Ánh mắt đối diện cùng điện hạ, Hạ Mộc lập tức phán đoán ấu tể này uống say rồi!
Cô cúi đầu liền nhìn thấy dưới chân đám người hỗn loạn, một cái chân mang già giày da thiển sắc, đang giẫm lên một vật thể thon dài hình sợi, thỉnh thoảng còn dùng sức chà vài cái...
Kết hợp với một tiếng 'đuôi' như khóc như tố của điện hạ, da đầu Hạ Mộc tê rần, xác nhận vật thể hình sợi kia chính là long uy của vương trữ tôn quý, bật người không chút do dự khom người, đẩy bàn chân đang giẫm lên đuôi của điện hạ a, đám người bị chen lấn phát ra một trận kinh hô.
Hạ Mộc vội vội vàng vàng đỡ Đoạn Tử Đồng trên ghế dậy, đẩy đám người ra, muốn đi vào phòng.
Theo điện hạ đứng lên, vật thể hình sợi màu tìm nhạt cũng theo đó nhấc lên một đoạn, đám người hoảng loạn cuối cùng phát giác đó tựa hồ không phải một con rắn.
Tâm tình của mọi người ổn định, lại ầm ĩ nghị luận.
"Đó là đuôi của Quyển Quyển?"
" Là đuôi..."
"Đuôi của thỏ đuôi cụp sao lại có hình dạng như vậy? Hạ Mộc, ngươi xem cái đuôi này thế nào..."
Hạ Mộc đang đỡ lấy Trứng Cuốn điện hạ say không còn biết gì chen ra bên ngoài, nghe vậy không hề kiên trì ném một ánh mắt sắc bén như đao về phía người đặt nghi vấn: "Đã nói là loài hi hữu! Mau tránh ra!"
Mọi người nhất thời im lặng, trái lại nhường ra một con đường, nhìn theo mèo tai cong đỡ lấy thỏ tai cụp giống hi hữu, đi đến phòng nghỉ ngơi của nhà hàng.
Theo cửa phòng được Hạ Mộc khép lại, tiếng cảm thán trong đại sảnh bắt đầu nổi lên.
Trong phòng, Hạ Mộc đem 'phạm nhân vị thành niên say rượu' ném lên ghế mềm, ngồi xổm xuống nhặt đuôi của điện hạ lên, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve vị trí vừa rồi bị giẫm lên, ngẩng đầu lo lắng nhìn về phía Đoạn Tử Đồng, hỏi: "Đau không?"
Đại khái là cảm giác đau đớn tiêu tán một ít, ánh mắt của điện hạ lại bắt đầu tan rả, rơi vào cảm giác thư thả trong men rượu, cúi đầu ngây ngẩn nhìn Hạ Mộc ngồi xổm bên cạnh, uy nghiêm ra lệnh: "Xoa."
Hạ Mộc: "...." Quên đi, hay là chờ tỉnh rượu, mới tính sổ cùng ấu tể không còn tự chủ này.
Cô lau sạch bụi bậm trên đuôi, hai tay cầm chóp đuôi, nhẹ nhàng xoa bóp trong lòng bàn tay.
Bởi vì điện hạ không ra vảy, đuôi tuy rằng rắn chắc, nhưng sẽ không cắt lòng bàn tay, xúc cảm hơi lạnh nhưng rất nhanh sẽ bị bàn tay làm ấm lên.
Cái đuôi này đã không phải là một đoạn ngắn giống như lúc điện hạ còn nhỏ nữa, hôm nay đã dài chấm đất, rắn chắc hữu lực, từ chóp đuôi đến góc đuôi, từ nhỏ đến lớn.
Đã có đường nét của Địch Hách Lạp thành niên, chỉ là màu sắc còn không tím đậm giống như Địch Hách Lạp thành niên, vẫn là thiên hướng tím nhạt xen hồng nhuận.
Bàn tay của Hạ Mộc bồi hồi vuốt ve chóp đuôi, Địch Hách Lạp thực thể rắn chắc hữu lực, so với thú nhân cỡ nhỏ không có tính công kích như cô, tuyệt nhiên có khuynh hướng cảm xúc bất đồng, sờ vào cũng không mềm mại thư thích.
Tựa hồ là bản năng cầu sinh tiềm tàng trong gen, tiếp xúc thực thể của Địch Hách Lạp, khiến Hạ Mộc có cảm giác sợ run phát ra từ nội tâm.
Ký ức tổ tiên lưu lại đang nhắc nhở cô, người trước mắt là loài cực độ nguy hiểm, gần gũi tiếp xúc như vậy, cô có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
Đây tựa hồ là lần đầu tiên Hạ Mộc sản sinh bản năng sợ hãi đối với thú săn mồi, tay cô không tự chủ được mà bắt đầu rụt lại, dần dần dừng động tác xoa nắn.
Đỉnh đầu lập tức truyền đến giọng nói bất mãn của điện hạ –
"Xoa!"
"Được được được..." Hạ Mộc bị giọng nói của ấu tể gọi hoàn hồn, tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp, cảm giác sợ hãi cũng bị thổi tan.
Tuy rằng trong lòng biết điện hạ ý thức hỗn loạn, chưa hẳn nghe hiểu Hạ Mộc giáo huấn, nhưng Hạ Mộc vẫn nhịn không được oán giận: "Nhìn ngươi uống say, sau này còn dám uống rượu không? Vị thành niên uống rượu là trái pháp luật biết không? Cẩn thận ta nói cho mẹ ngươi biết!"
Cô vốn dĩ chỉ là thuận miệng oán giận vài câu, không nghĩ tới Trứng Cuốn điện hạ đang ngẩn người nghe vậy giật mình, lập tức ngồi thẳng sống lưng!
Điện hạ vẻ mặt kinh khủng cúi đầu nhìn về phía cô, mang theo một chút nói đớt của người say rượu, hàm hàm hồ hồ trả lời:" Không....đừng nói cho mẹ biết!"
Hạ Mộc bất ngờ không kịp đề phòng 'phốc' cười ra tiếng, ngửa đầu nhìn về phía ấu tể đầy mặt kinh hoảng, tiếp tục hù dọa nói: "Ta càng muốn nói! Người giám hộ của ngươi tên gọi là gì, số điện thoại là bao nhiêu? Ta hiện tại lập tức nói cho nàng biết!"
Trứng Cuốn điện hạ hiển nhiên rất khẩn trương, chớp mắt vài cái, chán nản lẩm bẩm: "Không ó người giám hộ... Ta, là một cô nhi, xin ngươi hãy đưa ta đến....dưới chân cầu đi."
"Phốc!" Hạ Mộc vội vàng che miệng lại, cười đến hai vai run rẩy.
Phúc hắc ấu tể này cũng thành tinh rồi, sau thành như vậy, chỉ số thông minh vẫn không giảm xuống, còn giả ra bộ dạng giống như bị ba mẹ vứt bỏ, tóc xoăn trên đầu còn vô cùng hợp với tình hình mà nhếch lên vài sợi, hỗn loạn vô cùng, thực sự là thương cảm làm cho người ta mềm lòng.
Hạ Mộc bị phúc hắc ấu tể này trêu cợt hơn một tháng, lúc này đâu thể buông tha cơ hội phản kích!
Cô lập tức lộ ra nụ cười ác ma, chăm chú nhìn Trứng Cuốn điện hạ, đe dọa nói:" Cô nhi? Sai nha, dường như rất giống hài tử nhà vương hậu nha, ta vẫn là đưa ngươi về vương cung đi!"
Đoạn Tử Đồng sợ đến đuôi đều rút khỏi tay Hạ Mộc, vẻ mặt nghiêm túc phủ nhận:" Không, ngươi nhận sai người."
Hạ Mộc vui vẻ phá hủy, tiếp tục trêu chọc điện hạ: "Ngươi không phải vương trữ của Phục Áo Đế Quốc chúng ta? Nhãn đồng tử sắc, mái tóc xoăn nhẹ, mũi cao thẳng, có chút tương tự đại minh tinh Thi Tầm diễn vai thái tử ~"
Điện hạ mờ mịt trầm mặc một lúc, giương mắt chăm chú nhìn cô: "Không sai, ta chính là Thi Tầm, ta ký tên cho ngươi, ngươi thả ta đi đi."
"Ha ha ha ha!" Hạ Mộc thực sự nhịn không được nữa, cười đến sắp đau sốc hông!
Cũng không biết sau khi điện hạ tỉnh rượu còn lưu lại ký ức hay không, rất có khả năng sẽ bị diệt khẩu a!
Nhưng.... Căn bản không dừng lại được!
Cô thuận theo điện hạ, tiếp tục hướng dẫn: "Tốt! Ta đi tìm giấy bút cho ngươi kí tên, ngươi chờ một chút a!"
Cô chạy đến trước quầy tiếp tân, cầm lấy giấy bút, khom người đưa đến trước mặt điện hạ: "Ký đi, thần tượng của ta!"
Trứng Cuốn điện hạ cao ngạo đứng dậy, cầm lấy bút, ánh mắt tan rả nhìn mặt giấy, xiêu xiêu vẹo vẹo viết hai chữ 'Thi Tầm"
Hạ Mộc vẻ mặt giảo hoạt khoa trương nói:" Sai nha, chữ 'tầm', hình như là 'Tầm' có ba chấm thủy!"
Đoạn Tử Đồng sững sốt, lập tức thống khổ lần thứ hai giơ bút lên, bỏ thêm ba chấm thủy.
Hạ Mộc ngừng cười, tiếp tục hồ lộng của say rượu: "Nga nga nga! Ta dường như nhớ lầm rồi, hẳn là không có ba chấm thủy, hẳn là tầm trong tìm kiếm!" .
Truyện Lịch SửNhẫn nại của Đoạn Tử Đồng hiển nhiên đã đến cực hạn, đầu ngón tay cầm bút phát ra âm thanh 'răng rắc', muốn dùng hết chút nhẫn nại cuối cùng.
Nhưng mà, nghĩ đến hình ảnh sư tử rống của mẫu hậu kiêm người giám hộ nhà mình, điện hạ cuối cùng chịu đựng cơn giận này, đôi môi run rẩy gạch bỏ ba chấm thủy.
Hạ Mộc cười đến khóe mắt cũng ẩm ướt, hành động liều lĩnh tiếp tục trêu chọc ấu tể:" Dường như cũng không đúng, hẳn là tầm có ba lướt nước."
"..." Đoạn Tử Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu, hung ác nhìn về phía Hạ Mộc.
Đôi mắt hoa đào lúc phẫn nộ, hiển nhiên có một cảm giác u buồn, tức giận đều có vẻ mê người, ông trời thực sự là quá bất công!
Đoạn Tử Đồng nhíu mày nhìn chằm chằm Hạ Mộc, lắp bắp cả giận nói: "Ngươi, ngươi thần tượng người khác, vẫn nên, vẫn nên có chút ý thức trách nhiệm đi? Tên cũng không nhớ rõ, không thể lấy điện thoại ra tra tìm xác nhận một chút sao?"
"Phốc..." Hạ Mộc lập tức áy náy gật đầu:"Phải phải phải, ngài giáo huấn rất đúng, ta quả thật không nghĩ ngài sẽ không biết viết tên của bản thân."
"Hừ." Điện hạ cao ngạo hất cằm, 'xoạch' một tiếng ném bút sang một bên, ánh mắt nhìn Hạ Mộc dần dần trở nên thanh tỉnh, tựa hồ có phát hiện trọng đại gì đó.
Cuối cùng, đôi mắt hoa đào khẽ liễm, nhìn chằm chằm Hạ Mộc, khóe môi cong lên trầm thấp cười nói: "Là ngươi.... Là ngươi, con mèo ngốc."
Hạ Mộc thấy Đoạn Tử Đồng nhận ra bản thân, vội vàng thu hồi giấy bút, để tránh đoạn ký ức này, khắc sâu trong đầu điện hạ sau khi tỉnh rượu.
Cô nhu thuận đưa đến cái ghế, ngồi vào bên cạnh Đoạn Tử Đồng, cầm đuôi của điện hạ lên, tiếp tục lấy lòng vuốt ve, ôn nhu dỗ dành: "Điện hạ sẽ không giận ta đi?"
Đoạn Tử Đồng chậm rãi cúi đầu, ánh mắt tan rả giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào, nghe vậy, ánh mắt lại dần dần có tiêu cự, tựa hồ nhớ đến chuyện trọng yếu gì đó, giọng nói hàm hồ trả lời: "Tức giận."
"A?" Hạ Mộc chớp đôi mắt nhìn về phía điện hạ:" Điện hạ đại nhân có đại lượng, vừa rồi ta đều là nói đùa ngài, ngài tha thứ cho ta có được hay không?"
Đoạn Tử Đồng không ngẩng đầu, dừng hồi lâu, đáp phi sở vấn mở miệng: "Còn lại một mảnh ghép cuối cùng."
Hạ Mộc: "..."
Quả nhiên là không cách nào giao lưu với ấu tể đang say.
Hạ Mộc cúi đầu bắt đầu chuyên tâm xoa đuôi, phát hiện chóp đuôi tựa hồ sưng hơn vừa rồi một chút, có chút đau lòng.
Cô vô thức cầm chóp đuôi, nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm liếm, lại lấy ra thổi thổi.
Khuôn mặt tinh xảo không chút biểu tình của Đoạn Tử Đồng, trong nháy mắt hiện lên một tia đỏ ửng...
Hạ Mộc đang muốn lần thứ hai liếm chóp đuôi, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa gấp gáp.
Cô lập tức ngẩng đầu, giấu đuôi của điện hạ đi, hỏi: "Ai a?"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Điền Văn San: "Là ta, ta xuống lầu mua thuốc giải rượu, Quyển Quyển tỉnh chưa?"