"Quá hồ đồ, em làm như vậy, lỡ như thi rớt đại học thì làm sao?" Hiệu trưởng Trương phẫn nộ quát.

Quách Kim Diệu không vui nói: "Thi rớt đại học thì làm sao, đằng nào ta cũng cho Lạc Vũ vào Kinh Đại". Ông không quan tâm thành tích các môn khác của Lạc Vũ như thế nào, ông chỉ biết thành tích môn Toán của cậu hoàn toàn xứng đáng trực tiếp vào Kinh Đại.

"Lạc Vũ à, em có muốn đến Kinh Đại không? Thầy có thể cho em trực tiếp vào Kinh Đại, dù em không tham gia kỳ thi đại học thì cũng không thành vấn đề". Thật ra Quách Kim Diệu chỉ hỏi cho có lệ mà thôi, có học sinh nào nghe nói không cần thi đại học cũng có thể trực tiếp vào Kinh Đại mà không vui vẻ đồng ý đâu?

"Giáo sư Quách, kết quả các môn khác của Lạc Vũ...." Hiệu trưởng Trương còn chưa nói xong thì bị Quách Kim Diệu cắt ngang.

"Ta đã nói rồi, thành tích những môn khác không quan trọng, chỉ cần Lạc Vũ đồng ý thì hiện tại ta có thể trực tiếp cho vào Kinh Đại ngay".

"Em không muốn".

Quách Kim Diệu tưởng mình nghe lầm, bèn hỏi lại lần nữa: "Em vừa nói cái gì?"

"Em không muốn". Lạc Vũ kiên định nói.

"Em không muốn?" Quách Kim Diệu thất thanh nói: "Tại sao? Có phải em có khó khăn gì không?"

"Không có." Lạc Vũ lắc đầu: "Mặc dù mục tiêu của em cũng là Kinh Đại, nhưng em muốn dùng chính năng lực của mình thi đậu Kinh Đại".

"Tên tiểu tử này.... ngươi...." Quách Kim Diệu bị cậu chọc tức đến nỗi không nói nên lời. Chính mình có ý tốt, vậy mà tiểu tử này dám cự tuyệt ông, thực sự không biết tốt xấu là gì mà.

"Giáo sư Quách, giáo sư Quách, ngài đừng nóng giận. Ngài trước tiên nghe tôi nói cái đã". Hiệu trưởng Trương vội vàng đỡ lấy Quách Kim Diệu, rồi khuyên: "Ngài trước hết nghe tôi nói, kỳ thực chỉ cần Lạc Vũ phát huy năng lực giống như lần thi này đây, dù ngài không tiến cử, thì cậu ta vẫn dư sức thi đậu Kinh Đại".

"Có ý gì?" Quách Kim Diệu cau mày.

Hiệu trưởng Trương đi đến bàn làm việc, từ trong hộc tủ lấy ra danh sách xếp hạng mới được gửi tối hôm qua, đưa cho Quách Kim Diệu: "Giáo sư Quách, ngài nhìn thử xem".

Quách Kim Diệu vừa lấy qua thì đã thấy tên của Lạc Vũ đứng chễm chệ ở vị trí thứ nhất. Đặc biệt, tên của cậu còn được đánh dấu bằng bút màu đỏ hết sức nổi bật.

Toán học: 150 điểm (tối đa 150 điểm)

Tiếng Anh: 150 điểm (tối đa 150 điểm)

Tổ hợp môn Khoa học xã hội: 298 điểm (tối đa 300 điểm)

Tổng: 746 điểm

Xếp hạng toàn thị: Hạng nhất.

Con số 746 chói mù mắt hợp kim của Quách Kim Diệu, ông không khỏi thất kinh kêu lên: "746 điểm?"

Trên mặt hiệu trưởng Trương lộ vẻ cao hứng, hài lòng, nhưng đồng dạng cũng có chút bất đắc dĩ, tóm lại tâm tình có chút phức tạp. Cao hứng là bởi vì trường mình có một tân Thủ khoa, hài lòng là vì cậu học sinh này không hề kiêu ngạo mà vẫn kiên trì muốn thi đại học, bất đắc dĩ là vì nghĩ đến trước đây do Lạc Vũ tùy hứng nên không một ai nhìn thấu được năng lực của cậu. Theo cảm nhận của ông, Lạc Vũ chính là một học sinh thiên tài nhưng lại thích tùy hứng làm bậy. Tuy nhiên, hiệu trưởng Trương không biết là trước đây Lạc Vũ không cố ý làm bài thấp như vậy, chỉ là do năng lực của cậu thực sự có hạn. Nhưng mà, ai có thể nghĩ đến trên thế giới này sẽ có hệ thống ngoại tinh tồn tại đâu!

746 điểm, với số điểm này muốn vào bất cứ trường đại học nào ở Hoa Quốc cũng không thành vấn đề, hơn nữa còn được nhà trường cấp cho học bổng. Quách Kim Diệu còn nhớ rõ, kỳ thi đại học năm ngoái, Thủ khoa khối xã hội tổng điểm chỉ có 735 mà thôi. Nói cách khác, hiện tại Lạc Vũ thi được 746 điểm, đây tuyệt đối là Thủ khoa khối xã hội cao điểm nhất từ trước đến nay. Cuối cùng ông cũng biết vì sao Lạc Vũ không đồng ý việc ông tiến cử vào Kinh Đại rồi, với số điểm nghịch thiên như vậy, thì làm sao mà cần ông tiến cử đây? Việc ông làm là hoàn toàn dư thừa a! Nghĩ đến đây, Quách Kim Diệu không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Kỳ thật cũng không thể trách Quách Kim Diệu không biết, bởi vì ngày hôm qua, nguyên cả buổi chiều hiệu trưởng Đặng của trường Bồi Dưỡng Nhân Tài không có nói cho ông về thành tích các môn khác của Lạc Vũ nên ông cũng không quan tâm cho lắm. Mà sáng hôm nay, hiệu trưởng Trương cũng không có nói cho ông, cho nên ông cũng hoàn toàn không biết. Nghĩ đến đây, Quách Kim Diệu trừng mắt nhìn hiệu trưởng Trương một cái. Hiệu trưởng Trương cũng thực bất đắc dĩ, hắn vô tội a!

"Khụ khụ..." Quách Kim Diệu làm bộ ho khan vài tiếng, sau đó nói với Lạc Vũ: "Một khi đã vậy thì quên mọi chuyện trước đó đi. Nhưng cái tên tiểu tử này, về sau đừng có mà học cách giả heo ăn thịt hổ nữa. Thầy cũng minh bạch cách làm của em, hẳn là em không muốn các giáo viên, bạn học khác nhìn chằm chằm mình, cho nên trước đây mới cố ý thi điểm kém như vậy. Nhưng mà, còn 20 ngày nữa là thi đại học, em cũng không thể tùy hứng như trước đây được. Thật đáng tiếc, tiểu tử ngươi cư nhiên lại chọn khoa Khoa học xã hội, đáng tiếc, đáng tiếc!" Quách Kim Diệu một bên nói, một bên thở dài. Một thiên tài như vậy, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cậu vuột khỏi tay mình.

"Lạc Vũ, em có muốn quay lại ban hai không... hoặc đến ban một cũng được?" Thời điểm hiệu trưởng Trương biết tin Lạc Vũ bị chuyển đến ban bảy, hắn tức giận đến nỗi hận không thể đem Trần Kiến Tài băm thành trăm mảnh.

Ban bảy là nơi như thế nào? Ở nơi đó, đa số là những học sinh không thích học, thuộc dạng con ông cháu cha, trong nhà vừa có tiền vừa có quyền, hoặc là những học sinh thường xuyên vi phạm kỷ luật, có thái độ học tập rất kém, chỉ có một số ít học sinh yêu thích việc học nhưng năng lực thực sự rất kém nên mới phải vào ban bảy. Học sinh ban bảy về cơ bản thì đã bị nhà trường bỏ rơi, chính vì thế nên kỷ luật ở ban này rất kém, chuyện đi trễ về sớm diễn ra rất thường xuyên, nơi đó căn bản không phải là nơi để học tập. Hiệu trưởng Trương sợ ảnh hưởng đến Lạc Vũ, cho nên mới hỏi Lạc Vũ có muốn chuyển ban không.

"Không cần, em cảm thấy ở ban bảy rất tốt. Hiệu trưởng, nếu không có chuyện gì nữa thì em về lớp đây". Trở về ban hai? Lạc Vũ trong lòng cười lạnh, sao có thể. Học ở ban bảy, cậu cảm thấy tự do, thoải mái hơn nhiều.

"Hảo, vậy em về lớp trước đi!" Hiệu trưởng Trương cười nói.

Lạc Vũ đi rồi, Quách Kim Diệu cùng hiệu trưởng Trương hàn huyên vài câu thì cũng nối gót Lạc Vũ rời đi. Sau khi Quách Kim Diệu rời khỏi, sắc mặt hiệu trưởng Trương trầm xuống, hắn ngay lập tức cầm lấy điện thoại bàn, bấm số gọi cho Trần Kiến Tài.

"Thầy Trần, thầy lập tức đến văn phòng của tôi ngay". Nói xong, không đợi Trần Kiến Tài trả lời, hắn liền cúp điện thoại. Trước đây, từng có một số học sinh khiếu nại về gã, nhưng hiệu trưởng Trương nể mặt cha vợ của Trần Kiến Tài nên không có truy cứu. Nhưng mà lần này, dù thế nào, hiệu trưởng Trương nhất định phải giáo huấn Trần Kiến Tài một phen. Suýt nữa thôi thì gã đã hủy hoại một thiên tài rồi.

................

Bước vào lớp, Lạc Vũ cảm thấy những ánh mắt nhìn mình đã hoàn toàn thay đổi, có người kính nể, có người nghi hoặc, còn có người không tin. Khi Lạc Vũ nhìn thấy bài thi của mình trên mặt bàn, cậu liền minh bạch.

Trong một buổi sáng, tất cả các bài thi đều đã phát cho học sinh. Trên bảng thông báo của trường cũng đồng thời dán danh sách xếp hạng thi lần này.

Khi có tiếng chuông reo nghỉ giữa giờ, nhiều học sinh tụ tập trước bảng thông báo, tranh nhau xem bản thân có tên trong danh sách hay không, hoặc là xem thử có người quen nằm trong danh sách không.

"Trời ạ, không nhìn lầm đi? 746 điểm, cư nhiên có người thi được 746 điểm".

"Không sai, thực sự là 746 điểm, nhưng mà cái tên này quá xa lạ, chưa bao giờ thấy tên này trên các bảng xếp hạng trước đây cả".

"Nếu nói gian lận, thì cũng không đúng".

"Lần này cả giám thị lẫn giáo viên chấm bài đều là người bên trường Bồi Dưỡng Nhân Tài, bọn họ làm sao có thể giúp học sinh trường chúng ta gian lận đây. Dù có gian lận thì cũng không được số điểm này đi?"

"Lạc Vũ? Cái gì, cậu ta đến từ ban bảy".

"Không thể nào? Tránh ra để tôi xem. Trời ạ, thật sự là ban bảy, từ khi nào ban bảy lại xuất hiện một học thần lợi hại như thế?"

"Chẳng lẽ là học sinh mới chuyển trường?"

.........

Học sinh tụ tập xung quanh bảng thông báo đều đang bàn tán sôi nổi. Không có cách nào, điểm số của Lạc Vũ thật sự quá biến thái, so với người xếp hạng nhì cũng chính là người các năm trước đều đứng vị trí thứ nhất thì cao hơn 70 điểm lận. Quan trọng nhất, Lạc Vũ trước giờ chỉ là một học sinh vô danh, đừng có nói top 50, ngay cả top 100 cũng không thấy tên của cậu ta, Lạc Vũ bây giờ giống như một con hắc mã bất ngờ xông vào trường đua ngựa, rồi nhanh chóng vượt qua các đối thủ khác giành chức quán quân.

Thời điểm tan học, có rất nhiều học sinh ùa ra khỏi cổng trường. Lúc này, bên tai Lạc Vũ chợt xuất hiện âm thanh tự động nhắc nhở của hệ thống.

[Phía trước phát hiện ba tên giống đực nằm trong sổ đen, thỉnh kí chủ chú ý] - Tối hôm qua, sau khi Lạc Vũ cứu ba người Tôn Minh Hạo, hệ thống liền đưa ba người vào sổ đen. Nguyên nhân là vì, thân là một giống đực, chẳng những không bảo vệ được chính mình mà còn làm liên lụy đến giống cái như Lạc Vũ, đã vậy còn cần giống cái đến cứu bọn họ. Cho nên, vào đêm đó hệ thống liệt ba người vào danh mục những người không được hoan nghênh. Chỉ cần những người đó xuất hiện xung quanh Lạc Vũ trong phạm vi 100 mét thì hệ thống sẽ tự động nhắc nhở.

"Hệ thống, cậu không cần phải làm như vậy". Lạc Vũ bất đắc dĩ, có đôi khi hệ thống thông minh quá cũng không tốt.

[Tại sao lại không cần, là một giống cái, sao có thể tiếp xúc quá nhiều với những giống đực yếu đuối như thế? Căn bản những giống đực đó không có giá trị gì cho ký chủ] - Theo quan điểm của hệ thống, chỉ có giống đực cường đại, thân thể cường tráng mới có thể xứng đôi với ký chủ của mình.

"Có đôi khi, giữa người với người không phải chỉ có đối với mình hữu dụng, có giá trị thì mới có thể qua lại với nhau". Lạc Vũ cảm thấy, dù hệ thống có trí năng đến đâu thì cũng không thể hiểu được sự phức tạp của con người.

[Tui hiểu rồi, ký chủ, cậu nói đúng, bây giờ tui lập tức đưa bọn họ ra khỏi sổ đen. Thời điểm tui tra trên mạng thì phát hiện, mặc dù ba người kia có năng lực chiến đấu cực kém, nhưng thế lực sau lưng bọn họ có thể trợ giúp ký chủ rất nhiều. Quả nhiên, không thể xem thường mọi giống đực xuất hiện xung quanh ký chủ] - Sau khi nói xong, hệ thống ngay lập tức ném ba người từ sổ đen sang sổ trắng.

"....."

Quả nhiên, khác chủng tộc thì không thể giao tiếp bình thường được mà.

Vừa ra khỏi cổng trường, Lạc Vũ nhìn thấy ba thiếu niên đeo kính râm đứng trước cổng trường, trên khóe miệng mỗi người đều có vết bầm tím. Thấy ba người bọn họ, đám học sinh đi ngang qua không nhịn được liếc nhìn một phen.

"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp bao giờ sao?" Chu Gia Hào 'bị vây xem' đang trừng mắt nhìn đám học sinh dám dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, giọng điệu thì hung tợn dọa đám học sinh bỏ chạy.

"Hạo ca, khi nào người kia mới ra vậy?" Đứng đợi một tiếng đồng hồ, chân Chu Gia Hào như bị nhũn ra.

Tôn Minh Hạo trừng mắt nhìn Chu Gia Hào: "Thường ngày tao đã bảo ăn ít lại mà mày không chịu nghe, giờ thì hay rồi, mới đứng một tí mà chân đã nhũn cả ra. Nếu thận hư thì nói sớm, tao mua cho mày hai thang thuốc bổ thận".

Nghe vậy, Chu Gia Hào suýt chút nữa thì té ngã, hắn cũng chỉ oán giận ai hai ba câu thôi mà lại nói hắn bị thận hư? Hừ, hắn còn tưởng Hạo ca gần đây bớt độc miệng rồi, nhưng ai ngờ vẫn không bớt một chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play