"Không có." Nhìn camera điện thoại ở ngay trước mặt, Phong Âu điên rồi mới chịu thừa nhận.

Chỉ là, đối diện với hắn cũng chỉ có một chảo của Kỉ Tình:"Bắt đầu lại từ đầu."

Lần này, Phong Âu xem như nhìn ra, Kỉ Tình là thật sự nghiêm túc. Nhưng không để hắn có càng nhiều thời gian đến suy ngẫm, Kỉ Tình liền đã tiếp tục lặp lại vòng tuần hoàn.

"Tên."

"....................."

Nửa tiếng sau, sau khi lặp tới lặp lui, trả lời hơn mấy trăm lần, rốt cuộc cũng thu thành một đoạn video mà Kỉ Tình mong muốn. Nhưng đồng nghĩa với đó, lúc này, Phong Âu cũng đã sớm bị đánh thành đầu heo.

Mà chảo chống dính trong tay Kỉ Tình, thế mà cũng có xu thế muốn hỏng.

Đúng là hàng dỏm, hàng kém chất lượng!

Thật ra, Kỉ Tình cũng không rõ tại sao bản thân lại đối với cái chảo tình hữu độc chung như vậy. Thế nhưng, khi đi đến bên lan can thuyền, y vẫn là thuận tay đem nó vứt xuống biển.

[ Ký chủ, không được xả rác bừa bãi.]

Nhìn Kỉ Tình trực tiếp phớt lờ bản thân, hệ thống liền giận không chỗ phát tiết. Chỉ có thể hậm hực hờn dỗi, quyết định mấy ngày kế tiếp sẽ không thèm nói chuyện với y nữa.

Trở về bờ, việc đầu tiên Kỉ Tình làm là thuê một chiếc taxi, nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, đem Phong Âu ném trước trụ sở cảnh sát lớn nhất Ma Đô.

Đồng thời, trước khi đi còn không quên chụp cho hắn vài tấm hình đặc tả, cùng với chứng cứ trong điện thoại, gửi đến email của đài truyền thông quốc gia.

Y cũng không tin, có những thứ này, thế lực phía sau Phong Âu còn có thể tiếp tục một tay che trời.

Kéo thấp mũ lưỡi trai, đem điện thoại nhét trở về trong túi áo của Phong Âu, cũng không quản hắn bị trói gô, ngủ mê trên mặt đất, Kỉ Tình liền đã đi vào một đầu ngõ nhỏ ở bên cạnh, gọi điện cho Cố Thừa Trạch đến đón.

Đừng hỏi tại sao, bởi vì vừa hỏi y liền sẽ thẹn quá thành giận.

"Muốn đi ăn sao?" Nhìn Kỉ Tình gỡ xuống khẩu trang, Cố Thừa Trạch cũng không hỏi y vừa đi đâu về, trái lại, lại chỉ vươn tay giúp y thắt đai an toàn.

Vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ tới bản thân đã lâu không có bữa ăn đàng hoàng, Kỉ Tình vẫn là gật đầu. Cũng không để hắn hỏi tiếp, liền đã yêu cầu:"Đi ăn hoành thánh."

"Được." Gật đầu, Cố Thừa Trạch liền khởi động xe, rất nhanh, liền rẽ vào trong đường lớn, hướng về giao lộ chạy đi.

Ngày hôm sau, trên bản tin truyền thông, hình ảnh của Phong Âu liền bị đưa lên với các tội danh buôn lậu vũ khí, buôn bán chất cấm, và cố ý mưu sát.

Làm người bị hại, Kỉ Tình rất nhanh cũng được cảnh sát mời đi, dò hỏi về chuyện xảy ra.

Kỉ Tình cũng không giấu giếm, một năm một mười đem chuyện nguyên chủ bị lừa giết thuật lại một lần. Đương nhiên, chắc chắn phải cắt bỏ chuyện bản thân là người xuyên không, còn nguyên chủ kỳ thật đã chết từ lâu.

Bởi vì chịu uy hiếp của Phong Âu, cho nên mới không thể không đem việc này giấu kín.

Nhân chứng vật chứng đều có đủ, Phong Âu căn bản đã chấp cánh cũng khó thoát. Nhất là khi hiệu suất của cảnh sát cũng rất nhanh, thông qua vết tích để lại, còn tra ra được rất nhiều chuyện, bao gồm cả thế lực ở sau lưng hắn.

Cuối cùng, tội phạm liên can bị bắt giữ liền vượt quá ba mươi người. Trong đó còn có cha ruột của Phong Âu, đổng sự trưởng của tập đoàn Thịnh Phong.

Thì ra, ở mặt ngoài ông ta là doanh nhân thành đạt hàng đầu trong nước. Nhưng ở sau lưng, lại là ông trùm của thế giới ngầm, buôn bán mại dâm, dùng tiền mưu sát, kinh doanh đủ loại chuyện trái pháp luật,...

Sau khi tội trạng bị vạch trần, mức phạt tù của ông ta cư nhiên lại cộng dồn thành hơn mấy ngàn năm... Tức luân hồi mười kiếp vẫn chưa hết tội. Cho nên, cuối cùng liền xử án tử hình.

Mà Phong Âu, tuy tội trạng không bằng, nhưng bởi vì là đồng phạm, nên liền lãnh án tù chung thân. Cả đời cũng đừng hòng trở ra.

Chuyện đến đây xem như kết thúc, cảnh sát còn đặc biệt ở trên thông tin đại chúng đối với người mang Phong Âu đến bày tỏ lòng cảm kích.

Khi nằm trên ghế sofa, nhìn xem lời ngợi khen này, mi mày của Kỉ Tình cũng không khỏi cong cong.

Y quả nhiên không hỗ danh là công dân ba tốt, hăng hái làm việc nghĩa.

[..................] Ký chủ lại bắt đầu tự dát vàng lên mặt mình.

"Hừ, đám người này chính là u ác tính của xã hội, liền nên sớm bị bắt. Xử phạt càng nặng càng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn đừng thấy mặt trời, gây họa cho người khác." Cùng Kỉ Tình xem thời sự, Cố lão gia liền một mặt ghét ác như thù nói.

Bởi vì Phong Âu lúc này đã mặc vào áo tù, tóc cắt thành đầu đinh, còn bị cố ý làm mờ khuôn mặt, nên Cố lão gia nhất thời cũng không nhận ra hắn, dù cho cảm thấy cái tên này khá quen tai.

Thế nhưng, đúng lúc này, cửa lớn lại đột ngột bị người đẩy mạnh, truyền tới một tiếng ầm vang.

Cố Thiên Thiên hai mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt bước vào, vừa nhìn thấy Kỉ Tình liền đã giống như người điên, lập tức xông tới, giơ tay muốn quăng cho y một cái tát.

"Là anh! Tại sao anh dám hãm hại Phong Âu!"

Đưa tay đỡ lại cái tát này, không quản Cố Thiên Thiên đang điên cuồng muốn cào cấu chính mình, Kỉ Tình liền nắm lấy hai bên cổ tay của nàng, trực tiếp vứt sang một bên.

Bởi vì Kỉ Tình không hề thu lực, cho nên, một cái hất văng này liền đem cả người Cố Thiên Thiên đều đẩy ngã xuống đất. Khiến nàng nhẹ rít khí một chút.

Nhưng dù vậy, Cố Thiên Thiên vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn dữ tợn trừng y, tựa như muốn đem y ăn tươi nuốt sống để giải mối hận.

Đã sớm có chuẩn bị từ trước, lúc này, Kỉ Tình liền từ trong ngăn bàn lấy ra một xấp tài liệu. Cũng không nhìn lại, liền trực tiếp quẳng đến trước mặt Cố Thiên Thiên, từ trên cao nhìn xuống nàng.

"Bởi vì Phong Âu đã thừa nhận cùng cô có quan hệ tình cảm, như cảnh sát cung cấp, trong điện thoại của hắn còn có lượng lớn chứng cứ chứng minh, tỷ như tin nhắn và hình ảnh."

"Cho nên, dựa theo luật hôn nhân và gia đình, bởi vì cô đã đơn phương ngoại tình, nên tôi có đủ điều kiện đề nghị tòa án giải quyết chuyện li hôn của chúng ta mà không cần có sự đồng ý của cô."

"Bên trong là phán xét của tòa, cô có thể tự mình xem lại. Kể từ bây giờ, chúng ta đã không còn là vợ chồng. Nếu cô còn dám có hành động quá khích, tôi sẽ liên hệ cảnh sát, kiện cô tội cố ý gây thương tích."

Thật ra, nếu không phải vì nể tình Cố lão gia, cùng với còn muốn công lược Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình cũng đã không có kiên nhẫn cùng Cố Thiên Thiên nhiều lời như vậy, trực tiếp thuê người xử lý nàng, lại quang minh chính đại phất tay áo rời đi là được.

Quả nhiên, công lược, tẩy trắng gì đó đều không thích hợp y. Nếu như có thể đổi thành hệ thống nghịch tập, hay dưỡng thành phản phái thì tốt rồi.

[ Ký chủ, ngươi còn như vậy sẽ thật sự đánh mất bổn hệ thống đó...Đúng là khinh người quá đáng!]

"Xin lỗi, nhưng ngươi không phải người."

[...............] Phi, cả nhà ký chủ mới không phải người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play