Thấy con mèo ngốc sững sốt tại chỗ, Trứng Cuốn điện hạ khép quyển sách lại, ý vị thâm trường khẽ nheo đôi mắt.

Hạ Mộc quyết định cứu giúp hình tượng của bản thân một chút, nhanh chân tiến lên, đưa tay đoạt sách: "Đây là sách Hạ Đóa Đóa mua lúc nhỏ, không có gì đáng xem..."

Đoạn Tử Đồng giơ tay lên, nâng cao quyển sách, tránh né móng vuốt của con mèo ngốc, cười xấu xa: "Nội dung cũng không tệ lắm."

Hạ Mộc một móng vuốt không chụp trúng, lại nhảy lên tung một móng vuốt, nhưng vẫn không lấy được: "Trả lại cho ta!"

"Không phải của Hạ Đóa Đóa sao?"

"Nàng cũng chưa nói cho ngươi mượn xem!"

"Cũng phải." Đoạn Tử Đồng nhu thuận gật đầu, đem sách đưa đến trước mặt con mèo ngốc.

Không nghĩ tới hùng ấu tể dễ nói chuyện như vậy.

Hạ Mộc hai tay cầm chặt chặt quyển sách, hùng ấu tể lại không buông tay, trái lại mạnh thu tay lại, kéo theo Hạ Mộc lảo đảo ngã về phía trước.

"Ngô..." Hạ Mộc từ trong lòng hùng ấu tể ngẩng đầu lên, bĩu môi: "Đừng nháo! Đem sách trả lại cho ta!"

Đoạn Tử Đồng rũ mi nhìn cô, ánh mắt mê ly, giơ quyển sách trên tay lên, linh hoạt xoay tròn trên đầu ngón tay, dường như làm nũng nhẹ giọng hỏi Hạ Mộc: "Trong sách này nhắc điểm một điểm nhô lên ở chóp đuôi, là vị trí gì? Ta không biết, học tỷ, ngươi chỉ giúp ta đi."

Hạ Mộc: "!!!"

Trong tiểu thuyết Địch Hách Lạp chính là gọi Giang Vũ là học tỷ!

Cô cảm thấy hùng ấu tể có mưu đồ gây rối...

Hạ Mộc giả vờ vô tri: "Ta chưa đọc qua, cái gì nhô lên?"

Đoạn Tử Đồng nói tường tận: "Chính là trang 136, đoạn thứ năm, trong phòng học không người ở tầng cao nhất, miêu nữ nắm chóp đuôi của Địch Hách Lạp."

Hạ Mộc lập tức đỏ mặt: "Làm sao có thể! Nắm đuôi là khổng tước!"

Đoạn Tử Đồng cong khóe môi, gần kề bên tai cô: "Vừa rồi không phải ngươi nói chưa đọc qua sao?"

Hạ Mộc: "..."

Làm sao để đào lỗ chui xuống một cách nhanh nhất?

"Vì sao tên nhân vật trong quyển sách này lại giống tên ta?"

Đối với tiểu thuyết trên mạng, Trứng Cuốn điện hạ không hiểu rõ, không rõ cái gì gọi là đồng nhân, thấy trong sách có tên của mình, trong lòng có chút đắc ý, ngồi cạnh bàn học, nghiêng đầu hỏi con mèo ngốc: "Đây có phải là sách chính ngươi viết không? Vì sao nhân vật còn lại là Giang Vũ? Ngươi viết nàng làm gì? Viết một mình ta còn chưa đủ sao?"

Hạ Mộc thề thốt phủ nhận: "Dĩ nhiên không phải ta viết! Đây là sách Hạ Đóa Đóa mua lúc nhỏ, ta chỉ tiện tay lật xem vài trang...."

"Úc, như vậy." Đoạn Tử Đồng dường như không có việc ấy mà gật đầu, sau đó lại nghiêng đầu dùng đầu ngón tay lật tới lật lui tiểu thuyết, nụ cười càn rỡ hỏi cô: "Vừa vặn xem qua mấy trang viết về phòng học tầng cao nhất? Còn nhớ rõ đi, ta cùng ngươi ôn lại tình tiết một lần."

"Ngươi đừng náo loạn!" Hạ Mộc lắc lắc thân thể muốn giãy dụa: "Hiện tại là cố ý mời đến làm chính sự, Ngao Cốc ngay dưới lầu, chúng ta lập tức xuống lầu đi."

Quyển Quyển thần sắc hờ hững mà xoay mặt đi, dáng vẻ cự tuyệt hợp tác.

Hạ Mộc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là kiễng chân, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má hùng ấu tể, sau đó lập tức xoay mặt đi, giả vờ như cái gì cũng không phát sinh.

Quyển Quyển cười rộ lên, giống như được nạp đầy pin, đứng dậy, đặt quyển sách trở lại trên giá, có đi có lại, cúi đầu hôn lên gương mặt Hạ Mộc một cái, nắm lấy tay trái của cô, nói: "Đi thôi."

Hạ Mộc thần sắc đỏ bừng, phụng phịu bị hùng ấu tể dẫn đi, trong lòng cảm giác ấm áp một đường lan tràn, cuối cùng không nhịn được, một giây trước khi ra cửa cô cọ đầu vào khuỷu tay Đoạn Tử Đồng, bĩu môi thì thầm: "Quyển Quyển, ngươi phải luôn ngoan như vậy, không thể học cái xấu."



Ngao Cốc lần thứ hai đối mặt Đoạn Tử Đồng.

Lần trước bởi vì ván trượt hình thành mâu thuẫn, hai người tan rã trong không vui, kỳ quái là đến lúc gặp lại cũng không có cảm giác xa lạ.

Đoạn Tử Đồng thuận miệng hỏi nàng: "Ngươi đi học thủ đô Mã Khắc Ô Tan?"

Ngao Cốc gật đầu: "Đại học Tác Mã, chuyên ngành cơ giới công nghiệp."

"Ở trọ bên ngoài?"

"Phải."

"Khu vực mức sống cao, rất mệt mỏi đi?"

"Tạm được."

"Đi làm thêm?"

"Không."

Đoạn Tử Đồng mười ngón giao nhau đặt trên đầu gối, không hề chớp mắt nhìn Ngao Cốc: "Căn cứ những lời mẹ ngươi kể lại mấy ngày hôm trước, ta đoán, thu nhập cố định của các ngươi, trù học phí và phí dụng làm nghiên cứu thực tập, sống ở đoạn đường trung tâm thủ đô, duy trì cuộc sống bình thường, hẳn là tương đối trắc trở."

Ngao Cốc nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía Đoạn Tử Đồng.

Đoạn Tử Đồng tiếp tục đặt câu hỏi: "Nhưng thực tế các ngươi sống không hề túng quẫn, đúng không?"

"Ngươi muốn nói cái gì?"

"Ngươi hỏi qua mẹ ngươi về nguồn thu nhập của gia đình sao?"

"Ta không quan tâm những việc này." Ngao Cốc tỏ vẻ khó chịu: "Ngươi không hỏi vụ án, hỏi chuyện gia đình ta làm gì?"

Trầm a di sắc mặt có chút trắng bệch, nàng vốn tưởng rằng Quyển Quyển chỉ là đồng sự thực tập của Hạ Mộc, hôm nay biết được thân phận của đối phương, mới phát hiện những vấn đề Đoạn Tử Đồng hỏi, khắp nơi đều là cạm bẫy!

Cuộc trao đổi ngắn ngủi hơn mười phút lần trước, sợ rằng nàng đã bại lộ không ít vấn đề.

Nàng ổn định tâm thần, nỗ lực sửa chữa, chen vào nói: "A Cốc nhà ta không quan tâm việc này, ta ngoại trừ chút thu nhập ít ỏi từ công việc, cũng không phải không có nguồn thu nhập khác, thân thích ở trong nước bình thường cũng giúp đỡ mẹ con ta."

"Úc?" Đoạn Tử Đồng cúi người cầm tách trà lên, bình tĩnh hỏi nàng: "Giúp đỡ mười năm?"

Trầm a di thần sắc trầm xuống, bổ sung: "Cũng không chỉ là thân thích, còn có..."

"Ai?" Tiết tấu câu hỏi dường như trong nháy mắt tăng nhanh, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Trầm a di run giọng trả lời: "Còn có đồng sự của chồng ta! Bọn họ nhìn thấy mẹ con ta không dễ dàng, chồng ta trước đây bình thường cũng giúp đỡ bọn họ..."

"Thân thích và người của sở đặc công?"

"Đúng vậy..."

"Đồng sự kia còn đang làm việc sao?"

"Không biết..."

"Không biết?"

"Hẳn là còn...còn đi."

"Đồng sự trước đây của chồng ngươi, hiện nay còn đang làm việc, dùng điều kiện này thu hẹp phạm vi, chỉ còn lại hơn ba mươi người, thông tin về việc gửi tiền theo như ngươi nói, có thể điều tra bất cứ lúc nào."

Trầm a di nhất thời như bị sét đánh, khiếp sợ đến nói không nên lời.

Đoạn Tử Đồng buông chén trà, nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói: "Ta hỏi lại một lần, nguồn thu nhập thật sự của ngươi là từ đâu."

Trầm a di mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Tô Ngữ Mạt, run giọng lên tiếng: "Việc này ta không thể nói ra, ngươi biết, chính là thủ hạ của A Hằng, sau khi hắn xuất ngoại cho ta tiền mặt, không có ghi nhận giao dịch!"

Tô Ngữ Mạt nhíu mày gật đầu, biết Trầm Tiểu Ngọc nói chính là đặc công đưa mật thư kia.

Tô Ngữ Mạt quay đầu lại nhìn về phía Đoạn Tử Đồng: "Chuyện này chúng ta không tiện tiết lộ ra ngoài, hay là nói chuyện vụ án của chồng ta đi."

"A di." Đoạn Tử Đồng bất đắc dĩ hít sâu một hơi, nhìn về phía Tô Ngữ Mạt: "Ta chính là đang nói về vụ án của thúc thúc. Phát sinh chuyện lớn như vậy, không có vấn đề gì là không thể tiết lộ ra ngoài, mấy vấn đề này làm sao có thể không hỏi? Vì sao ngươi lại dung túng người bối cảnh không rõ ràng vào ở nhà mình?"

"Ngươi có ý gì?" Ngao Cốc lập tức phát hỏa, mắt thấy muốn xắn tay áo.

Hạ Mộc run rẩy, vươn chân dưới bàn trà đá chân Quyển Quyển, ý bảo nàng chú ý ngôn từ.

Quyển Quyển thu đôi chân dài, né tránh phạm vi công kích của con mèo ngốc chân ngắn, không ôn không hỏa nói: "Ta chỉ là đang tra án, đây cũng là mục đích các ngươi tìm ta đến đây."

Tô Ngữ Mạt không thể nhịn được nữa, nàng đã nhìn chằm chằm quyển mao ấu tể nửa tiếng đồng hồ, vẫn tìm không được thời cơ nói ra thỉnh cầu của bản thân, lúc này cũng sẽ không che lấp nữa, nàng gọn gàng dứt khoát nói: "Ta mời đến, là muốn xin người cầu xin bệ hạ, để hắn thả chồng ta."

Hạ Mộc: "..."

Trước đó cô luôn mãi căn dặn mẹ không được nói ra những lời này, không nghĩ tới nàng vẫn không để tâm mà nói ra!

Bầu không khí trong phòng khách thoáng chốc đọng lại, Đoạn Tử Đồng ngồi sô pha đối diện thần sắc trong nháy mắt mây đen che phủ.

Ánh mắt khiêu khích của Tô Ngữ Mạt giống như một viên cự thạch, ném thẳng vào đống lửa, trong phòng mất đi ánh sáng, tia lửa phiêu tán trong bóng tối.

Người trong phòng nhất thời yên tĩnh, dường như thời khắc này mới ý thức được, ngồi đối diện chính là một con Địch Hách Lạp.

Hắc ám là tín hiệu của nguy hiểm.

Đoạn Tử Đồng híp mắt, nhìn chằm chằm Tô Ngữ Mạt, từng chữ xác nhận: "Để bệ hạ, thả chồng ngươi?"

Tô Ngữ Mạt ý thức được lời nói của bản thân mạo phạm vương trữ, nhưng vì chồng, nàng không dự định lùi bước, kiên định gật đầu.

Hạ Mộc lập tức đứng dậy hoà giải: "Quyển Quyển, mẹ ta... mẹ ta gần đây quá nóng lòng, vẫn luôn thích miên man suy nghĩ."

"Không nên vòng vo nữa." Tô Ngữ Mạt cắt đứt lời cô: "Chúng ta cứ nói thẳng đi."

Đoạn Tử Đồng giương cằm, ánh mắt buông xuống, gật đầu: "Cho nên, Hạ thúc thúc là quốc vương phái người bắt đi? Trước không nói chuyện chứng cứ, ngài có thể nói rõ quá trình suy lý để dẫn đến kết luận này sao?"

Tô Ngữ Mạt có chút do dự: "Ngươi còn nhỏ, nói với ngươi ngươi cũng không rõ, chứng cứ nhất định là có."

Vẫn là bắt đầu khinh thường người ta...

Hạ Mộc biết, mẹ cô một khi nóng lòng thì dễ đắc tội với người khác, hiện tại chỉ có thể cầu khẩn sách sinh học nói ' Địch Hách Lạp là chủng tộc tính tình điềm đạm' là thật.

Nếu đổi thành Ngao Cốc, người trong nhà này có lẽ đã chết ba lần rồi...

Thì ra sách sinh học không nói dối, Quyển Quyển không phát hỏa, trái lại cười rộ lên.

Đoạn Tử Đồng lộ ra hai chiếc răng nanh, nhìn chằm chằm Tô Ngữ Mạt: "Vậy ngươi muốn ta cầu xin phụ vương như thế nào, nói 'ta còn nhỏ, cái gì cũng không biết, nhưng chính là biết ngươi bắt Hạ thúc thúc?' Phụ vương ta lúc đánh hài tử, ngài đại khái là chưa thấy qua, nếu không ngài nhất định không đành lòng bảo ta đi chịu chết như thế."

"Phốc..."

Mọi người bỗng nhiên cười rộ lên, ngay cả Tô Ngữ Mạt cũng dở khóc dở cười, quyển mao ấu tể này, thoạt nhìn thuận mắt hơn một ít.

Nàng vẫn chán ghét hài tử này đường nét mang dáng dấp của Đoạn Khuynh Trạch, nhưng lúc này trong đôi mắt hoa đào kia chưa đầy tiếu ý rất giống Giang Ly, khiến nàng cảm thấy thân cận lại an tâm.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi tiêu tán, Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm.

Khẩu khí của Tô Ngữ Mạt cũng dịu lại, do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn nói thật.

"Vụ án năm đó, giá họa lên người vợ chồng ta, có thể là hữu tâm nhân muốn phá hoại mối quan hệ giữ hai quốc gia, phát động chiến tranh."

Đoạn Tử Đồng hiểu rõ những lời này, dính dáng đến quốc bảo, tổng cộng chỉ có một quốc gia Trung Đông, liền hỏi nàng: "Khai chiến cùng A Khắc Bác?"

Tô Ngữ Mạt gật đầu.

Đoạn Tử Đồng thần sắc mờ mịt: "Mục đích của chiến tranh là gì? Mở rộng lãnh thổ? Nơi đó không kim cương không vàng bạc không...a... Dầu mỏ?"

Tô Ngữ Mạt không nghĩ con nhóc này đầu óc nhanh nhạy như thế, trở tay không kịp mà gật đầu.

"Lời này là ai nói với ngươi?" Đoạn Tử Đồng thần sắc lạnh nhạt mà nhìn nàng.

Tô Ngữ Mạt sững sốt, vô thức liếc mắt nhìn Trầm Tiểu Ngọc.

Đoạn Tử Đồng bắt lấy ánh mắt của nàng, rất nhanh cúi đầu dường như không có việc ấy, nhẹ giọng nói: "A Khắc Bắc hơn một triệu bảy trăm nghìn người, phụ vương ta cho dù nghèo đến điên rồi, cũng không thể làm bậy với bọn họ đi? Nếu thật sự nhìn đến dầu mỏ của bọn họ, cũng phải nghĩ cách khơi dậy mâu thuẫn nội bộ quốc gia bọn họ, chờ người dân phủ định chính phủ, chúng ta có thể hiên ngang lẫm liệt mà chen chân vào, nhân lúc hỗn loạn nắm giữ chính quyền tranh thủ chiết khấu mậu dịch, nếu không các tổ chức phản động có thể lan rộng khắp thế giới, mỗi ngày luân phiên cho chúng ta một quả bom, chút tài nguyên dầu mỏ này, cũng không đủ chúng ta xây dưng lại những nơi bị hư hại."

Tô Ngữ Mạt thần sắc kinh ngạc lắng nghe, dĩ nhiên cảm thấy có đạo lý.

Trầm a di thần sắc càng thêm xấu xí, bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, che ngực thở dốc.

"Ngươi làm sao vậy?!" Ngao Cốc vội vàng đỡ lấy nàng.

Việc xảy ra đột ngột, mọi người hoảng loạn vây quanh, thấy Trầm a di hô hấp khó khăn.

Tô Ngữ Mạt kinh ngạc đứng dậy: "Xảy ra chuyện gì? Mau, đưa nàng đến bệnh viện trước!"

Trứng Cuốn điện hạ thấy thế cũng không tiện đứng nhìn, đứng dậy biểu thị xe của nàng đậu ngay trước cửa.

Mọi người lập tức ba chân bốn cẳng đỡ Trầm a di ra ngoài.

Ngao Cốc ở ghế sau đỡ lấy mẹ mình, Tô Ngữ Mạt căn dặn nữ nhi ở nhà khóa kỹ cửa sổ.

Hạ Mộc dẫn theo Hạ Đóa Đóa trở vào nhà, ngồi trong phòng khách chờ tin tức.

Sắp đến hai giờ sáng người vẫn chưa trở về, Hạ Đóa Đóa lên lầu ngủ trước.

Điện thoại của Hạ Mộc bỗng nhiên rung lên, là cuộc gọi từ một dãy số xa lạ.

Trễ như vậy? Sẽ là ai?

Hạ Mộc nghi hoặc nghe máy: "Alo?"

Đối diện truyền đến một trận tạp âm sàn sạt, sau đó, là tiếng kêu rên của một nam nhân, tựa như sét đánh giữa trời quang, quấy nhiễu tất cả tâm tư của cô.

"Ba? Ba!" Hạ Mộc kinh hô một tiếng!

Đó rõ ràng chính là giọng nói của ba cô!

Tạp âm biến mất, tiếng kêu rên cũng theo đó biến mất, như là một đoạn ghi âm, ngay sau đó, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp đã trải qua quá trình biến âm.

"Rời xa Đoạn Tử Đồng, ta đã sớm cảnh cáo ngươi, đừng chấp mê bất ngộ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play