"Các người đã bị bao vây, trốn không thoát được đâu. Tốt nhất nên đầu hàng chịu trói". Một cảnh sát đi đầu hô lên.

"Đừng qua đây, nếu không tao không cam đoan có thể run tay hay không". Độc nhãn giữ chặt Tôn Minh Hạo, lùi về phía sau một bước.

"Đừng...." Một nam nhân trung niên cả người toát ra khí thế uy nghiêm từ sau lưng cảnh sát đi ra, ông nói với độc nhãn: "Chỉ cần các người buông tha con trai ta, ta sẽ thả các người rời đi".

"Mày cho rằng tao sẽ tin những lời vô nghĩa đó, thị trưởng đại nhân?" Độc nhãn còn chưa kịp mở miệng thì Trương Hổ đã lên tiếng trước.

"Ba...." Khi Tôn Minh Hạo nhìn thấy người tới, mắt hắn lập tức ươn ướt.

Một người đàn ông trung niên khác cũng đi ra: "Nếu đã như vậy, chúng ta đây cũng không nói lời vô nghĩa, các ngươi không trốn thoát đâu".

Chu Gia Hào cũng trừng lớn đôi mắt: "Lão ba...."

Phó thị trưởng Chu Dân Sinh nhìn Chu Gia Hào, không nói gì.

Với tư cách là thị trưởng, Tôn Hạ Thuyền tiếp lời Chu Dân Sinh: "Trương Hổ, không phải ngươi muốn gặp con trai sao? Chúng ta đã mang nó đến, các ngươi buông bọn nhỏ ra trước đã".

Một thanh niên hơn 20 tuổi bị cảnh sát áp giải lại đây, lúc nhìn thấy Trương Hổ, thanh niên kích động hô lên: "Ba, cứu con, cứu con với ba ơi".

"Tiểu Đào...." Khi nhìn thấy Trương Đào, Trương Hổ cũng rất kích động, dù sao nó cũng là đứa con trai mà gã yêu thương hơn 20 năm. Trương Hổ hét lên: "Tụi bây thả con trai tao ra, sau đó để bọn tao rời đi. Bằng không, tất cả đều chết".

"Đừng..." Chu Dân Sinh nhìn con mình bị bóp cổ gần như không thở nổi liền kêu lên: "Được, chúng ta sẽ thả con trai ngươi ra". Nói xong, ông quay đầu nói với cảnh sát đang áp giải thanh niên: "Thả ra".

Cảnh sát liếc thị trưởng một cái, thấy thị trưởng Tôn Hạ Thuyền gật đầu rồi mới buông Trương Đào ra. Sau khi chạy thoát, Trương Đào chạy đến bên người Trương Hổ: "Ba, rốt cuộc ba cũng tới cứu con rồi".

Vẻ hung ác trên mặt Trương Hổ dịu đi: "Tiểu Đào, con yên tâm, ba nhất định sẽ mang con chạy đi".

"Dạ". Trương Đào thả lỏng, nhìn thấy độc nhãn đứng bên cạnh liền kêu lên: "Lưu thúc".

Độc nhãn nhìn Trương Đào từ nhỏ đến khi lớn lên, hơn nữa Trương Đào là con của nữ nhân mà mình yêu nên từ lâu gã đã coi Trương Đào như con của mình. Thấy Trương Đào bình an không có chuyện gì, gã rốt cuộc cũng yên tâm.

"Tụi bây cho người đem xe lại đây, đến khi bọn tao rời đi thì sẽ thả hai thằng nhóc này ra". Nhìn thấy con mình an toàn, Trương Hổ lập tức muốn rút lui.

"Đi lấy xe lại đây". Tôn Hạ Thuyền nói với cảnh sát đứng phía sau.

Đám người Trương Hổ chậm rãi rút lui. Nhưng vừa mới lùi vài bước thì Chu Gia Hào đã đau chân đến nỗi ứa mồ hôi lạnh.

"Chờ đã". Lạc Vũ đột nhiên hô.

"Là mày? Mày lại muốn giở trò gì đây?" Vừa rồi bởi vì thằng nhãi đáng chết này mà gã mới bị độc nhãn đánh tơi bời một trận. Hiện tại nhìn Lạc Vũ, Trương Hổ hận đến ngứa răng.

"Ông mang cậu ấy theo đảm bảo sẽ không đi xa được. Tôi sẽ thay cậu ấy làm con tin của ông, tôi cam đoan ông có thể an toàn rời G thị". Lạc Vũ tự tin nói.

Trương Hổ nhìn thân hình mập mạp của Chu Gia Hào, đúng là mang theo Chu Gia Hào chỉ tổ lãng phí thời gian. Sau đó lại nhìn Lạc Vũ tình tĩnh tự tin, quý khí lượn lờ xung quanh, kết hợp với những gì Lạc Vũ nói thì có thể nhìn ra cậu có lai lịch bất phàm, sau lưng nhất định có một thế lực lớn nào đó. Bằng không cũng sẽ không rõ ràng chuyện của gã như vậy, thậm chí tình nhân của gã chỉ vừa mới sinh con gần đây mà Lạc Vũ còn có thể nắm bắt được rõ ràng đến thế. Nếu mang thằng nhóc này đi, thế lực sau lưng nó nhất định vì bảo vệ nó mà mở đường cho họ, như vậy bọn họ sẽ càng dễ dàng rời đi.

"Được rồi, mày vứt súng trong tay xuống, sau đó qua đây đổi với tên mập tết tiệt này". Chỉ trong chốc lát, Trương Hổ đã phân được lợi và hại trong đó. Tuy bắt Lạc Vũ làm con tin rất có khả năng sẽ đắc tội thế lực sau lưng cậu, nhưng bọn họ ngay từ ban đầu bắt cóc Lạc Vũ thì cũng đồng nghĩa đã đắc tội thế lực sau lưng cậu. Nếu đã như vậy, bình mẻ không sợ nứt*.

* Bình mẻ không sợ nứt: một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả.

"Lạc Vũ..." Chu Gia Hào ngơ ngác nhìn cậu, những người khác cũng kinh ngạc nhìn Lạc Vũ. Bọn họ đều không ngờ cậu bé này lại có quyết định quên mình cứu người* như vậy.

* Quên mình cứu người: cứu người khác không màng đến an nguy của bản thân

Sau khi vứt khẩu súng trong tay xuống, Lạc Vũ bước đến chỗ Trương Hổ làm con tin thay cho Chu Gia Hào. Thời điểm hệ thống nhìn Lạc Vũ tự đặt mình vào nguy hiểm, nó thiếu chút nữa tức đến ói máu, ngôn ngữ bán manh gì đó bị nó vứt sau đầu.

[Ký chủ, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Cậu có biết làm như vậy sẽ rất nguy hiểm hay không?]

"Không làm như vậy, nếu bởi vì Chu Gia Hào mà để ba nhân vật nguy hiểm này đào tẩu thì càng nguy hiểm hơn. Để bọn họ đào tẩu thành công, rất có khả năng sẽ trở về trả thù". Lạc Vũ tuyệt đối sẽ không để ba mẹ mình lâm vào tình huống nguy hiểm. Đương nhiên, Lạc Vũ sẽ không thừa nhận còn có một nguyên nhân khác chính là nhìn thấy vẻ mặt như muốn khóc của Chu Gia Hào, mới ra quyết định như vậy.

Có hai con tin trong tay, ba người Trương Hổ yêu cầu đám người Tôn Hạ Thuyền phải đứng chờ tại chỗ và không cho phép đi theo bọn họ. Rất nhanh, khoảng cách rời khỏi rừng cây còn mấy chục mét, mà một chiếc xe cảnh sát cũng dừng ở ngoài bìa rừng.

Mắt thấy khoảng cách đến xe ngày càng gần, Lạc Vũ nhìn thoáng qua độc nhãn đi bên cạnh, cậu từ trong mắt độc nhãn nhìn Trương Hổ thấy được tia lệ khí. Lạc Vũ nở nụ cười đầy thâm ý, nói với độc nhãn: "Ông không muốn biết Tiểu Yến theo lời ông nói chết thế nào sao?"

Bước chân độc nhãn đột nhiên dừng lại, đôi mắt sắc bén mang theo lệ khí nhìn chằm chằm Lạc vũ: "Mày biết cái gì?"

Lạc Vũ còn chưa mở miệng thì Trương Hổ thần sắc hoảng loạn hô: "Đừng nghe nó nói bậy, chạy nhanh đi, nó đang kéo dài thời gian của chúng ta". Nói xong, gã liền uy hiếp Lạc Vũ: "Mày mà nói nữa, tao lập tức phế mày".

"Nói". Độc nhãn hét lớn.

Lạc Vũ hoàn toàn không để ý đến lời uy hiếp của Trương Hổ, cậu chậm rãi nói: "Cái gọi là tử vong ngoài ý muốn, căn bản chỉ là lời nói dối. Chân chính giết cô ấy là người đứng sau tôi, cũng chính là chồng của Tiểu Yến. Thời điểm cảnh sát phát hiện tòa nhà đổ nát là nơi bọn họ ẩn náu, ông ta đã đẩy vợ mình xuống cầu thang để ngăn cảnh sát lên lầu, mà ông ta lại một mình mang theo con gái nuôi đang mang thai, cũng chính là tình nhân chạy trốn".

"Không, mày gạt người, ba tao không có khả năng làm vậy". Người đầu tiên không thể tiếp thu chính là Trương Đào, hắn nhìn cha mình rồi chực khóc: "Ba, người nói đi, nói đứa con trong bụng Hiểu Đồng không phải của người, nói mẹ không phải do ba hại chết, người mau nói cho con biết đi!!" Trương Đào gào thét, hắn không thể tin được nữ nhân mình thích lại mang thai con của ba hắn, mà hắn cũng không thể tin được mẹ hắn lại bị chính ba mình hại chết.

So với Trương Đào đang rống giận, độc nhãn phá lệ bình tĩnh. Gã nhìn Trương Hổ, nét mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng như vậy lại càng đáng sợ hơn.

"Đừng nghe nó nói bậy, mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy". Trương Hổ muốn giải thích nhưng Lạc Vũ lại không cho gã cơ hội.

"Ông còn muốn nói tôi nói bậy sao? Trương bang chủ, dường như ông đã quên rằng, tuy các người trốn ở tòa nhà đổ nát không có thang máy, nhưng ở cầu thang vẫn có camera theo dõi, chỉ cần kiểm tra camera thì mọi chuyện liền rõ ràng. Mà video theo dõi, hiện tại hẳn đang ở trong tay cảnh sát". Vừa rồi hệ thống xâm nhập vào máy tính cảnh sát và phát hiện được video này.

Kỳ thực trong lúc chạy trốn, vợ của Trương Hổ chỉ vừa mới biết đứa con trong bụng Trương Hiểu Đồng là của Trương Hổ. Lúc ở cửa thang lầu, bà cùng Trương Hổ nảy ra tranh chấp, thế nhưng không cẩn thận trượt chân, mà Trương Hổ lại không nắm chặt bà, dẫn đến cả người bà lăn xuống cầu thang. Đúng lúc cảnh sát sắp đuổi kịp, Trương Hổ thấy vậy đành phải mang theo Trương Hiểu Đồng rời đi. Mà gã lại không ngờ được chính là, thời điểm vợ mình ngã xuống thì gáy đập trúng cầu thang và tử vong tại chỗ. Về phía Trương Hổ thì một thời gian sau gã mới biết được tin này, chẳng qua lúc này Lạc Vũ không định sẽ đem chân tướng nói ra.

Nhân chứng lẫn vật chứng đều có, độc nhãn và Trương Đào muốn không tin những lời Lạc Vũ nói cũng không được. Hiện tại Trương Hổ hết đường chối cãi. Đột nhiên, độc nhãn cầm súng trên tay chĩa vào Trương Hổ 'Pằng...' một tiếng súng vang lên.

Nhưng Trương Hổ đã phòng bị từ trước, gã theo phản xạ túm lấy Lạc Vũ đứng trước mặt. Ở khoảng cách hơn hai mét, Lạc Vũ lại bị Trương Hổ bắt lấy, tuy cậu nhanh chóng giãy giụa thoát khỏi Trương Hổ, nhưng vẫn không tránh khỏi bị viên đạn bắn trúng cánh tay trái, tức khắc máu chảy đầm đìa. Động tác của Lạc Vũ chỉ dừng lại nửa giây khi viên đạn bắn trúng cánh tay cậu, giây tiếp theo cậu đã lắc mình tới trước mặt độc nhãn, vươn tay tóm lấy Tôn Minh Hạo, sau đó lại nghe được một tiếng súng vang lên.

Lần này Trương Hổ không có may mắn tránh thoát như vậy, viên đạn bắn trúng bụng gã, gã kêu thảm một tiếng rồi lấy tay che bụng lại, gã dùng ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm độc nhãn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày.... mày muốn giết tao?"

Độc nhãn không quản Lạc Vũ cứu Tôn Minh Hạo đi, vừa rồi là gã cố ý buông tay ra, bằng không Lạc Vũ cũng không có khả năng cứu Tôn Minh Hạo dễ dàng như vậy. Hiện tại độc nhãn giống như một con cô lang* vừa mất đi bạn lữ của mình, gã dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn Trương Hổ: "Mày giết Tiểu yến, mày cư nhiên dám giết em ấy, vậy mày thế nào lại có thể sống nhởn nhơ trên thế giới này như vậy". Độc nhãn muốn nổ súng lần nữa nhưng lại bị Trương Đào ngăn lại: "Lưu thúc, đừng".

* Cô lang: con sói cô độc

Trương Hổ bị thương nhìn Lạc Vũ đã lui ra xa mấy thước, ánh mắt gã sắc bén, nâng súng lên định bắn Lạc Vũ.

"Pằng..."

"Aaaa..." Tay Trương Hổ bị bắn trúng, súng trong tay cũng rớt xuống đất.

Vài binh lính mặc quân phục rằn ri từ trên cây nhảy xuống, bọn họ nhanh chóng vây quanh ba người Trương Hổ. Thấy vậy, Trương Hổ cũng không rảnh lo vết thương trên người, gã bắt đầu vật lộn với một sĩ binh. Độc nhãn một phen đẩy Trương Đào ra, gã cũng nhanh chóng vật lộn với binh lính trước mặt. Vì cả hai đều có vết thương trên người, hơn nữa mối một người lính đều có thân thủ rất tốt nên chỉ trong chốc lát Trương Hổ cùng độc nhãn đã bị chế phục. Còn Trương Đào thì cũng bị hai binh lính chặn lại.

"Lạc Vũ..."

Lạc Vũ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mặc Hàn vội vàng đi về hướng này, trên khuôn mặt vô biểu tình lúc này lại xuất hiện cảm xúc lo lắng khẩn trương.

"Cửu..." Tôn Minh Hạo còn chưa kịp nói xong thì bị Mặc Hàn đẩy ra, anh thay thế vị trí Tôn Minh Hạo rồi đỡ lấy Lạc vũ,

Nhìn thấy vết thương trên cánh tay cùng với khuôn mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều của Lạc Vũ, mắt Mặc Hàn đỏ ngầu, Lạc Vũ thậm chí có thể cảm giác được bàn tay đỡ cậu đang run lên.

"Mặc Hàn?" Khi Tôn Hạ Thuyền đuổi tới, thấy Mặc Hàn thì rất đỗi kinh ngạc, ông cũng không ngờ cậu em vợ cũng tới đây. Mà những binh lính thân thủ lợi hại đó hẳn là do cậu em vợ mang đến.

Lúc này Mặc Hàn một phen bế Lạc Vũ lên, nhưng Lạc Vũ lại giãy giụa muốn xuống.

"Đừng cử động, tôi biết cậu rất đau, nên cố gắng chịu đựng một chút thôi, rất nhanh sẽ đến bệnh viện".

Lạc Vũ rất muốn nói cậu bị thương cánh tay chứ không phải chân, đồng thời cũng muốn kháng nghị, lớn vậy rồi còn bị người khác dùng tư thế bế công chúa bế lên, thực sự rất ngượng ngùng được không!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play