- Anh còn nói à, chính anh là người khiến em gây ra nông nỗi này chứ sao.
- Ai bảo em kêu anh liệt dương, anh chỉ cho em thử thôi mà? Hay là, tối nay chúng ta làm tiếp?
Hai người đang trên đường tới công ty. Nguyệt Như Ái vì chuyện đêm qua mà toàn thân đau nhức, còn Lâm Dương Vũ lại thỏa mãn vô cùng. Đáng ghét hơn, anh lại còn đem chuyện ấy ra mà trêu cô, khiến cô ngượng đỏ chín tai, mà quay sang lườm anh một cái, đợi tới khi dừng đèn đỏ, không nói trước liền tát tát mấy cái vào mặt anh. Nhưng dường như Lâm Dương Vũ có máu thích được hành hạ, bị cô đánh thế vẫn có thể nhe răng cười được.
Hai người họ trong xe đùa nhau mà không biết rằng, lúc này ở bên ngoài, có một người phụ nữ mặt mày cau có thể hiện rõ sự bực tức của cô ta khi nhìn vào bọn họ.
Người phụ nữ này, không ai khác chính là Lan Thùy Chi.
Lan Thùy Chi đang trên đường đi dạo phố, bất ngờ thấy xe của anh dừng ở đây, cô ta tính đi tới mà chào hỏi, nhưng không ngờ lại thấy Nguyệt Như Ái cũng ở đây. Vốn nhìn thấy cô, Lan Thùy Chi đã nổi lên ghen ghét, giờ đây Nguyệt Như Ái còn cùng Lâm Dương Vũ vui đùa hạnh phúc càng khiến cô ta hận cô hơn.
Cô ta quay người trở về biệt thự của mình cách đây không xa, sau đó lấy xe lái thẳng tới nhà của Tứ Thảo Nhi.
- Tứ Thảo Nhi, TỨ THẢO NHI.
Do nhà của Tứ Thảo Nhi hiện tại đang hỏng chuông bấm, gọi điện thoại cũng không ai nhấc máy, nên Lan Thùy Chi chỉ có thể đứng ngoài đập cửa rồi hò hét. Còn người xung quanh đây đi qua ai cũng nhíu mày ngán ngẩm khi thấy cô ta, lần nào tới đây là y như rằng lại hò hét, còn cái nhà họ Tứ kia mang danh giàu có nhất nơi đây mà cái chuông cửa mãi không sửa nổi.
Mãi tới tận ba mươi phút sau, Tứ Thảo Nhi mới bước ra, bộ dạng như vừa mới ngủ dậy, vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài.
- Làm cái gì mà sáng ra chị đã hét ầm lên vậy?
- Sao mà ngủ lắm thế, mở cửa ra cho chị vào, sáng sớm đã bực hết cả mình rồi.
Tứ Thảo Nhi liếc qua cô ta một cái rồi mới ra mở cửa cho cô chị em của mình vào. Lan Thùy Chi xuống xe rồi ngang nhiên bước vào nhà Tứ Thảo Nhi, người làm nhìn thấy cô như nhìn thấy quỷ, ai ai cũng lui ra sau vườn làm.
- Mà mày ngủ, bọn người làm này điếc à hay mù mà không thấy chị? Mày đuổi hết cái lũ ất ở đấy đi.
- Giời ạ, đến là than. Rồi sao, lại làm sao nữa?
- Vừa gặp con Nguyệt Như Ái kia, nhìn chỉ muốn tát cho mấy phát.
- Em thách chị dám làm gì nó đấy, hiện tại nó đang có anh họ em bao nuôi, đến bà Tưởng kia cũng chẳng làm gì được kìa.
Tứ Thảo Nhi vừa ăn vừa lướt điện thoại, chẳng để ý Lan Thùy Chi là mấy, cô ta nói cái gì thì cô đáp lại, đôi khi còn cảm thấy cô ta vừa phiền vừa lắm mồm. Nếu như Lan Thùy Chi không cùng cô chung một kẻ thù, thì Tứ Thảo Nhi đây đã nghỉ chơi với cô ta từ lâu rồi.
- Được rồi, ít mồm thôi, còn Hoàng Kỳ đang ngủ, đừng đánh thức anh ấy dậy.
- Vậy… Kế hoạch… mà chị và em bàn, thực hiện luôn được không?
- Kế hoạch nào?
Nghe thấy cô ta cứ lí nhí trong mồm, Tứ Thảo Nhi cảm thấy phát bực lên, cô ta bày ra hàng tá kế hoạch ai mà nhớ nổi. Lan Thùy Chi nhìn thấy thái độ của cô như thế, tuy trong lòng cũng dần không ưa gì, nhưng vẫn nhẫn nại nói lại kế hoạch kia cho cô nghe.
- Chị không thấy đấy à, Lâm Dương Vũ và Nguyệt Như Ái lúc nào cũng dính bên nhau, sai bọn kia hành động thế nào được?
Lan Thùy Chi nghe vậy cũng phát cáu theo rồi. Kế hoạch này cứ nán lại nán lại mãi, có khi sẽ chẳng bao giờ thực hiện được. Mà cô ta hiện giờ đang hận Nguyệt Như Ái tới phát điên rồi, vậy nếu như Tứ Thảo Nhi không dám thực hiện, thì một mình cô ta làm!
Mà Tứ Hoàng Kỳ đang ở trong phòng, sớm đã nghe được hết ý đồ xấu xa của em gái mình và cô ả kia. Anh liền nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Dương Vũ, nhưng toàn là thông báo máy bận làm anh lo lắng vô cùng.
Vậy nên, đợi cho Lan Thùy Chi và Tứ Thảo Nhi rời khỏi nhà, Tứ Hoàng Kỳ mới lái xe tới tập đoàn Vũ Hoàng tìm Lâm Dương Vũ, mà lễ tân nói với anh rằng Tổng Giám Đốc của bọn họ không có ở đây khiến cho anh càng thêm lo lắng. Hết cách, anh chỉ có thể ngồi ở một quán cà phê đối diện nơi này, âm thầm quan sát nhất cử nhất động.
Khoảng ba mươi phút sau, nhìn thấy xe của Lâm Dương Vũ đang đỗ ở ngoài, Tứ Hoàng Kỳ nhanh chân sang đường, định xuống nói chuyện với anh họ mình, nhưng chỉ thấy trợ lí Kiệt bước xuống xong, chiếc xe đó cũng chạy đi luôn. Anh cũng vội vàng lấy xe, đuổi theo phía sau.
Lúc này, Lâm Dương Vũ trên xe nhìn qua kính chiếu hậu, có cảm giác như chiếc xe ở phía sau đang bám đuôi mình. Bởi hiện tại, đường đang rất vắng, chiếc xe đó cũng không vượt lên, anh dừng xe để đón Nguyệt Như Ái, không ngờ nó cũng dừng lại. Anh định đi tới xem xem ai lại gan lớn giữa ban ngày ban mặt đi theo dõi anh, nhưng cô gái nhỏ của anh đã gọi anh lại.
- Dương Vũ?
- À, em ra rồi à, lên xe đi nào.
Lâm Dương Vũ vội chạy lại mở cửa cho cô lên, anh không muốn cô phải lo lắng về việc gì cả, vì thế liền bỏ qua cho chiếc xe kia.Trước khi lên xe, anh còn dành cho tên bám đuôi ấy một ánh mắt sắc lạnh, tựa như muốn bảo tên đó đừng có bám theo anh nữa, nếu không sẽ nhận lại kết quả không tốt.
Tứ Hoàng Kỳ cũng cảm nhận được điều ấy, anh cũng muốn đi giải thích cho Lâm Dương Vũ, mà cả ngày nay anh hoàn toàn không có cơ hội, vậy nên mới phải làm kẻ bám đuôi thế này.
…
- Anh, lúc nãy có chuyện gì vậy? Sao em thấy tự nhiên anh đi ra chỗ kia thế?
- À, không có gì đâu, anh nhìn nhầm người, à, tối nay mình ăn gì?
Khi thấy anh cười xòa đánh trống lảng sang một chuyện khác như vậy, Nguyệt Như Ái cảm thấy kỳ lạ vô cùng. Tuy thấy vậy chứ cô cũng không hỏi nhiều, nếu như anh không muốn nói thì thôi, cô cũng không bắt ép làm gì.
Còn Lâm Dương Vũ vẫn nhìn ra kính chiếu hậu, thấy chiếc xe kia vẫn bám theo mình, gương mặt anh lộ rõ vẻ khó chịu, đến nỗi Nguyệt Như Ái ngồi bên cạnh cũng hơi sợ anh. Nhìn về phía trước, thấy có công trình đang sửa chữa, anh phóng nhanh sang đường tắt để muốn cắt đuôi tên theo dõi. Quả nhiên, hắn ta không bám theo anh được nữa.
Đi được một đoạn, bỗng dưng phía sau xuất hiện ba chiếc ô tô khác đang đi tới gần xe của Lâm Dương Vũ. Cảm thấy có gì đó không ổn, anh nhấn phanh lao vun vút về phía trước, nhưng ba chiếc xe kia cũng không phải dạng vừa, một xe lao nhanh về trước xe nhằm chặn đầu, hai chiếc xe còn lại phóng nhanh sang hai bên, kẹp chặt. Hai bên thành xe của anh liên tục va chạm với xe của bọn chúng, những lúc đỉnh điểm còn có tia lửa bắn lên. Chết tiệt, bọn chúng chính là cố ý muốn kiềm hãm Lâm Dương Vũ, muốn anh không thể trốn chạy, tiến cũng không được, quay đầu cũng không xong.
Và giải pháp duy nhất là phải liều mạng, đâm một cú thật mạnh làm cho chiếc xe phía trước văng ra.
Nhưng làm như thế cũng đồng thời khiến xe anh có vấn đề mà phải dừng lại.
Thấy xe của Lâm Dương Vũ đã dừng lại, ba trước xe kia cũng dừng lại theo, người trên xe đồng thời đi ra, to béo có, gầy guộc có, tổng cộng có sáu tên. Và điểm chung của những tên này là đều xăm trổ đầy mình, tên nào cũng mang theo vũ khí. Bọn chúng đi tới xe của Lâm Dương Vũ, đập nát xe anh, khiến cho anh cùng Nguyệt Như Ái bắt buộc phải xuống xe.
Nhìn thấy mấy tên ở đây đều có vũ khí trên tay, Lâm Dương Vũ cũng hơi nhụt chí, kéo Nguyệt Như Ái ra phía sau lưng mình.
- Chúng mày muốn gì? Muốn tiền, bao nhiêu cũng được, tao đều có thể cho.
- Ha, tiền là cái gì cơ chứ, thứ tao cần là cái mạng chó của mày. Còn con vợ mày…
Hắn ngưng lời, liếc sang nhìn Nguyệt Như Ái với ánh mắt dâm tà vô cùng, sau đó cười khà khà mà nói tiếp.
- Cũng ngon đấy, giết thì phí quá, để bọn này chơi trước, rồi bắt nó đi tiếp khách cũng không tệ đâu.
Hắn ta nói xong, đồng bọn của bọn chúng cười lớn theo. Lâm Dương Vũ nghe được cũng tức tối vô cùng, tay anh nắm chặt thành quyền, hận không thể đấm gãy răng tên kia. Nhưng hiện tại, anh không có vũ khí trong tay, nếu manh động thì anh sợ Nguyệt Như Ái sẽ bị thương theo mất.
Bỗng nhiên lúc này, phía sau có tiếng còi xe của oto. Lâm Dương Vũ quay đầu lại, nhận ra đó là chiếc xe lúc nãy theo dõi anh.
Anh còn nghĩ rằng chiếc xe đó là cùng một ruộc với lũ này.
Nhưng tới khi xe dừng lại, người trên xe bước xuống, còn ném gậy sắt cho anh, anh mới biết mình đã lầm.
- Từ Hoàng Kỳ, sao cậu…
- Đừng thắc mắc gì cả, chúng ta không có thời gian đâu anh họ. Nguyệt Như Ái, cô biết lái xe đúng không? Lấy xe tôi mà rời trước đi, tôi với anh họ sẽ lo đám này.
- Đúng đấy, em đi đi.
Nghe Tứ Hoàng Kỳ đã nói như vậy, Lâm Dương Vũ cũng khuyên bảo cô, anh không muốn cô gặp nguy hiểm gì. Nguyệt Như Ái cũng không nghĩ nhiều, lập tức lấy chìa khóa mà lên xe của Từ Hoàng Kỳ.
Thấy cô đã an toàn, hai người đàn ông sát khí lạnh băng, xông lên đánh nhau với lũ người kia. Một đám đàn ông lao vào đánh nhau tơi bời. Lâm Dương Vũ cùng Tứ Hoàng Kỳ, hai chọi sáu, khó tránh khỏi thương tích. Một cú đánh vào vùng bắp chân Lâm Dương Vũ khiến anh ngã quỵ, anh quay về thực tại với đôi chân đau như gãy và bàn tay còn nắm chút cát khô. Cơn đau khiến anh ý thức được thực lực của kẻ địch, muốn thắng thì phải nỗ lực hết sức. Anh lồng lên như con báo ngoài sa mạc, lao tới đám người kia, tốc độ ra đòn nhanh tới mức khiến bọn chúng không kịp xác định phương hướng.
Bọn chúng hoàn toàn không còn khả năng chống trả, thân thể giống như bao cát bị anh đánh tới bầm dập. Chiếc áo chúng mặc bám đầy bụi đất xen lẫn với máu đỏ tứa ra thấm ướt cả mảng lớn. Dẫu vậy, bọn chúng vẫn dai như đỉa, chưa gục hẳn là còn đánh tiếp.
Nguyệt Như Ái trên xe, vốn dĩ đã định rời đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô cũng không muốn bỏ mặc lại hai người họ. Vì thế, cô dừng xe lại, lấy một cây gậy sắt ở phía sau xe rồi hùng hồn bước xuống, phong thái ung dung. Trước đây cô cũng từng được học boxing và học võ, nên cô trong phút chốc đã nhanh chóng hạ được một tên chỉ mới vài động tác đơn giản, thêm phần tên này hình như cũng nghiện, cho nên hắn ta cũng không được nhanh nhẹn, cái này cũng coi như may mắn của cô đi.
Nghe thấy tiếng kêu khác lạ của một tên phía sau, Tứ Hoàng Kỳ và Lâm Dương Vũ đồng thời quay đầu lại nhìn. Thấy Nguyệt Như Ái xuất hiện ở đây, trong lòng của cả hai người đều vô cùng lo lắng. Thậm trí, Lâm Dương Vũ còn lớn tiếng quát mắng cô.
- Như Ái, em làm gì vậy? Ở đây rất nguy hiểm, quay lại xe mau.
- Anh cẩn thận cho mình trước đi, kìa, đằng sau.
Lâm Dương Vũ chưa kịp quay lại, may sao Tứ Hoàng Kỳ đã giúp anh đánh lại tên đánh lén kia, khiến cho hắn ta chảy cả máu đầu, nằm lăn xuống đất kêu la thảm thiết.
- Đã bảo rồi, trong lúc này đừng lơ đãng hay thắc mắc gì cả.
Lâm Dương Vũ thấy tình hình như thế cũng không dám mắc lại sai lầm lần nữa, cũng không ngăn cản việc Nguyệt Như Ái ở đây. Không ngờ tới rằng, có thêm cô ở đây, việc hạ gục mấy tên kia lại trở nên dễ dàng hơn. Chỉ trong phút chốc, sáu tên đã nằm la liệt dưới mặt đất, rên rỉ vì đau đớn.
- Không ngờ tới em là con gái mà cũng biết đánh nhau cơ đấy.
- Hừ, anh đừng có hòng khinh em, anh còn bị bọn chúng đánh làm cho chân đau đi khập khiễng kia kìa.
- Haha, lát nữa sẽ hết thôi.
Tứ Hoàng Kỳ nhìn cặp uyên ương kia, vừa mới gặp nguy hiểm mà giờ đã cười đùa được rồi. Nhưng thấy họ như vậy, trong lòng anh lại dâng lên một nỗi buồn vô cớ.
Đột nhiên…
- NGUYỆT NHƯ ÁI, CẨN THẬN…
Nguyệt Như Ái còn chưa hiểu chuyện gì, bỗng dưng đã bị xô ngã vào lòng của Lâm Dương Vũ, còn Tứ Hoàng Kỳ thì bị tên đánh lén kia đâm cho một nhát dao vào phần góc lưng, khiến cho máu chảy ra ướt thẫm cả mảng áo trắng.
- Thằng chó, đi chết đi.
Dứt lời, Tứ Hoàng Kỳ quay người lại, dùng chân đá mạnh vào bụng tên kia, khiến cho hắn ngã bay ra xa, đau tới mức thổ huyết.
Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ cũng vội chạy tới chỗ anh, giúp anh xem xét vết thương.
- Anh… Xin lỗi, là tôi làm liên lụy tới anh..
- Không sao, vết thương nhỏ này, có là gì đâu.
Bị thương như thế, vậy mà anh vẫn mỉm cười kêu không sao, khiến cho cô cảm thấy áy náy vô cùng. Vậy mà trước đây, cô còn nghĩ xấu cho anh.
- Như Ái, tay cô cũng chảy máu…
- A, lúc nãy bị sượt chút thôi, băng bó là được, Dương Vũ cũng đã gọi người tới rồi, lúc nữa họ sẽ tới thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT