Và thế là ngày ngày trôi qua, Tử Phong hàng ngày sáng thỳ huấn luyện tiểu Lâm tăng cường thể chất, sức chịu đựng thân thể, phản xạ, cách sử lý tình huống,... Ban đêm thỳ đốc thúc thằng bé tu luyện còn hắn nằm trên ghế ngoài vườn hút thuốc, hưởng thụ thiên nhiên. Tiểu Lâm còn nhỏ tuổi mà tâm tính rất tốt, chịu đựng sự huấn luyện khắt khe của hắn mà không oán thán một lời, có vẻ thằng nhóc này có cái gọi là tâm tính cường giả chăng. Mặc kệ nó, Tử Phong cũng chả quan tâm mấy, chả qua mấy kiếp người điều duy nhất hắn chưa từng làm đó là thu đệ tử nên hắn muốn thử một chút, dù sao cũng chả ảnh hưởng gì tới cuộc sống an nhàn của hắn mấy, chỉ là nói thêm vài câu, liếc nhìn thêm vài cái mà thôi. Chờ thằng nhóc khá khá lên một tý hắn sẽ ném nó vào Lãnh Yêu xâm lâm, nơi mà toàn yêu thú cấp 1,2 tương đương với tu sĩ trúc cơ, kim đan. Đầu to nhất cũng chỉ là cấp 3 tương đương nguyên anh kỳ. Đến lúc đó không phải là hắn sẽ lại quay lại cuộc sống an nhàn như trước kia hay sao. Tiểu Lâm cũng tiến bộ thần tốc, có Thiên Tiên Tạo Hoá đan thay đổi căn cốt, nên thằng bé tu luyện khá nhanh. Mới có 6 tháng mà nó đã là luyện khí tứ trọng trung kỳ rồi. Đáng lẽ còn có thể nhanh hơn nhưng ai bảo thằng bé có lão sư tốt bụng như hắn, nó cứ đề thăng một cảnh giới hắn lại lôi thằng bé ra đánh một trận, lý do là cố bản bồi nguyên, củng cố cảnh giới. Tuy đơn giản là lấy một cành trúc nhỏ mà vụt, nhưng tiểu Lâm thật sự sợ, đòn đánh nhìn như là bình thường mẹ hắn đánh hắn mỗi lần mải chơi quên về, hay phạm lỗi linh tinh nhưng mà lại đau kinh khủng, thấm tận xương. Kỳ lạ là cơ thể hắn sau khi được đan dược tẩy luyện lại được rèn luyện thể chất đã rắn rỏi cực kỳ, lại thêm tu luyện nên dù người bình thường dùng cả cây gậy vụt mạnh hắn cũng chỷ cảm thấy bình thường. Ấy vậy mà cành trúc nhỏ bé xinh xinh kia lại như là thần khí vậy, mỗi cái vụt khiến hắn đau đến hai, ba ngày. Chỉ thế thôi cũng không khiến hắn sợ hãi mà là mỗi lần đánh cũng khiến hắn tụt một cảnh giới. Nếu hắn đột phá lên tam trọng sau một trận đòn là tụt về nhị trọng, xong lặp đi lặp lại quá trình đấy đến khi nào lão sư đánh hắn mà hắn không tụt được nữa thỳ mới thôi. Vậy nên cơ bản mỗi tháng hắn lên lên xuống xuống cảnh giới cả chục lần.
Hôm nay hắn đột phá ngũ trọng, không như người ta đột phá vui mừng tươi cười, hắn mồm méo xệch nhìn lão sư nằm vắt chân trên ghế, ngâm nga thứ giai điệu khó hiểu, tay cầm cành trúc nhỏ thỉnh thoảng hua hua theo giai điệu. Hắn tự trách mình ngu ngốc sao lại đột phá làm gì, nhưng biết thế nào được đây, một cơ thể tốt nhất cả thiên giới cũng ao ước, một công pháp chắt lọc qua chín kiếp của một kẻ điên luôn leo lên đỉnh thế giới. Hắn có thể khống chế được sao.
"Ồh, đồ nhi ngoan đấy ak, lại đột phá sao, oà tài giỏi quá đi ha, đây đã là lần thứ mười ba trong tháng rồi nhỷ, lại lại đây vi sư cô bản bồi nguyên cho, phải đánh tốt trụ cột thỳ sau này mới có cơ hội vươn cao hơn, mau lại đây nào"
Tử Phong mở mắt ra thấy tiểu Lâm đang đứng sau, hai tay vân vê góc áo như cô gái mới về nhà chồng thỳ mắt híp lại, ôn hoà cười nói. Tiểu Lâm khóc không ra nước mắt, sư phụ à, ngài có thể đổi câu được hay không, mỗi một câu nói từ ngày con bắt đầu tu luyện người chỉ thay mỗi số lần còn đâu lúc nào cũng một vở soạn đi soạn lại.
Tiểu Lâm cắn răng, dù gì cũng không thoát được vậy thỳ chiến đấu một cách oai hùng trước khi chết cũng không sao, tự an ủi bản thân rồi nó hít một hơi, nắm chặt tay lao đến. Mỗi lần đột phá xong, lão sư đểu bảo nó dùng tất cả sức mạnh tới tấn công, hai người coi như luận bàn luôn tăng kinh nghiệm chiến đấu. Hắn luôn dùng 120% công lực vì hắn biết vị lão sư tàn ác này ra tay chả có tý thương đồ đệ gì cả. Hít một hơi, dồn khí ngũ trọng trong đan điền, khí nóng toả ra cả cơ thể. Như một tia chớp nó lao đến, tốc độ bộc phát do gân mạch cường hoá chính là đặc điểm của cảnh giới này, tốc độ thể chất, tốc độ vận chuyển nội khí tăng cường khiến cho tốc độ ra đòn, khả năng phản ứng,... Tăng lên gấp mấy lần. Hai tay tạo hình chưởng, hướng thẳng tới liên tục chưởng vào không khí. Đây là một trong ba chiêu thức mà sư phụ truyền cho hắn cho tên nghe rất sang trọng là "Vạn đạo chưởng" , nghe lão sư bốc phét rằng cảnh giới tiểu thành khi xuất chưởng thỳ một chưởng hoá vạn chưởng, khó lòng chống đỡ. Cảnh giới đại thành thỳ vạn chưởng quy một chưởng, vạn đạo hội tụ không thể né tránh. Cảnh giới viên mãn một chưởng hoá vạn chưởng, mỗi chưởng lại là hội tụ của vạn chưởng ảo diệu vô cùng.