*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cải Trắng

Trên sóng live stream ngập tràn các khẩu hiệu màu đỏ tươi như màu cờ hiệu quốc gia, theo ngay phía sau là hàng loạt tiếng la hét.

“Trước đó ai bảo ma quỷ cũng nằm trong lĩnh vực khoa học? [cây búa] Mày ra đây ngay, tao biết mày đang núp đằng sau cái kế hoạch chó má ấy.”

“Đệch! Bố mày bị dọa đến suýt són ra quần! May bây giờ đang ban ngày, tôi đang ở trong ký túc xá đấy.”

“Không hổ là trùm. Cho dù nội bộ gượng gạo lúng túng như chó, bề ngoài cũng trấn tĩnh, mạnh như trâu.”

“Nói thật, nãy suýt nữa tôi tin đại lão luôn rồi. Nếu không phải mức dao động cảm xúc Tam Yêu định sẵn nhấp nháy cảnh báo liên tục đến suýt mù mắt, tôi không tin cô ấy lại sợ hãi như vậy.”

“Loạn quá, tôi… tôi đánh call(1) phát đã.”

(1)Đánh call: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ sự ủng hộ.

“Ký túc xá này bị làm sao thế? Hận Vương Đông Nhan vậy hả? Làm đến mức đó luôn á hả?”

“Quanh co lòng vòng, lôi ra được một đống tư tưởng mê tín dị đoan, cuối cùng cũng chỉ là bạo lực học đường?”

“Có khi nào Chu Nam Tùng là bị hù chết không? [trầm tư]”

“Cũng có khả năng là báo thù cho Chu Nam Tùng đấy? Tôi có cảm giác, từ lúc bọn họ nói chuyện với nhau, đã ẩn ý ám chỉ mấy câu rồi, thú vị phết. Thế đèn bên ngoài là ai động vậy?”

“Cuộc sống của học sinh cấp ba phong phú vậy sao? Là tại hạ quá bình thường.”

Phương Khởi theo dõi cũng rất ngạc nhiên. Làm Khung Thương có phản ứng mãnh liệt như vậy, hẳn thứ đó đã tác động khiến cô rơi vào trạng thái kích động. Thậm chí, nó còn không nằm trong phạm vi phản ứng tâm lý bình thường. Tài liệu anh ta hiện có không có chút thông tin nào về việc này.

Nguyên nhân khiến Khung Thương có phản ứng quá khích là gì? Cô sợ ma hay sợ tối? Cũng có thể do một yếu tố nhỏ xuất hiện lúc ấy. Tiếng nghiến răng, hoặc ánh đèn chớp lóe.

*

Màn đêm trong trò chơi nhanh chóng bị xua tan, ánh nắng lấp ló nơi đường chân trời. Mọi người bước ra khỏi ký túc xá, cảm nhận sương sớm lành lạnh buổi sáng, bầu không khí trong lành thanh mát.

Đám người ra khỏi ký túc xá đến nhà ăn, xong từ nhà ăn lại quành sang khu dạy học.

Khung Thương túm váy, ngồi xổm trên tảng đá, một tư thế không lịch sự chút nào, chụm đầu kể cho Hạ Quyết Vân nghe chuyện xảy ra đêm qua.

Hạ Quyết Vân vuốt cằm: “Ý cô là, người trong ký túc xá cô bắt tay với học sinh phòng khác, giả ma hù cô… à Vương Đông Nhan? Sau đó, mức độ muốn tự sát của cô tăng vọt?”

Khung Thương gật đầu.

Hạ Quyết Vân chậm rãi tiêu hóa tin tức, hỏi thêm: “Ngoài bạn cùng phòng của cô ra, còn ai bày trò nữa?”

Khung Thương lắc đầu.

Hạ Quyết Vân ngạc nhiên: “Cô không ra ngoài xem thử à?”

Khung Thương bình tĩnh đáp: “Bị dọa đến ngu người.”

Biểu cảm lúc nói của cô quả thật rất giống như bảo: “Thức ăn hôm nay quá mặn.” khiến người khác rất khó tin.

Hạ Quyết Vân nghiêm túc quan sát hai mắt cô, không tài nào tưởng tượng nổi lúc sợ hãi, trên gương mặt này sẽ thể hiện cảm xúc như thế nào. Hoặc phải nói, có thể làm cô sợ hãi, không biết đấy là bí ẩn gì trên thế giới.

Sau một hồi chần chừ, anh bảo: “… Cô kể chuyện cười nhạt quá, không cười nổi.”

“Ồ, thế à?” Khung Thương ngẩng đầu, nhạt nhẽo nói: “Tôi rất thất vọng.”

Hạ Quyết Vân cụp mắt nhìn xuống dưới, nhìn thẳng vào mắt cô. Khung Thương mở to hai mắt trông rất vô tội.

Một lúc sau, Hạ Quyết Vân sửng sốt nói: “Cô nghiêm túc?”

“Ừm.” Khung Thương nói: “Tôi sợ tối.”

Hạ Quyết Vân: “…”

Khung Thương bổ sung thêm: “Rất sợ.”

Hạ Quyết Vân dốc hết các từ ngữ trong người ra, tìm từ thích hợp để an ủi cô: “Cũng… bình thường thôi nhỉ?”

Khung Thương nói: “Đúng thế.”

Bầu không khí tĩnh lặng.

Khung Thương nhịn không nổi: “Anh đừng nghĩ nữa, giờ trong đầu anh toàn mấy câu kêu gào ồn ào, chỉ biết kêu ‘đệch đệch’, ‘sao bây giờ sao bây giờ’.”

Hạ Quyết Vân oan phát hoảng: “Cô đừng có vu hãm tôi!”

Khung Thương: “Suy nghĩ viết hẳn lên mặt anh rồi đấy. Tôi nhìn mà phiền.”

Hạ Quyết Vân thầm nghĩ, sao người phụ nữ này khó trị thế nhỉ? Anh sống bao nhiêu năm trên đời, đây là lần đầu tiên có người bảo anh phiền, trong khi ấy anh chưa nói gì.

“Thẳng nam đi an ủi…” Khung Thương không ngừng càm ràm được: “Chắc toàn mấy câu kiểu ‘Tối thì có gì mà sợ chứ?’, ‘Trên đời này làm gì có ma’, ‘Quỷ phải sợ cậu ấy chứ’, ‘không sao, không sao đâu, phản ứng tâm lý hơi thái quá chút thôi’. Như thế đó!”

“Đấy không phải thẳng nam bình thường.” Hạ Quyết Vân hít sâu một hơi: “Tôi xin phép được phân cấp độ thẳng nam, cô làm thế là đang bôi nhọ tôi đấy.”

Khung Thương liếc xéo anh.

Cô cảm thấy, người này có khả năng… đầu óc ngớ ngẩn.

Tự Hạ Quyết Vân cũng thấy mình trông rất ngu ngốc, anh ngoắc tay ra hiệu đi xuống: “Cô có thể xuống đây nói chuyện được không?”

Khung Thương nhảy xuống khỏi tảng đá, đứng đối diện anh.

Hai người nhìn nhau, không nói gì.

Hạ Quyết Vân đưa tay gãi đầu.

Nói thật, anh đã từng gặp rất nhiều thiên tài có tính tình cổ quái, cấp dưới của anh cũng chẳng ít người đâu, nhưng chưa ai giống như Khung Thương, khiến anh “rung động”.

Chẳng qua, người khác rung động là xúc động, riêng anh là tắc nghẽn. Trái tim chịu không nổi đau đớn đó.

Khung Thương bước đi trước.

Hạ Quyết Vân đi theo, hỏi: “Cô có nhận xét gì về bạn cùng phòng không? Liệu Chu Nam Tùng có từng trải qua những chuyện tương tự không?”

Giờ đang trong giờ học, ngoài hai người bọn họ ra, trên sân không còn một ai qua lại nói chuyện phiếm nữa. Liếc mắt nhìn xung quanh, trường giống như một địa điểm bị bỏ hoang.

Khung Thương: “Theo như tôi điều tra, trước đây hẳn Vương Đông Nhan có mối quan hệ với bạn cùng phòng không tệ, có thể khiến nó chuyển hướng xấu như mức độ hiện tại, rõ ràng là có nhân tố khác tác động.”

Khung Thương ngẫm nghĩ thêm lúc, nói: “Hôm qua lúc nhắc đến ma quỷ, mấy người đó còn nhắc cả tên Chu Nam Tùng. Ngữ điệu ấy rõ ràng là cố tình, cố ý nói cho tôi nghe.”

Hạ Quyết Vân: “Chúng ta dựng thử giả thiết nhé,Vương Đông Nhan là hung thủ giết Chu Nam Tùng, mấy người đó cho rằng mình đang hành động vì chính nghĩa.”

“Ừm…” Khung Thương nói: “Cách mấy người đó giả thần giả quỷ không quá là cao siêu, chưa đến mức độ muốn dồn Vương Đông Nhan đến bước tự sát. Hơn nữa nếu nguyên nhân chỉ là vì bạn cùng phòng, xét theo hoàn cảnh của Vương Đông Nhan, cô ấy hoàn toàn có thể đổi sang học ngoại trú, thoát khỏi cảnh bạo lực học đường.”

Hạ Quyết Vân: “Trừ phi…”

Khung Thương: “Trừ phi Vương Đông Nhan quá áy náy với cái chết của Chu Nam Tùng. Hành vi của bạn cùng phòng khiến cô ấy không ngừng nhớ lại những chuyện mình đã làm, tự hành hạ tinh thần. Sau một khoảng thời gian dài chịu sự tra tấn, cô ấy chọn kết liễu cuộc đời.”

Hạ Quyết Vân rà thông tin một lượt, chưa phát hiện ra lỗ hổng, Khung Thương lại lắc đầu, bảo: “Nhưng tôi không nghĩ, một người bị đạo đức ràng buộc mãnh liệt như vậy, dưới tình huống không có bất kỳ nguyên nhân nào thúc đẩy, lại liên tục làm ra hành động quá khích. Chắc chắn Vương Đông Nhan đã biết được cái gì đó trước khi Chu Nam Tùng tự sát. Trình tự logic có quá nhiều điểm không hợp lý.”

Hạ Quyết Vân nhìn sang, quan sát người con gái đã trút bỏ hoàn toàn tính trẻ con của một nữ sinh cấp ba.

Quả thật, được làm cộng sự của Khung Thương, là một việc rất đáng để hưởng thụ. Chỉ cần cô không nói giỡn bất thình lình thôi.

Hai người cứ bước đi như thế, chẳng biết từ lúc nào, đã đứng trước con đường dẫn đến tòa ký túc xá kia.

Khung Thương ngẩng đầu nhìn tòa ký túc xá cũ.

Dấu vết của năm tháng không thể xóa nhòa, dây leo bám đầy trên bờ tường. Càng là chỗ khuất ánh sáng, những phiến lá xanh lục ấy càng phát triển dồi dào mạnh mẽ cơ mà vẻ đẹp đáng thưởng thức đâu chẳng thấy, chỉ phủ lên đó một tầng u ám.

Hạ Quyết Vân đứng cạnh chờ cô.

Khung Thương quan sát một lúc, mở miệng hỏi: “Anh xem băng ghi hình ở camera giám sát gần đây vào ngày Chu Nam Tùng tự sát chưa?”

“Xem rồi. Hôm đó chỉ có mình Chu Nam Tùng đến đây thôi. Dựa theo tuyến thời gian mà suy đoán, cô ấy vào phát là lên thẳng sân thượng, gieo mình xuống tự vẫn không chút do dự. Vương Đông Nhan không xuất hiện, cô ấy có chứng cứ hoàn hảo chứng minh mình không có mặt ở hiện trường.” Hạ Quyết Vân biết Khung Thương định nói gì, khẳng định lại: “Chắc chắn cái chết Chu Nam Tùng không phải Vương Đông Nhan trực tiếp ra tay sát hại.”

Khung Thương hỏi: “Anh xem băng ghi hình ở camera nào?”

“Camera lắp ở cổng lớn ký túc xá và trên con đường nhỏ này, đặt ở chỗ cột đằng kia kìa. Hai camera này quan sát được hết ai vào ai ra. Tòa ký túc xá này chỉ có một cửa vào là đây.” Hạ Quyết Vân khoa tay múa chân chỉ hướng cho cô, song nghĩ đến sự đau khổ vì phải xem đống băng ghi hình đêm qua, anh đưa tay nhéo sống mũi: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mấy cái camera này cũ cả rồi, là sản phẩm của mấy năm về trước, độ phân giải hình ảnh không cao, chỉ có công năng ghi lại đơn thuần. Tôi phải xem rõ lâu, xong dựa vào tuyến thời gian nữa mới xác định được người xuất hiện là ai. Muốn có chứng cứ chi tiết hơn thì khó lắm, cần một kỹ thuật tân tiến hơn.”

Khung Thương: “Có mỗi video ngày các cô ấy tự sát thôi à?”

“Đúng, vật chứng chỉ có video ngày đó.” Hạ Quyết Vân tận tâm giải đáp: “Băng ghi hình trong camera theo dõi chỉ được lưu trữ trong khoảng nửa tháng đến một tháng, Vương Đông Nhan thì tự sát vào tháng Năm, cho dù cảnh sát có phát hiện ra chỗ không thích hợp, đến tìm băng ghi hình thì cũng không lấy được. Cho nên, hệ thống không có.”

Khung Thương gật đầu, xoay người, nhìn tiệm tạp hóa ở đối diện.

Cô bảo: “Tôi vào mua chút đồ đã.”

Hạ Quyết Vân thuận miệng hỏi: “Mua gì?”

Khung Thương: “Gậy đánh chó.”

Hạ Quyết Vân chưa hiểu: “Hả?”

Tiệm tạp hóa này hình như là do cá nhân tự mở, mặt tiền cửa hàng không to lắm nhưng bên trong có đủ thứ.

Khung Thương đi thẳng đến chỗ bán chổi, lấy một cây chổi thân bằng gỗ, nắm ở trong tay áng chừng sức nặng phát hiện nó hơi nặng, ảnh hưởng đến việc mình phát huy sức mạnh. Xong, cô đi sang kệ bày cán treo móc quần áo, chọn một thanh inox làm gậy.

Nhẹ nhàng, dễ mang theo, được đấy.

Tối nay ai dám tới, cô sẽ cho kẻ đó nếm thử mùi vị “roi inox rang thịt”.

Hừ, là đoạn quan trọng của cốt truyện, nhất định sẽ tới.

Khung Thương chọn vũ khí xong, sang kệ bên dạo một vòng mua đồ ăn vặt rồi ôm trong ngực mang ra quầy tính tiền.

Cô quét thẻ cơm vào máy cà thẻ, vu vơ nhìn xung quanh. Nghe âm điện tử “tít tít”, cô quay qua nhướng mày nhìn ông chủ.

Lúc quét mã, ông chủ tiệm tạp hóa len lén liếc nhìn cô mấy lần. Không phải bằng ánh mắt đơn thuần, mà có vẻ soi xét.

Người bình thường có thể sẽ cho rằng mình nghĩ nhiều, nhưng cảm nhận của Khung Thương luôn rất chuẩn xác.

Cô thử bắt chuyện: “Đã lâu không gặp.”

Ông chủ ậm ừ nói: “Ừm.”

Khung Thương ngừng lát rồi hỏi: “Món đồ tôi thường mua còn không?”

“Trò ‘cá sấu cạp tay(2)’ hả?” Ông chủ nói: “Còn ít lắm, ở kệ đầu hàng phía dưới kia.”

(2)Từ gốc Trung là từ này “整蛊玩具”, nhưng mình thấy mọi người hay gọi là trò “cá sấu cạp tay” nên mình để luôn vậy cho dễ hiểu nhé. (Ảnh minh họa)



Khung Thương nhìn theo hướng ông ta chỉ, thấy trên kệ bày mấy món đồ chơi nhỏ bình thường, không khác gì hàng được bán trên taobao từng rất hot một khoảng thời gian. Bên ngoài được đóng gói bình thường, phía trong đặt một cơ quan nhỏ để làm nó hoạt động.

Cô chỉ xem, không mua, quay đầu về luôn.

Ông chủ đưa cô túi hàng đã thanh toán xong. Khung Thương nhận lấy, ra cửa.

Hạ Quyết Vân đứng chờ chán muốn chết, đi lòng vòng ở bãi đất trống.

Khung Thương một tay bóc sữa chua, nói: “Anh vào kia, tìm ông chủ hỏi thăm đi.”

Hạ Quyết Vân: “Hả? Hỏi gì?”

Khung Thương nói: “Anh hỏi thăm thử xem, tôi có cảm giác ông ấy có ấn tượng về tôi.”

Hạ Quyết Vân rất để ý cây “gậy Như Ý” sau lưng cô, thậm chí còn hoài nghi Khung Thương đánh người trong đó, lừa anh vào trong giải quyết hậu quả. Anh ôm nỗi hoài nghi đi vào tiệm tạp hóa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play