Hạ Quyết Vân đưa Khung Thương đến trước cửa tòa nhà và cô đã không rời đi ngay mà mời anh lên nhà ngồi chơi một lúc.

Hạ Quyết Vân quan sát nét mặt cô trong chốc lát, cứ có cảm giác cô nói vậy chỉ là một câu mời khách sáo, bèn hỏi: “Thôi tôi đi luôn nhé?”

Ai ngờ Khung Thương đáp ngay: “Được thôi.”

Hạ Quyết Vân sầm mặt. Cô đuổi người trắng trợn như vậy sao? Không cả đưa đẩy thêm mấy câu để biểu hiện thành ý.

Ngay sau đó Khung Thương lại nói: “Tôi mời anh bữa cơm nhé?”

Đến tầm này thì Hạ Quyết Vân có bóng ma tâm lý với cái gọi là mời cơm của Khung Thương, anh đáp lại một cách chắc nịch: “Không cần, cô không cần phải tốn tiền vậy đâu.”

Khung Thương nghe vậy cười nói: “Tôi trả tiền thật mà.”

Sắc mặt Hạ Quyết Vân hòa hoãn hơn chút.

Khung Thương cúi đầu lục lọi thứ gì đó trong túi, nói: “Vừa hay tôi có phiếu giảm giá ở nhà hàng kia, không đi ăn thì hết hạn mất.”

Hạ Quyết Vân chết lặng.

Cũng may anh chưa hoàn toàn thoát khỏi kinh hãi chuyển sang vui mừng. Anh không nên quá tin người mới đúng.

Ai ngờ cuối cùng Khung Thương lại lôi thẻ ngân hàng ra, kẹp bằng hai ngón tay, phe phẩy giữa không trung, cười nói: “Trêu anh thôi. Tam Yêu đã chuyển tiền thưởng lần phát sóng đầu tiên cho tôi rồi. Sau khi thanh toán tiền nhà tôi còn dư lại chút đỉnh, mời anh bữa cơm xem như lời cảm ơn.”

Bị cô xoay đi xoay lại mấy vòng, Hạ Quyết Vân có ngốc đến mấy cũng tỉnh ngộ: “Cô cố ý chơi tôi đấy à?”

Khung Thương vô tội nói: “Bị phát hiện nhanh thế à?” Quả nhiên chỉ số thông minh đã tăng lên.

Hạ Quyết Vân nặng nề trách móc: “Cô có miếng lương tâm nào không vậy?”

Khung Thương thay đổi thái độ, nhận lỗi: “Tôi thật lòng muốn mời anh ăn cơm mà.”

Hạ Quyết Vân thẹn quá hóa giận, trực tiếp đưa tay muốn thay cô mở cửa.

Vì quá kích động nên anh quên luôn cả việc phải cởi đai an toàn cho mình trước, vươn được nửa đường thì bị dây kéo giật lại, suýt chút nữa thì đụng vào người Khung Thương. Cũng may là ngón tay anh móc được vào tay nắm cửa, anh gồng sức vặn mình, nhanh chóng mở được cửa.

Hơi nóng ngoài cửa thổi vào xua tan sự xấu hổ của anh. Hạ Quyết Vân hạ lệnh đuổi người: “Tôi không cần biết! Cô xuống xe đi.”

Khung Thương làm bộ thở dài, đẩy cửa xe đi xuống.

Cô cứ tưởng mình vừa xuống xe cái là sẽ được ăn ngay một miệng khói ô tô, đứng cạnh chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng không ngờ Hạ Quyết Vân lại không khởi động máy, vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Miếng dán kính làm Khung Thương không quan sát được tình cảnh bên trong. Thế là, hai người một trong xe một ngoài xe, cứ thế giằng co khoảng chừng một phút.

Khung Thương không biết Hạ Quyết Vân ở bên trong có đang lẳng lặng quan sát mình không nhưng cô dám chắc rằng anh chàng người tốt này đang cảm thấy rất mất tự nhiên.

Cô bật cười, xoay người đi về phía cửa tòa nhà.

Lúc cô mở cửa chống trộm của tòa nhà ra cũng là lúc Hạ Quyết Vân đánh tay lái chầm chậm rời đi.

Khung Thương đút hai tay vào túi, chậm rãi đi thang bộ lên chứ không chọn đi thang máy.

Đi đến cửa nhà, Khung Thương lắng tai nghe một lúc, nghe thấy trong nhà có tiếng động.

Khung Thương cúi đầu lấy chìa khóa, mở cửa ra quả nhiên trông thấy trong nhà có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi vắt chéo chân trên sofa trên game. Âm lượng trên di động mở đến nấc to nhất, lột tả rất rõ tiếng của cả nhân vật nam lẫn nữ khi bị công kích.

Khung Thương hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Cô cho tôi leo cây tận hai lần nên tôi tới xem thử xem cô có gặp chuyện gì không. Cô có biết một giây tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền không mà dám hủy hẹn hả?” Phương Khởi nói mà chẳng buồn ngẩng đầu: “Cô đừng quên, nếu muốn tiếp tục tham gia [Phân tích hiện trường án mạng] thì phải có tôi viết báo cáo khám nghiệm thần kinh, đừng có qua cầu rút ván nhanh thế chứ?”

Khung Thương mặc xác anh ta nói vớ vẩn, ngồi xuống bên còn lại của sofa.

Cô thả suy nghĩ bay xa, ánh mắt mơ màng, ngón tay móc vào chùm chìa khóa không ngừng xoay vòng.

Tiếng kim loại chan chát át cả tiếng trò chơi.

Phương Khởi chơi thua, hét lớn: “Đừng xoay nữa, ồn chết đi được!”

Khung Thương ngừng động tác, nhìn anh ta nghiêm túc nói: “Tôi nghi ngờ anh bị mắc chứng hưng cảm.”

Phương Khởi: “Cô muốn tôi phổ cập kiến thức liên quan đến chứng hưng cảm không?”

Khung Thương: “Thôi.”

Khung Thương đứng dậy ra đun ấm nước, gọt ít trái cây, lịch sự tiếp đón vị khách không mời mà tới nào đó. Lúc cô bưng đĩa trái cây trở ra cũng là lúc Phương Khởi phát rồ với trò chơi: “Mẹ nó! Đứa nào? Đứa nào dám trộm đồ của ông đây? Mày bị ngu à? Không biết chơi thì biến mẹ ra chỗ khác đi!”

Khung Thương ghét bỏ giữ nguyên khoảng cách một mét với anh ta.

Phương Khởi xả giận xong cũng thấy bản thân hơi quá đà, ngẩng đầu nhìn cô, ngượng ngùng nói: “Ngại quá, tôi bị cuốn theo. Tật xấu của chúng ta giống nhau mà.”

Mặt dày thật.

Hạ Quyết Vân đáng yêu hơn anh ta nhiều.

Phương Khởi thoát khỏi giao diện trò chơi, nhấn bật một bản nhạc với tiết tấu du dương rồi thả điện thoại sang bên cạnh. Sau đó, anh ta cầm tăm trên bàn lên ăn trái cây, không có tí hành động nào gọi là khách sáo.

Khung Thương ngồi bên cạnh xem tài liệu trên máy tính.

Đương lúc bầu không khí lắng xuống, Phương Khởi mở miệng hỏi: “Trên cương vị là bác sĩ tâm lý của cô, sao tôi lại không biết việc cô rối loạn stress sau sang chấn nhỉ?”

Khung Thương: “Tôi có bị đâu.”

Phương Khởi: “Cô nói mình sợ tối, hơn nữa không phải là tâm lý sợ tối bình thường. Xét theo biểu hiện thì quả thực nó không bình thường.”

Khung Thương nhướn mày, nói: “Tôi lừa Hạ Quyết Vân thôi.”

Phương Khởi: “Cô lừa tôi mới đúng chứ?”

Khung Thương đáp cho có: “Sao có thể?”

Phương Khởi cau mày, nghiêm túc nói: “Cô mà không phối hợp tôi sẽ đi mời thầy cố vấn của mình tới xem cho cô đấy. Nếu cô đã mời tôi tới làm trắc nghiệm tâm lý cho cô, tôi sẽ phụ trách đến cùng bằng tất cả sự chuyên nghiệp của mình.”

Khung Thương gật đầu: “Ừm, anh đi đi.”

Phương Khởi đứng lên, chuyển đến ngồi sát bên cạnh cô, nói: “Có điều này tôi mãi không hiểu, sao cô lại ghét thầy cố vấn của tôi thế? Cô là người đầu tiên không thích thầy ấy mà tôi gặp đấy. Nói đến cùng thì hai người cũng không có quan hệ gì mà?”

Khung Thương bình tĩnh nói: “Chẳng có ai thích hợp tác với một vị bác sĩ tâm lý lúc nào cũng trong trạng thái làm việc cả.”

“Giờ chúng ta đang trong trạng thái làm việc, cô không nên kháng cự tôi. Stress sau sang chấn có thể trị liệu, tôi sẽ giúp cô.” Phương Khởi thoáng ngừng rồi hỏi: “Phạm Hoài có tới tìm cô không? Cậu ta có để lại chút tin tức gì cho cô không? Nhiều khi đại não con người dễ chịu ảnh hưởng hơn những gì cô tưởng tượng nhiều. Một mình cô không thể gánh được hết đâu, tôi hi vọng cô có thể tin tưởng tôi.”

Khung Thương nói: “Không.”

Phương Khởi nghiến răng nói: “Cô nói dối.”

Cuối cùng Khung Thương cũng rời tầm mắt, quay sang nhìn anh ta: “Anh mới là người đang nói dối.”

Phương Khởi: “…”

Anh ta vuốt tóc, nói: “Cô có hỏa nhãn kim tinh à?”

Khung Thương khiêm tốn nói: “Không dám.”

Phương Khởi vật lộn với Khung Thương một lúc phát hiện mình chẳng thể nào moi được đáp án từ vấn đề cô không muốn đề cập, sau cùng lựa chọn từ bỏ.

Lãng phí thời gian chưa bao giờ nằm trong hàng nguyên tắc anh ta tuân theo. Vì thế, sau khi nói mấy câu, để lại vài dòng nhận xêt trong báo cáo mình đem tới, anh ta cầm tài liệu chuẩn bị rời đi.

Lúc anh ta đứng ở huyền quan, Khung Thương chợt nói một câu: “Lần sau đến nhà tôi, tôi hi vọng anh có thể gọi điện thoại báo trước. Hôm nay suýt chút nữa tôi đưa đàn ông lên nhà đấy, nếu để anh ấy thấy anh ở bên trong, xảy ra hiểu lầm không đáng có thì sao?”

Phương Khởi đang định nói mình có gọi nhưng di động Khung Thương ngoài vùng phủ sóng, người bình thường tìm thế nào được… Đấy, mới nghĩ được một nửa thì nhận ra ẩn ý trong câu nói của cô, anh ta hoảng sợ hỏi: “Ai?”

Khung Thương mỉm cười nhìn anh ta.

Phương Khởi kinh ngạc hét to: “Thật đấy à?”

Anh ta lập tức chạy biến đến chỗ cửa sổ ngó xuống nhìn xung quanh, nhưng lúc này bên dưới đã trống trơn chả có ai.

Khung Thương mờ ám nói: “Mong anh tôn trọng cuộc sống cá nhân của người trưởng thành.”

Phương Khởi bối rối, nhưng rào cản thân phận khiến anh ta không thể không khống chế sự tò mò, cứng ngắc đáp: “Thôi được rồi.”

Đi tới cửa, anh ta vẫn quay đầu lại hỏi: “Rốt cuộc là ai?”

Khung Thương vẫy tay: “Tạm biệt.”

*

Sáng sớm thứ tư, mưa thu tí tách rơi.

Hạ Quyết Vân đổi sang một chiếc xe khác khiêm tốn hơn đến đón người. Vì thời tiết đang dần chuyển lạnh nên trên xe còn để sẵn một chiếc áo gió.

Khung Thương tay cầm sữa đậu nành, tay xách bánh bao thịt, đứng ở ven đường chờ anh.

Hạ Quyết Vân hỏi: “Sao cô không ăn đi?”

Khung Thương: “Anh ăn không?”

Hạ Quyết Vân ngẩn người.

Giờ không nhận thì… không cam lòng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Khung Thương nghiêm túc mời anh ăn một bữa, dù cho cái món đó có giá năm đồng, dù cho lần mời này không được chính thức cho lắm. Nhưng mà nhận thì… anh ăn sáng mất rồi.

Khung Thương kéo bao nilon xuống, há miệng cắn một miếng ngay trước mặt anh.

Cơ mặt Hạ Quyết Vân giật giật. Biểu cảm trên gương mặt như đã nhìn thấu hồng trần, anh buồn bã nói: “Xuống xe đi. Chủ động xuống đi.”

Khung Thương nhịn cười, nói: “Cảm ơn anh. Hôm nay tôi mời cơm thật mà, thề đấy.”

Hạ Quyết Vân đánh tay lái khởi động xe, giận dỗi nói: “Cô tưởng mình nhấn mạnh như thế là thể hiện được sự chân thành của mình sao? Cô có thể nghiêm túc một chút không hả? Tôi thèm bữa cơm của cô lắm hả? Thèm lắm sao?”

Khung Thương vừa nghe vừa gật đầu phụ họa.

Cô không ngờ mình đùa chơi chơi có mấy câu mà Hạ Quyết Vân cũng tin, đặc biệt có chấp niệm với việc được cô bao ăn, kể cả món đó có là bánh bao sữa đậu nành cũng không ngại.

… Mà cũng đâu đến mức.

Trước đó cô quả thật muốn mời anh ăn cơm nhưng anh lại đi mất.

Cơn giận của Hạ Quyết Vân không thể nào nguôi trong vài phút, anh quay sang nói đến những điều cần lưu ý lúc gặp mặt. Lúc gặp người ta, cô không được tức giận, không được kích động, càng không được gây ồn ào.

Có điều, ba loại cảm xúc ấy rất khó có thể thấy trên gương mặt Khung Thương nên anh cũng không quá lo lắng.

Sau khi ký tên ngoài cửa, hai người đặt chân vào một căn phòng độc lập.

Người phụ nữ ngồi đối diện mới chỉ 27, 28 tuổi nhưng thoạt nhìn cứ ngỡ gần ngưỡng 40. Cô ấy chính là nguyên hình của Lý Dục Giai.

Xét về gương mặt, cô ấy và Lý Dục Giai không hề giống nhau, ngoài đời trông còn sắc sảo hơn mô phỏng, nhưng suy nhược tinh thần khiến sắc đẹp hoàn toàn bị lu mờ.

Sinh ra trong một gia đình bậc trung lưu, gả cho một người đàn ông giàu có, đến cuối cùng lại trông nhếch nhác không tưởng. Cuộc đời của cô ấy quả thật khiến người ta thổn thức.

Khung Thương kéo ghế dựa, ngồi xuống đối diện cô ấy.

Hai người nhìn nhau thông qua một lớp kính, ngoại trừ đôi mắt đang chớp thì không còn bất kỳ hành động nào khác.

Một người vẻ mặt chết lặng, mắt mày tím bầm, bả vai sụp xuống, gần như đã mất toàn bộ hi vọng với cuộc sống.

Người còn lại mặt lạnh tanh, khí chất mang tới cảm giác áp bức, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chăm người đối diện.

Trong phòng yên tĩnh đến mức nghe được rõ cả tiếng kim giây nhích từng đợt.

Hạ Quyết Vân giơ tay xem đồng hồ, xác nhận thời gian vẫn đang chạy chứ không phải tự dưng mình có dị năng, bây giờ là khoảng thời gian thực tế chứ không phải khung thời gian trong trò chơi.

Hạ Quyết Vân đổi động tác khác, do dự liếc qua liếc lại quan sát hai người, nghi ngờ họ dùng phương thức đặc biệt nào đó anh không biết tiến hành giao lưu.

Sau mười mấy phút giằng co, Hạ Quyết Vân hết chịu nổi, cúi người nói: “Hai người có thể trò chuyện với nhau bằng cách thức khác dễ hiểu hơn không?”

Khung Thương gật đầu.

Hạ Quyết Vân đợi thêm một lúc, đợi mãi không thấy cô mở miệng bèn cất giọng nhắc nhở: “Lần thăm này chỉ có nửa tiếng thôi đấy, cô không quên chứ? Không phải cô bảo tôi đưa cô đến gặp cô ấy sao? Chẳng lẽ, cô đến chỉ để mắt đưa mày lại với cô ấy?”

Khung Thương nghe nhắc tới thời gian, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói: “Chào cô.”

Người phụ nữ bên kia lớp kính nhìn cô, không đáp lại.

“Tôi là cô giáo của Phạm Hoài.” Khung Thương nói: “Có thể là cô không biết hoặc là không quan tâm nhưng cậu ấy đã bị truy nã trên toàn quốc.”

Khung Thương thuận theo tự nhiên nói tiếp: “Hôm nay tôi tới đây là muốn hỏi cô, tại sao cô lại biết năm đó chồng mình ngụy tạo chứng cứ trong vụ cướp của?”

Tóc người phụ nữ kia đã bị cắt ngắn, để lộ rõ khuôn mặt sáng sủa, giúp cho Khung Thương có thể liếc mắt một cái là thấy được hết biểu cảm, dù là thay đổi nhỏ nhất.

Khung Thương nói: “Không thể là anh ta nói cho cô biết, bởi vì anh ta không hề tin tưởng cô. Đây là bí mật anh ta muốn giấu kín, sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào. Nếu bảo say rượu lỡ lời thì càng không có khả năng, anh ta mà hay lỡ lời lúc say như thế thì chuyện đã sớm bị lộ sau những lần đi uống rượu xã giao rồi. Và quan trọng hơn cả là trong ba vụ giết người trước đó, có một số chi tiết mấu chốt ở hiện trường cảnh sát không công bố ra bên ngoài nhưng cô lại có thể bắt chước hoàn hảo. Điều này không thể nào chỉ đơn giản là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Chỉ có hung thủ thật sự mới có thể tiết lộ cho cô những chi tiết đó.

Người phụ nữ chớp mắt, phần cơ dưới mắt giật nhẹ. Mặc dù cô ta đã che giấu rất khá nhưng Khung Thương vẫn nhìn ra.

Hạ Quyết Vân nhìn thấy rõ sự thay đổi trên nét mặt Khung Thương. Cô cố tình để lộ ra biểu cảm mình biết tuốt, hai mắt nheo lại, nhìn chằm chằm người đối diện với vẻ tìm tòi nghiên cứu.

“Khoảng thời gian từ lúc giết người đến khi bố trí hiện trường rất ngắn. Nói thật, việc cô lấy lại được bình tĩnh chỉ trong chốc lát như thế khiến tôi rất kinh ngạc. Dù sao thì cô cũng không phải là một người quá lý trí. Tôi dám chắc rằng, ngày hôm đó, cho dù bản thân cô không cố ý giết chết chồng mình nhưng trong tưởng tượng hẳn điều ấy đã tái diễn không biết bao nhiêu lần. Có người đã dạy cho cô cách bố trí hiện trường, dàn dựng ra sao để giá họa cho Phạm Hoài và cô ghi tạc lời dạy đó trong lòng.”

Người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt cô, nuốt nước miếng.

“Ai?”

Cô ta ngẩng đầu, cử động thân mình. Có lẽ là do ngồi lâu nên cứng người.

Khung Thương đặt hai tay lên bàn, rướn người kéo gần khoảng cách, mắt chăm chăm nhìn cô ta, cất cao giọng nói: “Người đó là ai?”

Người phụ nữ vẫn không đáp lời.

Khung Thương mất kiên nhẫn, cáu kỉnh nói: “Đến nước này thì chuyện đã liên lụy đến tính mạng của rất nhiều người. Vì thứ mình muốn, cô không tiếc hi sinh cả đời Phạm Hoài, tước đi cả tính mạng của mẹ và em gái cậu ta. Rồi sau lưng, có lẽ sẽ còn liên can đến nhiều người hơn nữa. Cuộc đời cô đã trở nên ti tiện vô sỉ hơn chồng mình nhiều rồi đấy. Sau bao nhiêu chuyện như vậy, nửa đời còn lại của cô làm gì có chuyện được yên bình như trước?”

Cô ta há miệng, thốt rằng: “Trên đời này luôn có những người gặp bất hạnh.”

“Bất hạnh?” Khung Thương bật cười, châm chọc nói: “Bất hạnh của cô là do chính cô lựa chọn cơ mà? Làm gì có ai ép cô lấy người đàn ông đó làm chồng? Làm gì có ai ép cô phải sống hèn mọn trong gia đình ấy bảy năm? Cũng đâu có ai ép cô phải đi ngoại tình để rồi nhiễm bệnh, có ai ép cô phải phạm tội rồi ngồi tù không? Rõ ràng bản thân cô có rất nhiều cơ hội để quay đầu thay đổi nhưng cô lại không làm. Tự tay cô đẩy mình đi đến bước đường ngày hôm nay, là đúng hay sai thì cô phải tự mình gánh chịu chứ? Vậy Phạm Hoài thì sao? Cuộc đời cậu ấy có lần nào là do cậu ấy tự lựa chọn không? Bất hạnh cậu ấy gặp phải được tạo nên từ chính sai lầm của bản thân sao? Mà nãy cô nói gì, luôn có người gặp bất hạnh đúng không? Cô dựa vào cái gì mà so sánh mình với cậu ấy?”

Khung Thương ngả người ra sao: “Cái cô gặp phải không thể gọi là bất hạnh, đó là ngu ngốc. Cậu ấy cũng thế. Bất hạnh thì không, nhưng tại người thì có. Tôi nói không sai chứ?”

Hạ Quyết Vân rất sợ Khung Thương quá kích động khiến cho người phụ nữ kia quay đầu đi thẳng.

Người đối diện hít sâu một hơi, phản bác lại: “Tôi không hãm hại Phạm Hoài, cảnh sát cũng không hề nghi ngờ cậu ấy. Thậm chí, tôi còn giúp cậu ấy bị loại khỏi danh sách kẻ tình nghi.”

“Đây là cái cớ cô dùng để lừa mình dối người hả?” Khung Thương hỏi: “Sao cô lại muốn giấu diếm sự thật cho hung thủ? Giờ cô đang ngồi tù và hai người không có gì gọi là quan hệ lợi ích. Hà cớ gì phải vậy?”

Người phụ nữ kia nói: “Tôi không biết trong vụ việc năm đó Phạm Hoài có vô tội hay không. Nó không liên quan đến tôi, chẳng việc gì tôi phải chịu trách nhiệm.”

Hạ Quyết Vân có thể cảm nhận được rõ ràng “Lý Dục Giai” đang thả lỏng. Cô ta có lung lay khi nghe đến tên Phạm Hoài, nhưng lúc nhắc đến hung thủ, cô ta đã lấy lại bình tĩnh.

Khung Thương: “Ngô Minh… Ý tôi là chồng cô. Lời làm chứng của anh ta và mấy người còn lại phải xâu chuỗi với nhau mới tạo thành một dây logic, trở thành chứng cứ quan trọng. Anh ta không thể nào tự mình biên soạn cả đoạn đó được, nhưng anh ta lại không có bất kỳ mối quan hệ dây mơ rễ má nào với những người còn lại. Vậy thì làm sao anh ta có thể khai ra được như thế? Có khi nào anh ta cũng bị giống cô, được hướng dẫn, tẩy não, xuyên tạc khẩu cung? Sau khi Phạm Hoài ra tù, tất cả các nhân chứng đều gặp chuyện không may, khiến cho mọi chuyện bị quy về thành Phạm Hoài báo thù. Hoặc phải nói, làm như thế mới khiến cậu ấy không có cơ hội lật lại bản án.”

Người phụ nữ ngồi đối diện bật cười, hoàn toàn không có ý kiến gì trước những lời nhận xét của cô, cũng không còn thấy bất an khi bị chỉ trích. Xem ra, bản thân cô ta không cho rằng, người làm chứng vụ giết người và kẻ vu oan cho Phạm Hoài mười năm trước là cùng một người. Hoặc phải nói, cô ta không nghĩ rằng, hung thủ thật sự của vụ giết người liên hoàn hiện tại sẽ gây bất lợi cho Phạm Hoài.”

Cô ta đã thấu hiểu và giải nghĩa hành vi đó như vậy.

Người phụ nữ đứng lên, đồng thời đẩy ghế ngồi ra sau, tạo nên âm thanh chói tai. Sau đó, cô ta lảo đảo đi về phía cửa.

Khung Thương cũng đứng lên. Hạ Quyết Vân ngay lập tức giữ chặt bả vai cô, như muốn nói cô không được kích động. Và Khung Thương đã rất bình tĩnh hỏi một câu: “Tại sao?”

“Vẫn là câu nói ban nãy, trên đời này luôn có những người gặp bất hạnh. Bất hạnh như một căn bệnh lây nhiễm, có người mắc phải sẽ tiếp tục kiên trì nhưng có người chọn buông xuôi.” Cô ta đưa mắt nhìn ra hành lang hẹp dài phía ngoài rồi nghiêng mặt, nói: “Đáp án hai người đang tìm chưa chắc đã là thứ hai người muốn biết. Hãy bỏ đi, tôi khuyên thật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play