Tối hôm đó vì mệt lử, về đến nhà là Nguyệt Độc Thất lăn quay ra ngủ không để cho hắn có cơ hội nói năn gì.

Đến sáng thì cô lại thức dậy vì âm thanh ồn ào xuất phát từ dưới lầu. Mở mắt trong mệt mỏi, Nguyệt Độc Thất cảm thấy rất không chịu được cảm giác ồn ào khi chỉ vừa mới sớm mai này.

Cô từ từ bước xuống lầu xem rốt cuộc có chuyện gì. Đi được nửa cầu thang thì cô chợt nhận ra một hình bóng quen thuộc.

Tống Y Du đang đứng trước mặt hắn, hai hàng mi của cô ta dàn dụa không thôi. Ánh mắt còn đăm chiêu vào hắn như giận hờn, nhìn sơ qua có khi người ta còn tưởng ả là người bị hại mất.

Nguyệt Độc Thất khẽ nhíu mày, cô nhẹ nhàng đi xuống cố gắng để không ai trong hai người họ phát hiện ra mình. Đứng núp khép nép một bên, cuối cùng cũng nghe ra họ đang nói chuyện gì.

“Đứa con này thật sự là con anh! Hạc Cảnh Thần lẽ nào anh độc ác đến mức chính con mình cũng muốn bỏ?” Nói rồi cô ta còn dùng tay đập đập vào ngực hắn kiểu hờn dỗi.

Nguyệt Độc Thất nghe lén mà quên cả thở. Cô đưa tay lên miệng che lại để tránh phát ra âm thanh ngoài ý muốn. Cô còn muốn biết xem Tống Y Du sẽ làm gì tiếp theo.

“Anh khốn nạn lắm! Anh làm em ra thế này mà bây giờ lại cự tuyệt! Anh có nghĩ đến cảm giác của một đứa trẻ không có cha không vậy?!” Tống Y Du liên tục vùng vẫy nhìn thật sự rất chướng mắt.

Hạc Cảnh Thần xem vậy mà vẫn không nói gì. Hắn dường như vẫn đang nhìn từng hành động của Tống Y Du. Điều này làm cô chẳng mấy thích. Rốt cuộc hắn còn không đuổi cô ta đi? Thật sự mềm lòng với ả rồi?

Vì hắn đứng đối lưng vào cô nên cô không thể nào biết được vẻ mặt của hắn bây giờ trông thế nào. Đang trong cơn suy nghĩ miên man thì đột nhiên Tống Y Du lại nhắc đến cô khiến cô giật mình mém tí thì động đậy.

“Em biết anh không thích ả Nguyệt Độc Thất đó. Hai năm rồi hai người vẫn chưa có con, anh còn không nhận ra bản thân không dám đụng vào cô ta ư? Cũng có khi cô ta bị vô sinh đấy! Anh ghét cô ta như vậy, người đàn bà độc miệng, ương bướng đó. Hà cớ phải giữ cô ta lâu như vậy?” Song, Tống Y Du nắm lấy vạt áo hắn, mếu máo: “Anh ly hôn với cô ta đi, rồi chúng ta sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc. Cả ba người chúng ta.”

Nguyệt Độc Thất tự nhận bản thân là người phụ nữ có thói quen đả kích những kẻ không ra gì bằng lời nói có thiên hướng châm biếm. Nhưng ghét cô đến mức cho rằng cô vô sinh là thế nào? Cô ta sướng quá hoá điên rồi chắc?!

Nguyệt Độc Thất mặt mũi tối sầm, định đứng lên bước tới tự thân tự xử ả thì đột nhiên lại nghe hắn lên tiếng.

“Tống Y Du, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần là tôi không thích đánh phụ nữ rồi!?” Lúc này cô không thấy nhưng thật sự gương mặt hắn đang đỏ tấy vì tức giận. “Cô lấy một đoạn phim do mình tự dàn dựng rồi bảo đứa con hoang trong bụng cô là con tôi. Cô phải vô liêm sĩ đến mức nào?!”

Tống Y Du rất e sợ vẻ mặt hắn hiện tại. Ả tự động co rúm người lại, vừa lắc đầu vừa khóc lóc: “Không có, em thật sự không lừa anh, Cảnh Thần! Em chỉ là.. chỉ là hy vọng con em có một người cha thôi.”

“Nếu con cô cần một người cha vậy còn con tôi thì sao? Nếu tôi thương hại và lo cho con cô thì ai lo cho con tôi?” Nguyệt Độc Thất đường đường chính chính bước từ cầu thang xuống, khuôn mặt nghiêm nghị, cô nói.

Sự xuất hiện cùng mấy lời đó của Nguyệt Độc Thất khiến hai người ai cũng đứng hình. Ắt trong đầu ai cũng đang nghĩ đi nghĩ lại lời vừa rồi từ cô, đặc biệt là hắn.

Còn tâm cô thì thật sự biết bản thân chỉ đang nói vậy để đãi ngộ Tống Y Du thôi.

“Con cô.. con cô..” Bỗng dưng giọng ả lại run run.

“Con tôi thì sao? Nếu Hạc Cảnh Thần yêu thương đứa con từ trên trời rơi xuống của cô vậy đứa con của anh ấy trong bụng tôi đem cho ai?” Vẫn phải nhắc lại rằng cô chỉ đang đả kích Tống Y Du mà thôi nhưng có vẻ đã có hai con người tin đến sái cả cổ.

“Cái gì..? Cô.. cô.. có..?” Tống Y Du trợn ngược hai mắt lên, dường như không tin vào tai của mình.

Nguyệt Độc Thất nhếch mép, mới dọa một tí đã sợ như vậy. Cô hé môi định nói gì đó thì đột nhiên bị hắn chặn họng.

“Con anh không đem cho ai hết!” Cô giật mình ngưỡng cổ nhìn hắn. Đôi mắt như thể đang giật giật long lanh, rất kì lạ.

“Anh..” Cô chần chừ.

“Đừng nói nữa, ăn sáng đi, ăn xong thay đồ.” Hắn hất cằm về phía phòng ăn.

Cô chau mày, “Thay đồ? Để làm gì?”

Hắn đang định xoay bước đến phòng ăn thì khựng chân lại, “Đi bệnh viện.”

“H.. Hả?!” Nguyệt Độc Thất trợn mắt. Bệnh viện? Bệnh viện làm gì chứ? Cô cũng đâu phải là có bệnh? Lẽ nào hắn tin đến mù loà luôn rồi sao?

Đi được vài bước thì đột nhiên Tống Y Du xông lên ôm lấy hắn khiến cả cô và hắn đều bất ngờ. Hắn tức giận đẩy ả ta ra, “Bẩn thỉu!”

Cô che môi lại, vẻ không tin nổi. Cô biết Hạc Cảnh Thần là người ưa sạch sẽ và rất kĩ tính nhưng phải mắng thẳng mặt như vậy thì thật sự đau lòng đó.

“Đụng vào em anh cũng làm rồi. Bây giờ lại mắng em bẩn, anh không có tính người sao?!” Tống Y Du lại chiêu “nước mắt cá sấu” mà tung hoành.

“Ha! Đụng vào cô? Cô cũng phải xem lại bản thân mình xứng ở mức nào mà có tư cách cho rằng tôi sẽ đụng vào cô! Cô đi mà tìm người đàn ông kia, đừng nhàn rỗi làm ảnh hưởng đến tâm trạng vợ tôi!” Hai chữ “vợ tôi” xuất phát từ miệng hắn bao nhiêu lần là bấy nhiêu lần khiến cô tủm tỉm cười.

Cô nói: “Em thay đồ một chút.” Rồi chạy vội lên trên. Cô biết kiểu gì Tống Y Du cũng phải rời đi nên tốt nhất cứ mặc kệ vậy.

Cô thay một bộ đồ đơn giản rồi xuống lầu. Đi xuống thì trong nhà cũng không còn bóng dáng cô ta nữa. Cảm thấy ít nhất ả còn có chút tự trọng!

Cô với hắn lại cùng nhau ăn sáng nhưng trong suốt buổi ăn thật sự không thoải mái! Hắn hết cấm cô ăn món này lại cấm cô ăn món kia. Đưa cho cô chỉ toàn mấy món cô không nuốt nổi.

“Anh làm sao đấy?!” Cô bực bội, đập đũa xuống bàn, trợn mắt nhìn hắn.

“Ăn đi. Đừng hung dữ không tốt cho thai phụ.” Cái gì!? Hắn vậy mà tin cô có thai ư?

Cô buồn cười, đành lên tiếng thanh minh cho hắn biết: “Hạc Cảnh Thần, em không phải..” chưa nói xong thì hắn lại có điện thoại.

Hắn đưa điện thoại lên xem rồi đi sang một chỗ khác nghe máy. Lúc đi còn hất mắt cho cô biết là “Mau ăn đi!”

Ôi trời ạ! Đúng là cái miệng hại cái thân!

Ăn xong xuôi. Cô cố tình lén trốn lên phòng. Nhưng người tính không bằng trời tính. Thế nào đấy mà vẫn bị hắn phát hiện, hắn dắt tay cô ra ga xe mặc cho cô vùng vẫy.

“Cảnh Thần! Em không đi!” Cô kêu gào.

“Không được! Em phải đi kiểm tra! Có thai phụ nào có thai mà không chịu đi bác sĩ như em chứ?!” Lực tay hắn quá mạnh, cố quá lại thành quá cố nên đành thôi.

Cô leo lên xe mặc kệ hắn muốn chở đi đâu thì đi. Dẫu sao cô cũng không có thai. Lúc về để hắn bình tĩnh hơn rồi sẽ giải thích sau.

Đi đến nơi thì may sao phòng khám không có người nên cô được siêu âm ngay.

Trong lúc siêu âm hắn còn đứng bên cạnh, ánh mắt rất chi là nghiêm túc khiến cô có chút buồn cười. Hắn nôn gì vậy?

“Em cười cái gì?” Đang lén cười thì lại bị phát hiện. Cô hắng giọng: “Không gì cả.”

Được một hồi thì bác sĩ mới lên tiếng: “Có kết quả rồi thưa Hạc Thiếu. Xin chúc mừng anh và Hạc phu nhân. Phu nhân có thai rồi!”

Nguyệt Độc Thất bật cười: “Đấy anh thấy chưa? Em đã bảo là không có gì... Sao cơ?!” Cô nói được nửa đường thì ngồi phắt dậy nhìn bác sĩ. Thế quái nào mà cô có thai rồi?!

“Phu nhân nên ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ. Thời gian này thai nhi còn rất yếu. Hoạt động của mẹ sẽ ảnh hưởng nhiều đến con.” Cô nghe ông bác sĩ kia dặn dò mà một chữ cũng không lọt nỗi lỗ tai.

Thai? Làm sao mà lại vậy chứ? Lẽ nào chỉ sau lần đó mà có thai rồi? Cô lúc sáng chẳng phải nói đùa thôi hay sao?

Hạc Cảnh Thần cau mày, “Vậy mà em còn không chịu đi khám thử?”

Cô quay qua nhìn hắn, lắc đầu: “Em không biết!”

Mặc dù hắn đang trách móc cô nhưng gương mặt thì vui vẻ thấy rõ. Dù sao thì hắn cũng sắp làm cha rồi còn gì?

“Được rồi. Về thôi. Tôi sẽ bảo dì Lâm chuẩn bị thức ăn tốt cho thai phụ từ ngày hôm nay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play