Trong phòng trà nước im ắng, so với bên ngoài cánh cửa thủy tinh, tựa như hai thế giới.
Điền Văn San nâng túi tiện lợi, nụ cười trên mặt dịu dàng ấm áp.
Nhưng Đoạn Tử Đồng không nhận lấy túi tiện lợi của nàng đưa lên, đôi tử đồng không có tâm tình gì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, như là đang phỏng đoán ý đồ của nàng.
Lòng bàn tay cầm túi tiện lợi xuất mồ hôi, khuôn mặt Điền Văn San có chút nóng lên, thời gian bị kéo dài vô hạn, nàng vẫn duy trì nụ cười thận trọng, tận lực khiến người trước mắt không cảm thấy xấu hổ.
Đôi tử đồng kia khẽ dời đi.
Trong lòng Điền Văn San khẽ động một chút.
Thành tích hành vi tâm lý học của nàng rất tốt, từ biểu tình rất nhỏ đã đủ phán đoán ra, Đoạn Tử Đồng đã mất đi lòng hiếu kỳ đối với nàng, đồng thời chuẩn bị lên tiếng cự tuyệt.
Lúc này, ngoài cửa, có một vị cảnh viên bước về phía phòng trà nước.
Điền Văn San dùng khóe mắt liếc nhìn nên nhận thấy điểm này, trong lòng dâng lên một tia hy vọng.
Nàng lập tức quay đầu nhìn thoáng qua cảnh viên sắp đi vào phòng trà nước, sau đó giả vờ kinh hoảng quay đầu lại, nhìn về phía Đoạn Tử Đồng, nâng cao túi tiện lợi trong tay trong mắt có ý thúc giục khẩn thiết, như là xấu hổ bị người khác phát hiện.
Đoạn Tử Đồng nghi hoặc nhìn thoáng qua cảnh viên bên ngoài cửa kính, quay đầu lại —
Nữ nhân trước mắt đỏ mặt, khẩn trương mà cúi đầu, hai tay vẫn cố chấp cầm túi tiện lợi, khẽ run lên.
Omega chủ động lấy lòng bị cự tuyệt, là rất mất mặt, nhưng trên thực tế, Điền Văn San cũng không quá để tâm, nàng cố ý làm ra thái độ gấp gáp, chỉ là muốn bức bách bản năng muốn bảo vệ của tiểu thái tử.
Lần đầu tiên giao tiếp là rất quan trọng, nếu như bị cự tuyệt, bước tiếp theo tiếp cận, rất có khả năng sẽ khiến Đoạn Tử Đồng cảm thấy bài xích, cho nên, lúc này đây, phải thành công.
Thời gian mỗi giây mỗi phút đánh vào lòng nàng, ngay lúc cảnh viên đẩy cửa mà vào, nàng nghe đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ của Đoạn Tử Đồng.
Lập tức, một bàn tay thon dài nhận lấy túi tiện lợi trong tay nàng.
Thành công rồi.
Nàng ngẩng đầu, vẻ khó xử trên mặt bị quét sạch, khóe môi vung lên, nhợt nhạt mỉm cười với Đoạn Tử Đồng, nhẹ giọng hỏi: "Cà phê sữa?"
Đoạn Tử Đồng cầm túi tiện lợi, xoay người ra khu vực bàn làm việc, miễn cưỡng trả lời: "Sữa, thêm ba viên đường."
Điền Văn San gật đầu, không nhanh không chậm lấy ra một chiếc ly nhược, bắt đầu pha chế thức uống.
Cảnh viên vào phòng trà nước, rót một ly nước rồi đi ra ngoài, cũng không chú ý đến hai người khác.
Điền Văn San hành động lặng lẽ lưu loát, rất nhanh bưng hai ly sữa, đi đến bên cạnh bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế đối diện điện hạ, chậm rãi đẩy một ly về phía đối diện, cổ tay tinh tế trắng nõn.
"Quyển Quyển, ta cảm thấy ngươi hôm qua phân tích rất có đạo lý, hiện trường đánh nhau kia, quả thật là dàn dựng."
Lời vừa ra miệng, Đoạn Tử Đồng nâng ánh mắt nhìn về phía nàng, hiển nhiên là lòng hiếu kỳ được khơi dậy lần nữa, hơn nữa hăng hái đợi nàng phân tích chi tiết.
Điền Văn San hé miệng cười, cùng ngày Đoạn Tử Đồng đưa ra kết luận, nàng ở hiện trường xác thực tìm ra một ít kẽ hở, lúc này, nàng có thể từ căn cứ xác đáng trở thành người đầu tiên tán thành kết luận của điện hạ —
"Tuy rằng những dấu vết đánh nhau đều là thật, nhưng hẳn không phải là nạn nhân và hung thủ phát sinh xung đột, hung thủ cố ý dùng máu của người chết bôi lên góc tường và thùng rác nhưng trên cơ thể nạn nhân căn bản không có vết thương do đánh nhau, vết thương do đạn cũng không có khả năng bắn ra vết máu như thế."
Đối diện tiểu vương trữ nheo mắt lại, tựa hồ rất thoả mãn đối với phân tích của nàng, một tay chống cằm, cong khóe môi, tóc mai mềm mại tạo thành một đường cong xinh đẹp trên gương mặt, cười có chút trẻ con, giống như đang đợi nàng tiếp tục phân tích.
Điền Văn San kiềm chế vui sướng trong lòng, muốn tiếp tục chậm rãi phân tích, nhưng trên thực tế nàng chỉ phân tích và đưa ra một kết luận này.
Hôm qua lúc đi cùng Hạ Mộc, nàng nghe Hạ Mộc nói qua một kết luận khác, tuy rằng không biết có chuẩn xác hay không, nhưng việc cấp bách là không thể làm thái tử mất hứng, nên nàng quyết định nói ra suy luận của Hạ Mộc —
"Người chết nội trong một tuần, hẳn là từng có phản ứng trúng độc, hơn nữa từng súc dạ dày."
Đáng tiếc nàng đối với phương diện độc tố không hiểu biết nhiều, nên không thể nói ra những phân thích quá chi tiết, hôm qua Hạ Mộc nói cũng tương đối hàm hồ, lúc nói câu này, nàng cũng chỉ có thể đợi Đoạn Tử Đồng đáp lại.
Rất nhanh, nàng nhìn thấy tiểu vương ở đối diện khẽ động đuôi lông mày, một đôi tử đồng cười đến trêu tức mê người.
Đoạn Tử Đồng đứng dậy, hắng giọng, học thần thái và ngôn ngữ của lão pháp y, trầm giọng mô phỏng theo: "Trong bụng chỉ có một chút mực nước đã muốn múa rìu qua mắt thợ! Ta sẽ trở lại xét nghiệm, ngày mai ngươi có thể biết kết quả!"
Ngay sau đó, lại học thần sắc xấu hổ của đội trưởng, rụt cổ nhỏ giọng nói: "Cư nhiên thật sự kiểm tra được..."
"Phốc...." Trước sau thái độ tương phản thực sự bị mô phỏng tương đối buồn cười, Điền Văn San bị chọc cười khanh khách, nhận thấy ánh mắt của Đoạn Tử Đồng lại vội vàng che miệng lại, hàm súc mỉm cười: "Quyển Quyển, ngươi mô phỏng thật giống ~ bánh kem ăn ngon không? Lần đầu ta làm loại này, tay nghề có phải rất kém hay không?"
Hạ Mộc vài lần quay đầu nhìn xung quanh, nhưng vẫn không nhìn thấy ấu tể kia cầm chổi trở về.
Thế nào lại chậm chạp như vậy?
Nàng có chút buồn bực, lẽ nào giận dỗi nên trực tiếp về nhà rồi?
Chỉ chốc lát đến lúc tan tầm, Hạ Mộc thu dọn tài liệu xong, lại quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng vẫn không có ai, chỉ đành đứng dậy, một mình ra khỏi phòng làm việc.
Lúc đi ngang qua phòng thẩm vấn, trong lòng Hạ Mộc còn đang suy nghĩ một việc, có chút đờ đẫn nhìn xuống mặt đất, cách đó không xa trước mặt đi tới vài người, Hạ Mộc không ngẩng đầu, lại nghe thấy một người trong số đó lớn tiếng nói, như là cố ý muốn để cho cô chú ý.
Hạ Mộc không để ý đến, né tránh sang một bên, tiếp tục cúi đầu đi về phía trước, thẳng đến khi lướt qua mấy người phía trước, một đôi tay bỗng nhiên vung lên trước mắt cô —
"Này, nhắm mắt đi đường sao, học muội."
Hạ Mộc lấy lại tinh thần, ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Giang Vũ? Ngươi thế nào lại ở chỗ này?"
Giang Vũ nhìn chế phục trên người nàng, mỉm cười: "Ngươi đến đây thực tập?"
Hạ Mộc gật đầu, không yên lòng hỏi: "Ngươi cũng đến đây thực tập sao?"
Giang Vũ nở nụ cười: "Ta là luật sư, đến CGA thực tập cái gì?"
Nàng nghiêng đầu chỉ chỉ nam nhân đứng bên cạnh, giới thiệu: "Ta là luật sư biện hộ của hắn, đang thực tập ở sở sự vụ Tấn Lăng."
Hạ Mộc nhìn nam nhân cao lớn đầu trơn bóng, trong mắt dần dần mọc lên vẻ kinh ngạc.
Giang Vũ tựa hồ nhìn ra tâm tư của cô, lập tức tạm biệt cùng phạm nhân và cảnh viên xung quanh, dẫn Hạ Mộc cùng nhau rời khỏi cảnh cục.
"Tan tầm còn rất sớm a." Ra khỏi cửa, Giang Vũ hít sâu một ngụm không khí bên ngoài, oán giận Hạ Mộc: "Thật sự không hiểu, sao ngươi lại chọn chuyên ngành này, làm việc ở CGA, sau khi làm chính thức sẽ phải tăng ca bất cứ lúc nào, tính nguy hiểm còn đặc biệt cao."
Hạ Mộc nhíu mày chăm chú nhìn Giang Vũ, trong đầu hồi ức nam nhân đầu trọc vừa rồi, cuối cùng vẫn nghi hoặc nói: "Ngươi thật sự là luật sư biện hộ của nam nhân kia?"
Giang Vũ nhún nhún vai, biểu thị cam chịu.
Hạ Mộc khó có thể tin: "Ngươi vì sao lại biện hộ cho loại người này, vụ án của hắn ta thấy qua, hắn có tội, trăm phần trăm trừng phạt đúng tội!"
"Ta biết." Giang Vũ không để tâm nhìn về phía cô.
Hạ Mộc sững sốt: "Vậy ngươi..."
Giang Vũ cười nói: "Ta nói tiểu cô nương, luật sư không phải sứ giả chính nghĩa gì, công việc này của bọn ta, cả đời đều phải chui chỗ trống của pháp luật giảm án thay phạm nhân, khách hàng mời ta thông thường cũng không phải người tốt gì, không quan được cửa ải trong lòng này, sao có thể làm luật sư? Trừ gian diệt ác việc này, phải giao cho liên minh anh hùng đi làm thôi.'"
Hạ Mộc sững sốt chốc lát, dần dần tâm tình bình phục, cúi đầu đi ra đường lớn: "Ta biết, chính là có chút không..."
"Thất vọng về ta rồi?" Giang Vũ đuổi theo bước chân của cô.
Hạ Mộc lập tức lắc đầu: "Mỗi công việc đều có quy tắc của bản thân, ta rất sùng bái luật sư, thực sự."
Giang Vũ theo cô đi trên đường: "Về nhà? Cùng ta đến bãi đỗ xe đi, ta tiện đường."
"Không cần, giao thông công cộng thuận tiện hơn rất nhiều, lập tức sẽ đến."
Hai người mới vừa đi đến ven đường, một chiếc xe màu lam vững vàng dừng trước mặt Hạ Mộc, cửa sổ xe mở một nửa, Trần Gia Thụ vươn đầu ra: "Ta chờ ngươi đã lâu rồi, lên xe đi."
Giang Vũ nhìn chiếc xe giá rẻ cũ kỹ lại sạch sẽ trước mắt, quay đầu nhìn về phía Hạ Mộc: "Đây là phương tiện giao thông công cộng của ngươi?"
Hạ Mộc lập tức xấu hổ phất tay với Trần Gia Thụ:" Không cần, đã nói với ngươi đừng chờ ta nữa, ta ngồi giao thông công cộng rất thuận tiện."
Trần Gia Thụ nhíu mày: "Lên xe đi, ngươi ngồi giao thông công cộng rất không an toàn?"
"Chiếc xe này của ngươi nhìn cũng không an toàn đi nơi nào." Giang Vũ quay đầu nhìn về phía Hạ Mộc, dùng ngữ khí chuyên nghiệp của luật sư nói: "Ngươi hiển nhiên có một sự lựa chọn tốt hơn, đến bãi đỗ xe cùng ta."
Trần Gia Thụ vừa rồi ở trên đường đã chú ý đến bên cạnh Hạ Mộc theo một alpha ân cần, lúc này càng thêm xác định mục đích bất lương của đối phương, lập tức mở cửa xe bước xuống, hùng hổ nhìn về phía Giang Vũ:" Ngươi là ai? Đừng tùy tiện tiếp cận con gái nhà người ta!"
Giang Vũ cao một mét bảy mươi bốn, mặc váy ngắn tây trang chức nghiệp, dưới chân còn mang một đôi giày cao gót, đứng trước mặt Trần Gia Thụ, quả thực là 'cao vút trên mây'.
Hơn nữa dáng người tỉ lệ vàng, chân dài bắp đùi cao đến eo Trần Gia Thụ, nàng buông ánh mắt nhìn hắn, mặt không biểu tình nhưng vẫn có vẻ miệt thị.
"Lời này nên là ta hỏi ngươi đi? Tiên sinh." Giang Vũ buông xuống ánh mắt quan sát Trần Gia Thụ, có lẽ là thoát khỏi ràng buộc của hình tượng nhân viên pháp vụ, hiện ra tư thái cao ngạo.
"Ta là bạn học của nàng!" Trần Gia Thụ thân là học phách, không am hiểu xung đột với người khác, vẫn chưa bắt đầu đấu võ mồm, khuôn mặt màu lúa mạch đã nghẹn đến tím đỏ.
"Đừng nói nữa!" Hạ Mộc chỉ về một phương hương cách đó không xa: "Xe bus đến rồi, ta đi trước, các ngươi cũng mau về nhà đi."
Nói xong Hạ Mộc bước nhanh, lách qua hai người, phóng đến trạm xe bus cách đó không xa.
Vụ án điều tra thuận lợi, thông qua vân tay lưu lại ở hiện trường, cảnh sát rất nhanh xác định được hai nghi phạm.
Nam thanh niên hơn hai mươi tuổi, đều là người giao dịch ở tầng dưới cùng trong đường dây buôn bán mau túy.
Những người này vốn là thường xuyên tiếp xúc cùng DEA, một khi phát sinh xung đột, cảnh sát đa phần là vì muốn tìm ra kẻ cầm đầu phía sau bọn họ.
Nhưng bọn hắn đa số chỉ mang theo dao trên người, mang súng là rất ít gặp.
Trong phòng thẩm vấn, Hạ Mộc làm người nghe, vẫn chăm chú ghi chép.
Một nghi phạm trong số đó chính miệng thừa nhận —
Một ngày trước khi xảy ra vụ án, hắn từng đến hiện trường vụ án, phát sinh xung đột với người khác, nhưng lại hoàn toàn phủ định việc nổ súng bắn chết cảnh sát.
"Ta căn bản chưa từng gặp cảnh sát kia." Nam thanh niên cao gầy ngồi trong phòng thẩm vấn, ánh mắt chăm chú nhìn cảnh sát đối diện: "Ta và anh em trong nhóm xảy ra tranh cãi, đánh nhanh một trận liền hòa nhau, sau đó trở về nhà."
"Có chứng nhân chứng thực ngươi đêm đó không ở hiện trường vụ án sao?"
Nam thanh niên không nói, sắc mặt trắng bệch nhìn chăm chú vào cảnh sát.
Trong một phòng thẩm vấn khác, thanh niên kinh nghiệm phong phú hơn, từ đầu đến cuối không chịu mở miệng, nhất định phải đợi luật sư đến.
Cảnh sát chỉ có thể ra sức đe dọa người còn lại: "Ngươi có tiền án ở DEA, hiện tại lại dính dáng đến án mạng của đồng sự bọn họ, nếu như không hợp tác, bọn ta cũng chỉ có thể chuyển giao vụ án này cho bộ phận phòng chống ma túy, đến lúc đó bọn họ xử trí theo cảm tính, sẽ đối với ngươi thế nào, bọn ta cũng không dám xác định."
Nam thanh niên thần sắc tuyệt vọng, nhưng vẫn ngữ khí đạm nhiên: "Ta không giết cảnh sát, ngay cả súng cũng không có, nửa năm trước ta bị đuổi học, cũng bị đuổi ra khỏi nhà hơn ba tháng rồi, nếu có bản lĩnh đó, tại sao phải đi làm nghề này?"
Hạ Mộc một bên làm ghi chép, một bên ngẩng đầu quan sát biểu tình của nam nhân kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT