Một đôi bàn tay vừa giáng xuống gò má ửng hồng của Tống Y Du. Tròng mắt cô ta rung rung, hai chân lảo đảo ngã khuỵu xuống đất.
“Mẹ?” Tống Y Du đưa tay lên sờ má, ánh mắt như không thể tin được nhìn người đàn bà đang đứng lạnh lùng trước mặt.
Người đàn bà toát lên mình từng dáng vẻ cao quý, thanh nhã. Người mặc sườn xám, chân mang giày guốc thấp, tay trái cầm quạt đen. Chính là một hình mẫu lý tưởng cho câu thiên kim tiểu thư quyền quý hay phu nhân nho nhã, quyền lực.
Bà nhìn Tống Y Du với đôi mắt sắc lạnh, ánh mắt không có một tia tình cảm nào vụt qua, chỉ tràn ngập sự chán ghét. Bà nhếch môi: “Loại người như cô còn dám mở miệng gọi tôi một tiếng mẹ?”
Tống Y Du ngồi chểnh mảng dưới đất, tỏ vẻ run sợ trước khí thế cao như núi như trời kia. Cô ta ra sức lắc đầu sợ hãi, còn không biết làm sao ở mi mắt đã xuất hiện những vệt nước trong suốt.
“Khóc lóc cái gì? Dựa vào đâu mà cô có thể bước chân vào ngồi nhà này, rồi lấy cái danh của con tôi để đi hại người khác chứ?!” Người đàn bà kia rất tức giận, bà liên tục trừng mắt, quát tháo Tống Y Du.
Vừa hay lúc ấy, từ ngoài vườn Nặc Vân Quang đùng đùng bước vào lại nhìn thấy con gái ngồi la liệt trên mặt đất khóc lóc ông ta tức khắc đau lòng. Chạy ngay đến chỗ Tống Y Du, đỡ cô ta dậy, ông Nặc nhìn người đàn bà kia:
“Phu nhân! Ngày xưa bà thương Nặc Tiểu Ưu biết bao nhiêu, bây giờ tại sao lại suốt ngày đánh rồi lại mắng con bé? Người ta nói bà điên rồi, thật sự là điên rồi à?”
Người đàn bà cao cao tại thượng vừa được Nặc Vân Quang gọi hai tiếng phu nhân kia không ai khác chính là Nặc lão phu nhân trong truyền thuyết, Dư Miên. Mẹ ruột của Nặc Tiểu Ưu.
Mười lăm năm trước mất con, Dư Miên điên loạn tìm kiếm khắp nơi, tất cả những lệnh tìm tùng đều là bà ra lệnh. Mặc cho Nặc Vân Quang mở miệng là bảo: “Con gái thật sự đã mất rồi, em đừng luyến thương nữa”. Nhưng Dư Miên luôn cự tuyệt câu nói đó. Bà nhất quyết phải tìm cho ra Nặc Tiểu Ưu, chết cũng phải tìm thấy xác, sống phải tìm cho ra người.
Tuy nhiên dưới hai hình thức đó đều không được cái nào. Thi thể của cô bé Nặc Tiểu Ưu năm đó không ai tìm ra, người bằng xương bằng thịt trở về cũng lắc đầu nói không. Dư Miên tuyệt vọng ngày đêm khóc than. Cả đời này bà chỉ có một đứa con gái, con gái bà lại là đứa ngoan hiền như vậy tại sao cứ phải cướp nó khỏi tay bà? Từ đó trở đi Dư Miên không còn xuất hiện trong những buổi gặp mặt của giới thượng lưu. Không còn ra mắt dưới công chúng. Chỉ ra sức âm thầm tìm kiếm dấu tích con gái một cách mù quáng.
Người người vẫn hay truyền tai nhau rằng, Nặc lão phu nhân tâm tình không tốt, gặp ai cũng mắng nhiếc không tiếc lời. Còn có người nói Dư Miên vì nhớ con gái mà đêm đêm tự kỷ trong phòng. Từ đó trở đi người ta gọi bà là phu nhân điên của Nặc gia.
“Được! Tôi điên cũng được! Nhưng ông còn không nhận ra mình bị người đàn bà này dắt mũi tới bao giờ?” Dư Miên tối sầm mặt, bà quát lên ngàn tia lửa giận.
Nặc Vân Quang trước đây từng ngoại tình nhưng cuối cùng vẫn trở về với vợ. Thực tế là ông ta vẫn thương bà nhưng ông biết từ khi mất con tình cảm đó của bà dành cho ông đã phai nhạt đi vạn lần.
Ông Nặc nút nước bọt nặng nề ở cổ họng: “Dư Miên, tôi xin bà! Rất khó khăn để chúng ta tìm được con bé, đến lúc tìm ra bà lại nhất quyết không nhận. Bà rốt cuộc muốn gì?”
Dư Miên bật cười chua chát, “Tôi thà thừa nhận với bản thân rằng Nặc Tiểu Ưu con bé đã chết mười lăm năm trước, còn hơn nhận ả đàn bà kia là con! Mở miệng ra là ông bảo ông thương con. Nhưng ông còn không nhận ra ông đã đi quá xa rồi ư? Năm đó Nặc Tiểu Ưu hận ông cũng đáng!”
Nặc Vân Quang nghe xong câu nói này của Dư Miên liền trợn mắt nhìn bà, “Bà nói cái gì?! Bà nói lại thử xem?”
Dư Miên cười khanh khách, bà mở quạt đen che miệng khúc khích, “Tôi nói Nặc Tiểu Ưu hận ông cũng đúng thôi! Ngay cả con ông ông cũng không phân biệt được.” Dứt câu bà đưa mắt liếc nhìn người đang ngồi thê lương dưới đất.
“Tôi không bắt cô phải đứng lên đâu, nên nếu cô thích thì cứ ngồi luôn dưới đó đi.” Giọng nói lạnh lùng và vô tâm của Dư Miên như lấy dao cứa vào tim Tống Y Du, khiến cô ta run rẩy. Bà nói tiếp: “Phải rồi. Dựa vào nhân cách sống của cô mà muốn Hạc Cảnh Thần nhận làm vợ? Thà để thằng bé kết hôn với người phụ nữ khác còn hơn.”
Song, Dư Miên liếc mắt vào vệ sĩ thân cận của bà, sải bước đi ra phía cổng.
Nặc Vân Quang liền hét lên: “Bà muốn đi đâu?”
Dư Miên không quay đầu nhưng vẫn tiện miệng nói lớn: “Đến thăm vợ của Hạc Cảnh Thần.”
Tống Y Du như bị sét đánh ngang tai. Đến thăm Nguyệt Độc Thất? Lương tâm bà ta không xem cô là con gái rồi.
Tống Y Du thốt lên: “Mẹ! Dựa vào đâu mà mẹ lại đi thăm hỏi, quan tâm người khác thay vì con gái của mẹ đang bụng mang dạ chửa chứ?!”
Câu nói của Tống Y Du như đổ thêm dầu vào nồi lửa Dư Miên. Bà đằng đằng sát khí quay đầu trợn mắt với ả: “Từ nay tôi cấm cô, đừng có mở miệng gọi tôi là mẹ!” Rồi bà cũng ngồi lên xe đi khuất mất.
Tống Y Du cắn răng ghen tị. Ả thầm mắng nhiếc trong tâm: “Bà già đáng chết! Cứ chờ đó, đợi tôi có quyền lực trong tay, tôi có xử đẹp bà luôn không?”
...
Dư Miên không quen, cũng chẳng thân chẳng thích gì với Nguyệt Độc Thất. Nhưng tai mắt của bà quanh nơi đây đều có cả. Bà còn không biết được Nặc Vân Quang và Tống Y Du vừa bứt chết Nguyệt Độc Thất ư? Bà không phải người phụ nữ vô tâm, thấy người vô tội bị hại mà không thương cảm, huống hồ bà cũng biết cô con dâu này của Hạc lão phu nhân, Tư Đồ Chư Nhị đang mang thai.
Lương tâm của một người mẹ hoàn toàn đồng cảm với Nguyệt Độc Thất. Nếu con cô ấy cũng ra đi giống như con của bà, thì còn đau lòng làm sao nữa?
Bà cho xe chạy thẳng tới bệnh viện, còn mang theo chút tâm tình mua cho Nguyệt Độc Thất rất nhiều quà cáp, xem như thay Nặc Vân Quang tạ lỗi với cô.
Dư Miên đến không báo cho ai trước là vì sợ sẽ không được cho phép thân mật với Nguyệt Độc Thất. Dựa vào những gì Nặc Vân Quang đã làm với Nguyệt Độc Thất, Hạc Cảnh Thần trước đây có kính trọng bà đi chăng nữa ắt cũng có phần kiêng dè.
Nặc lão phu nhân này đến bệnh viện nhưng phong thái vẫn ngời ngời tỏa sáng, không hề tránh được những ánh mắt tròn xoe của bác sĩ, nhân viên bệnh viện hay những bệnh nhân đi ngang qua.
Mấy cô y tá lắc lắc đầu, run lẩy bẩy bàn tán: “Dạo này mấy người giàu hay thích ghé qua đây quá nhỉ?”
Dư Miên được báo số phòng mà Nguyệt Độc Thất đang ở, nhưng lúc lên tới nơi lại thấy trong phòng trống không. Tách trà nguội vẫn nằm trên bàn nhưng giường bệnh không có người. Dư Miên cẩn thận đặt giỏ đồ lên bàn rồi mới ân cần hỏi y tá bên cạnh: “Bệnh nhân ở phòng này đi đâu rồi.”
Cô y tá đang dọn dẹp đồ dùng trong phòng thì nhìn Dư Miên tự khắc kính nể, thận trọng nói: “Cô ấy vừa mới ra ngoài vườn bệnh viện thư giãn rồi ạ.”
Dư Miên gật đầu rồi dặn vệ sĩ của bà ra ngoài đi để bà tự mình đi tìm Nguyệt Độc Thất.
Bà ung dung ra ngoài vườn sau của bệnh viện, nơi mà rất nhiều bệnh nhân thích lui tới vì nó yên tĩnh.
Đảo mắt tìm kiếm hình bóng của cô gái đó. Chợt Dư Miên dừng lại trước khoảnh khắc như tranh vẽ. Một bóng hình mặc trang phục bệnh nhân ngồi bên bồn hoa ngắm cảnh. Gương mặt và thần thái tựa hồ mỹ nữ dịu dàng, đoan trang.
Đôi mắt to tròn long lanh như hạt nước, sóng mũi cao thẳng tự nhiên vạn người mê và đôi môi mỏng hồng đào căng mọng.
Dư Miên đứng sững nhìn cô gái đó vừa lúc ánh mắt cô ấy cũng nhìn lên, chạm đáy mắt bà.
Nguyệt Độc Thất cũng phải sửng sốt trước người mặc sườn xám với khí thế cao nhã kia. Bà ấy trạc chừng năm mươi nhưng trên khuôn mặt không thấy rõ nếp nhăn năm tháng nào cả. Bà ung dung, thanh lịch giống như những cô con gái quyền quý của các gia đình giàu có thời xưa.
Điều đặc biệt khiến Nguyệt Độc Thất chú ý chính là cô giống với người phụ nữ này như tạc tượng! Nguyệt Độc Thất như nhìn thấy bản thân của mình mấy chục năm sau.
Dư Miên suýt xoa trước người đằng trước. Bà nhẹ nhàng tiến tới, không khỏi cảm thán: “Giống quá.”
Cuối cùng bà nói lớn với cô: “Cháu là.. Nguyệt Độc Thất?”
Nguyệt Độc Thất giật mình, cô khẽ gật đầu: “Vâng.”
Dư Miên chợt mỉm cười đôn hậu, “Ta là Nặc lão phu nhân, tên ta là Dư Miên. Ta đến đây thăm cháu.”
Nguyệt Độc Thất bất ngờ trước màn giới thiệu, “Nặc lão phu nhân? Vậy người chính là mẹ của Nặc Tiểu Ưu?”
Dư Miên cũng hơi khó hiểu trước câu hỏi ngược của cô. Tại sao lại gọi bà chính là mẹ của Nặc Tiểu Ưu, thay vì nói bà lẽ nào chính là vợ của Nặc Vân Quang?
“Nhạy bén lắm!” Dư Miên gật gù. Rồi bà nhìn xuống chiếc ghế dài mà cô đang ngồi.
Nguyệt Độc Thất liền lanh lợi ngồi dịch sang một chút, “Người ngồi đi ạ!”
Dư Miên mỉm cười nhẹ ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Độc Thất. Nhìn gần như thế này càng khiến Dư Miên thêm luyến lưu.
“Liệu rằng.. bố mẹ cháu đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT