Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

----------------------

"Ôi má ơi!" An Lâm nhìn thấy dấu quyền trên vách vúi, không kìm được kêu lên sợ hãi.

Rõ ràng uy lực của tiên pháp này đã khiến người thực hiện nó - tức là hắn - giật nảy mình.

Sau khi kinh ngạc, trên mặt An Lâm hiện lên vẻ đắc ý và hưng phấn.

Tiên pháp Hám Sơn Quyền đầu tiên của hệ thống này, không ngờ uy lực lại lớn đến vậy, vậy thì đạo pháp Nguyên Lôi sẽ còn thế nào?

Hiện tại hắn đang có một chút vọng động muốn tìm ngay một nơi, rồi sau đó để Thiên Lôi bổ cho một nhát.

Công pháp kia chỉ nghe tên thôi đã thấy rất lợi hại rồi, có Hám Sơn quyền làm ví dụ ở đây, An Lâm càng nghĩ lại càng thấy rục rịch trong lòng.

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy An Lâm đang đắm chìm trong tiên pháp của chính mình, lại còn bày ra vẻ mặt đắc chí, không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

Mặc dù cô không biết An Lâm học được chiêu thức tiên pháp này ở chỗ nào, nhưng cô biết ngay lúc này bản thân mình sẽ cần phải làm chút gì đó.

"Tiên pháp này cũng không lợi hại lắm, xem tôi đây!"

Nói xong, Hứa Tiểu Lan liền đánh một chưởng vào vách núi trước mặt, một chưởng hỏa diễm lớn chừng hai trượng thét gào phun ra.

Nhiệt độ của chưởng lửa lớn kinh khủng đó, cho dù là An Lâm đứng cách Hứa Tiểu Lan hẳn một khoảng cũng có thể cảm nhận được cái nóng hừng hực của nó.

Ngay sau đó, chưởng lửa lớn khắc trên vách núi đá, vách núi rung mạnh một trận.

"Ầm!"

Sau khi tiếng nổ lớn phát ra, trên vách đá xuất hiện một chưởng ấn còn lớn hơn vô số dấu quyền của An Lâm.

Hơn nữa, xung quanh còn đen xì cả một vùng, có lẽ ngay cả đá cũng bị thiêu cháy luôn rồi!

An Lâm há to miệng, liếc mắt về phía Hứa Tiểu Lan.

Sau đó, An Lâm lại nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái của cô.

Dường như một chưởng kia là thứ mà cô không cần phải tốn chút sức lực nào cũng có thể đánh ra được.

Cảm xúc của An Lâm bắt đầu có phần sụt giảm. . .

Cái gì vậy chứ, người ta chỉ tiện tay đánh ra một chưởng mà uy lực còn lợi hại hơn Hám Sơn Quyền của mình nhiều như vậy, hóa ra thứ mà mình tu luyện cũng chỉ là tiên pháp bình thường thôi ư. . .

An Lâm cũng không biết, một chưởng này của Hứa Tiểu Lan đã vận dụng sức mạnh thần mạch Thiên Hoàng của cô, sau đó còn phối hợp thêm với cả Đạo Chi Thể cấp mười của cô thì mới có thể đạt được hiệu quả đến mức như vậy.

Uy lực một quyền kia của An Lâm, bàn về tiên pháp, thật ra cũng đã được coi là vô cùng mạnh mẽ.

Hứa Tiểu Lan lo lắng hắn sẽ vì việc tập thành công tiên pháp này mà trở nên tự mãn, cho nên mới có tâm lộ ra một chiêu kia.

Tiếp theo, cô liếc trộm An Lâm một cái, sau khi thấy được vẻ mặt của An Lâm thì mới âm thầm gật đầu, có chút mừng thầm trong lòng.



Trông có vẻ như hiệu quả không tệ lắm.

Ít nhất, hắn không còn lộ ra vẻ mặt có tiên pháp này trong tay, thiên hạ sẽ nằm trong tay ta nữa.

. . .

. . .

Thành công uống được tinh phách của núi, An Lâm tự biết mục đích đã đạt được, liền trở lại nơi ở của mình.

Vừa về đến phòng, hắn liền bắt đầu vận chuyển công pháp, hấp thu nguyên khí của trời đất để tiến hành luyện thể.

Xem ra mình vẫn cần thêm chút sức lực nữa, càng là kẻ ngốc thì càng cần phải nỗ lực hơn!

Đả kích mà ngày hôm nay An Lâm nhận được, không thể nói là không lớn.

Lúc trước hắn còn nghĩ rằng mình có thể dựa vào hệ thống mà dễ dàng vượt qua được thiên tài của thế giới này, nhưng mà hiện thực tàn khốc lại nói cho hắn biết suy nghĩ của hắn ngây thơ đến nhường nào.

Một người không có huyết mạch, không có tư chất, không có tông môn để dựa dẫm, chỉ bằng vào hệ thống, thực sự có thể vượt qua bước chân của những thiên tài?

Nếu chính mình không cố gắng, cả ngày chỉ muốn dựa vào hệ thống, sợ rằng sự chênh lệch này sẽ càng lúc càng bị kéo xa thêm.

An Lâm không phải loại người e ngại ngăn trở, con đường phía trước càng khó đi thì càng có thể kích thích ý chí chiến đấu của hắn.

Cũng chính vì vậy mà hắn mới nắm chặt mỗi giây mỗi phút thời gian để cố gắng tu luyện.

Tư chất không đủ, vậy thì để thời gian tới bù!

Đột nhiên, ngay lúc hắn bắt đầu tu luyện với ý chí chiến đấu sục sôi thì trong bụng hắn lại hơi co rút đau đớn.

Ưm, chuyện gì xảy ra thế này?

An Lâm xoa bụng, đến giờ phút này, bụng của hắn bắt đầu càng lúc càng đau.

Cơn đau quặn kịch liệt tập kích vào vùng bụng dưới của hắn, khiến cho hắn cũng thấy sợ hãi.

Hắn cảm giác được trong bụng mình đang có thứ gì đó quay cuồng lăn lộn.

Chẳng lẽ ăn phải đồ hỏng rồi?

Thức ăn của trường hoc vẫn luôn rất hợp vệ sinh, hơn nữa muốn khiến cho một người có Đạo Chi Thể cấp bảy bị tiêu chảy, trừ khi là bị hạ độc?

A, không được, muốn đi vệ sinh quá!

An Lâm không thể nhịn nổi nữa, trực tiếp xông về nhà vệ sinh.

Tiếp đó, trong nhà vệ sinh truyền đến một thứ âm thanh xì xì xẹt xẹt, hắn đi ào trong nhà vệ sinh. . .

Ngày thứ hai, Hứa Tiểu Lan không nhìn thấy bóng dáng An Lâm trong lớp học, không khỏi có chút nghi ngờ.

Hôm đó An Lâm vẫn ngồi trong nhà vệ sinh.



Mặc dù trong bụng hắn không còn gì có thể đi ngoài được nữa, nhưng một ý niệm muốn đi ngoài không ngừng quẩn quanh trong đầu hắn. . .

Ngày thứ ba, Hứa Tiểu Lan vẫn không nhìn thấy bóng dáng An Lâm, trong lòng càng nghi hoặc sâu thêm, chẳng lẽ tên nhóc kia lại đánh nhau với người khác, sau đó bị bắt vào phòng giam của trường học?

Hứa Tiểu Lan nghĩ đến chuyện bỗng nhiên An Lâm biết được một chiêu tiên pháp lợi hại trước đó, thật đúng là có loại khả năng này.

Nghĩ đến đây, cô khẽ thở dài một tiếng, bối rối không biết có nên đi đến phòng giam thăm An Lâm một lát hay không.

Hôm đó, An Lâm vẫn ngồi trong nhà vệ sinh.

Mặc dù trong bụng hắn đã không còn thứ gì để có thể bài tiết ra được nữa, nhưng cái ý niệm muốn đi ngoài cứ hiện lên rồi quanh quẩn trong đầu hắn không ngừng, chuyện này khiến hắn không có sức bước nổi một bước. . .

Ngày thứ tư, Hứa Tiểu Lan vẫn không thấy bóng dáng An Lâm đâu, vì thế cô quyết định đến phòng giam thăm An Lâm thử xem.

Sau khi tan học, cô đi đến phòng giam của trường học, nhưng lại không phát hiện thấy bóng dáng An Lâm.

Quái lạ, cậu ta không bị giam ở đây, vậy thì rốt cuộc đã đi đâu nhỉ?

Đôi mi thanh tú của Hứa Tiểu Lan khẽ nhăn lại, sau đó linh quang chợt lóe, không phải nguyên nhân là vì 'tinh phách của núi' kia đấy chứ?

Tinh phách của núi là linh khí trời đất được sơn thần hấp thu, rồi tiết ra một thứ vật chất.

Bản thân loại tinh phách của núi này vô hại, nhưng nếu như tu sĩ trực tiếp ăn nó, vậy thì sẽ sinh ra một tác dụng phụ, đó chính là sẽ đi ngoài mãnh liệt ba ngày liền!

Vốn dĩ Hứa Tiểu Lan mang thái độ trêu chọc An Lâm, không có nói ra chuyện này cho hắn trước, mà dự định để đến lúc bụng hắn khó chịu rồi mới mở lòng từ bi cứu hắn.

Làm như thế Hứa Tiểu Lan có thể trả thù lại chuyện An Lâm mạo phạm cô.

Không ngờ sau khi An Lâm ăn tinh phách của núi xong, lại không có chút phản ứng nào, vẫn cái bộ dạng vui vui vẻ vẻ, Hứa Tiểu Lan cũng cho rằng hắn miễn dịch với thứ tác dụng phụ kia.

Hứa Tiểu Lan khẽ vuốt chiếc cằm trắng nõn, lẩm bẩm: "Không phải là không có, mà thời điểm chưa tới thôi nhỉ?

"Thôi bỏ qua đi, đây đã là ngày thứ ba rồi, nếu như nguyên nhân là bởi tinh phách của núi, vậy thì ngày mai mình có thể nhìn thấy cậu ta rồi."

Ngày hôm đó, An Lâm lại ngồi trong nhà vệ sinh.

Mặc dù bụng của hắn đã không còn thứ gì có thể bài tiết ra được nữa, nhưng cái suy nghĩ muốn đi ngoài cứ kéo dài dai dẳng trong đầu, quấy nhiễu hắn, việc này khiến hắn hoàn toàn không di chuyển được bước chân nào. . .

Không đúng, An Lâm có một loại cảm giác, hắn cảm thấy ngay cả ruột cũng có thể kéo được ra ngoài. . .

Ngày thứ năm, Hứa Tiểu Lan vẫn không thấy An Lâm trong lớp học, cô lại loại trừ suy đoán trước đó một lần nữa.

Chẳng lẽ không phải An Lâm bị đi ngoài?

Cái tên này thật sự không thể nào khiến người khác bớt lo được, thôi vậy, sau khi tan học đến nhà cậu ta xem thử xem.

Ngày hôm đó, An Lâm lại vẫn ngồi ở trong nhà vệ sinh, cái ý nghĩ muốn đi ngoài giống như có thể sánh ngang được với trời đất ở trong đầu hắn, cuối cùng cũng biến mất khỏi đó rồi.

Bạn hỏi tại sao hắn cứ ngồi mãi trong nhà vệ sinh ư?

Đó là bởi vì hắn đã không thể đứng lên nổi.

Không sai, bởi vì chân của hắn ngồi xổm quá lâu mà bị phế rồi. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play