"Không phải bởi vì thành tích của ngươi!" Thần sắc của hùng ấu tể khiến Hạ Mộc hồi hộp, áp lực không được muốn nói ra toàn bộ cuộc đánh cược.
"Ta..." Hạ Mộc hé môi, nhưng rốt cuộc vẫn nuốt những lời sắp nói ra xuống bụng.
Nếu như tiết lộ hứa hẹn, đó chính là bội ước.
Ngược lại không phải là cô tôn trọng khế ước tinh thần, chỉ là bởi vì, đối tượng đánh cược cùng cô là quốc vương.
Đó chính là nhân vật một tay che trời, ai biết hắn có sử dụng thủ đoạn gì giám thị nhất cử nhất động của cô hay không?
Bất luận là cách gì, vạn nhất bị quốc vương biết được, không nói đến đánh cược sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực, sau này cô cũng không mặt mũi nào lui tới cùng Quyển Quyển nữa.
Người không giữ chữ tín, nhất là bội ước đối với quốc vương, cô cũng không dám tưởng tượng kết cục của bản thân.
Sau khi cân nhắc lợi hại, trong lòng bàn tay Hạ Mộc tất cả đều là mồ hôi, ngẩng đầu nhìn Đoạn Tử Đồng, run giọng giải thích: "Là trợ lý huấn luyện của ngươi, chức trách của ta, chính là giúp ngươi nâng cao thành tích, nếu như... Nếu như ta thất trách, sẽ không có lý do để ở lại nữa.
Thẻ du khách của ta chỉ có kỳ hạn hai tháng, ngươi hiểu không? Chỉ có hạng mục thủy chiến có không gian đột phát lớn nhất, không phải ta ghét bỏ ngươi thành tích không tốt, chỉ là cần một lý do ở lại."
Đoạn Tử Đồng không giải thích được mà nhìn cô: "Nếu như phải đề cao thành tích mới có thể lưu lại, vậy huấn luyện viên hạng mục thủy chiến của a nên từ chức từ lâu rồi. Ngươi không cần phải lưu ý những việc này, chỉ cần ngươi nguyện ý lưu lại, ta có thể giúp ngươi chuyển thành viên chức biên chế."
"..." Tại sao nói thế nào cũng không thông đây?
Hạ Mộc nhíu mày nhắm mắt lại đầy đầu mồ hôi.
"Ngươi làm sao vậy?" Đoạn Tử Đồng phát hiện sắc mặt cô không tốt.
Hạ Mộc hít sâu một hơi, mở mắt ra, thần sắc thống khổ nhìn kỹ hùng ấu tể.
Đoạn Tử Đồng liễm mi, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Hồi lâu, nàng giơ tay lên, dùng ngón tay cọ cọ đôi môi mỏng của bản thân, nhắc nhở con mèo ngốc: "Tróc da rồi."
Môi thực sự rất cần thấm ướt nha.
Hạ Mộc dùng ánh mắt thống hận xin miễn 'trợ giúp giữ ẩm môi' của hùng ấu tể, run giọng trả lời: "Chính là bị ngươi làm nóng nảy, mấy ngày nay ta cũng thượng hoả, nóng đến loét miệng!"
Đoạn Tử Đồng: "..."
Hạ Mộc không thể thoái nhượng, thần sắc kiên quyết tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn thẳng đôi tử đồng: "Chỉ lần này, xem như vì ta, theo ta đi gặp tổ trưởng đề nghị đi."
Đoạn Tử Đồng: "..."
Hạ Mộc lại đến gần, gom đủ dũng khí, nâng cánh tay lên ôm cổ Đoạn Tử Đồng, nhón chân, hận không thể khiến giọng nói xuyên qua không khí trực tiếp truyền đến đại não của hùng ấu tể: "Quyển Quyển, ngươi đáp ứng ta lần này có được hay không?"
Đôi mắt mèo nhìn gần quả thực cực kỳ to tròn, ánh mắt ngập nước làm nũng.
Hạ Mộc thần sắc bất lực, ngữ khí mềm nhẹ, bĩu môi nhỏ giọng cầu xin Đoạn Tử Đồng: "Có được hay không?"
—
Trong nháy mắt đã sắp đến cuối tháng, Hạ Mộc dẫn theo người giúp việc đến trung tâm mua sắm liều mạng tiêu tiền, mua thêm cho Quyển Quyển một số vật phẩm thường dùng.
Dùng không hết thì gửi về nước, tranh thủ trước khi cuối tháng, dùng hết tiền trong thẻ học viên.
Sau khi mau đầy túi lớn túi nhỏ, Hạ Mộc ý thức được, nhiều thứ như vậy gửi về nước sợ rằng rất phiền, liền nhờ người giúp việc mang lên xe, chuyển về nơi ở trước.
Sau đó, Hạ Mộc một mình đi vào cửa hàng độc quyền của thương hiệu Wol, dự định dùng thương hiệu đứng đầu trong dòng sản phẩm dưỡng da này, kết thúc số dư trong thẻ.
Sau khi vào cửa hàng mới phát hiện, bất luận là quốc nội hay là nước ngoài, nhân viên cửa hàng xa xỉ phẩm phàm là thấy những cô gái trẻ tuổi ăn mặc như sinh viên, phản ứng đầu tiên đều là 'lơ đãng' thể hiện giá trị của thương hiệu nhà mình, để tránh Hạ Mộc đi nhầm cửa hàng, lãng phí thời gian hướng dẫn mua hàng.
Lúc này đây, Hạ Mộc không 'biết khó mà lui', mà chỉ thần sắc bình tĩnh gần như chất phác, đứng cạnh quầy hàng cấp 'quý phu nhân', hỏi công hiệu và định vị tuổi tác của các loại sản phẩm.
Ngón tay của nhân viên vài lần xẹt qua giá niêm yết của bộ sản phẩm, 32600, Hạ Mộc cũng thờ ơ.
Nhân viên rất lo lắng là ánh mắt của tiểu cô nương này không được tốt, bởi vì nhìn tuổi tác của cô, không thể nào là nhà nghiên cứu khoa học lương cao, không chừng chỉ là tân binh trên đảo, tám phần là không dùng nổi thương hiệu cao cấp như vậy.
Nhân viên vài lần ám chỉ không thành công, đành phải thôi, bắt đầu có lệ giới thiệu công hiệu sản phẩm cho Hạ Mộc.
Hạ Mộc nhìn trúng một bộ mỹ phẩm thích hợp cho độ tuổi 30 đến 40, có thể để Quyển Quyển tặng vương hậu, lấy lòng vương hậu.
Vì vậy, nhân viên bán hàng không nhịn được mắt mở trừng trừng nhìn Hạ Mộc 'ánh mắt không tốt', móc ra tấm thẻ màu xanh lục....
Đó là màu sắc của thẻ học viên!
Nhân viên trong cửa hàng rất mẫn cảm với loại thẻ màu này, đồng thời quay đầu nhìn lại, giống như con muỗi trong bóng tối nhìn thấy bóng đèn.
Nhân viên trong các cửa hàng trong trung tâm thương mại, có tình cảm không nói thành lời với thẻ học viên, chỉ cần bán hàng cho một học viên, viên bán hàng đó cùng tháng đã có thêm mấy nghìn thậm chí trên một vạn tiền hoa hồng.
Tuy rằng trên đảo nhân viên nghiên cứu khoa học và sĩ quan nhân số đông đúc, nhưng bọn họ tính toán tỉ mỉ chi tiêu tiết kiệm, cách biệt một trời một vực so với các học viên.
Ngay sau đó, Hạ Mộc được bốn nhân viên 'vây công', thái độ phục vụ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, đi theo làm tùy tùng bưng trà dời ghế cho cô, cầm sách báo tạp chí cho cô xem, nhiệt tình giới thiệu sản phẩm mới nhất trong quý.
Đóng gói hàng xong, nhân viên cửa hàng tập thể ba mươi độ cúi đầu, chờ mong cô lần sau quang lâm.
Hạ Mộc cầm hộp mỹ phẩm ra khỏi cửa hàng, trùng hợp thấy Đại Nha cầm theo túi lớn túi nhỏ đi đến bãi đỗ xe.
Hai người chào hỏi, đúng lúc cùng đường, thuận tiện đón Đại Tây vừa đi ra từ phố ăn uống trở về.
"Ngày hôm trước ta đã giúp ngươi đi hỏi huấn luyện viên." Đại Tây tay cầm hộp sữa chua ngồi ở ghế sau, chột dạ nhìn Hạ Mộc: "Hắn nói, nếu như ngươi muốn thay đổi quy tắc, phải tìm tổ trưởng thương lượng."
"Úc!" Hạ Mộc bỗng nhiên nhớ đến, trước đó cùng Đại Tây oán giận hình thái lặn xuống nước Quyển Quyển gặp trắc trở, lúc này vội vàng quay đầu, xua tay nói: "Ngươi đừng quan tâm việc này nữa, ta nói với Quyển Quyển là được rồi."
"Quyển Quyển? Ngươi muốn cho Quyển Quyển đến yêu cầu tổ trưởng thay đổi hình thái kiểm tra?" Đại Nha ngồi phía trước bật cười, lắc đầu nói: "Đừng nằm mơ, người ta là công chúa điện hạ của vương thất Phục Áo, không thể nào xin tổ trưởng giúp đỡ!"
Hạ Mộc nghi hoặc mà nhìn hắn: "Vì sao?"
"Trước đây ta mua một bộ khí giới huấn luyện mới nhất do đảo này nghiên cứu chế tạo, dự định gửi về nước, muốn trong lúc nghỉ hề về nước rèn luyện thể năng, kết quả, vật phẩm không phù hợp quy cách ký tặng trên đảo.
Đồ cũng mua rồi, ta lúc đó đã nghĩ nhờ Quyển Quyển giúp một lần, đi chuyến bay hoàng thất mang ra khỏi đảo, lại từ Phục Áo gửi về quê nhà, kết quả... con rồng nhỏ đó tính tình quật cường! Nói quy định trên đảo chính là quy định! Chết sống không chịu giúp đỡ!"
Đại Nha vô cùng đau đớn: "Bộ thiết bị đó, hơn mười bảy vạn, thiết bị trên đảo là miễn phí cung cấp, ta chẳng khác nào không công lãng phí một tháng tiêu phí vặt!"
Hạ Mộc bĩu môi mỉm cười, trong lòng nói thứ đắt tiền như vậy, trước khi mua nên hỏi rõ ràng, điện hạ cũng không nói sai, quy định chính là quy định.
"Nói chung." Đại Nha quay đầu đồng tình mà nhìn cô: "Ngươi cũng đừng hy vọng con rồng nhỏ sẽ thỏa hiệp, ta lúc đó chỉ còn kém quỳ xuống cầu nàng, nhưng cầu thế nào cũng vô dụng!
Việc này cũng hai năm rồi, bộ thiết bị đó còn đang bám bụi ở chỗ ta, tốt nhất là ngươi cũng đừng đề cập việc này với Quyển Quyển, để tránh đã mất mặt, lại tổn thương quan hệ."
Hạ Mộc nhún nhún vai, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà ta cũng đã nói ra rồi."
Đại Nha đồng tình nhìn cô một cái: "Thế nào? Không thành công đi?"
"Phốc..." Hạ Mộc rụt cổ lại, nhịn không được cười rộ lên.
Đại Nha ánh mắt biến đổi: "Ngươi cười cái gì?"
Con rồng nhỏ kia vẫn rất kiên trì nguyên tắc, theo lý thuyết, không đến mức trọng sắc khinh bạn a?
Đại Nha rất nghi hoặc đối với thần sắc của Hạ Mộc.
Đại Tây cũng hiếu kỳ, cấp thiết truy vấn Hạ Mộc: "Lẽ nào Quyển Quyển đồng ý với ngươi rồi?"
Hạ Mộc không trả lời, mà chỉ nhe răng nghịch ngợm cười hắc hắc với hai người.
Hôm qua sau buổi huấn luyện bơi lội –
"Quyển Quyển, ngươi đồng ý với ta lần này có được hay không?"
"Có được hay không?"
Hạ Mộc nhón chân, đôi mắt mèo dường như muốn mở lớn đến cực hạn.
Đoạn Tử Đồng rũ hàng mi dài, mặt không biểu tình nhìn cô, ngừng thở, dường như gặp phải cường địch trước nay chưa thấy.
Hai người duy trì tư thế này, đứng trong lối đi nhỏ trước phòng thay quần áo.
Một trận trầm mặc đáng kể, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Sau đó, Hạ Mộc nghe thấy được một từ khiến cô nước mắt tràn mi.
"Được."
— — —
Hạ Mộc cảm thấy trời xanh hơn, biển trong hơn, không khí cũng đầy rẫy hương vị hạnh phúc.
Tổ trưởng xác thực tương đối tôn trọng ý kiến của vương trữ Phục Áo.
Buổi chiều cùng ngày, cô theo Quyển Quyển ra mặt, mới vừa nói ra ý đồ, tổ trưởng đã thuận sườn núi xuống lừa, không chút ý kiến phản bác.
Vấn đề khiến cô quấn quýt hai tháng đã giải quyết, Hạ Mộc ngoại trừ dùng thẻ của Quyển Quyển mua sắm, mua đồ cho người nhà Quyển Quyển, cũng dùng gần hết tiền mặt bản thân mang theo.
Hận không thể mua cả thế giới cho hùng ấu tể.
Trong nháy mắt đã đến buổi huấn luyện bơi lội cuối cùng.
Trứng Cuốn điện hạ chỉ học một khó huấn luyện cơ bản, lẽ ra phải củng cố thêm hai tháng, nhưng bởi vì Hạ Mộc vô cùng thập phần thành tích lần này, điện hạ không thể làm gì khác hơn là sớm tham gia huấn luyện thực chiến.
Vốn dĩ tham gia thực chiến dưới nước chỉ có bốn học viên, thay phiên làm đối tượng kiểm tra, nhìn chung quy trình rất đơn giản.
Chỉ cần thoát khỏi sự truy kích của ba học viên khác, đánh nát mục tiêu huấn luyện viên đã bố trí dưới đáy biển, quay trở lại điểm xuất phát, dựa theo thời gian hoàn thành để chấm điểm.
Người nổi bật trong hạng mục này vẫn đều là Đại Nha, làm tộc cá mập, biểu hiện của Đại Nha dưới nước có thiên phú người bên cạnh không thể so sánh.
Để tránh học viên bị thương, Đại Nha dùng thú hình phải mang bao răng.
Bởi vì Quyển Quyển là lần đầu tiên tham gia thực chiến, Hạ Mộc không yên lòng, trước khi huấn luyện âm thầm thỉnh cầu Đại Nha 'nương tay một chút', không nên quá khó xử Quyển Quyển.
"Tình bạn thứ nhất, điểm số thứ hai."
Đại Nha rất không hiểu rõ hành vi xem trọng thành tích của Hạ Mộc, nhưng vẫn thẳng thắn nhắc nhở Hạ Mộc: "Ta ở đây, ngươi có thể yên tâm, ta và Đại Tây luôn không mấy xem trọng thành tích, chỉ sợ..."
Đại Nha thần sắc lo lắng nhìn về phía học viên đang khởi động ở xa xa, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ sợ Bố Lai Đức quá tích cực."
Hạ Mộc theo ánh mắt của hắn nhìn qua, là nam nhân đầu đinh tóc xanh kia.
"Bố Lai Đức?" Hạ Mộc nhíu mày, trong lòng có chút bất an.
Cô đến trên đảo mấy tháng, cũng chỉ qua lại với Đại Nha bọn họ, mà Bố Lai Đức thích đi cùng học viên có biệt hiệu Phấn Phấn, rất ít chủ động giao lưu với bọn họ.
Hạ Mộc trước đây cũng rất hiếu kỳ, đoán rằng là bởi vì thành tích của Bố Lai Đức và Phấn Phấn không nằm ở ba hạng đầy, cố hương Cáp Sâm Bố Lan so với Phục Áo, cũng là một quốc gia kém phát triển, cho nên, hai người kia trên tư duy cũng có khác biệt nhất định với bọn họ, không thể chơi chung cũng rất bình thường.
"Người đó thành tích thủy chiến rất tốt." Hạ Mộc nhớ đến, thần sắc lo lắng nói thầm: "Ta nhớ kỹ hạng mục này, giúp thành tích các môn tổng hợp của hắn kéo cao không ít, điểm cũng chỉ xếp sau ngươi?"
Đại Nha gật đầu: "Thật ra luận kỹ xảo, hắn không bằng Đại Tây, nhưng tên kia dám liều mạng, bọn ta cơ bản không cùng hắn giao thủ, để Quyển Quyển tránh né hắn là được rồi."
Hạ Mộc gật đầu, thần sắc lo lắng nhìn về phía Bố Lai Đức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT