Ngay tại thời điểm An Lâm tuyệt vọng, giao diện hệ thống bỗng nhiên xuất hiện trong đầu của hắn.
[Kiểm tra đo lường thấy kí chủ tiến vào đại lục Thái Sơ, hệ thống đang thiết lập ngôn ngữ. . . ]
An Lâm vừa thấy thế thì thần sắc lập tức vui vẻ, nghĩ thầm vấn đề không thông ngôn ngữ này, cuối cùng cũng được giải quyết xong.
Một lát sau, hệ thống lại xuất hiện cảnh báo:
[Thiết lập ngôn ngữ thất bại. . . ]
[Xin kí chủ dùng âm thanh khoảng bảy mươi đề-xi-ben, học con chó kêu "gâu gâu" hai tiếng. ]
An Lâm: ". . ."
Ai có thể nói cho tôi biết, đây là cái quỷ gì!
Tại sao tôi phải học chó sủa, chuyện này thì có ý nghĩa gì chứ hả!
An Lâm không ngừng gào thét trong lòng, mà giao diện hệ thống lại không có bất kỳ lời hồi đáp gì. . .
"Gâu gâu." An Lâm tỏ vẻ khuất nhục, khẽ mở miệng.
Một lát sau, hệ thống lại tiếp tục truyền tin tức đến: [Kiểm tra đo lường thấy âm thanh của kí chủ là hai mươi đề-xi-ben, âm lượng chưa đủ, không có cách nào thiết lập. ]
An Lâm: ". . ."
Thần tiên tỷ tỷ nhìn An Lâm với vẻ kỳ lạ, hình như cô nghe thấy An Lâm đã phát ra tiếng kêu kỳ lạ. . .
Sau đó cô gái xinh đẹp kia nói tiếp mấy câu hắn nghe không hiểu, sau đó ánh mắt nhìn hắn cũng dần dần thay đổi.
Đúng vậy, hiện tại cô đang dùng một loại ánh mắt như nhìn bệnh tâm thần để dõi theo An Lâm.
An Lâm thật sự không chịu nổi, hắn quyết định không quan tâm gì nữa, lớn tiếng kêu: "Gâu! Gâu!"
Tiếng kêu của hắn thật sự quá lớn, dẫn tới vài người qua đường đều hướng ánh mắt về phía hắn, vẻ mặt nghi ngờ.
Cô gái đối diện An Lâm bỗng hoảng sợ hơn.
"Cậu bị bệnh tâm thần hả? !" Cô gái kia quát lên.
Ha ha, đúng là bị coi thành bệnh tâm thần rồi, An Lâm cười khổ.
"Đợi một chút. . . Tôi có thể nghe hiểu cô nói rồi!"
An Lâm phản ứng lại, giống như bản năng, một loại ngôn ngữ kỳ lạ phát ra từ trong miệng hắn.
Cô gái kia che miệng cười khẽ: "Ồ, thì ra cậu vẫn có thể nói tiếng người, vừa rồi cậu bỗng nhiên kêu 'gâu gâu', thiếu chút nữa thì tôi nghĩ rằng cậu là cẩu yêu biến thành."
An Lâm đỏ bừng cả khuôn mặt, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: "À, cô khỏe chứ, tôi là An Lâm, lần đầu tiên tôi tới chỗ này, xin hỏi đây là đâu vậy?"
Cô gái kia nghe vậy có chút kinh ngạc: "Ngay cả nơi này là đâu cậu cũng không biết, vậy sao cậu tới được?"
"Thật ra là một vị cao nhân dùng phương pháp đặc biệt, trực tiếp truyền tống tôi đến đây, tôi cũng không rõ gì về chỗ này." An Lâm giải thích nói.
"A, vậy ư, mảnh đất này là lãnh địa của thiên đình," cô gái kia lại chỉ chỉ hàng cung điện sau cửa lớn, nói tiếp, "Lãnh địa bên trong cái cửa này chính là giáo khu của đại học Liên Hiệp Tu Tiên, tôi nghĩ chắc cậu cũng là sinh viên mới ở đây."
"Oa, cô nói lãnh địa bên trong cánh cửa to lớn đó, đều là giáo khu của đại học Liên Hiệp?" Trên mặt An Lâm đầy sự kinh hãi.
Hắn nhìn từ xa, khu kiến trúc sau cửa lớn dài liên miên không dứt. Ngoài chiếm diện tích rộng, hoàn toàn không nhìn thấy được phần cuối.
"Chuyện này kỳ lạ lắm ư? Vả lại cậu tới đây để làm gì?" Cô gái tò mò hỏi.
"Thật ra vừa rồi cô đoán không nhầm, tôi thực sự là sinh viên mới ở đây." Nói xong, An Lâm lấy tờ giấy màu vàng trong tay đưa cho cô gái kia xem.
"Giấy tiến cử của Chân Thần!" Cô gái ngạc nhiên kêu lên.
Sau đó, ánh mắt cô nhìn An Lâm không giống trước.
Cô gái lộ ra nụ cười mê người, tự giới thiệu bản thân với An Lâm: "Xin chào, tôi là Hứa Tiểu Lan, đến từ Thạch Long Châu. Tôi cũng là sinh viên mới lần này!"
"Nếu cậu không quen nơi này, tôi đây sẽ dẫn cậu đi báo danh."
Còn chưa đợi An Lâm nói chuyện, Hứa Tiểu Lan đã chủ động kéo tay hắn đi về phía cổng trường.
Vẻ mặt An Lâm được sủng ái mà lo sợ, tại sao thái độ của cô gái xinh đẹp phía trước lại trở nên tốt như vậy chứ?
"Đại học Liên Hiệp Tu Tiên là do thiên đình đảm nhận, chính là học phủ tu tiên đệ nhất giới Cửu Châu, diện tích của toàn bộ học phủ chiếm khoảng bốn vạn ki-lô-mét vuông. . ." Hứa Tiểu Lan vừa đi vừa giới thiệu về tình hình đại học cho An Lâm.
Trên mặt An Lâm có vẻ mặt khát khao, một trường đại học mà còn lớn hơn cả diện tích của toàn bộ đảo Bảo Tỉnh!
Sau khi tiến vào sân trường, khiến cho hắn ngạc nhiên không phải là mấy kiến trúc Tiên gia kỳ lạ kia, mà là "Người" gặp phải dọc theo con đường này.
Bọn họ không chỉ có trang phục khác nhau, hơn nữa màu da cũng đủ mọi màu sắc, thậm chí An Lâm còn thấy được một người nam mọc râu dài, lưng đeo vỏ ốc sên đi qua. . .
So sánh ra, Hứa Tiểu Lan mặc đạo bào là một người bình thường nhất.
Cách đi đường của một số sinh viên cũng rất thú vị, bọn họ đi đường đều nhờ gió thổi, chính là khống chế pháp bảo bay trên trời nhìn qua vẫn còn có thể tiếp nhận.
Nhưng mà cái người đang ngồi vòi rồng di chuyển thì là chuyện gì xảy ra?
Họ ngồi vòi rồng di chuyển còn chưa tính, vì sao bản thân họ cũng phải xoay theo gió chiều gió thế kia. . .
Thấy một màn như vậy, An Lâm thật sự không nhịn được nữa, bật cười "phụt" một tiếng.
Không ngờ cái người ngồi vòi rồng kia cực kỳ mẫn cảm với tiếng cười, sau khi phát hiện An Lâm đang cười hắn thì lập tức trợn mắt nhìn An Lâm.
Sau đó, An Lâm không dám cười nữa, cưỡng ép chịu đựng cái nhìn trợn mắt theo chu kỳ này, thẳng đến khi hắn ta bay xa. . .
"Phía trước chính là chỗ ghi danh." Hứa Tiểu Lan chỉ chỉ nơi mà đám người đang tụ lại phía trước.
Nơi đó là một quảng trường nhỏ, chỗ không lớn, nhưng lại tụ đủ trọn vẹn ngàn người vây xem.
Một tảng đá cực lớn màu đen đứng lẳng lặng trong đám người, thỉnh thoảng toát ra ánh sáng màu trắng.
"Đạo Chi Thể. . . cấp bảy!"
"Oa, thật là lợi hại. . ."
Đám người bắt đầu nhốn nháo.
Mặt mũi An Lâm xám xịt, loại kiểm tra này là sao.
"Đây là kiểm tra tu vi trước khi nhập học, tuy chúng tôi đã có được thư thông báo trúng tuyển rồi. Nhưng mà, tu vi cao thấp của mỗi người sẽ quyết định xếp cậu vào học lớp nào." Hứa Tiểu Lan giải thích nói.
Hứa Tiểu Lan nói tiếp: "Sinh viên mới lần này có tổng cộng trên dưới một vạn người, sẽ bị phân qua một trăm lớp. Lớp thứ nhất đến lớp thứ một trăm, tu vi từ cao xuống thấp theo như trình tự phân chia."
An Lâm cảm thán: "Đây đúng là một chính sách chia lớp đơn giản thô bạo."
Hứa Tiểu Lan khẽ cười: "Đây cũng để thuận tiện dạy dỗ theo tài năng. . . , hơn nữa vừa nhìn đã biết An Lâm cậu là thiên tài, phân đến ban nhất mới thỏa đáng."
Lời này nói ra, An Lâm thật sự không biết nên đáp như thế nào, hắn còn không biết Đạo Chi Thể là gì, thích hợp với lớp thứ một trăm thì đúng hơn. . .
An Lâm và Hứa Tiểu Lan chen vào trong đám người đi tới chỗ báo danh.
Hứa Tiểu Lan lấy thư thông báo trúng tuyển màu trắng ra, đưa cho một người đàn ông trung niên đeo Tiên Kiếm bên hông, khí chất cực kỳ phi phàm.
Tiếp theo, cô liền đi đến trước mặt phiến đá cực lớn màu đen, vươn tay đặt lên phía trên.
Một luồng ánh sáng trắng chói mắt toát ra, hàng chữ cực lớn hiện ra bên trên: "Đạo Chi Thể. . . cấp chín!"
"Đúng là thiên tài, còn trẻ như vậy mà đã trở thành Đạo Chi Thể cấp 9!" Đám người hô lên ngạc nhiên.
Mọi người kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp thanh nhã mộc mạc, thân mặc đạo bào đứng trên bục kia, trong mắt có vẻ hâm mộ.
Người đàn ông trung niên đeo Tiên Kiếm kia cao giọng tuyên: "Hứa Tiểu Lan, ban nhất!"
Hứa Tiểu Lan dưới ánh nhìn của vạn chúng, đi đến bên cạnh An Lâm, cười mở miệng nói: "An Lâm, đến cậu, cố gắng lên!"
An Lâm có chút khẩn trương, hắn đi tới, đưa tờ giấy màu vàng kia cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên nhận lấy tờ giấy màu vàng của An Lâm, trên gương mặt lạnh nhạt hiện vẻ kinh hãi.
Hắn vội vàng sử dụng pháp lực thúc giục giấy vàng, giấy vàng bị pháp lực thúc giục, phát ra ánh vàng nhàn nhạt.
Người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn sang An Lâm, trên gương mặt tĩnh lặng như giếng nước lại hiện ra nụ cười thản nhiên, hắn dịu dàng nói với An Lâm: "Đi đi, đi đo tu vi một chút."
"Là văn kiện tiến cử của Chân Thần!" Trong đám người có sinh viên mới tinh mắt, sau khi nhìn thấy tờ giấy vàng kia, liền hoảng sợ kêu lên.
Một câu nói, khiến đám sinh viên mới vây xem bắt đầu sôi trào.
"Không biết là thiên tài tuyệt thế của gia tộc nào, thậm chí còn có văn kiện tiến cử của Chân Thần. . ."
"Hơn nữa đây đã là vị sinh viên mới thứ ba có được văn kiện tiến cử của Chân Thần xuất hiện trước mắt chúng ta rồi."
"Đúng vậy, trước kia còn chưa từng có một người, không nghĩ tới lần này chúng ta lại có ba người!"
Đám người nghị luận rôm rả, hầu như tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nóng bỏng về phía An Lâm.
Có thiếu nữ nhìn thấy dung mạo tuấn dật của An Lâm, thậm chí gương mặt còn ửng đỏ, tâm hồn thiếu nữ nảy mầm.
Mẹ nó, tại sao tất cả mọi người đều nhìn mình. . .
An Lâm cảm nhận được ánh mắt sáng rực, thấp thỏm bất bình trong lòng.
Mọi người kì vọng vào mình cao như vậy ư? An Lâm đã có một loại cảm giác đâm lao thì phải theo lao.
Mặc kệ nó, nói không chừng ông đây chính là Đạo Chi Thể cấp mười!
Tưởng tượng như vậy, cuối cùng trong lòng An Lâm cũng bình tĩnh hơn không ít.
Không sai, khả năng mình chính là một thành phần rất mạnh, chỉ là bản thân mình chưa hề phát hiện ra.
An Lâm đặt tay lên phía trên tảng đá màu đen, phát ra một luồng ánh sáng trắng, tay của hắn rung lên theo, trong lòng thì vừa khẩn trương lại vừa chờ mong.
Hàng chữ cực lớn hiện ra trên tảng đá lớn màu đen: "Đạo Chi Thể, cấp không!"
Hiện trường bỗng im lặng, mọi người đều nhìn chữ trên tấm bia đá với vẻ ngơ ngác.
Có người còn dụi dụi mắt, nghi ngờ mình nhìn nhầm.
An Lâm bỗng không biết nói gì hơn, bởi vì hắn đã sớm có chuẩn bị trong lòng.
Nhưng mà khi sự thật đột nhiên bày ra trước mặt hắn, hắn vẫn có chút mất mát.
Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh. . .
An Lâm nhìn một đám sinh viên lớn nhìn mình còn kinh ngạc, thật sự không biết nên nói gì cho tốt.
"An Lâm, ban nhất." Người đàn ông trung niên đeo kiếm cao giọng tuyên.
An Lâm bước đi lảo đảo, quay người nhìn về phía người đàn ông tuyên đọc kia, trong mắt có thần sắc không thể tin được, hoài nghi mình nghe lầm.
Sau đó, hắn chuyển mắt nhìn về phía mấy sinh viên mới, phát hiện bọn họ cũng đang nhìn mình, trong mắt xuất hiện vẻ phức tạp không hiểu.
Không khí lại đột nhiên trở nên yên tĩnh. . .
"Quan hệ mạnh nhất đã ra đời. . ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT