Cố Anh Kiệt cung kính cúi đầu, rồi bước ra ngoài. Còn Lâm Dương Vũ thì lật qua lật lại xem xét tập tài liệu về Hoàn Gia Mỹ trong dạo gần đây.
Hoàn Gia Mỹ vậy mà, gần đây chỉ qua lại với hai tên đàn ông. Nhưng càng khiến anh bất ngờ hơn, trong hai tên đàn ông này, có một tên lại có nhiều điểm tương đồng với anh vô cùng, nếu để anh đứng với tên này, có lẽ nếu ai không nhìn kỹ, sẽ không phân biệt được ai với ai.
Không những thế, tên đàn ông này lại cũng họ Lâm? Điều này làm anh càng nổi lên nghi ngờ rằng, có khi nào tên này là anh em của anh?
- Alo, giúp tôi bắt một người đàn ông tên là Lâm Hải Quý, nhà ở ngõ Q. Tiện thể, trước khi bắt hắn tới gặp tôi, thì giúp tôi lấy máu của hắn để xét nghiệ, AND nhé.
Nói xong, Lâm Dương Vũ mới xem tới tên đàn ông còn lại, ngoài cái tên Mạc Gia Đức ra, cùng với mấy hình ảnh của hắn chẳng có cái nào nhìn rõ cả, nên anh chẳng thể biết gì nhiều về tên này.
Cho nên, chắc chỉ có thể dựa vào tên đàn ông Lâm Hải Quý kia mà thôi.
…
- Các người… Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?
- Câm miệng, rồi lát nữa mày sẽ biết mà thôi.
Nhìn mấy gã đàn ông to lớn xăm trổ đầy mình này, Lâm Hải Quý cảm thấy sợ hãi vô cùng. Nghe một gã nói vậy, anh cũng không dám làm trái lời hắn, lập tức liền im thin thít, đến thở cũng chỉ dám thở nhẹ. Điều này lại vô tình chọc cho hắn ta cười lên.
- Ê chúng mày, nhìn thằng này nó đang sợ này, trông mặt nó buồn cười chưa kìa.
- Cậu em biết điều thế là tốt đấy, chẳng bù cho con nhãi ranh hôm trước, hò hò hét hét, nát hết cả óc tao.
Nghe thấy tên kia nói tới “con nhãi ranh”, Lâm Hải Quý không hiểu sao mình lại nghĩ ngay tới Hoàn Gia Mỹ, nhưng anh nhanh chóng gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình, không thể trù ẻo người mình yêu kiểu đó được.
Một lúc sau, cuối cùng cũng tới nơi. Không vất vả như hôm trước, phải trói rồi vác Hoàn Gia Mỹ lên, Lâm Hải Quý lại ngoan ngoãn nghe theo bọn họ, nói gì liền thin thít làm theo, làm cho mấy tên này cảm thấy khó hiểu. Rốt cuộc, người như Lâm Hải Quý đây, lại có thể làm gì mà chọc tức Lâm Dương Vũ được cơ chứ?
- Này cậu em, tao hỏi thật, mày làm gì mà chọc tức đại ca của bọn tao vậy?
- Tôi… Tôi không biết, tôi còn không biết đại ca của mấy người là ai…
- Thôi, chú em có tội gì lên thì nhớ nhận, nhớ thành thật ra đấy, đại ca của bọn anh ác lắm, hôm trước có con nhãi ranh chọc tức đại ca, cuối cùng lại cắn lưỡi tự tử vì đại ca rồi đấy.
Nghe thấy có người phải cắn lưỡi tự tử vì người này, Lâm Hải Quý run run rẩy rẩy, sợ hãi không thôi. Lẽ nào, kết cục của anh cũng sẽ phải giống cô gái đó? Anh không muốn chút nào cả, bởi anh còn cần phải lo cho Hoàn Gia Mỹ một cuộc sống tốt đẹp nữa, anh không muốn phải kết thúc mạng sống của mình ở đây một chút nào cả.
- Đại ca, chúng tôi đưa người tới đây rồi.
- Anh là… Anh là ai? Tại sao lại bắt tôi?
Lâm Hải Quý run rẩy, cố gắng nén sợ mà hỏi Lâm Dương Vũ. Cho tới khi Lâm Dương Vũ quay người lại, cả Lâm Hải Quý lẫn mấy tên kia đều trố mắt ra nhìn, há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Hai người này, cũng có quá nhiều điểm giống nhau rồi, chẳng lẽ anh em cùng cha khác mẹ?
Nhìn thấy Lâm Hải Quý như vậy, Lâm Dương Vũ cũng chẳng lấy làm lạ. Bởi lúc anh lần đầu nhìn thấy Lâm Hải Quý, biểu cảm của anh lúc đó cũng y hệt cậu ta. Nhưng giờ, chuyện hai người giống nhau đến mấy cũng không quan trọng nữa, quan trọng nhất bây giờ đối với anh chính là tìm được Nguyệt Như Ái.
- Nhìn xem, mày đã từng gặp qua cô ấy chưa?
Lâm Dương Vũ đưa bức ảnh của Nguyệt Như Ái ra cho Lâm Hải Quý xem. Lâm Hải Quý run sợ, nhận ra đây chính là cô gái hôm nọ bị Hoàn Gia Mỹ đâm phải, giờ anh cũng không rõ cô ấy còn sống hay không.
- Tôi… Tôi chưa từng gặp.
Lâm Hải Quý lảng tránh ánh nhìn của Lâm Dương Vũ, lắp bắp nói dối. Anh ta không muốn người đàn ông trước mắt đây tìm tới Hoàn Gia Mỹ mà báo thù, cho nên anh ta hiện tại đang đem cả tính mạng ra để bảo vệ người phụ nữ đó.
Nhưng, trình độ nói dối của anh ta cũng quá kém rồi. Miệng thì chối là không biết, mà từ lúc nhìn thấy ảnh của Nguyệt Như Ái, ánh mắt anh ta liên tục đảo quanh, trên gương mặt cũng lộ rõ vẻ lo lắng, sợ hãi. Lâm Dương Vũ làm sao có thể không nhìn ra những điểm này cơ chứ.
- Vậy à, thế thì hai người này thì sao?
Lâm Dương Vũ tiếp tục đưa ảnh của Mạc Gia Đức và Hoàn Gia Mỹ cho anh ta xem. Lâm Hải Quý nhìn thấy bức ảnh của Hoàn Gia Mỹ, anh ta lại càng hoảng hốt hơn, vì thế mà ngu ngốc, nói ra những điều không nên nói.
- Gia Mỹ, Gia Mỹ không liên quan tới chuyện này, anh đừng đụng tới cô ấy.
Nghe anh ta nói vậy, Lâm Dương Vũ cười khẩy. Đúng là giấu đầu lòi đuôi, chưa đánh mà đã khai rồi.
- Chuyện này? Chuyện này là chuyện gì vậy? Mày nói thử tao nghe xem nào?
Lâm Hải Quý bị hỏi thế mà chột dạ, bây giờ anh ta mới biết mình đã lỡ nói nhầm lời, và bây giờ nó đang gây hại cho anh rồi.
- Tôi… Tôi không biết chuyện gì cả…
- Tao không thích nhiều lời với mày, mày có nói không?
- Tôi không biết, tôi không nói.
Nhìn thấy hắn ta chắc nịch, không hé nửa lời như vậy, Lâm Dương Vũ chuyển ánh nhìn sang đám đàn em kia, gằn giọng lên nói.
- Biết phải làm gì rồi chứ?
Đám người kia thấy vậy mà lập tức hành động. Một người chạy ra, giữ chặt Lâm Hải Quý, còn một người thì đấm liên tục vào mặt anh ta, khiến hai má anh ta sưng tím lên, răng cũng gãy, miệng cũng phun ra máu luôn rồi. Nhưng dù đau như thế, anh ta vẫn không hề nói ra nửa lời.
Cho tới khi Lâm Hải Quý sắp không xong tới nơi, Lâm Dương Vũ mới cho đàn em của mình ngừng lại. Lâm Hải Quý vừa được thả ra, đã liền ngã xuống mặt đất, dường như đang sắp ngất đi. Lâm Dương Vũ thấy vậy, liền tự mình đứng dậy, múc một xô nước rồi dội thẳng vào mặt anh ta.
- Tỉnh chưa? Chưa tỉnh thì làm xô nữa nhé.
Thấy Lâm Hải Quý vẫn không chịu nói nửa lời, Lâm Dương Vũ chợt nhớ ra anh ta lúc nãy bất chấp tất cả để bảo vệ Hoàn Gia Mỹ, vì vậy liền đem Hoàn Gia Mỹ ra để đe dọa.
- Nếu mày vẫn cứng đầu như Hoàn Gia Mỹ, thì đương nhiên kết cục của mày cũng sẽ giống như cô ta rồi.
- Cái… Cái gì… Hoàn Gia Mỹ làm… làm sao cơ?
Dù đang đau tới chết đi sống lại, nhưng nghe thấy Lâm Dương Vũ nhắc tới Hoàn Gia Mỹ, anh ta vẫn cố gượng đau để hỏi về cô ta. Lâm Dương Vũ thấy cách này có hiệu quả, liền tiếp tục đem Hoàn Gia Mỹ ra để khiêu khích anh ta.
- Ô, đàn em của tao vẫn chưa nói cho mày biết sao? Con đàn bà Hoàn Gia Mỹ đó, hôm qua cũng bị giống như mày, sau đó nó đã cắn lưỡi tự tử rồi.
- Mày… Mày… Tao nhất định phải giết chết mày.
- Ây, đừng nóng vội, tao còn chưa kể hết mà. Hoàn Gia Mỹ tự tử vậy, nhưng chưa chết đâu, chỉ là đang nằm chờ chết ở bệnh viện mà thôi. Nếu mà mày vẫn cố chấp không chịu khai ra, thì ngay lập tức tất cả bệnh viện ở thành phố này sẽ không ai cứu nó đâu. Và lúc đó thì chính mày mới là người gián tiếp hại chết nó.
Lâm Hải Quý nghe Lâm Dương Vũ đã nói tới thế rồi, vì mạng sống của Hoàn Gia Mỹ, anh suy nghĩ một lúc rồi đồng ý nói ra tất cả mọi chuyện ngày hôm đó.
- Được, anh nói phải giữ lời đấy.
- Tao không phải thằng hèn thất hứa.
- Ngày… Ngày hôm đó, Gia Mỹ bỗng dưng lại đưa tôi đi gặp một người đàn ông đó, chính là người đàn ông ở trong ảnh đây.
Vừa nói, Lâm Hải Quý vừa chỉ vào bức ảnh của Mạc Gia Đức.
- Người đàn ông đó liên tục nói tôi giống ai đó, sau đó hắn ta cùng Gia Mỹ vào trong, kêu tôi đợi ở ngoài. Tôi không muốn cô ấy tức giận, cho nên dù có ghen thì thôi cũng phải đợi ở ngoài mà thôi.
- Mày nói vào trọng tâm, đừng có lòng vòng.
- Được. Để tôi kể luôn cho anh nghe chuyện đêm hôm đó… Không biết Gia Mỹ có thù hận với cô gái tên Nguyệt Như Ái đó thế nào, cô ấy đã dùng xe định đâm chết cô ấy, nhưng đã được người đàn ông đó đưa đi cấp cứu rồi, hiện chắc là đang ở bệnh viện nào đó thôi.
Nghe tới đoạn Nguyệt Như Ái bị Hoàn Gia Mỹ đâm, Lâm Dương Vũ nắm chặt tay lại, cố gắng kiềm chế mình xuống. Nhưng sát khí từ người anh tỏa ra, khiến cho những người xung quanh đây sợ hãi vô cùng, bao gồm cả Lâm Hải Quý. Anh ta thấy vậy, liền cố gắng ngồi dậy, rồi dập đầu liên tục chỉ để xin tha cho Hoàn Gia Mỹ.
- Tôi xin anh… Xin anh hãy tha cho Gia Mỹ, có gì anh hãy cứ trút hết lên người tôi đây, xin anh đừng đụng tới Gia Mỹ, anh có giết chết tôi luôn cũng được.
Lâm Dương Vũ nhíu mày, không ngờ rằng Lâm Hải Quý lại nặng tình với Hoàn Gia Mỹ đến thế, vì cô ta mà đem cả mạng sống ra cược. Nhưng thế cũng tốt, anh có thể lợi dụng chuyện này để tìm ra Nguyệt Như Ái rồi.
- Vậy được, tao sẽ không đụng tới Hoàn Gia Mỹ. Còn tao bắt mày tới đây, là tao không có chút thông tin về Mạc Gia Đức cả.
- Nghĩa là…?
- Nghĩa là tao muốn mày, hợp tác với tao, tìm ra tung tích của Mạc Gia Đức, sau đó cứu Nguyệt Như Ái ra. Nếu chuyện này thành công, tao sẽ tha cho mày và Gia Mỹ.
- Được, tôi đồng ý!
…
Dựa theo một chút thông tin ít ỏi kiếm được từ Lâm Hải Quý, anh nóng lòng, muốn đi tìm kiếm Mạc Gia Đức ngay lập tức. Anh đưa Lâm Hải Quý đi theo để dẫn đường, cho tới khi đến một căn nhà nhỏ, bọn họ liền dừng xe lại.
- Vậy ra, đây là nhà của Mạc Gia Đức?
- Đúng vậy, vì Gia Mỹ đã từng đưa tôi tới đây.
- Vậy được, ngày mai cứ theo kế hoạch mà làm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT