Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ

Tối thứ 7 hôm đó, trời mưa rả rích, mặc dù thời tiết có hơi lạnh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí vui vẻ của toàn bộ bang Thanh Long.

Khắp nơi trong làng du lịch giăng đèn kết hoa, ánh đèn rực rỡ, đèn pha lê trong phòng tiệc tỏa ra ánh sáng chói mắt, những hạt mưa đập vào ô cửa kính, như hòa nhịp vào điệu nhạc du dương vang lên trong hội trường.

Một chiếc Bentley màu đen đậu ở cổng, một chiếc dù đen mở ra, giày da đen giẫm trên mặt đất ẩm ướt, Cù Thành cúi người xuống xe, liền nghe thấy tiếng nói lớn ở lối vào sảnh tiệc, "Chào anh Thành!"

Hôm nay, để phù hợp với bầu không khí lễ hội, hắn mặc một bộ âu phục vạn năm không đổi chỉ hai màu đen trắng, càng khiến hắn trở nên phong độ.

Hắn gật đầu, tay đút túi quần bước vào, lúc này đại sảnh tiệc rất sôi động, trên màn lớn treo một dải ruy băng đỏ, viết bốn chữ vàng lớn "Hoan nghênh về nhà".

"Anh Thành lần này hào phóng thật đấy, mấy anh em trước kia bị thương trở về, cũng không chào đón lớn như vậy."

"Đúng vậy, tao đếm thử, hôm nay phải có mấy trăm người tới, gần như gọi tất cả thành viên trong bang đến, cái vẻ này đừng nói là mở party, dù mở lễ hội hóa trang cũng được nữa."

"Ha, nhiều người thì được gì, mấy trăm người chúng ta cũng không bằng một số người. Ai có mắt đều nhìn ra được A Tứ có vấn đề, lần trước A Vĩ, A Dũng chết không rõ ràng, chuyện cứ vậy mà qua không tính đi. Bây giờ anh Thành còn giao việc tổ chức tiệc cho hắn làm, không biết anh ấy nghĩ gì nữa.".

"Này, mày nhỏ giọng chút, vụ của anh Tứ chưa có đủ bằng chứng, ai cũng không thể khẳng định anh ấy là kẻ phản bội. Bình thường việc lớn nhỏ trong bang đều là anh ấy làm, anh Thành giao việc tổ chức lễ tiệc cho anh ấy cũng dễ hiểu mà."

"Hừ, chưa có đủ bằng chứng? Đúng, nếu có đủ bằng chứng, đến lượt A Tứ hắn ở đây diễu võ giương oai sao? Theo tao thấy, lần này Nhạc Nhạc bị thương, hắn cũng không thoát khỏi can hệ. Bọn mày cứ chờ mà xem, nếu anh Thành còn tiếp tục tin tưởng hắn. Lần này xui xẻo là Nhạc Nhạc, lần sau không biết là ai đâu."

"Được rồi, mau câm miệng lại!" Mấy người bên cạnh kéo mạnh ống tay áo của hắn, nhưng hắn càng nói càng mạnh miệng, hoàn toàn không chú ý tới người phía sau.

"Nhạc... Nhạc Nhạc, em đến rồi." Nhóm người trước mặt cố nặn ra nụ cười lúng túng, tên kia vừa quay đầu lại liền thấy khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Nhạc, nhất thời cứng lại.

Lúc này, Nhạc Chiếu mặc một bộ âu phục màu trắng, đầu tóc chải gọn gàng, nhưng ánh mắt lại có chút u ám.

Khi nhìn thấy biểu tình này của hắn, tên kia lập tức hoảng loạn giải thích, "Cái đó... Nhạc Nhạc, anh nói lung tung, em đừng để ý, giờ tất cả người trong bang chúng ta đều biết A Tứ không phải thứ tốt lành gì, anh nói hắn thôi, anh không cố ý khiến em nhớ đến mấy chuyện đau lòng đâu."

Mọi người đều biết Nhạc Chiếu vì chuyện bị bang Khôn tấn công, mà phải nằm viện suốt hai tháng, trạng thái tinh thần không ổn định, căn bản không nhớ chuyện bị thương ngày đó, giờ lại nhắc tới kẻ phản bội có thể đã làm hắn bị thương ngay trước mặt hắn, khác nào mở ra vết sẹo của hắn?

Tên kia càng giải thích càng loạn, chỉ có thể gắng hết sức dội nước bẩn lên người A Tứ, muốn khiến Nhạc Nhạc vui vẻ một chút.

Nhạc Chiếu nghe xong, nở nụ cười nhẹ, xua tay, "Mấy anh đừng vậy, em không yếu ớt như mấy anh nghĩ đâu.Về phần A Tứ có phải là kẻ phản bội hay không thì để anh Thành xử lý, dù anh ta thực sự làm chuyện có lỗi, dưới tình huống không có đủ bằng chứng, các anh cũng không nên nói xấu sau lưng người ta."

Lời này nói ra, khá có thâm ý, mới nghe thì cảm thấy như đang nói giúp A Tứ, nhưng sau khi nghĩ lại thì rõ ràng hắn cũng đang ám chỉ với người khác là, hắn cũng có nghi ngờ như vậy, chỉ có điều không khua môi múa mép nói ra như bọn họ thôi.

Đứng cách đó không xa, Cù Thành nhìn thấy cảnh này thì cười nhạo một tiếng, nhếch khóe miệng gọi: "Tiểu Nhạc."

Nhạc Chiếu quay đầu lại, nhìn thấy Cù Thành, cặp mắt xinh đẹp lập tức sáng lên, "Anh Thành, anh đến rồi, em đang đợi anh đấy."

Giọng điệu hắn ta vô cùng vui mừng, vẻ suy nhược khi vừa mới xuất viện cũng giảm đi mấy phần, người xung quanh vừa nhìn thấy Cù Thành, năng lượng khua môi múa mép vừa nãy nháy mắt bị dập tắt, không ai dám nói thêm gì nữa, gọi một tiếng "Anh Thành" rồi lần lượt chạy mất.

Cù Thành cầm một ly rượu vang lên, lắc lắc trong tay, đưa cho Nhạc Chiếu, "Em chờ anh làm gì? Đêm nay em mới là nhân vật chính. Cho dù anh không tới cũng không ảnh hưởng đến cuộc vui của bọn em, đúng không?"

"Không giống nhau. Hôm nay bang chúng ta tổ chức tiệc lớn, thiếu mất anh thì còn gì gọi là gia đình nữa. Vả lại, chúng ta đã nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, nếu như một mình em được chào đón, anh không đến, vậy em thà trở về bệnh viện còn hơn." Vừa nói hắn vừa cầm một ly rượu vang nhét vào tay Cù Thành.

"Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia..........." Cù Thành thấp giọng lặp lại, trong mắt lạnh như băng chợt lóe lên, tiếp đó nâng ly rượu hướng Nhạc Chiếu, mỉm cười nói: "Hay cho câu "Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia", ly này anh uống cạn trước, coi như người làm đại ca như anh trước thời hạn chúc em bình phục xuất viện, thân thể an khang."

Nói xong, hắn cầm ly rượu vang lên uống một hơi cạn sạch, chai rượu vang mấy nghìn tệ hắn uống không khác gì uống bia rượu ven đường.

Nhạc Chiếu nhìn chằm chằm giọt chất lỏng màu đỏ cuối cùng biến mất giữa môi Cù Thành, khẽ cười, "Anh Thành, anh vẫn thô lỗ như vậy. Người ta uống rượu vang, phải quan sát sau đó ngửi trước mới nếm thử. Anh thì sao?"

"Uống rượu để vui vẻ, chú trọng nhiều vậy để làm gì." Cù Thành đặt cái ly rỗng sang một bên, lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, sau đó tiện tay đặt lên bàn ăn, "Còn nửa tiếng nữa là yến tiệc sẽ chính thức bắt đầu. Em ăn trước một chút gì đó đi, nếu không cơ thể em không chịu nổi đâu."

Nhạc Chiếu nhìn chằm chằm vào túi áo khoác của mình, cầm ly rượu trong tay lắc đầu, "Có lẽ do mới xuất viện, em không thèm ăn cái gì cả, không có khẩu vị, các anh đừng lo lắng cho em, em chưa yếu ớt đến mức đó đâu."

Cù Thành cười khẽ, "Chẳng phải mới vừa rồi còn nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chia sao? Sao anh uống hết rồi, ly em vẫn còn đầy? Dù không ăn cũng phải uống một chút rượu vang chứ, cái này giúp khí sắc em tốt lên hơn một chút, sắc mặt em nhợt nhạt quá rồi."

Hắn vừa nói, vừa đưa tay sờ má Nhạc Chiếu, lỗ tai Nhạc Chiếu lập tức đỏ lên, đột nhiên cảm thấy như trở lại hồi còn bé, khi đó Cù Thành cũng toàn tâm toàn ý như vậy, tin tưởng và quan tâm mình tuyệt đối.

Nhìn ánh mắt Cù Thành, hắn ta cầm ly rượu, ánh mắt híp lại, sau đó uống một ngụm, vừa định đặt ly xuống bàn, hai anh em đùa giỡn ở phía sau, một người trong đó bị đẩy thụt lùi mấy bước, bất ngờ va vào.

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Nhạc Chiếu, cái chân bị thương nhũn ra, sau đó cả người nhào vào trong lòng của Cù Thành. Ly rượu vang chưa kịp ổn định lập tức đổ ra, vấy tung tóe lên điện thoại của Cù Thành.

"Khụ... Khụ..." Hắn ta che miệng ho dữ dội, ngụm rượu vang chưa kịp nuốt đã bị sặc ra ngoài, làm bẩn quần áo Cù Thành.

Ngực Cù Thành hỗn loạn, áo sơ mi trắng dính đầy vết đỏ, Nhạc Chiếu một bên ho khan một bên hốt hoảng lau quần áo cho hắn, "Thật xin lỗi... Anh Thành, khụ...xin lỗi! Em không cố ý!"

Cù Thành lắc lắc đầu, cầm lấy điện thoại trên bàn, vừa nhấc lên đã thấy nước chảy tí tách ra ngoài, ấn mấy cái, ngay cả màn hình cũng không sáng lên.

Nhưng hắn giống như không quá bận tâm những thứ đồ này, ngược lại quan tâm hỏi, "Sao đột nhiên em bị ho, lại không thoải mái?"

Nhạc Chiếu che miệng, ho đến đỏ cả mặt, "Chắc là cổ họng đã quen đồ ăn nhạt, khụ... khụ khụ, bây giờ bị rượu k1ch thích, trong bụng lại nóng như lửa đốt, buồn nôn chỉ muốn ói ra. Anh Thành em thực sự không cố ý, quần áo và điện thoại không bị gì chứ, em sẽ đền cho anh, thật lòng xin lỗi anh."

Hắn ta không ngừng xin lỗi, viền mắt đỏ hồng, Cù Thành phủi phủi quần áo nói, "Bỏ đi, cơ thể em không thoải mái cũng không phải là cố ý, còn khách sáo với anh cái gì, may mà từ giờ đến lúc tiệc rượu bắt đầu vẫn còn thời gian, anh lên tầng đổi bộ quần áo trước."

"Vậy em đi cùng với anh."

Nhạc Chiếu vội đi lên, trong đôi mắt đẹp tràn ngập áy náy, Cù Thành không nói gì thêm, tùy ý để hắn ta đi theo.

Lúc đến phòng thay đồ, Cù Thành ở gian trong thay quần áo, Nhạc Chiếu liếc nhìn chai nước khoáng trên bàn bên cạnh, chắc chắn rằng cửa đã khóa chặt, trong thời gian ngắn Cù Thành không thể ra ngay được, lặng im không tiếng động lấy điện thoại đã bị rượu vang ngấm vào, nhanh chóng rút thẻ SIM ra, ném vào trong nước khoáng. ngôn tình ngược

Sóng từ gặp nước hoàn toàn mất đi tín hiệu, hắn đổ nước vào bình hoa bên cạnh, sau khi xác định điện thoại và thẻ SIM của Cù Thành tất cả đều hỏng rồi, mới điềm nhiên như không nhét điện thoại về túi áo Cù Thành lần nữa, toàn bộ quá trình đều thần không biết quỷ không hay.

  ***

"Ông chủ Từ, cậu thật đúng là quá biết làm ăn rồi, mấy câu nói đã muốn hố mất mấy chục triệu của tôi, không phúc hậu đâu."

Chủ tịch Trần của ngân hàng Thự Quang nhấc một ly rượu, cười tít cả mắt, trên gương mặt hung tợn ửng đỏ có chút say, rõ ràng tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Từ Từ Niên ngồi ở đối diện bật cười, đặt đũa xuống lau lau khóe miệng, "Chủ tịch Trần, lời này của ngài nói oan cho tôi rồi, tôi vay có phải không trả đâu, đến lúc đó tiền lãi gấp đôi, còn có thể mỗi năm gửi cho ngài mấy triệu tiền gửi tiết kiệm, đây rõ ràng là đôi bên cùng có lợi, sao đến miệng ngài lại thành tôi lừa gạt ngài rồi."

Từ Từ Niên mồm miệng lanh lẹ, nói mấy câu đã chọc cho chủ tịch Trần cười lớn ha ha, "Cậu đó, quả thực vẫn tinh ranh hơn tên nhóc Cù Thành kia, rõ ràng đang moi tiền của ta, còn kêu lỗ vốn kiếm lời, thằng nhóc cậu chỉ giỏi lừa lão già ta thôi."

Nói là lão già, nhưng thật ra chủ tịch Trần cũng chỉ hơn 50 tuổi, hiếm khi gặp được người trẻ tuổi có đầu óc kinh doanh như Từ Từ Niên, không nhịn được kết giao, "Lần này cậu nói cái gì cũng không thể từ chối rồi, ly rượu này nhất định phải uống! Uống xong hai ta lập tức ký hợp đồng, tên nhóc cậu tôi ưng rồi!"

"Ngài thật là uống đến mơ hồ rồi, vừa nãy chúng ta đã ký hợp đồng, ngài không nhớ sao? Nên phạt nên phạt." Nói xong Từ Từ Niên lại rót đầy ly rượu cho chủ tịch Trần, nhanh tay hất xuống đất ly rượu ông ta đưa cho mình, "Ngài xem, tôi đã uống cạn rồi, ngài cũng nhanh lên, không được quỵt nợ."

Chủ tịch Trần vốn đã uống rất nhiều, bây giờ bị Từ Từ Niên lừa gạt thì càng thêm lơ mơ, sao lại mơ mơ hồ hồ ký kết với cậu ta rồi, còn mơ màng rót rượu cho tên nhóc này nữa, nhưng ngược lại tự chuốc say bản thân?

Ông ta nghĩ mãi mà không ra, ngửa đầu uống hết ly rượu, lắc lư loạng choạng đứng lên, "Mmn... Uống nhiều quá, phải đi xả nước, tên nhóc thối đợi... đợi đó, quay lại chỉnh đốn cậu sau."

Chủ tịch Trần loạng choạng đi ra ngoài phòng, Từ Từ Niên ngồi tại chỗ, ý cười trên mặt biến mất từng chút một.

Cậu liếc nhìn hai tên vệ sĩ ngoài cửa, bấm số điện thoại của Cù Thành, kết quả không ngoài dự liệu của cậu, điện thoại đã bị tắt, trong loa truyền đến giọng nói lạnh lẽo, "Sorry, the number of..."

Hừ, Nhạc Chiếu ở bữa tiệc bên kia ra tay nhanh thật, vì để ngắt liên lạc giữa cậu và Cù Thành, thật sự đã hao tâm tổn sức.

Trong lòng Từ Từ Niên cười giễu một tiếng, làm như không có chuyện gì đặt điện thoại trở lại bàn, nhấc đũa bắt đầu ăn như gió cuốn.

Vừa nãy vẫn luôn cố mời rượu, vốn chưa ăn được tí gì, Tiểu Đậu Đinh trong bụng sớm đã đói rồi, lúc này đang nằm bò ủ rũ trong bụng cậu, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm, khua tay múa chân, khiến cho Từ Từ Niên dở khóc dở cười, chỉ lo quần áo rộng cũng không che được động tác quá khích của tên nhóc này.

"Được rồi con trai ngoan, ba ăn cơm đây, con đàng hoàng một chút, một lúc nữa ngoan ngoãn đi ngủ, nhất định không được lộn xộn, mặc kệ xảy ra chuyện gì con cũng phải ngoan một chút, nghe chưa?"

Cậu xoa xoa bụng, rõ ràng biết bây giờ Tiểu Đậu Đinh chỉ là một cục thịt có hình dáng, vốn không nghe hiểu cậu đang nói gì nhưng vẫn không nhịn được mà chào hỏi trước.

Gắp mấy miếng tôm viên, canh nóng xuống bụng, bụng không còn kêu đói nữa, ngay cả Tiểu Đậu Định cũng trật tự theo, ngoan ngoãn cuộn tròn thành một cục không nhúc nhích, giống như thật sự nghe hiểu lời cha nói.

Biết rõ bị ảnh hưởng tâm lý, Từ Từ Niên vẫn không nhịn được bật cười, xoa bụng kêu một tiếng "con ngoan", sau đó tiếp tục ung dung thong thả ăn các thứ, sắc mặt không khẩn trương chút nào.

Đợi đến khi ăn uống no nê, đã hơn một tiếng, chủ tịch Trần vẫn chưa có tí dấu hiệu nào quay lại.

Cậu giơ tay nhìn đồng hồ, nét diễn trên mặt vừa đúng thần sắc sốt ruột, sau khi đi loanh quanh trong phòng mấy vòng, cậu mở cửa nói với hai vệ sĩ, "Tôi lo lắng cho chủ tịch Trần, đi nhà vệ sinh xem trước đã, các anh tách ra đi khắp nơi trong khách sạn, hỏi cả bảo vệ ở cửa lớn nữa, có lẽ sau khi ông ấy uống quá nhiều đã hoàn toàn quên mất chuyện ăn cơm với tôi, lên xe rời đi trước rồi cũng nên."

Hai tên vệ sĩ gật gật đầu, mỗi người biến mất ở hai đầu hành lang. Cùng lúc đó, chỗ rẽ có một bóng người mặc quần áo nhân viên phục vụ lướt qua, rời đi theo hai tên vệ sĩ.

Từ Từ Niên liếc một cái cực nhanh, sau đó làm như không thấy gì, ngẩng đầu hỏi người phục vụ bên cạnh, "Xin chào, nhà vệ sinh của các anh ở đâu?"

"Tiên sinh, tôi dẫn đường cho ngài, mời đi bên này."

Người phục vụ ở cửa phòng nhiệt tình chào hỏi Từ Từ Niên, dẫn cậu đi qua mấy đường hành lang, rẽ xuôi rẽ ngược dừng lại trước cửa nhà vệ sinh, "Tiên sinh, xin mời vào."

Từ Từ Niên gật đầu, đưa tay đẩy cửa, ngay lập tức một mùi rượu nồng nặc bay ra, giống như mùi hương Ấn Độ, cậu không nhịn được hắt hơi một cái, chảy cả nước mắt.

Bây giờ cơ thể Từ Từ Niên cực kỳ mẫn cảm với mùi, một tí xíu mùi cũng sẽ bị khuếch đại mười mấy lần, ẩn dưới mùi hương nồng nặc này còn thoang thoảng mùi thuốc hóa học rất nhạt, khiến cậu lập tức cảnh giác, xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị người phục vụ dẫn đường kia bỗng chốc ngăn lại, "Từ Từ Niên, anh muốn đi đâu?"

Nụ cười lễ phép cung kính vừa rồi mất đi trong nháy mắt, biến thành bộ dáng hung ác dữ tợn, vươn tay hung hăng đẩy Từ Từ Niên vào nhà vệ sinh, sau đó trở tay khóa cửa lại. Từ Từ Niên lảo đảo một chút, nhìn thấy chủ tịch Trần bị đánh cho bất tỉnh ném vào trong góc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Anh muốn làm gì?!" Trong lòng cậu hơi muốn cười, nhưng trên mặt vẫn làm ra nét mặt sợ hãi, "Thả tôi ra! Nếu không tôi lập tức đi đến chỗ quản lý đại sảnh khiếu nại anh!"

"Em trai sao ngây thơ thế! Thật sự tưởng tao là người phục vụ ở đây sao? " Tên kia cười ha ha một tiếng, đột nhiên tung nắm đấm ra.

Từ Từ Niên cúi đầu, tránh thoát một đòn, nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm số của Cù Thành.

Cậu vốn biết điện thoại của Cù Thành không dùng được, làm vậy là để cho tên kia thấy, quả nhiên tên kia thấy cậu muốn lấy điện thoại ra, lập tức nhào lên, Từ Từ Niên nhân cơ hội đó đá một cú lên người hắn, không ham chiến nữa mà xoay người chạy ra hướng cửa sổ.

Ngay khi nửa người cậu vừa nhảy ra, sau lưng đột nhiên vươn ra một bàn tay, cầm khăn trắng bịt miệng cậu lại.

"Ưm!"

Mùi gay mũi ùn ùn kéo đến, trước mắt Từ Từ Niên lập tức tối sầm lại, sức lực toàn thân như bị rút sạch, lập tức ngã về phía sau, bị một người ôm vào ngực.

Lúc này, cậu rốt cuộc hiểu tại sao mùi hương trong nhà vệ sinh lại nồng như vậy, tất cả là để che đi mùi thuốc mê trên chiếc khăn lông.

Tầm mắt cậu bắt đầu mờ đi, ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh đèn rực rỡ cùng mấy bóng người đen kịt.

"Thằng này trơn như lươn. Hôm nay, rốt cuộc cũng rơi vào tay chúng ta."

Một giọng nói the thé vang lên, dẫn một đám người bật cười, "Thằng ngốc Cù Thành kia bảo vệ cậu ta tốt như vậy, suốt ngày để vệ sĩ đi theo cậu ta. Kết quả thì sao? Hai tên vệ sĩ kia không phải cũng bị chúng ta giế t chết."

"Thi thể đâu?"

"Thi thể cái gì? Bị ném xuống sông, ngấm thuốc mê, ngực còn bị trúng một đạn, không chết mới lạ."

"Được, làm tốt lắm." Một tiếng cười thô bạo vang lên như giấy nhám chà tấm sắt, giọng điệu dữ tợn, "Chỉ cần Từ Từ Niên ở trong tay tao, tao không tin Cù Thành không ngoan ngoãn nghe lời."

Đôi bàn tay thô ráp bóp hai lần trên khuôn mặt Từ Từ Niên, rồi một bóng dáng quen thuộc hiện ra, không phải tên mặt sẹo đã ẩn núp bấy lâu, còn có thể là ai?

Coi như lôi được con rùa này ra.

Từ Từ Niên trong lòng cười lạnh một tiếng, cố gắng bày ra vẻ "choáng váng", mặc cho người khác trói chặt mình, lần này cậu cùng Cù Thanh giăng lưới, chờ từng tên từng tên khốn nhảy vào!

Sau khi bị trói, điện thoại trong túi bị móc ra, Mặt Sẹo nhìn thấy dãy số vừa gọi gần nhất viết tên "Cù Thành", không nhịn được cười ầm lên.

"Từ Từ Niên, mày đúng là không lúc nào quên Cù Thành, có điều lần này mày có gọi cho hắn ngàn cuộc, phỏng đoán cũng không có ai bắt máy của mày, hahaha........"

Nói xong, hắn dùng sức đập mạnh điện thoại xuống đất, sau đó lấy thiết bị theo dõi mà Nhạc Chiếu giấu bên trong ra, ném tất cả mảnh vỡ điện thoại xuống cống, ấn nút một cái, nước đã cuốn trôi tất cả.

Mặt Sẹo ra lệnh một tiếng, nhóm người khiêng cậu ra nhà vệ sinh, thần không biết quỷ không hay chui vào xe hơi, biến mất trong đêm đen.

Sau khi khói bụi cuồn cuộn tan biến, vài chiếc xe của bang Thanh Long đuổi theo hướng Mặt Sẹo và Từ Từ Niên, ngồi trong một chiếc xe là hai vệ sĩ đáng lẽ đã bị bang Khôn bắn chết lúc nãy.

"Cmn, vừa rồi bị đánh đau muốn chết."

"Mẹ nó, may mà hôm nay Từ đại ca cho chúng ta mặc áo chống đạn, nếu không thì chết chắc. Mày nhìn đi, áo chống đạn của tao bị thủng một lỗ rồi. Anh Thành có thanh toán không?"

"Đồ ngu, người quản tiền trong bang chúng ta là Từ đại ca! Yêu cầu anh Thành thanh toán cũng không có ích lợi gì! Đàng hoàng theo bà chủ lăn lộn là đúng rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play