho hắn để ý ngươi đi.”

Y Thiển Hi quạu quọ: “Đây là chuyện con có thể cố gắng được chắc? Sao không trách cha con không sinh ra con là nam đi. Tên thiếu tông chủ kia mê trai!”

Hách Hiệp vội nhìn sang Trì Mục Dao, thấy Trì Mục Dao không hào hứng gì thì thở dài: “Aida…kia…kia…thôi quên đi.”

Y Thiển Hi gật đầu: “Con thấy được rồi, một lần thu nhiêu đây là lời to rồi.”

Y Lan bắt đầu nhặt nhạnh Thánh Linh Thảo bên trong, miệng chép mãi: “Mấy cái này để cho hươu thần hết nghe chưa! Chúng ta cuối cùng cũng cho ngài ăn uống tử tế được rồi…huhu…”

Vừa nói vừa khóc thút thít.

Bộ dạng này chẳng giống chưởng môn chút nào.

Trì Mục Dao nãy giờ luôn căng thẳng nhìn mọi người, vô cùng cảnh giác, cứ sợ mọi người vì đồ ăn của linh thú mà mang anh đem gả cho Khanh Trạch Tông thật.

Như vậy chắc lại phải trốn đi thêm một lần nữa.

Cũng may mà bọn họ vẫn còn chút lương tâm.

Cuối cùng Trì Mục Dao lên tiếng: “Ghi chép của môn phái trong lúc con đi khảo học đâu đưa con xem đi.”

Hách Hiệp lập tức trả lời: “Ta mắc đào hang.”

Y Lan hắng nhẹ: “Còn ta giám sát đào hang.”

Trì Mục Dao đành tự mình đến tận nơi kiểm kê, ghi chép lại. Anh còn nhân cơ hội này ghé thăm hươu con. Lần này nhờ tới năng lực của Vô Sắc Vân Nghê Lộc mà anh mới có thể sống sót. Bản thân lại bởi vì những chuyện cá nhân mà không thể ở lại bên hươu con nên Trì Mục Dao luôn áy náy trong lòng, anh muốn sắp xếp thêm thời gian ở cạnh nó.

Trong lúc Trì Mục Dao bận rộn kiểm kê, Y Thiển Hi vẫy tay gọi Y Lan và Hách Hiệp lại bàn bạc: “Sư đệ vẫn chưa có phi hành pháp khí, di chuyển khá bất tiện. Chúng ta mua cho sư đệ một cái đi.”

Y Lan hết hồn: “Vẫn chưa có sao? Chuyện này không phải là sư phụ nên lo à?”

Hách Hiệp có chút xấu hổ: “Ta làm gì có dư đồng nào.”

Y Thiển Hi lên tiếng: “Sư đệ sắp mười tám tuổi rồi. Nhân ngày hôm đó tặng đệ ấy đi. Mấy hôm nữa con đi phường thị sẽ đặt làm một cái. Mà nên đặt loại gì thì hợp?”

Hách Hiệp nhanh nhảu: “Chắc chắn là bội kiếm rồi.”

Y Lan lắc đầu: “Ngự Sủng Phái chúng ta đâu có dạy kiếm pháp. Con với Dao Dao hay chơi với nhau, con thấy nó thích cái gì?”

“Đệ ấy rất thích nghiên cứu trận pháp, nhưng la bàn thì chắc không cần. Hay chúng ta cho đệ ấy định chế trận pháp trâm đi.”

Định chế trận pháp trâm là loại pháp khí dùng để tấn công mắt trận, phá giải trận pháp. Pháp khí này thoạt nhìn sẽ giống trâm cài loại dài, đuôi có tua rua, trang trí bằng cách khảm đá quý gia tăng lực công kích.

Lần trước Trì Mục Dao phải dùng trâm cài bình thường để phá trận, Y Thiển Hi còn nhớ rõ chi tiết nhỏ này, khá là tội nghiệp.

Ba người mau chóng nhất trí.

Lựa chọn trâm cài vậy.

*

Đúng như dự đoán, ba người Hề Hoài tới ngày thứ hai đã có mặt tại Ngự Sủng Phái, đến cửa còn không thèm gõ mà đi thẳng vào. Bọn họ không ngồi trên phi hành pháp khí phóng thẳng tới chính viện đã là nể mặt Ngự Sủng Phái lắm rồi.

Mấy tiểu đệ tử đang trong viện thấy bọn họ đều hoảng hốt, lật đật chạy đi thông báo.

Hách Hiệp ló đầu khỏi một cái lán la lên: “Tụi nó đi ra sau núi bắt heo rồi.”

Hề Hoài nghe xong mà cứng đơ cả người. Đúng là cái lán chỗ Hách Hiệp đang đứng có một lỗ to trên mặt đất, hẳn là heo đã đào đất phá pháp trận trốn đi rồi. Trì Mục Dao chắc đang đi đuổi heo bắt lại.

Tông Tư Thần thấy vậy không muốn đi: “Đừng làm nhục văn nhân.”

Rốt cuộc hắn vẫn bị Hề Hoài nắm cổ áo kéo ra sau núi.

Bọn họ tới phía sau núi thì rất nhanh tìm được Trì Mục Dao.

Có điều lúc này Trì Mục Dao đang không rảnh đếm xỉa tới bọn họ, tất bật xách vạt áo phối hợp với Y Thiển Hi vây bắt một con heo rừng.

Con heo này cũng là linh thú ở Tu Chân Giới, nó thông minh hơn heo ở Nhân Giới nhiều, tốc độ lại càng nhanh. Thuần thục né tránh các loại pháp khí, tới tận một lúc lâu sau vẫn chưa bắt được nó.

Hề Hoài đang định nói chuyện với Trì Mục Dao thì thấy con heo rừng nhằm phía hắn mà lao tới, hắn vội lắc mình né tránh.

Trì Mục Dao đuổi tới nơi trách móc: “Sao nguơi lại tránh nó vậy?”

“Ủa chứ sao?” Hề Hoài kinh ngạc hỏi lại.

“Bắt nó lại chứ sao!”

“Ta…” Hề Hoài chỉ vào chính mình. “bắt heo?”

“Vậy ngươi tránh ra chỗ khác, đừng vướng chân ta.”

“Ta vướng chân?”

“Năng lực bắt heo của ngươi không ổn.”

“Ta không ổn?” Hề Hoài vẫn chưa tin có người dám chê năng lực hắn không ổn.

Trì Mục Dao không thèm nói gì nữa, bận đuổi theo con heo.

Ở phương diện đấu pháp thì Trì Mục Dao và Y Thiển Hi không có mấy tiến bộ, nhưng về mặt bắt giữ linh thú thì bọn họ rất lợi hại. Bọn họ có thể chạy băng băng trong rừng, linh hoạt né tránh chướng ngại vật, ném pháp khí bắt giữ trúng vào linh thú.

Thủ pháp phóng vật có lẽ cũng thật sự luyện đến nhuần nhuyễn.

Tùng Vị Việt xem hai người bắt heo cảm thán: “Trước ta cảm thấy thân thủ của Trì Mục Dao cực tốt nên còn nghĩ hắn có khả năng là người của Hợp Hoan Tông. Bây giờ xem ra là hắn mỗi ngày đều luyện tập như vậy

Tới giờ hắn vẫn không cảm thấy Trì Mục Dao là A Cửu. Trì Mục Dao nhìn còn ngây thơ hơn cả hắn.

Hề Hoài nhìn dáng vẻ Trì Mục Dao tất bật trong rừng hơi xót xa, hắn phân phó: “Các ngươi qua giúp một tay đi.”

Tông Tư Thần liên tục lắc đầu: “Kiểu nguời nho nhã như ta không phù hợp làm mấy việc thô bạo.”

Tùng Vị Việt cũng xua tay: “Ta đi mắc công một búa đập chết con heo đó mất.”

Hề Hoài bối rối khó xử tới sa sầm cả mặt mũi. Gương mặt vốn dĩ đã rất hung tợn, bây giờ lại càng thêm tối tăm. Thế mà cuối cùng hắn lại quyết định đích thân đi giúp Trì Mục Dao bắt heo.

Tông Tư Thần thấy mà trợn mắt há mồm: “Chuyện này tuyệt đối không thể để tông chủ biết, nếu không chắc chúng ta toi đời.”

Tùng Vị Việt luôn miệng cảm thán: “Điên rồi điên rồi, chắc chắn điên rồi.”

Nhân gian kỳ cảnh: thiếu tông chủ bắt heo.

Trong lúc tới giúp Hề Hoài có lấy ra một món pháp khí từ Vạn Bảo Linh. Trì Mục Dao thấy vậy vội vàng cản lại: “Đừng có lãng phí như vậy. Ngươi dùng xong chúng ta gán cả đảo này đền cho ngươi cũng không đủ. Không bắt được thì ngươi cứ trốn lên cây đi. Không cần phải ngại.”

Hề Hoài hăng tiết: “Ta bắt được!”

“Ờ…Vậy thì ngươi rất lợi hại.” Nói xong lại nhanh chóng lướt đi.

Tôn nghiêm của Hề Hoài đã bị huỷ hoại nghiêm trọng.

Đường đường là thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông, không sợ trời không sợ đất, chưa có việc khó nào không dám làm. Vậy mà không bắt nổi một con heo sao?

Trên thế gian này không có chuyện gì hắn không làm được!

Không thể có!

Hề Hoài vào rừng, chắn trước con heo. Ngay lúc con heo chuẩn bị chạy qua người hắn thì hắn chần chừ hỏi: “Bắt bằng tay sao?”

Trì Mục Dao bất đắc dĩ: “Chứ không thì sao? Dùng cặp cánh ngươi giấu đi chắc?”

“Cánh gì cơ?” Hề Hoài không hiểu.

Kẻ xuyên thư Trì Mục Dao vội ngậm miệng.

Trì Mục Dao chẳng biết Hề Hoài đi theo phụ hay là đi làm phiền nữa, nhưng cuối cùng thì Y Thiển Hi cũng bắt được con heo.

Y Thiển Hi ôm heo rừng trong tay, mắt liếc về phía Hề Hoài một cái, mắt ánh tràn ngập ghét bỏ ý nói: “Sư đệ, tên này có bắt heo thôi cũng làm không được, chưa đủ chuẩn làm chồng.”

Trì Mục Dao hơi xấu hổ, chỉ xuống dưới chân núi nói: “Chúng ta trở về đi đã.”

“Ờ…” Hề Hoài hơi khó chịu, mặt hầm hầm theo Trì Mục Dao xuống núi.

Xuống tới chân núi, Trì Mục Dao mời ba người vào chính đường, muốn rót cho ba người mấy chén trà. Vậy mà cũng không rót được suôn sẻ.

Đang rót chén thứ nhất thì Hách Hiệp ló đầu hỏi: “Dao Dao, vải lót với đinh đóng lán để ở đâu?”

“À treo trên vách tường ở phòng thu chi, trong cái túi càn khôn thứ ba.”

Hách Hiệp quay đầu đi.

Đang rót chén thứ ba thì Y Thiển Hi ôm con heo chạy vào: “Sư đệ, đệ coi có phải chân nó bị thương rồi không? Thuốc bột ở đâu vậy?”

“Trong kho lúa, chỗ túi càn khôn màu xanh.”

Y Thiển Hi ôm con heo rừng chạy ra ngoài.

Hề Hoài nhìn Trì Mục Dao hỏi: “Mỗi ngày ngươi đều làm mấy việc này sao?”

Trì Mục Dao buông ấm trà lắc đầu: “Không phải ngày nào heo rừng cũng bỏ trốn.”

“Vậy thường ngày ngươi làm gì?”

“Ăn cơm, ngủ, câu cá, ghi chép sổ sách… à…tính ra thì cũng vậy.”

“…” Không tu luyện sao?

Lúc này JiuJiu bay từ ngoài cửa vào, vừa thấy Hề Hoài nó đã phấn khích nhảy nhót ríu rít trên bàn.

Trì Mục Dao đưa tay bắt nó nâng lên, định mang đi thì nó vỗ cánh bay mất.

Một lát sau nó ngậm mấy con sâu quay lại, thả xuống trước mặt Hề Hoài.

Hề Hoài nhìn sâu, rồi nhìn tới JiuJiu hỏi: “Nó đang sỉ nhục ta sao?”

Trì Mục Dao vội vàng giải thích: “Nó đang chào mừng ngươi. Đây là đồ ăn mà nó thích nhất nên muốn đem ra đãi ngươi đó.”

“Vậy ta phải cám ơn nó hả?”

“Cũng không cần phải vậy.”

Hề Hoài kinh tởm nhìn mớ sâu, muốn dùng pháp thuật vứt đi nhưng lại chẳng đành lòng. Hắn nhìn qua JiuJiu, thấy nó vẫn đang long lanh nhìn mình chờ đợi.

Hề Hoài chỉ vào JiuJiu hỏi: “Nó nhìn ta chằm chằm làm gì?”

Trì Mục Dao hơi khó xử: “Nó…nó muốn thấy ngươi ăn…”

Tông Tư Thần đưa tay lên miệng cố gắng che đậy niềm sung sướng thấy người gặp hoạ của mình.

Tùng Vị Việt cũng nén cười đáp: “Lần đầu tiên ta cảm thấy được một con chim yêu thích cũng không sung sướng gì.”

Trì Mục Dao thấy mặt mày Hề Hoài ngày càng chảy dài, lật đật giải thích cho JiuJiu: “Hắn không ăn sâu, hắn tích cốc rồi nên không cần ăn gì cả.”

“Jiu”

“Aida sao con lại không nghe lời vậy? Chim mới ăn sâu, người không ăn sâu.”

JiuJiu xoè cánh ra: “Jiu!”

“Trên đầu hắn có sừng nhưng hắn không phải động vật.”

“Jiu!!!” JiuJiu lại bắt đầu nhận giặc làm cha, nó cảm thấy nó và Hề Hoài đều có Hoả Long Diễm giống nhau nên hai đứa chính là đồng loại. Nhất định không chịu nghe khuyên bảo.

Tùng Vị Việt không nhịn nổi nữa phá ra cười: “Thiếu tông chủ…tình cảm không thể từ chối đâu. Hay ngưoi ráng ăn mấy miếng đi.”

“Cút!” Hề Hoài tức giận trả lời.

Rốt cuộc Hề Hoài phải lấy ra một cái hộp bát giác khắc hoa trong Vạn Bảo Linh, trên hộp còn được khảm đá quý, vừa nhìn đã biết chuyên dùng đựng vật phẩm quan trọng. Đan dược đựng trong hộp có thể bảo đảm chất lượng, sinh vật sống thì có thể sinh tồn.

Hắn dùng khống vật thuật bỏ sâu vào hộp: “Ta mang chúng nó về nuôi, được chưa?”

Hộp đựng đồ quý bị mang ra đựng sâu.

JiuJiu quay đầu lại nhìn nhìn: “Jiu.”

Trì Mục Dao nhanh nhẹn phiên dịch: “Nó đang vui lắm.”

Trì Mục Dao cũng không thể ngồi tiếp đãi bọn họ mãi được. Anh vừa mới trở về Ngự Sủng Phải, còn một đống chuyện cần làm, không thể chậm trễ.

Hề Hoài bước ra từ bên trong chính đường, thấy Trì Mục Dao và Y Thiển Hi đang ngồi với nhau ở đình hóng gió, dùng pháp khí bào chế thức ăn cho linh sủng.

Có một vài loại linh sủng đặc biệt đòi hỏi người nuôi phải trồng một chút hoa cỏ. Cánh hoa có thể thành lương thực, lá cây cũng có thể làm lương thực. Cũng có mấy loại thú thích ăn hoa quả đã qua bào chế hoặc rễ cây…

Việc gì cũng tới tay Trì Mục Dao.

Hề Hoài ngồi vắt vẻo trên đình hóng gió, thấy Trì Mục Dao thay ra một bộ kính trang*, tay áo xắn lên lộ ra cẳng tay mảnh khảnh.

*Kính trang: loại trang phục dáng suông, mặc lên người tránh ướt át, bẩn thỉu. Thường hay thấy trong phim kiếm hiệp, tiên hiệp.

Hề Hoài ngay lập tức dùng khống vật thuật kéo ống tay áo của Trì Mục Dao thả xuống.

Trì Mục Dao ngẩn người, nhìn về phía Hề Hoài.

Hề Hoài cáu kỉnh nói: “Ta sợ ngươi lạnh.”

Trì Mục Dao: “…”

Bây giờ đang là mùa hè mà.

Đồ ngang ngược!

*

Bốn ngày sau là sinh nhật của Trì Mục Dao.

Ngự Sủng Phải tổ chức cho Trì Mục Dao một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ, nhưng vẫn rất long trọng.

Mọi người ở Ngự Sủng Phái không tích cốc, mỗi ngày đều sẽ ăn cơm. Hôm nay mấy tiểu đệ tử trong phái làm mười mấy mâm đồ ăn, còn có món bánh táo mà Trì Mục Dao vẫn thích.

Ngự Sủng Phái không có đồ đạc gì để trang trí, đành mang đèn lồng ra treo khắp nơi cho trang trọng.

Trì Mục Dao rất ngạc nhiên, chỉ e rằng đám người Hề Hoài ở đây sẽ không vui. Bọn họ tích cốc nhiều năm, không cần ăn cơm, ngồi trong bàn tiệc không động đũa chắc chắn sẽ khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy cực kì áp lực.

Trì Mục Dao dẫu muốn tán gẫu với Hề Hoài vẫn luôn chỉ được mấy câu là đoạn hội thoại sẽ biến thành tình huống đâm bang đến chết.

Ví dụ như lúc này, Hề Hoài nghiêm túc nhìn anh nói: “Ta đã từng lỡ mất dịp đại thọ chín mươi tuổi của một người bạn cũ, tiếc mãi không thôi. Hôm nay có thể tham gia tiệc mừng sinh nhật mười tám tuổi của ngươi, rất thú vị và ý nghĩa.”

Trì Mục Dao cố gắng mỉm cười: “Ừm, thật là vinh hạnh quá.”

“Đương nhiên là ngươi nên thấy vinh hạnh rồi. Ta lớn từng này rồi cũng chưa từng dự được mấy cái tiệc sinh nhật, chỉ mới tham gia vài cái…aida nhớ không ra…ta lớn tuổi rồi trí nhớ không tốt lắm, cũng đã hai mươi mấy rồi không trẻ trung như ngươi chỉ mới vừa mười tám tuổi.”

“Ha..ha…” Trì Mục Dao khó khăn rặn ra một nụ cười méo mó.

Không nói được gì tử tế thì ít nói đi một chút được không?

Y Thiển Hi nghe không hiểu mấy lời Hề Hoài nói có nghĩa gì. Cô trang trọng lấy ra món pháp khí làm quà cho Trì Mục Dao: phá trận trâm.

“Đây là chúng ta đặt làm riêng, cố ý chọn mấy loại hoa đệ thích khắc lên đó.”

Chiếc trâm này toàn thân màu trắng bạc, có hình nón, phía trên khắc hoạ tiết hoa và chim tinh tế, đều là kiểu mà Trì Mục Dao thích. Phần đuôi tua rua cũng màu trắng bạc, trên dây thừng còn lồng một viên đá quý màu xanh ngọc.

Trì Mục Dao nhận lấy món quà mà cảm thấy cực kì cảm động, cứ cầm ngắm nghĩa mãi một lúc lâu, rõ ràng là rất thích: “Cám ơn mọi người.”

Hề Hoài nhìn nhìn. Sau đó hắn mở Vạn Bảo Linh lấy ra một cái mặt trang sức. Hắn giựt chiếc trâm trong tay Trì Mục Dao, tháo tua rua xuống rồi lồng vào trâm mặt trang sức của mình.

Mặt trang sức là một chiếc lồng sắt màu bạc hình tròn chạm hoa, trong lồng có một viên đá quý xanh nhạt như màu trăng non được treo lơ lửng, có thể tuỳ ý xoay tròn. Để riêng thì thấy nó rất quý giá và tinh xảo, nhưng phối với phá trận trâm lại vô cùng phù hợp.

Sau đó hắn gắn lại tua rua, trả trâm lại cho Trì Mục Dao.

Trì Mục Dao nhận lại trâm, nhìn Hề Hoài nói: “cám ơn…”

Vừa cầm vào đã cảm nhận được mặt trang sức này ẩn chứa linh lực rất dồi dào, có lẽ rất quý giá. Trì Mục Dao nhận lấy mà chột dạ.

Hề Hoài vốn không phải là kiểu người thích nói mấy lời ngọt ngào: “Không cần cám ơn. Đợi tới thọ yến trăm tuổi của ngươi ta sẽ tặng thứ khác tốt hơn.”

“…” Có lẽ ngươi vẫn nên ngậm miệng lại đi. Ta không vui nổi…

Tác giả có lời muốn nói: Thiếu tông chủ biến hình nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play