Sau khi tắt màn hình chiếu, Đoạn Khuynh Trạch không nói lời nào mà nằm xuống.
Giang Ly nghiêng đầu nhìn chằm chằm chồng nàng, thấp giọng nói: "Anh chẳng lẽ không định làm chút gì, để nhà trường đâm lao phải theo lao như vậy sao?"
"Em nghĩ anh nên làm như thế nào?" Đoạn Khuynh Trạch nhìn về phía vợ mình: "Vai diễn đã xác định, chẳng lẽ để cho bọn họ thay đổi người? Tiểu cô nương Tần gia mới hơn mười tuổi, làm sao chịu được loại đả kích này?"
"Loại cạnh tranh không công bằng này, lẽ nào không phải đang đả kích Hạ Mộc? Nàng cũng mới hơn mười tuổi a!" Giang Ly vặn sáng đèn đầu giường, thề không bỏ qua tranh luận: "Tập luyện vừa mới bắt đầu, đổi vai là rất bình thường, thừa dịp tất cả mọi người còn không bỏ ra nhiều tâm huyết, đúng lúc sửa chữa sai lầm, mới đúng cách làm sáng suốt."
* * * * *
Hạ Mộc và em gái không ngừng lật xem bình luận của cư dân mạng dưới Weibo của vương hậu, mãi đến hơn nửa đêm, Hạ Đóa Đóa nằm ngủ trên giường nhưng cô vẫn không thể ngủ được.
Cư dân mạng dưới Weibo của vương hậu biểu hiện ôn hòa rất nhiều, nhưng vẫn có người uyển chuyển đặt nghi vấn, trong ngữ khí đều là công khai lên án miêu nữ.
Hồn hồn ngạc ngạc chờ đến trời sáng, cứ theo lẻ thường rời giường ăn điểm tâm.
"Hai người các con sắc mặt không tốt lắm."
Trên bàn cơm, hai chị em thất hồn lạc phách, nhất cử nhất động chạy không khỏi sự quan sát sắc bén của ba các nàng.
Hạ Đóa Đóa tối hôm qua chấn kinh không nhẹ, tất nhiên là ước gì đem sự tình nói ra, xin ba mẹ giúp đỡ.
Nàng không kịp chờ đợi nhìn về phía chị gái, lại bị Hạ Mộc mắt thâm quần dùng ánh mắt uy hiếp, ngăn chặn dục vọng muốn nói hết của nàng.
"Tối hôm qua chúng con trò chuyện đến khuya." Hạ Mộc hời hợt trả lời, trong lòng chỉ cầu khẩn mọi chuyện nhanh chóng kết thúc, không muốn để cho ba mẹ cảm thấy cô ở lại trường học này sẽ gây ra phiền phức.
Trên đường đến trạm xe bus của trường, luôn có loại ảo giác, cảm giác người xung quanh đều nhìn mình chằm chằm.
Mà trong lòng nàng cô lại hiểu rõ, ảnh chụp trên Weibo độ phân giải rất thấp, căn bản không phải lf người xa lạ có thể dựa vào tấm ảnh đó mà dễ dàng nhận ra cô.
Hơn nữa Weibo bịa đặt kia chỉ tồn tại hơn hai giờ, người nhìn thấy bất quá cũng hơn mấy vạn, phân tán ở các nơi trên toàn quốc, hơn nữa phần lớn cư dân mạng đã tin lời thanh minh của vương hậu.
Cho nên, Hạ Mộc bước vào trường học, cũng không gây nên sóng to gió lớn như trong tưởng tượng.
Tề Lỗi ngồi cùng bàn vẫn giống như thường ngày, sớm tự học mượn bài tập của cô để sao chép.
Sau khi tan lớp, đề tài các khuê mật nói chuyện phiếm vẫn giống như thường ngày.
Hạ Mộc rốt cuộc thở dài một hơi, thần kinh buộc chặt thư giản xuống.
Buổi chiều sau tết thứ hai, cô lập tức chạy đến hội trường luyện tập.
Vừa tiến vào hậu trường, Hạ Mộc rốt cuộc gặp được 'người biết chuyện' thứ nhất.
" Ngày hôm qua trong Weibo, người trong ảnh có phải là cô hay không!" Giang Mị vì hỏi ra những lời này, đã đợi một ngày một đêm, tâm tình có chút kích động.
"Xin lỗi, tôi không muốn thảo luận chuyện này." Hạ Mộc nặn ra một nụ cười gượng ép, thật sự không muốn công khai chi tết về chuyện này.
"Chột dạ?" Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của Tần Giai Tú: "Vương hậu tự mình đứng ra thanh minh thay cô, mặt mũi của cô thật là không nhỏ, đáng tiếc tất cả mọi người có sự phán đoán của mình, mắt thấy là thật, đừng hy vọng may mắn qua ải."
Hạ Mộc xoay người, nhíu mày nhìn về phía Tần Giai Tú — Weibo kia, tuyệt đối thoát không khỏi liên quan với người trước mắt.
"Chân tướng của sự việc, trong lòng mọi người đều rõ ràng." Hạ Mộc cố ý nói lời ngoan độc: "Người đăng bài viết kia, đang bị cảnh sát điều tra, bịa đặt là phạm pháp, vương hậu nhất định sẽ không dung túng kẻ đó."
"Phải không?" Tần Giai Tú tựa hồ định liệu trước: "Truy xét được rồi cũng đừng quên cho tôi biết một tiếng, tôi ngược lại muốn nhìn một chút vị anh hùng phía sau màn dám vạch trần hành vi phạm tội của ác nhân, xem đến tột cùng đó là ai."
Thái độ bình thản ung dung của nàng cũng không giống giả bộ, Tần Giai Tú tựa hồ tin chắc bản thân sẽ không bị liên lụy.
Hạ Mộc có chút thất vọng, người đăng bài viết kia, có thể chỉ là bị Tần Giai Tú sai khiến, mà không phải là bản thân nàng.
Chỉ có chiều thứ năm và thứ bảy, Trứng Cuốn điện hạ mới có thể tham gia tập luyện, hôm nay hội trường vắng lạnh không ít, hiệu suất diễn tập đã có phần tăng lên.
Chín giờ tối mới kết thúc buổi tập, sáu giờ phát cơm, Hạ Mộc và Giang Mị đứng xếp hàng, tất cả như bình thường.
Nhưng mà, ngay lúc Hạ Mộc tiếp nhận cơm hộp, một thân ảnh cấp tốc đi lướt qua cô.
Giọng nói lạnh như băng trầm thấp vang lên bên tai cô: "Sau khi kết thúc buổi tập, đến phòng hóa trang gian cuối cùng, bọn tôi có chuyện tìm cô, dám chạy nhất định phải chết."
Hạ Mộc cặp mắt trợn to, trong lòng chấn động.
Nên tới, quả nhiên vẫn phải tới.
Tâm tình vẫn không ức chế được sợ hãi, ngón tay cầm hộp cơm gần như muốn bấm thủng vỏ hộp, Hạ Mộc lấy dũng khí, giương mắt trừng người đến.
Là một nam nhân cao hơn cô một cái đầu, có râu quai nón, đôi mắt tam giác hẹp dài, cánh mũi lớn, ánh mắt nhìn người tương đối hung ác, nhìn dáng vẻ, không giống như diễn viên trong kịch tổ, hẳn là nhân viên làm việc vặt ở hội trường.
Hạ Mộc muốn mở miệng quát lớn, lại bị ánh mắt hung ác của nam nhân kia trừng đến đầu lưỡi thắt lại, chỉ có thể mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn hắn lướt qua cô.
"Chờ một chút."
Bỗng nhiên, một bàn tay thon dài trắng nõn từ phía sau Hạ Mộc vươn đến, bắt lấy cánh tay của nam nhân kia.
"Anh có chuyện tìm nàng, cứ nói ở chỗ này đi."
Đôi mắt màu hổ phách của Hạ Mộc bỗng nhiên thư giãn, là giọng nói của Giang Vũ!
Cô quay đầu.
Giang Vũ một đôi mắt phượng đang nhìn chằm chằm nam nhân kia, thái độ lịch sự, lại ngầm có ý khiêu khích.
Nam nhân hung hăng trừng Giang Vũ, bỗng nhiên hơi nghiêng người, muốn giãy khỏi tay Giang Vũ, lại không nghĩ rằng Giang Vũ bỗng nhiên gia tăng lực đạo, nam nhân bất ngờ không kịp đề phòng, đau đến hừ một tiếng.
"Muốn chết?!" Nam nhân nổi giận, giơ tay lên theo bản năng muốn hất tay Giang Vũ ra.
"Những lời này trả lại cho anh, tiên sinh." Giang Vũ xoay cổ tay, trong nháy mắt xoay người nam nhân lại, ấn ngã xuống đất: "Tôi bảo anh 'có việc thì nói rõ ở đây' nghe không hiểu sao?"
Nam nhân bị đau, giãy dụa không được, trán toát mồ hôi, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà cầu xin tha thứ: "Không chuyện có gì! Không có chuyện gì! Có người muốn mấy anh em bọn tôi hỏi thăm nàng một chút, tình huống cụ thể chuyện khi dễ thái tử!"
"Mấy anh em?" Giang Vũ ngẩng đầu nhìn quét xung quanh, bỗng nhiên tăng thêm sức, thấp giọng quát lớn: "Mấy người nào, chỉ ra cho tôi, muốn nói chuyện thì mọi người cùng nói, đến phòng hóa trang làm gì? Mấy anh em các người muốn tiểu cô nương trang điểm cho các người sao? Nếu như muốn trang điểm đậm, tôi có thể lập tức đánh cho anh một đôi mắt thâm."
Nam nhân đầy mặt đau đớn, hắn sớm biết rằng học sinh của học viện quân sự không đơn giản, nhưng không đơn giản đến đâu cũng chỉ là thiếu niên, hoàn toàn không ngờ tới sẽ có nhân vật hung ác như thế, hắn đành phải kêu thảm chỉ ra mấy đồng bọn.
Học sinh xung quanh đều tụ lại xem náo nhiệt.
Giang Vũ định tại chỗ hỏi ra kẻ sai khiến phía sau, nhưng thời gian tập luyện eo hẹp, chuyện xảy ra không lâu sau liền có mấy bảo vệ đến áp giải người giao cho nhà trường xử lý.
Chỉ như vậy, cũng đủ khiến Hạ Mộc kích động đến phát điên.
Giang Vũ ra mặt thay cô!
Hơn nữa, hơn nữa! Lúc tiếp tục luyện tập, Giang Vũ còn cúi đầu nghiêm túc hỏi cô: "Nhà cô ở đâu? Tôi nhờ bạn bè tiện đường đưa cô về."
"Số 213 đường Húc Đông..." Hạ Mộc cúi đầu nhỏ giọng trả lời, gương mặt nóng lên, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Giang Vũ.
Nghe Giang Vũ bỗng nhiên cười rộ lên, Hạ Mộc càng khẩn trương hơn, nhịn không được tò mò ngẩng đầu, nhìn lén biểu tình của Giang Vũ.
"Cô không định khách khí với tôi một chút sao, tiểu muội muội." Đôi mắt phượng của một đôi híp lại, nhưng nhưng không cách nào che lấp quang thải lấp lánh giữa đôi mắt trong suốt.
"Nga! Không không! Không cần, tôi có thể tự mình về nhà!" Hạ Mộc nhất thời mặt đỏ như phát sốt, vừa rồi quá khẩn trương nên ngay cả khách sáo từ chối cũng đã quên, cư nhiên vô liêm sỉ trực tiếp nhận 'nhân tình' của Giang Vũ!
"Không cần từ chối nữa." Giang Vũ nụ cười trong suốt, sảng khoái nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy ai dùng 'nghệ thuật nói ngược' để khách khí với tôi, nhà tôi thuận tiện đi ngang qua đường nhà cô, buổi tối về cùng nhau đi."
Hạ Mộc quả thực muốn đào một cái lỗ để chui xuống, toàn quốc đại khái tìm không ra đỉnh cấp Omega được mời về chung giống như cô đi!
Cho dù đối phương là Giang Vũ, cô cũng không thể nói báo địa chỉ liền báo địa chỉ! Cao ngạo và rụt rè của người mắc bệnh công chúa thời kỳ đi đi nơi nào rồi!
Nhưng vào lúc này, âm thanh từ loa hội trường phá vỡ sự xấu hổ của cô.
"Các vị đồng học xin chú ý, diễn luyện giai đoạn thứ nhất kéo dài ba ngày, ba ngày sau, kịch tổ sẽ căn cứ biểu hiện của mọi người để có sự điều chỉnh trong vai diễn, xin mọi người tận tâm tận lực biểu hiện."
Trong hội trường nhất thời ầm ĩ.
"Có ý gì?"
"Chẳng lẽ còn phải thay đổi người? Không phải đã quyết định xong rồi sao?"
"Ai biết được, có phải nhà tài trợ nhét diễn viên vào không, nên muốn mượn cớ đổi diễn viên?"
"Không phải đi, học viện quân đội chúng ta còn không nghèo đến mức này a! Làm như vậy khó mà giữ được danh tiếng a!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT