Ba ngày sau, An Lâm và Lưu Đại Bảo được thả ra ngoài, cuối cùng bọn họ cũng thoát khỏi phòng giam tối tăm không có ánh mặt trời đó.
Còn Triệu Hoài Ngân, vì hắn rình coi nữ sinh tắm, tội nghiêm trọng hơn nên bị giam nhiều hơn đám An Lâm bốn ngày.
Đối với việc này An Lâm và Lưu Đại Bảo cảm thấy rất đáng tiếc.
Hai bọn họ lưu luyến tạm biệt người bạn dũng cảm cùng phòng giam, sau đó quay trở lại cuộc sống tu tiên lúc trước.
An Lâm ra ngoài nhìn thấy quang cảnh sân trường rực rỡ, trăm hoa nở rộ, gió mát nhè nhẹ thổi qua còn mang theo hương hoa nhàn nhạt. Mọi thứ đều rất tuyệt vời.
Hắn tham lam hít thở không khí trong lành, cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Đây chính là tự do!” An Lâm nói.
“Đúng vậy, bây giờ tôi mới có lại cảm giác mình là học sinh!” Lưu Đại Bảo đi theo thở dài.
“An Lâm, tôi phải về lớp đã.”
“Tôi là lớp trưởng nhưng vừa mới nhận chức đã bị giam giữ ba ngày liền nên giờ phải trở về để giải thích với các bạn trong lớp một chút.” Lưu Đại Bảo cười nói với An Lâm.
“Được, cậu bảo trọng.” An Lâm gật đầu nói.
“Ừ, cậu cũng vậy!” Lưu Đại Bảo vỗ vai An Lâm một cái sau đó chào tạm biệt.
Ba ngày sống cùng nhau khiến An Lâm phát hiện, thật ra Lưu Đại Bảo cũng không phải là một người khiến người khác chán ghét.
Mặc dù có lúc hắn hành động bộp chộp không cân nhắc đến hậu quả, ví dụ như việc tỷ thí lần này chẳng hạn.
Nhưng khi thân với hắn rồi mới biết hắn là người có gì nói đó, rất phóng khoáng, chân thành.
Vì vậy An Lâm và Lưu Đại Bảo đúng là “không đánh không quen”.
Lưu Đại Bảo đi xa dần, xung quanh cũng trở nên yên ắng.
An Lâm dõi mắt nhìn ra xa, thấy nắng chiều chiếu vào tầng mây, những áng mây màu vàng trôi lơ lửng khắp bốn phía sân trường khiến mọi thứ có chút mờ nhạt.
Thỉnh thoảng có tiếng kêu của mấy con tiên hạc đi lại trong mây truyền đến.
Hắn đứng trên sườn núi cạnh sân trường, ngây ngốc ngắm quanh cảnh phía xa.
Ánh chiều tà còn xót lại hắt lên người hắn, khiến cơ thể hắn như phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như một bức tranh cổ xưa.
“Hài… Không còn sớm nữa, chắc buổi học hôm nay cũng sắp kết thúc rồi, hay là để mai hãy đi.” Không biết qua bao lâu An Lâm mới hồi phục tinh thần, nhẹ giọng thở dài.
Đại học Liên Hiệp Tu Tiên được xây lơ lửng trên bầu trời đại lục, nên mỗi ngày đi học hắn đều có thể nhìn thấy cảnh mặt trời chìm vào biển mây, những đám mây trôi lơ lửng rất đẹp.
Nghe nói ở vài nơi trong sân trường còn có thể nhìn thấy được kỳ quan hoành tráng, đó là dải mây bảy màu trải xa vạn trượng.
An Lâm đến đây chưa lâu, còn chưa có may mắn nhìn thấy nó bao giờ.
Nhưng cho dù là cảnh hoàng hôn thông thường thế này cũng đã đẹp đến mức không thể tin nổi rồi. Mỗi lần nhìn thấy hắn đều rất xúc động.
Vừa về tới chỗ ở, An Lâm lập tức ngồi tĩnh tọa tu luyện.
Đối với chuyện tu luyện hắn chưa hề lười biếng dù chỉ một phút.
Hắn không biết lúc nào mình mới có thể đột phá đến thể chất cấp bốn, có thể là ngày mai, có thể là năm sau, nhưng cũng có thể là cả đời cũng không làm được.
Mặc dù con đường phía trước mờ mịt, không biết còn phải đi bao xa nhưng An Lâm vẫn không hề nơi lỏng chút nào, bởi vì thế giới này không phải rất đẹp hay sao?
Muốn thấy được nhiều cảnh tượng đẹp hơn, gặp được nhiều người thú vị hơn, muốn thực sự bước lên con đường tu tiên cho dù là chỉ có một phần vạn khả năng thành công thì hắn cũng phải thử một lần!
Đêm nay, không biết tại sao An Lâm cảm thấy tốc độ tu luyện của hắn so với lúc trước đã tăng lên không ít.
Sáng sớm ngày hôm sau, An Lâm gõ cửa phòng Hứa Tiểu Lan.
“An Lâm, cuối cùng cậu cũng được thả ra rồi!” Hứa Tiểu Lan mở cửa, thấy người gõ cửa là An Lâm, ánh mắt còn đang ngái ngủ lập tức sáng lên.
An Lâm là người bạn đầu tiên Hứa Tiểu Lan gặp khi đến đại học Liên Hiệp Tu Tiên, cũng là người đầu tiên cô có thể nói chuyện cùng.
Vì vậy mấy ngày không gặp An Lâm, quả thật cô có chút không quen.
“Đi thôi, sắp đến giờ học rồi” An Lâm cười nói.
“Cậu chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo.” Còn không chờ An Lâm trả lời, Hứa Tiểu Lan đã đóng cửa sầm một cái.
Lúc Hứa Tiểu Lan thay đồ xong đi ra, An Lâm ngây người, nhìn chằm chằm trang phục của cô.
“Cô… bộ đồ công chúa này ở đâu ra vậy!” An Lâm ngạc nhiên đến mức nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
Chỉ là do hắn nhìn thấy Hứa Tiểu Lan mặc một chiếc váy mỏng màu trắng, nhẹ nhàng bước ra, cô trông giống như một nàng tiên hạ phàm, hai xương quai xanh ẩn hiện, dải lưng trắng buộc quanh chiếc eo nhỏ nhắn yêu kiều.
Vạt váy bay lượn theo gió, cô giống như Cửu Thiên Tiên Nữ đứng một mình, du lượn cùng mây.
Hứa Tiểu Lan vốn đã hết sức xinh đẹp, bây giờ cô mặc bộ váy công chúa này lại càng giống như cô công chúa bước ra từ trong tranh, khiến người ta không thể dời mắt.
Nhưng điều khiến An Lâm kinh ngạc không phải vẻ đẹp mỹ lệ của cô, mà là trang phục cô đang mặc rõ ràng chỉ có trái đất mới có!
Bộ quần áo như vậy tại sao lại xuất hiện ở nơi tu tiên này? Thật là kỳ quái!
“Sao vậy, đây không phải là quần áo ở quê hương trái đất cậu ư, sao lại giật mình như vậy?” Hứa Tiểu Lan thấy vẻ mặt sửng sốt của An Lâm, miệng hắn còn há lớn tới mức hoàn toàn có thể nhét vừa một quả táo nên thắc mắc hỏi.
“Quê hương của tôi…” An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan ngạc nhiên nói: “Cô biết trái đất ư?!”
An Lâm vẫn cho rằng ở đây chỉ có mình hắn là đến từ thế giới khác.
Theo như hắn biết, Thiên Đình quản lý Cửu châu giới sinh linh, hẳn là không có khái niệm trái đất mới đúng.
Chuyện hắn đến từ trái đất trước giờ cũng không có ai nhắc đến.
Nhưng không ngờ Hứa Tiểu Lan lại nói ra từ “trái đất” thản nhiên như vậy, làm cho hắn cảm thấy kinh hoảng.
“Này, này, cậu lại lên cơn gì vậy.” Hai tay Hứa Tiểu Lan chống nạnh buồn bực nói: “Trái đất chính là phàm trần do Thiên Đình quản lý mà, sao tôi lại không biết?”
An Lâm cố gắng bĩnh tĩnh lại, tiêu hóa lời Hứa Tiểu Lan nói một chút, sau khi sắp xếp lại hắn mới hiểu ra vấn đề, sau đó chậm rãi mở miệng hỏi: “Nhưng tại sao người trên trái đất lại không biết đến sự tồn tại của Thiên Đình?”
“Không gian không giống nhau, lúc chúng ta hạ phàm đều thông qua cánh cửa không gian để dịch chuyển.”
“À, hóa ra là như vậy. Vậy làm sao cô biết tôi đến từ trái đất?”
“Cô dạy Phàm học, cô Hằng Nga nói.”
“Cô phụ trách dạy chúng ta một vài kiến thức văn hóa liên quan đến phàm trần. Chình vì hôm nay có giờ học của tôi nên tôi mới làm theo lời dặn, mặc quần áo phàm trần đó.”
“Nhắc đến mới nói, cậu thấy tôi mặc quần áo này có đẹp không?”
Hứa Tiểu Lan cười dịu dàng nhìn An Lâm hỏi, cô còn khẽ vung vẩy vạt váy.
“Tôi chưa thấy ai mặc váy công chúa đẹp như cô.” An Lâm hồi phục tinh thần, nhìn cô gái trước mặt thành thật trả lời.
Hứa Tiểu Lan hài lòng với câu trả lời của An Lâm, nụ cười trên mặt cô tươi thêm một chút, đúng là không có cô gái nào lại không thích người khác khen mình đẹp.
“À, đúng rồi. Còn có việc này, vì cậu bị giam giữ nên tôi vẫn chưa có cơ hội nói.”
Hứa Tiểu Lan nhớ ra điều gì đó, chợt vỗ tay một cái, mỉm cười.
“Là chuyện gì?” An Lâm tò mò hỏi.
“Trong buổi học ngày hôm qua, Hằng Nga Địa Tiên đã bổ nhiệm cậu làm đại biểu của môn Phàm Học rồi!” Hứa Tiểu Lan cười hì hì nói.
“Đại biểu môn…” Lúc An Lâm nghe thấy từ này, đầu tiên khá sửng sốt, sau khi bĩnh tĩnh lại hắn mới ngẩng đầu một góc bốn mươi năm độ, ngước nhìn bầu trời trong xanh đang tỏa ánh nắng rực rỡ với vẻ ngơ ngác…
Tại sao mọi thứ đều đẹp như vậy, tôi chính là cá chép hóa rồng đó ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT