Khung Thương điều chỉnh lại biểu cảm, nói: “Lục Thanh giờ không chống đỡ được nữa rồi. Nếu bây giờ cô thẳng thắn, tôi sẽ coi như tự thú, được chứ?”
Hạ Quyết Vân cười nhạo: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
Khung Thương đặt tay lên thành ghế, ngồi nghiêng, nhẹ nhàng nói: “Tôi nói với anh ta là ‘Anh không đẹp trai cũng chẳng phải người có tiền, cũng có tuổi rồi lại thêm thu nhập không ổn định. Anh nói xem Lý Dục Giai thích anh vì cái gì? Cùng lắm là vì anh dễ lợi dụng. Nói một câu thôi đã cả tin giao phó nửa đời còn lại cho cô ta. Quá ngây thơ.’”
Khung Thương hỏi: “Cô đã làm gì để anh ta nghe lời thế? Tiền à? Dù sao thì việc anh ta phạm tội là sự thật, có khai ra cô thì anh ta vẫn phải ngồi tù thôi. Mà cô thì chỉ cần trích một phần tài sản ra dụ dỗ đã là số tiền cả đời này Lục Thanh không kiếm nổi. Cám dỗ vậy cũng lớn lắm đấy.”
Người ngồi phía đối diện thẫn thờ, ánh mắt không có tiêu cự, hoàn toàn không để ý đến lời cô nói.
Khung Thương quan sát nét mặt ‘cô’ trong chốc lát liền rời tầm mắt, nói: “Cuộc hôn nhân bảy năm của cô và Ngô Minh khiến cô mệt mỏi, muốn tìm kiếm sự an ủi từ người khác. Tuy điều kiện kinh tế của Lục Thanh không tốt nhưng anh ta đơn thuần. So với anh ta, cô có tiền có thế hơn, rõ ràng là người đứng trên bậc cao nhìn xuống. Thế nên cô nguyện ý đối xử dịu dàng với anh ta, trao cho anh ta sự bình đẳng làm anh ta cảm kích rồi sau một thời gian chung đụng chậm rãi yêu cô. Thành người của cô rồi đương nhiên dễ lợi dụng, cũng sẽ không phản bội. Nhưng, cô thích anh ta sao? Tôi thấy không phải. Trải qua đời sống hôn nhân với Ngô Minh rồi, cô đâu dễ dàng phải lòng một người đàn ông khác, nhỉ?”
Hạ Quyết Vân hít sâu một hơi, nở nụ cười cứng ngắc gượng gạo: “Mấy người gọi tôi đến đây chỉ để nói những lời lên án không chứng cứ thôi à? Nếu thế thì đừng để lãng phí thời gian của mọi người nữa. Khoa học kỹ thuật tiến bộ theo từng năm mà cách phá án cứ theo lối mòn cũ, mấy người không thể chạy theo thời đại nhanh hơn chút sao?”
Khung Thương: “Tôi hi vọng cô có thể tự thú trước khi tôi mang chứng cứ ra.”
“Thế cùng tôi nói mấy chuyện thú vị đi.” Khung Thương khoanh hai tay trước ngực, tựa lưng vào ghế, nói: “Đã có kết quả khám nghiệm tử thi của Ngô Minh. Cô đoán xem anh ta chết như thế nào?”
Cuối cùng lần này Hạ Quyết Vân cũng có phản ứng, ánh mắt nghiêm túc hơn, làm như vô tình quay mặt về hướng cô.
“Chắc cô tò mò lắm nhỉ. Ngô Minh không chết do bị cô đẩy. Có vẻ vận mệnh rất thích trêu đùa cô đấy, cuối cùng nó chĩa mũi nhọn vào cô nhưng đáng tiếc cũng không hoàn toàn chỉ có cô.” Khung Thương gằn từng chữ: “Ngô Minh bị Chu Lang Tú gián tiếp độc chết.”
Mặc dù người ngồi đây là Hạ Quyết Vân nhưng sắc mặt vẫn lộ vẻ kinh hoàng. Anh bật thốt lên một câu: “Cô nói gì?”
Khung Thương gật đầu, nói lại lần nữa với giọng chắc nịch: “Chu Lang Tú chuẩn bị rượu thuốc cho Ngô Minh nhưng vì liều thuốc quá nặng, những món thuốc được thả vào không được chế biến cẩn thận, còn để lại quá nhiều độc tố nên gây tác dụng ngược. Cho Ngô Minh uống một thời gian dài sẽ dễ xuất hiện hiện tượng trúng độc mãn tính. Đêm hôm đó sau khi cô rời đi, anh ta đã chết ngoài ý muốn. Xét về bản chất thì cái ngoài ý muốn này liên quan chặt chẽ đến việc anh ta bị trúng độc thời gian dài.”
Nghe xong, Hạ Quyết Vân lặng thinh. Anh vùi đầu không phản ứng gì, tựa như đang tiêu hóa thông tin mình mới nghe được. Chỉ ít phút sau, bả vai anh run lên, tiếng cười bật ra từ lồng ngực.
Khung Thương nhìn anh chằm chằm.
Cuối cùng, Hạ Quyết Vân bật cười thành tiếng, đã thế còn cười rất lớn, chờ anh ngẩng đầu lên còn thấy khóe mắt vương nước mắt.
Đây là phản ứng thật của Lý Dục Giai sau khi biết chân tướng vụ án. Cô ta thật sự thấy rất vui, trong niềm vui lại đột nhiên cảm thấy đời mình thật đáng buồn. Cô ta thấy cuộc đời mình như trò hề, hoàn toàn có thể dùng bốn chữ “chả ra làm sao” để hình dung.
“Đáng đời…” Hạ Quyết Vân cười đến chảy nước mắt: “Cảm ơn cô, đây là tin tức tốt nhất mà tôi từng nghe được. Chu Lang Tú mà cũng có ngày hôm nay sao? Giờ bà ta đang làm gì? Tôi có thể tới thăm bà ta không?”
Khung Thương nói: “Chắc vẫn đang tự lừa mình dối người.”
Hạ Quyết Vân tiếp tục cười to, cười đến mức nói không nổi, gương mặt vốn tái nhợt giờ đỏ bừng.
Khung Thương lẳng lặng nhìn anh, nói: “Thế, chúng ta tiếp tục nói chuyện liên quan đến cô đi.”
Cô mở tập tài liệu trước mặt ra, rút mấy tấm ảnh xếp thành một hàng.
“Tối hôm 28, sau khi lái xe ra khỏi nhà đến chỗ cô Vu, đột nhiên cô nghĩ, nếu giờ mình bị phán tội vô ý giết người thì không thể kế thừa di sản của Ngô Minh. Quan hệ giữa cô và anh ta lạnh băng, hay thậm chí còn kết thù. Chỉ trước đó ít phút thôi, cô và anh ta còn cãi nhau, Chu Lang Tú thì luôn ngấm ngầm hoạnh họe cô, từ những điều đó có thể thấy, động cơ giết người của cô rất lớn. Vì thế, sau khủng hoảng khi biết mình vô ý giết người, trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ cực đoan.”
“Tiền chẳng còn là thứ quan trọng đối với người bệnh nặng như cô, nhưng cô không thể chịu được cảnh sau đó Chu Lang Tú sẽ hưởng số tài sản kếch xù ấy. Thế nên, cô quyết định tạo hiện trường giả, xóa bỏ hoàn toàn vết tích bất lợi cho mình. Ít nhất, nó đủ kéo dài đến khi cô di dời di sản xong.”
Khung Thương chỉ tay vào tấm ảnh có hai người đang nói chuyện: “Cô đã vào cửa hàng tiện lợi mượn di động của nhân viên để gọi điện thoại. Sau khi tra, chúng tôi phát hiện nó trùng khớp với số Lục Thanh.”
Xong, cô di chuyển tay sang bên trái: “Sau khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cô trộm đặt chìa khóa biệt thự dưới đáy chậu hoa này. Camera ở cửa hàng bán thiết bị gần đấy chụp lại được cảnh đó cực kỳ sắc nét. Nửa tiếng sau, Lục Thanh sống gần đó chạy tới nơi, lấy chìa khóa dưới đáy bồn hoa đi.”
Hạ Quyết Vân cụp mắt nhìn theo về phía tấm ảnh tối mờ, mắt ngập hơi nước, không lên tiếng phủ nhận.
Khung Thương: “Đến nhà cô Vu rồi cô lại tìm cớ mượn điện thoại gọi cho Lục Thanh. Qua cuộc điện thoại này, nhờ sự miêu tả của Lục Thanh, cô mới biết lúc mình rời đi Ngô Minh chưa chết. Cô đã rất sợ, không thể tin được trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy, nhưng lúc đó Lục Thanh đã phá hỏng thi thể mất rồi, chẳng còn đường thu tay nữa. Thế nên, cô dứt khoát để anh ta hành động theo kế hoạch ban đầu, vả lại trong nhà có camera theo dõi, nó có thể chứng minh cô không có mặt ở hiện trường.”
“Ba tiếng sau, Lục Thanh lại tới bên bồn hoa kia trả lại chìa khóa. Sáu giờ sáng hôm sau, cô lái xe qua chỗ đấy lấy chìa khóa rồi trở về biệt thự. Suốt quá trình ấy, nếu cô nói Lục Thanh hành động không có sự giật dây của cô thì chả ai tin đâu.”
Hạ Quyết Vân cười.
Khung Thương chống cằm, nói: “Giờ anh ta đã chết, cô được giải thoát rồi.”
Hạ Quyết Vân nhắm mắt không, Khung Thương ngồi đối diện chờ.
Không biết qua bao lâu, Hạ Quyết Vân bình tĩnh mở miệng nói: “Trước khi kết hôn, Ngô Minh đối xử với tôi rất tốt, phải nói là cực kỳ ân cần. Khi ấy nhà anh ta rất nghèo, thiếu thốn đủ thứ. Học phí trường tôi có thể nói đã rất rẻ rồi nhưng nhà anh ta có quá nhiều thứ cần đến tiền nên anh ta phải liên tục đi làm thêm, có lần còn vì ăn uống không đủ chất nên nằm viện. Ấy vậy mà, mỗi lần có lương anh ta đều mua quà cho tôi. Khi ấy tôi tưởng, anh ta thích tôi đến hèn mọn, sẵn sàng bỏ mạng vì tôi. Sau tôi mới biết, đây là thương nhân đang đầu tư cho sản phẩm. Đối với anh ta mà nói, tôi là bàn đạp đủ tốt. Dù vậy cũng chỉ là một chấm rất nhỏ trong kế hoạch anh ta đề ra.”
Anh nói rất chậm.
Sau khi Ngô Minh thành công, không có một ai đến nghe được Lý Dục Giai kể khổ nữa. Ngô Minh vẫn luôn duy trì hình tượng một quý ông lịch lãm, một người chồng yêu vợ sâu đậm, nó khiến ai cũng nghĩ rằng giờ cô ta đã trở thành phu nhân nhà giàu sống cả đời không lo toan muộn phiền, chẳng qua là kèm theo đó là mất đi chút sinh hoạt tình thú thôi.
Lý Dục Giai phải hứng chịu bạo lực lạnh, gần như suy sụp, đến trong mơ cũng không ngừng lên án hành vi phạm tội của anh ta.
Hạ Quyết Vân cười lạnh: “Anh ta sớm đã biết bản thân không thể có con nhưng không chịu đi viện, chỉ bắt tôi đi. Năm đó, sau khi đâm người ta bị thương, trong người anh ta có bóng ma tâm lý, thêm áp lực cuộc sống lớn nên sinh bệnh, hoàn toàn không thể cứu chữa. Mới đầu tôi còn tưởng bản thân có vấn đề thật, còn anh ta thấy tôi tiều tụy, vất vả đủ bề, mất ngủ, sốt nặng cũng không thèm hỏi nhưng lại nói với bên ngoài là tôi không muốn sinh con, anh ta tôn trọng quyết định của tôi. Tôi đúng là bị điên rồi mới tin anh ta. Bản thân là phế vật nên tới tra tấn tôi?”
Cầm dao cướp của là tội nặng, mà lúc đó Ngô Minh còn đâm người bị thương. Nếu năm đó lộ chuyện, có khi giờ vẫn còn ở trong tù cải tạo ấy chứ.
Không biết mỗi khi màn đêm buông xuống, ngẫu nhiên nhớ lại những chuyện đã qua, Ngô Minh có thấy hối hận không?
Khung Thương hỏi: “Cô không nghĩ đến việc ly hôn à?”
Hạ Quyết Vân nói: “Tôi không cam lòng nhưng cũng không nỡ buông. Tôi không độc ác nhẫn tâm được như anh ta, tôi luôn cho rằng anh ta từng đối xử với tôi rất tốt, rồi sẽ có ngày hồi tâm chuyển ý. Chẳng ngờ, sau này anh ta còn có thể mặt không đổi sắc mà cầm bình hoa đập vào đầu tôi rồi rời đi như không có chuyện gì xảy ra. Ha ha, tôi không muốn uổng phí tình cảm suốt bao nhiêu năm qua, cố gắng vun đắp nhưng cuối cùng chẳng nhận lại được gì ngoài hai bàn tay trắng. Tôi không phải là một thương nhân giỏi. Ở trong mắt anh ta, cùng lắm tôi chỉ là bó rau hẹ.”
“Lòng người là thứ khó đo lường nhất trong tất cả. Dù có ở bên nhau mười năm, hai mươi năm đi nữa, chỉ cần có ngày tình cảm biến mất, thứ còn lại không phải tình thân được vun vén, có khi nó còn là thù hận.” Khung Thương nói: “Thế nên, tôi là một người đầu tư cho chủ nghĩa bi quan.”
Hạ Quyết Vân đắm chìm trong thiết lập nhân vật của mình: “Con người Ngô Minh rất dối trá. Anh ta làm nhiều việc thiện như vậy là để che giấu đi sự bất an trong nội tâm. Lời khen của giới truyền thông và cư dân mạng có thể làm anh ta quên đi những chuyện lúc trước. Trốn tránh được trừng phạt nhất thời, chứ sao anh ta trốn được sự dằn vặt lương tâm cả đời? Vậy mà anh ta lại đối xử với tôi rất tàn nhẫn, anh ta làm vậy không thấy bất an sao? Anh ta tự biết hành vi cướp của năm ấy của mình là sai lầm mà sao không chịu nghĩ cho tôi? Trong mắt anh ta, tôi là người đáng phải chịu khổ sao? Rốt cuộc anh ta có chút tình cảm nào với tôi không?”
Khung Thương thầm nói câu trả lời trong lòng.
“Không có.” Hạ Quyết Vân tự trả lời, nhếch miệng cười nhạt: “Cuối cùng, tôi vẫn trở thành loại người giống Ngô Minh, lợi dụng người khác. Cô có cảm thấy, tôi như vậy rất đáng buồn không?”
Khung Thương nhìn anh chăm chú, rất muốn cho anh một tràng vỗ tay. Khả năng đọc hiểu nhân vật của anh Q quá xuất sắc, nhấn nhá đúng chỗ. Cùng lúc đó, vẻ mặt Hạ Quyết Vân thay đổi, vội vàng giải thích: “Đó không phải tôi tự do phát huy, là lời khai nguyên gốc.”
Khung Thương: “…” Không diễn tiếp nữa à?
Hạ Quyết Vân lại nhanh chóng thay đổi trạng thái, nói: “Cứ thế đi, tôi nhận tội. Mấy người bắt tôi đi, ít nhất thì nửa đời sau tôi không phải sống đáng thương như Ngô Minh nữa.”
Khung Thương: “…” Vấn đề xuất hiện rồi đây, nên gọi anh là ảnh đế hay ảnh hậu nhỉ?
*
Khung Thương và Hạ Quyết Vân lần lượt rời khỏi phòng thẩm vấn, trùng hợp lúc đó Lục Thanh cũng bị áp giải từ phòng đối diện ra. Nhóm người bất ngờ đụng mặt nơi hành lang chật hẹp.
Lục Thanh trông rất lôi thôi, nhìn bọn họ yết hầu trượt lên xuống, nhịn không được hỏi: “Tôi có thể hai người hỏi một câu không?”
Khung Thương liếc mắt nhìn Hạ Quyết Vân.
Cô thầm nghĩ, chắc chắn anh chưa từng yêu ai. Anh Q đúng là một boy lạnh lùng tuyệt tình mà.
“Sao mấy người bắt được tôi?” Lục Thanh nức nở nói: “Tôi vào game chưa làm gì cả. Sau khi tiến vào phó bản tôi vẫn luôn chơi game giết thời gian, không có tí tẹo thông tin nào luôn. Cốt truyện tiến nhanh vào kết tôi mới biết phần của tôi thiếu một cuộc gọi đến. Tôi vẫn luôn… đợi điện thoại của cô đấy. Cô gái xinh đẹp này, không biết phải gọi cô như nào nhỉ?”
… Hóa ra người phá án là cậu!
Hạ Quyết Vân lạnh lùng nói: “Đại ca.”
Lục Thanh chấn động: “Hả?”
Khung Thương thương cảm nói: “Ý anh ấy là anh ấy là đại ca cậu.”
Lục Thanh: “…”
Lục Thanh nuốt đắng cay vào trong, kiên cường nói hết lời thoại của mình: “Không sao, anh không hối hận, tất cả đều là do anh tự nguyện. Giai Giai, anh hi vọng em sẽ sống tốt, biết tự bảo vệ bản thân.”
Khung Thương nhận xét: Kỹ thuật diễn ba xu, không thể nhiều hơn.
Khi cậu ta nói đến chữ cuối cùng, mấy chữ “qua ải” thoáng cái hiện ra từ giữa không trung.
Hạ Quyết Vân thở phào nhẹ nhõm, không chờ đếm ngược kết thúc đã ấn đăng xuất khỏi trò chơi.
Khung Thương thấy vị trí bên cạnh đột nhiên trống không, đưa tay định tóm. Sau đó, cô cũng làm theo lời nhắc nhở của hệ thống, rời khỏi trò chơi.
*
Khán giả trong phòng livestream ồn ào chạy ra chúc mừng.
“Tung hoa chúc mừng qua ải nè ~ này có tính là tất cả nhân vật đều là người xấu không nhỉ? Trừ người chơi thì không một ai vô tội.”
“Có một người xuất hiện xuyên suốt trò chơi chỉ với một cái tên Phạm Hoài [khiếp sợ]”
“Đừng vì suy nghĩ phiến diện mà phủ nhận toàn bộ. Thật ra cũng không phải cái gì quá ác độc, chỉ có thể nói nhân tính luôn ti tiện, và bọn họ thì khá xui xẻo mà thôi.”
“Rải hoa nè ~ tiếc là bên này không mở được phó bản [Đêm bị mưu sát] nên sếp không nhận được tiền thưởng trăm vạn rồi. Phòng bên cạnh không hiểu ăn may thế nào mở được hết. Tuy nhiên, độ hoàn lại nguyên trạng vụ án của sếp hiện tại là cao nhất luôn đó.”
“Phó bản này muốn nói với chúng ta một điều rằng, đàn ông mà trốn tránh trách nhiệm sẽ không được [hai mắt sáng ngời]”
“Vốn mị rất nghiêm túc nhưng thế nào lại gặp hai kẻ dở hơi [che mặt] thôi thì rải hoa cái vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT