Giờ phút này, cảm xúc của những người ngồi xem live stream còn rối bời hơn cả hai cô nữ sinh kia.

Đa số bọn họ đến đây với tâm thái muốn xem trò hề của một tên tội phạm, hoặc là muốn xem sự trừng trị của pháp luật sẽ đến như thế nào, hoàn thành cái kết quả không đạt được trong thực tế, họ cũng chẳng ngờ được cái mình thấy lại là một hình phạt trong câm lặng như này.

Cảm giác bị cả thế giới cô lập là như thế nào nhỉ? Nó không hề bi tráng như cái cách được phóng đại, chỉ có cảm giác xót xa mà thôi.

Cái cảm giác bất lực ấy giống như việc bạn chậm rãi bước lên chỗ có không khí loãng trên đỉnh núi cao, bạn đứng đó đưa mắt nhìn xung quanh, ở đây không một bóng người. Chính trong sự thất vọng đó, Phạm Hoài đã đặt chân lên con đường tẩu thoát không có điểm dừng.

Sẽ chẳng còn ai nghe được tiếng nói của cậu, gông xiềng chính nghĩa khóa chặt lấy miệng và cũng giam cầm cả cuộc đời của cậu.

Từ lúc Phạm Hoài biến mất tới nay đã nửa năm trôi qua, rất nhiều người trong đám bọn họ ngày trước từng là một thành viên “chinh chiến” trong trận đấu oanh liệt đấy, mà cũng từ lần đó tới tận giờ, bọn họ vẫn chưa có được đáp án cuối cùng. Nếu như không có buổi phát sóng trực tiếp này, có lẽ bọn họ cũng quên mất rằng… à, thì ra ngày xưa mình từng căm ghét một người như thế, sự căm hận khiến họ trở nên độc ác và tàn nhẫn.

“Ngày đó sau khi đọc xong bài chỉ trích cơ quan nhà nước của giới truyền thông, tôi cũng cảm thấy thông báo của cục cảnh sát vớ va vớ vẩn, dù là làm cho có lệ cũng chẳng chân thành tí nào. Bây giờ ngẫm lại mới thấy tâm trạng của mình lúc đó không hề lý trí, áp đặt những suy nghĩ tiêu cực của mình lên câu chuyện và nghĩ đó là suy luận chính xác, kéo theo rất nhiều người suy nghĩ theo chiều hướng cực đoan [khóc ròng] Vậy cho nên, tôi sai rồi đúng không?”

“Vụ này sau đó do quá bực mình nên tôi không theo dõi nữa, hóa ra mọi chuyện là như vậy sao? [ngây người] Hồi đó tôi bị tẩy não khá nhiều, lập luận logic có, chứng cứ rõ rành rành, khả năng xoay ngược tình thế gần như bằng không.”

“Này là do Tam Yêu thay đổi đôi chút về thiết lập nhân vật của Phạm Hoài hay vốn dĩ cậu ta đã là người bi thảm như vậy đấy? [gửi link website] Đây là toàn bộ thông báo của cảnh sát khi ấy, mọi người tự xem đi.”

“Giờ ngẫm lại tôi thấy cũng đúng. Vì Phạm Hoài mà người phụ trách vụ án bị mọi người hỏi thăm mười tám đời tổ tông. Làm gì có chuyện bao che?”

“Xin mặc niệm ba phút, lần sau tôi sẽ lại tới… một cư dân trong quần thể cư dân mạng cho hay [buông tay]”

*

Cảnh sát bắt đầu mở rộng phạm vi truy bắt sang phía phố mua sắm, nhưng có vẻ như Khung Thương đã quên mất thân phận của mình, vẫn lang thang dạo chơi khắp các cửa hàng trong phố mua sắm.

Lúc này đây, cô rẽ vào một hẻm nhỏ, tìm đến quán bán chìa khóa mua một chùm mô hình chìa khóa xe hơi. Vào cửa hàng kim khí mua một đống món đồ kỳ quái xong lại qua cửa hàng bán trang sức mua một cái ô che mưa, một loạt hành động khiến người hoàn toàn không đoán được cô đang nghĩ gì.

Cứ thế, cư dân mạng trơ mắt nhìn cảnh sát đang ngày một áp sát Khung Thương còn cô thì ung dung đút tay túi quần đi dạo khắp nơi ở phố mua sắm. Càng nhìn, bọn họ càng gấp muốn chết, hận không thể chui vào trong màn hình đá phát vào mông Khung Thương, bảo cô chạy nhanh lên.

Đây là trò chơi truy bắt đầy gay cấn cơ mà? Đâu phải trò diều hâu bắt gà con.

Có khi là cách chơi của thiên tài với người bình thường khác nhau, bọn họ thật sự không hiểu nổi.

Khung Thương cưỡi ngựa xem hoa một lúc, cuối cùng dừng chân lại ở một tiệm café cuối khu mua sắm.

Hình như tiệm này làm ăn không tốt lắm. Bản thân nằm chỗ vắng vẻ, xung quanh lại biết bao nhiêu là cửa hàng trà sữa rồi cả quán café internet cạnh tranh, thành ra khách tìm tới tiệm chỉ lác đác mấy người.

Khung Thương đứng ngoài quan sát mọi thứ qua cửa sổ thủy tinh một lúc, chẳng biết sau đấy cô nhìn thấy cái gì mà bất giác cười nhẹ, dạo bước đi vào.

Cô chọn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, thả túi xuống ghế trống bên cạnh rồi rút từ bên trong ra một quyển sách, bắt chéo chân ngồi đọc, tận hưởng giây phút rảnh rỗi hiếm hoi của giờ nghỉ trưa.

Ngồi đằng trước Khung Thương là một anh chàng trẻ tuổi, trông có vẻ còn đang ở lứa tuổi học sinh. Cậu ta đeo một chiếc ba lô màu đen, bên cạnh là mấy cái túi, có lẽ là vừa đi mua sắm xong tiện ghé qua quán café lên mạng một lúc.

Tuy không nhìn rõ góc nghiêng mặt cậu ta nhưng xét tổng thể thấy cũng không tệ lắm, chẳng qua là chưa biết trau chuốt ngoại hình, không tìm được kiểu tóc thích hợp, tóc mái lại quá dài chưa kịp xử lý nên khiến người khác nhìn vào thấy lôi thôi, làm lơ ngũ quan của cậu ta.

Khung Thương thu hồi tầm mắt, lật sách trong tay.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào hòa với ánh đèn bên trong tiệm café khiến cô trở nên hết sức nổi bật giữa khung cảnh ảm đạm.

Cư dân mạng điên cuồng spam bình luận ở khu bình luận, bảo cô mau chạy trốn đi, cảnh sát bắt đầu tiến hành khám xét phố mua sắm rồi, rất nhanh sẽ tìm đến tiệm café này. Khung Thương chơi nguyên một bộ cổ trang nổi bần bật xong còn chọn chỗ ngồi ngồi ngay sát cửa sổ như thế thì chắc chắn sẽ hấp dẫn sự chú ý của đối phương, làm vậy chẳng khác nào gài bom tự nổ trong người.

Đáng tiếc, Khung Thương không thể thấy lời khuyên của bọn họ, ngó lơ nguy hiểm đang kề cận.

Sau khi ngồi đó được một lúc, Khung Thương đứng dậy, đi tới đập vào bả vai nam sinh ngồi phía trước.

Cậu ta thấy cô thì tháo tai nghe, ngạc nhiên hỏi: “Có việc gì không?”

Khung Thương nâng cái túi trong tay lên, nói: “Chào cậu, tôi muốn vào nhà vệ sinh một lúc, cậu có thể giúp tôi trông túi đồ không?”

Cậu thanh niên chẳng mảy may nghi ngờ, sảng khoái đồng ý: “Được chứ.”

Khung Thương cười nói: “Cảm ơn.”

Khung Thương ra ngoài, ước chừng khoảng sáu bảy phút sau cô mới quay trở lại, trên tay là hai ly đồ uống.

“Cảm ơn cậu nhiều nhé.”

Khung Thương nói lời cảm ơn một lần nữa, đồng thời đưa ly nước cầm bên tay trái qua.

“Không cần, không cần phải thế đâu.” Cậu thanh niên từ chối ngay: “Tôi chỉ nhìn túi giúp anh một lúc thôi mà, cũng không có ai đi vào tiệm cả.”

Khung Thương nói: “Tiệm đang có khuyến mại mua một tặng một nên tôi mua luôn. Giờ cậu không nhận thì một mình tôi cũng không uống hết được chỗ này.”

Cậu thanh niên chần chừ trong giây lát rồi cũng nhận lấy ly nước.

Khung Thương tiện ngồi xuống luôn đối diện cậu, trò chuyện đôi câu.

“Người anh em, cậu vẫn còn là học sinh à? Sao cậu lại ở đây một mình thế?”

Cậu thanh niên: “Anh thì sao? Anh ở đây làm gì mà phải mặc đồ như này?”

“Tôi tới mua ít đồ. Tôi vừa xong việc bên câu lạc bộ nhưng chưa muốn thay đồ nên mặc vậy mà đi thôi.” Khung Thương nở nụ cười xấu xa chọc ghẹo: “Với cả mặc thế này các bạn nữ thích lắm. Cậu thấy có đúng không?”

Cậu thanh niên cười ha ha, đang định mở miệng bông đùa lại đôi câu thì nụ cười dần tắt ngóm, nét mặt thoáng vẻ đau khổ.

Cậu ta nhe răng, hít sâu một hơi nói: “Bụng tôi đau quá!”

“Hả?” Khung Thương lo lắng cau mày, rút hộp giấy trong túi ra, hỏi: “Cậu có cần vào nhà vệ sinh không? Hay là tại uống đồ lạnh nên đau dạ dày?”

Cậu thanh niên nhận lấy giấy vệ sinh, cố chịu cơn đau đáp: “Có lẽ vậy. Bệnh cũ tái phát thôi.”

Khung Thương lập tức xin lỗi: “Ngại quá, vậy mà tôi lại mời cậu uống đồ lạnh.”

“Không sao, không sao, chuyện không liên quan tới anh.”

Ngay lúc cậu thanh niên đứng lên định vào nhà vệ sinh, Khung Thương nhanh miệng nói: “Nhà vệ sinh trong tiệm này là nhà vệ sinh dành cho nhân viên, bọn họ không thích mở ra cho khách vào đâu. Ban nãy tôi đi nhờ WC ở quán KFC đằng trước kìa, nếu cậu khó chịu quá thì nhanh chân tới đó đi đi, tôi trông túi cho.”

Cậu thanh niên không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Được, cảm ơn anh.”

Thấy cậu thanh niên gấp rút chạy đi, Khung Thương thở dài đầy tiếc nuối.

Đừng bao giờ nhận đồ uống người lạ đưa cho. Lớn từng ấy rồi mà vẫn chưa học được đạo lý này.

Khung Thương đứng dậy, chuyển qua ngồi vào vị trí đối diện.

Đa số các nam sinh khi đi ra ngoài thường có cái kiểu để đồ rất là dễ tìm thấy. Bọn họ sẽ để thẻ căn cước và thẻ xe bus chung một chỗ rồi cất trong chỗ nào đấy dễ lấy nhất.

Khung Thương tiện tay sờ lung tung một hồi liền tìm được mấy cái thẻ để trong ngăn vuông cạnh bên túi. Sau đó cô nhanh tay lấy thẻ căn cước và thẻ học sinh trong đống thẻ đó, mượn ống tay áo che đi động tác, đút nó vào túi mình.

Sau khi trộm hết thẻ chứng minh thân phận của đối phương, Khung Thương lấy giấy bút ra viết và để lại một tờ giấy trên bàn. Cô nói mình có chuyện phải rời đi trước nên đành gửi đồ của cậu ta ở quầy.

Xong xuôi, cô dùng ly chèn giấy, đặt nó ở chính giữa bàn rồi xách túi lớn túi nhỏ đến chỗ quầy thu ngân, dặn dò người phục vụ đôi câu xong rời đi trước.

Hai cái thẻ chứng minh thân phận này vẫn có thể sử dụng như bình thường kể cả sau khi bị mất vì chip của nó không bị hỏng. Mặc dù cảnh sát có thể lùng tìm xem cái thẻ này có phải là cái thẻ được báo mất không nhưng thường họ sẽ không tra kỹ như vậy vì trình tự khá phức tạp.

Bây giờ mọi người thường dùng vân tay hoặc nhận diện khuôn mặt để kiểm chứng, nhưng điều đó không có nghĩa là nói tác dụng của giấy tờ như thẻ căn cước không ổn. Giờ vừa hay Khung Thương bị thiếu mất giấy tờ nên đành mượn tạm của người khác để dùng.

*

Khung Thương ra khỏi quán café, nhanh chóng di chuyển đến hướng rời phố mua sắm.

Nếu như cô có thể nhìn thấy sóng bình luận, chắc chắn sẽ thấy được cả khung hình ngập tràn các câu gầm rú như: “Có nguy hiểm!”; “Đừng đi về phía trước nữa!”; “Trò chơi sắp kết thúc rồi!”

Ở ngay lối ra vào có mấy người mặc đồng phục cảnh sát cẩn thận kiểm tra người đi đường.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Khung Thương sẽ chạm mặt họ.

Khung Thương vừa mới xuất hiện, hai vị cảnh sát trẻ tuổi ở đó lập tức quay đầu nhìn sang. Ánh mắt họ không mang quá nhiều nghi ngờ, chẳng qua là thấy cô trang điểm sặc sỡ hơn người thường nên mới để ý thôi.

Đám người chơi mới này tuy không phải dân chuyên nhưng rất tôn trọng sự chuyên nghiệp. Bọn họ nghiêm túc nghe theo mệnh lệnh của Chương Vụ Bình, kiểm tra mọi thứ cặn kẽ không dám bỏ sót ai. Chỉ cần là người có hình dáng xấp xỉ người bọn họ muốn tìm kiếm là họ đều đi tới yêu cầu kiểm tra thân phận. Bọn họ không giới hạn tuổi tác hay vóc người để tìm kiếm, dù sao thì thuật hóa trang trong nước cao siêu đến mức nào bọn họ cũng biết rồi. Giờ kể cả người có gương mặt khác hoàn toàn bọn họ cũng không tha.

Đây là lần thứ hai Khung Thương giáp mặt cảnh sát. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý  nhưng cô không ngờ chuyện lại diễn ra nhanh như vậy. Giờ cô mà quay người đi hướng khác thì trông có vẻ rất khác thường, thế nên cô đi thẳng đến nút giao rồi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn đèn giao thông, làm ra vẻ mình cũng chỉ là người qua đường như bao người khác.

Một tên cảnh sát tháo mũ đi tới chỗ cô.

“Chào cậu, cậu có mang theo thẻ căn cước không?”

Khung Thương làm ra vẻ kinh ngạc phù hợp với tình huống rồi phối hợp gật đầu, lấy thẻ căn cước trong túi ra đưa qua.

Cô đi dạo lâu như vậy, cố ý chọn người kia chính là vì… bọn họ nhìn qua hao hao nhau, có thể miễn cưỡng lừa gạt qua ải.

Người cảnh sát nhận lấy thẻ căn cước, chăm chú nhìn một hồi. Người trong hình có mái tóc chải ngược ra đằng sau, toàn thân toát lên hơi thở của một trạch nam, khác một trời một vực với cái người nổi bần bật đứng trước mắt.

Anh cảnh sát trẻ tuổi thầm gào trong lòng hai tiếng “Mẹ nó”, suýt nữa thì bị tài trang điểm thần sầu dọa cho hoài nghi cuộc sống. Có điều, anh vẫn ý thức được hiện tại mình giữ thân phận gì, lật trái lật phải thẻ căn cước nhìn một hồi rồi ngẩng lên nhìn mặt Khung Thương.

Anh thấy người trước mắt này rất quen nhưng không biết phải tả thế nào, đành thử hỏi: “Trông có giống nhau đâu, rốt cuộc đây có phải thẻ căn cước của cậu không?”

Tuy miệng hỏi vậy nhưng lòng anh cũng không quá nghi ngờ.

Trong tiềm thức của người bình thường, những tên tội phạm phải lẩn trốn, tìm đường tẩu thoát sẽ trông rất tàn tạ và âm u. Bọn họ luôn hận không thể giấu tiệt bản thân trong đám người, để người khác nhìn vào xem họ như những con chuột đồng đang chạy ngoài đường, có va phải cũng chẳng sao, tuyệt đối không thể đường hoàng, có biểu hiện đặc biệt như này.

Khung Thương ló đầu xem ảnh, nói: “Không giống chỗ nào chứ? Đây không phải ảnh của tôi sao? Ảnh này là chụp vào hồi cấp ba, cách đây ba năm rồi, lúc đó có tóc ai không dài như này đâu? Lên đại học dĩ nhiên phải thay đổi rồi.”

Người cảnh sát thầm nghĩ trong lòng, có anh không như vậy này. Mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn giống chàng thiếu niên ngày trước.

Anh đặt thẻ căn cước cạnh mặt Khung Thương, tiến hành so sánh.

Khung Thương hết sức khó chịu trước cái nhìn chằm chằm của anh. Cô khịt mũi, giãn khoảng cách giữa hai người.

Nếu đối phương là cảnh sát có nhiều năm kinh nghiệm thì dù có là một tấm ảnh mơ hồ cũng sẽ rất nhanh phát hiện ra sự khác nhau giữa bọn họ. Nhưng người chơi trước mặt này không phải.

Mặc dù không mắc căn bệnh mù mặt nghiêm trọng nhưng phần lớn người bình thường không nhạy cảm trong việc nhận biết đặc trưng khuôn mặt. Thế cho nên nhiều khi bọn họ không phân biệt được gương mặt của một số KOL, toàn người này xọ người kia.

Cảnh sát nhìn thẻ căn cước lâu đến mức sinh ảo giác, tự dưng thấy hai người này giống nhau thật.

“Cậu cũng… thay đổi lớn quá nhỉ?” Anh cảnh sát bối rối nói: “Giờ mà bảo giống thì nghe trái lương tâm, nhưng bảo không giống thì cũng không đúng. Khuôn mặt giống, khuôn miệng giống, mắt thì tôi chưa thấy rõ còn mũi thì không có ảnh chụp góc nên không xác định được.”

“Hóa trang thì chả thế. Giống cái gì mà giống chứ, đây rõ ràng là ảnh của tôi.” Khung Thương nâng cao tông giọng, khiếp sợ nói: “Hay là anh muốn tôi tẩy trang tại chỗ? Làm vậy là quá đáng lắm đấy anh trai, anh đừng có nghĩ thế.”

Người qua đường nghe tiếng bật cười, nói đỡ: “Cosplay là phải trang điểm đậm, nếu không sẽ không đạt được hiệu quả khi lên hình.”

“Ai chụp thẻ căn cước mà chẳng xấu. Không cần phải kiểm tra nghiêm ngặt như vậy chứ?”

“Sao quanh đây nhiều cảnh sát thế nhỉ? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Khung Thương ra vẻ không sao hết, lấy thẻ học sinh ra nói: “Đây là thẻ của tôi mà. Tôi là sinh viên ngành kỹ thuật hóa học của đại học C, hay tôi đọc cách dùng lò phản ứng tầng sôi để chứng minh với anh nhé?”

Cảnh sát nghe lời đề nghị của cô thì hai mắt sáng lên, cảm thấy rất có lý. Ninh Tùng Tùng ngồi tù từ năm 16 tuổi, cấp ba còn chưa tốt nghiệp chứ đừng nói đến việc có kiến thức bậc đại học, làm sao mà biết được lò phản ứng tầng sôi là cái gì.

Kể cả kiến thức này người chơi có biết nhưng lợi dụng nó qua ải vượt quá trình độ của nhân vật mình sắm vai sẽ bị coi là OOC.

“Cậu nói đi.”

Khung Thương và người xung quanh bật cười. Sau đó, cô nói hết nội dung liên quan đến nó một lượt, bao gồm cả ưu khuyết điểm.

Người cảnh sát trẻ tuổi này không phải người chơi chuyên nghiệp, càng nghe càng thấy lùng bùng lỗ tai, có điều khi nghe đối phương nhắc tới mấy từ chuyên ngành, anh lại thấy người này thật tài giỏi. Cậu ta trả thẻ căn cước cho Khung Thương nói: “Không có gì, cậu đi đi.”

Khung Thương vẫy tay: “Cảm ơn đồng chí.”

Đúng lúc này, đèn giao thông chuyển xanh, Khung Thương buông lơi ống tay áo, để nó tung bay theo làn gió, cứ thế đi sang đối diện đường.

Tới khi tầm mắt mọi người rời đi, anh cảnh sát kia nhấc bộ đàm lên khoe khoang với đồng nghiệp mình: “Các anh em, đột nhiên tôi phát hiện ra một cách có thể nhận biết học sinh dốt.”

Bọn họ nhốn nháo bàn luận một hồi, cuối cùng đều bị thuyết phục bởi sự cơ trí của anh chàng.

“Tôi thấy có lý lắm!”

“Ninh Tùng Tùng mới học lớp 10 thôi nhỉ? Bao nhiêu năm trôi qua rồi, kiến thức cũng chẳng còn đâu. Dùng đề thi đại học để khảo sát có được không?”

“Ở tù có được đi học không? Lấy đề lớp 12 không ổn lắm, cứ kiến thức chuyên ngành đại học mà dùng.”

“Này này, người bình thường chỉ cần nhìn mặt cái là biết có phải hay không mà, các cậu phải mù mặt đến cỡ nào mới phải dùng tri thức để kiểm tra hả? Chừa đường sống cho những học sinh học dốt đi chứ?”

Hạ Quyết Vân chợt hoang mang hỏi: “Ai bảo với các cậu Ninh Tùng Tùng học dốt?”

Mọi người: “Hả?”

“Không phải hả? Nhưng cậu ta ngồi tù mà?”

Hạ Quyết Vân im lặng mất một lúc mới nói: “Chỉ số thông minh của cậu ta rất cao, chương trình đại học đã học xong hết rồi, hơn nữa cậu ta cũng có giáo viên đặc biệt dạy kèm.”

Chương Vụ Bình cũng đế thêm một câu: “Người sắm vai Ninh Tùng Tùng là một người có tố chất tâm lý rất mạnh, mọi người không được mất cảnh giác!”

Bọn họ đồng loạt hô rõ rồi tiếp tục công việc của mình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play