Edit: Vĩnh Nhi

Qua ngày hôm sau, lúc Từ Kiến Quốc mở mắt ra, đã thấy mình đang ở bệnh viện, cả người toàn là vết thương, động nhẹ một cái đã cảm thấy đau như bị kim châm.

Ông ta nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh như tuyết hồi lâu, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua ở quán ăn Triệu gia, lập tức ngọ ngoạy muốn ngồi dậy.

Mấy người giúp việc ở bên cạnh chăm sóc ông ta vừa nghe thấy động tĩnh đã lập tức quay đầu lại, bác Trương trực tiếp nhào lên, vẻ mặt kích động nói, "Lão gia, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi? Để tôi đi gọi bác sĩ giúp ngài."

"Chờ....Khụ khụ.....Chờ một chút." Từ Kiến Quốc yếu ớt nâng tay kéo bác Trương lại, tốn hết sức lợi mới nặn ra được mấy chữ, "Tôi....Tại sao tôi lại ở đây?"

Bác Trương giơ tay lau nước mắt, khàn giọng nói, "Ngày hôm qua chúng ta bị người của Đại thiếu gia đánh bất tỉnh, rồi ném thẳng đến trước cửa đồn cảnh sát, có người có lòng tốt đã gọi xe cấp cứu đến đưa ngài đến bệnh viện."

Nhắc đến những chuyện xảy ra ngày hôm qua, sắc mặt Từ Kiến Quốc trầm xuống, hai tay run rẩy ho khan vài tiếng, "Một lũ ăn hại! Tôi thuê lũ ngu xuẩn các người có ích gì? Gọi tất cả vệ sĩ Từ gia đến, bắt tên súc sinh Từ Từ Niên kia lại cho tôi!"

Bác Trương vội vàng duỗi tay giúp ông ta thuận khí, đỡ ông ta nằm xuống, vẻ mặt đầy do dự và hoang mang, "Lão gia, trước tiên ngài đừng nổi giận, nằm xuống dưỡng thân thể trước đã, chuyện còn lại chờ sau này hẵng......truy cứu sau cũng không muộn."

Từ Kiến Quốc nhìn thấy sắc mặt bất thường của bác Trương, kéo lấy cánh tay bác Trương không buông, "Xảy ra chuyện gì? Khụ....Khụ khụ.....Nét mặt này của ông là sao?"

"Lão gia ngài.....Ngài đừng hỏi nữa, nghỉ ngơi trước đi đã." Sắc mặt bác Trương trắng bệch, vẻ mặt đầy do dự không biết nên mở miệng như thế nào.

"Nói! Rốt cuộc làm sao? Có phải Từ Tân Niên lại gây ra chuyện mất mặt gì rồi không?!" Từ Kiến Quốc chưa từng thấy dáng vẻ này của bác Trương bao giờ, lo lắng ngồi bật dậy, kết quả lại đụng đến vết thương, đau đến mức ho khan dữ dội.

Bác Trương lắc đầu, nâng tay lên lau nước mắt, tựa như không biết phải nói rõ như thế nào, lúc này nhóm người ở bên ngoài nghe được động tĩnh ở bên trong liền bước vào, Từ Kiến Quốc liếc mắt nhìn một cái, vậy mà là toàn bộ cổ đông của tập đoàn Từ thị.

Nét mặt bọn họ đầy nghiêm trọng, lo lắng đi tới đi lui như con kiến bò trên chảo nóng, nhìn thấy Từ Kiến Quốc tỉnh lại, hận không thể nhào lên nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của ông ta lại rối rít do dự không dám mở miệng.

"Các cậu làm sao thế? Khụ khụ.....Có chuyện gì thì nói đi chứ!" Từ Kiến Quốc nhíu chặt mày, trong lòng xông ra một dự cảm không lành.

Những cổ đông này có thể coi là trụ cột của công ty Từ thị, bình thường trừ cuộc họp đại hội đồng cổ đông ra, chưa bao giờ thấy những người này đến đầy đủ như vậy, càng không tỏ ra nôn nóng hoang mang như bây giờ.

Bác Trương thấy bọn họ xông vào, lo lắng đến đầu đổ đầy mồ hôi, nâng tay đẩy bọn họ ra ngoài, "Bây giờ lão gia cần phải tĩnh dưỡng, có chuyện gì các vị không thể để sau rồi hẵng nói được sao?"

Nhóm người đưa mắt nhìn nhau, thở dài không ngừng, có người trong đó quả thật không bình tĩnh được nữa, đẩy bác Trương qua một bên đi đến cạnh giường Từ Kiến Quốc, không chút nể nang nói, "Chủ tịch, chúng tôi nể tình ngài đã lớn tuổi, có những việc không muốn nói thẳng ra như vậy, nhưng ngài đừng quên Từ thị không chỉ có một mình nhà các ngài, trong đó còn có tiền mồ hôi nước mắt của những cổ đông như chúng tôi, lúc đầu chúng tôi góp vốn vào, ngài chưa từng nói phương thức nấu ăn của Từ thị là do ngài trộm được! Bây giờ tất cả mọi người đều biết, tiếng xấu rõ ràng của Từ thị, ngài định để cho chúng tôi và ngài cùng nhau phá sản sao?"

Từ Kiến Quốc nghe thấy lời này, sắc mặt nhợt nhạt, bỗng chốc mở lớn mắt, nắm chặt ga trải giường, "Cậu.....Lời này là có ý gì?"

"Đủ rồi! Thân thể lão gia vừa mới khỏe lại, các người lại đi nói mấy chuyện này, còn có nhân tính hay không hả?"

Bác Trương cuống cả lên, nhưng nhóm cổ đông không nghe lời ông vào tai, có người mở đầu đâm rách cửa sổ giấy, tất cả những người còn lại đều xông lên, một người trong đó trực tiếp lấy báo và ipad ra, đặt xuống trước mặt Từ Kiến Quốc.

"Ngài tự mình xem đi, chúng tôi nói nhiều cũng vô ích, ngài phải cho chúng tôi một lời giải thích về chuyện này, nếu không chúng tôi sẽ lập tức rút vốn."

Ai cũng không muốn ném mấy triệu tiền mồ hôi nước mắt vào trong hố lửa, trải qua ba lần bốn lượt danh dự bị hủy hoại nghiêm trọng, tai tiếng của Từ gia lại nổ lên lần nữa, khiến cho tất cả các cổ đông không còn lòng tin vào tập đoàn Từ thị nữa.

Từ Kiến Quốc lại tiếp tục ho dữ dội, hai tay run rẩy cầm ipad lên, thấy trang web chính thức của Từ thị bị tấn công đầy những lời sỉ vả mắng nhiếc, ông ta cả kinh một câu cũng không nói ra khỏi miệng.

Mọi chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, nháy mắt đã bị đưa hết lên mạng, trang web chính thức của Từ thị bị người tiêu dùng tấn công, toàn bộ trang web bị tê liệt, quyền hạn của nhân viên quản lý không còn có tác dụng nữa, trơ mắt nhìn đoạn video bị treo ở trên đầu trang web, không còn cách nào khác.

Trong đoạn video, có thể thấy rõ mặt Từ Kiến Quốc, ông ta đánh một đấm vào bụng một ông lão tóc bạc phơ, nhào lên bóp cổ ông cụ, lớn tiếng cười nhạo nói, "Là tôi lấy công thức gia truyền của Triệu gia thì sao!? Là con tiện nhân kia tình nguyện đưa nó cho tôi, cô ta cho không, đưa đến tận cửa, tôi tội gì không lấy!? Giờ Từ gia đã trở nên giàu có, một lão già nói mà không có bằng chứng như ông, ai thèm tin chứ?"

Ông lão tóc trắng bị đánh đã được làm mờ mặt, không nhìn thấy rõ dáng vẻ, nhưng vẫn vùng vẫy mắng to, "Từ Kiến Quốc........mày là một tên hèn hạ........Trộm công thức bí truyền của Triệu gia.......tên phản bội!"

Từ Kiến Quốc giọng hung ác, cả gương mặt sau ống kính trở nên vặn vẹo, "Ông nói đúng! Đúng là tôi trộm công thức bí truyền của Triệu gia, "Triệu gia yến" mà cả đời Đại tiểu thư ông làm ra, cuối cùng lại gắn cái mác đồ giả của Từ gia! Người ta chỉ nhớ đến "Bí lục chiêu" của Từ gia, đó mới là truyền thừa chính thống! Cho dù quán ăn Triệu gia của ông có làm ăn khấm khá hơn nữa, thì cũng chỉ là đống phân mà Từ gia thải ra mà thôi!"

Từ thị xem như là trùm ẩm thực lớn nhất trong nước, công thức nấu ăn họ luôn tự hào lại là do trộm được, không chỉ vậy mà còn dựa vào công thức đó để làm giàu, liều lĩnh vô pháp vô thiên, thậm chí còn muốn giết chết một ông lão biết rõ sự thật, loại tin tức khiến người khác phẫn nộ này trực tiếp làm internet nổ tung.

Ban đầu còn có rất nhiều người nghi ngờ tính chân thực của video, thế nhưng qua giám định hình ảnh của chuyên gia thẩm định, không có bất kỳ dấu vết làm giả nào, vả lại Từ Kiến Quốc đã lên rất nhiều bản tin về danh nhân, giọng nói và gương mặt của ông ta chình ình ra đó, toàn bộ giống như bằng chứng, căn bản không thể phủ nhận được.

Vòng thương giới bị tin tức này làm cho chấn động, cùng lúc đó, lại có mấy người "nhiệt tình" tung đoạn video Từ Kiến Quốc dẫn theo một nhóm vệ sĩ đến một quán ăn nhỏ gây chuyện lên mạng, vừa khéo lại trùng hợp với đoạn video treo trên trang web chính thức của Từ thị, các diễn đàn lớn nhỏ trực tiếp ghim tin này lên tiêu đề, qua tiếng đồng hồ lượng chia sẻ đã lên đến mấy trăm nghìn.

Có một số người chế giễu Từ thị, rõ ràng là một cửa hiệu cao cấp lâu đời, lại đi ăn cắp công thức bí truyền của một quán ăn nhỏ, thật là không biết xấu hổ.

Nhiều người khác lại sôi nổi bàn luận nhân phẩm của cha con Từ thị, thậm chí diễn đàn goupo còn cố tình mở ra một bài đăng, chỉ để tập trung thảo luận vấn đề "Những tên cặn bã nhất mà năm nay chúng ta gặp phải".

Cha thì ăn cắp công thức bí truyền của vợ cả, lợi dụng xong thì đá người ta, còn dấu vợ đang bệnh nặng đi ngoại tình, có con riêng, bạc tình bạc nghĩa không biết xấu hổ.

Con trai thì lăn giường với đàn ông, bị tung ra thì giả bộ bạch liên hoa, tôi vô tội, sau đó lại say rượu gây ra tai nạn phải vào tù, con giống y cha, cùng một loại.

Hai cha con một già một trẻ, làm ra chuyện khiến người khác buồn nôn như vậy, triệt để mất hết mặt mũi ở trong thương giới, chỉ qua một buổi sáng cổ phiếu của tập đoàn Từ thị đã giảm xuống 40%, công ty lao đao muốn sụp đổ, trong một đêm thiệt hại hơn 10 triệu NDT.

Toàn bộ tai tiếng và lời chửi rủa bày ra trước mặt, sắc mặt Từ Kiến Quốc trở nên nhợt nhạt, bụm tim đau thắt, cả người co lại, khạc ra một ngụm máu tươi.

"Lão gia!"

"Chủ tịch!"

Nhóm người hoảng sợ hô to, cuống cuồng nhào lên, bác Trương càng thêm nóng vội, không ngừng lau nước mắt, "Lão gia.....chúng ta báo cảnh sát đi? Đây rõ ràng là họ đào bẫy, cố ý hãm hại ngài!"

Ngực Từ Kiến Quốc đau không thể nào hô hấp nổi, đau đớn há mồm thở dốc, khoát tay một cái không để cho bác Trương nói tiếp, nhưng bác Trương sớm đã hoảng loạn, vừa khóc vừa nói không ngừng, ".....Đại thiếu gia đúng là lòng lang dạ sói! Cậu ấy sao có thể đối xử với ngài như vậy!"

Những người ở bên cạnh lúc này đều dừng động tác lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc hỏi, "Bác Trương, vừa rồi ông vừa nói Đại thiếu gia là có ý gì? Đại thiếu gia chưa chết?"

Tất cả người trong phòng nghe nói vậy thì ngẩn ra, ba chữ "Từ Từ Niên" này đối với họ mà nói chẳng khác nào sự uy tín và an tâm, thậm chí trong lòng bọn họ vẫn cho rằng, Từ lão gia tử và Đại thiếu gia mới chính là chủ nhân thật sự của tập đoàn Từ thị, nếu như hai người bọn họ không lần lượt bỏ mạng, thì Từ Kiến Quốc nhất định sẽ không ngồi lên được vị trí như bây giờ.

"Chính là cậu ấy! Hồi đó tiểu thiếu gia nói không sai, cậu ấy đúng là muốn hủy hoại Từ gia và tất cả mọi người!"

Nghe lời này, toàn bộ cổ đông đều không tin tưởng lắm, bọn họ cũng có mắt nhìn, tuy rằng lúc đầu vì chuyện của lão gia tử mà Từ Từ Niên đã bị cảnh sát phán tội giết người, nhưng đó cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, so với người miệng đầy lời nói dối như Từ Tân Niên, bọn họ vẫn bằng lòng tin tưởng Đại thiếu gia giỏi giang và trầm ổn hơn.

"Ông già nên hồ đồ rồi đúng không? Không phải Đại thiếu gia đã chết được mấy năm rồi sao? Với lại, cho dù cậu ấy không có chết, thì sao lại phải hủy hoại Từ thị mà cậu ấy đã phấn đấu nửa đời người chứ?"

"Cậu ta vốn dĩ chưa chết! Cậu ta ở Triệu......."

"Đủ rồi! Khụ khụ.....Bác Trương, ông còn nói bậy nói bạ nữa thì.....Lập tức.....Khụ khụ.....Cút khỏi Từ gia!" Từ Kiến Quốc nằm ở bên cạnh ho khan không ngừng, một hơi cắt ngang lời bác Trương, hai mắt đỏ bừng gắt gao trừng mắt nhìn ông, hận không thể rút cái lưỡi nhiều chuyện kia của ông ra.

Tên nghịch tử Từ Từ Niên kia có vị trí như thế nào trong lòng nhóm người cổ đông này, ông ta biết rất rõ, giờ đây Từ thị rơi vào tình cảnh này, những người này nóng lòng chờ mong Từ Từ Niên quay trở lại, đến lúc đó ngộ nhỡ xảy ra sự cố gì, ngay cả vị trí chủ tịch như bây giờ ông ta cũng khó mà giữ nổi, dù trong lòng hiểu rõ người thiết kế cái bẫy này chính là nó, nhưng ông ta không thể nói ra vào lúc này được.

Trong lòng hận đến cực điểm, ông ta nắm chặt ga trải giường, ánh mắt đỏ bừng, người chung quanh vẫn còn muốn tiếp tục truy hỏi chuyện của Từ Từ Niên, nhưng khi thấy dáng vẻ sống dở chết dở này của ông ta thì lại cố gắng nuốt lời vào trong bụng.

Từ Kiến Quốc thở dài một hơi, túm một người cổ đông bên cạnh, dùng chút sức lực cuối cùng khàn giọng nói, "Bất kể mất bao nhiêu tiền, cũng phải đè chuyện này xuống......Lập tức xóa bỏ hết tin tức trên mạng, nhưng không được....Khụ khụ......Không được báo cảnh sát."

"Lão gia, tại sao lại không báo cảnh sát?! Trong chuyện này chúng ta mới là người bị hại!"

Bác Trương không nhịn được mở miệng, Từ Kiến Quốc giận run cả người, "Nếu như có thể báo cảnh sát được, còn chờ ông nói sao?!"

Dù cho bị đánh, bị băng đảng uy hiếp, không có chứng cứ thì ai có thể chứng minh? Toàn bộ quán ăn lúc ấy đều là người của Từ Từ Niên, ông ta đi đâu tìm người làm chứng? Huống hồ chuyện đã ồn ào lớn như vậy, báo cảnh sát khác nào chỉ sợ người khác không biết Từ Từ Niên còn sống, Từ Kiến Quốc hắn bị đích thân con trai mình đâm cho một dao!?

Khó thở hít vào, ông ta nằm liệt ở trên giường, ngực lại truyền đến một cơn đau nhức.

Ngay lúc này, một nữ người làm vội vã chạy vào, đầu đổ đầy mồ hôi mở miệng nói, "Lão gia, không xong rồi! Người của cục cảnh sát tới!"

Từ Kiến Quốc chống mạnh người dậy, bác Trương vừa muốn đỡ lấy ông ta, thì hai viên cảnh sát bước vào, giơ công văn lên, đanh thép nói, "Từ Kiến Quốc tiên sinh, chúng tôi vừa nhận được báo án, ông bị nghi có dính líu đến tội xâm phạm bí mật trong kinh doanh, mời ông tiếp nhận điều tra của chúng tôi."

Sắc mặt Từ Kiến Quốc trắng bệch, cả người run lên, lồng ngực đau nhức, phun một ngụm máu ra ngoài.

"Lão gia!"

Bác Trương hét lên một tiếng, Từ Kiến Quốc đã hôn mê bất tỉnh ở trên giường, không nhúc nhích.

*****

Chuyện của Từ gia bị cảnh sát can dự vào, dư luận càng trở nên xôn xao, nhà hàng Từ thị cũng vì vậy mà thua lỗ nặng, đến giờ ăn cơm, nhà hàng quán ăn khác đều náo nhiệt vô cùng, riêng cửa hàng Từ thị thì chỉ để trưng bày, vắng tanh, nhân viên và quản lý nhìn nhau hết ngày.

Nửa tháng ngắn ngủi trôi qua, thâm hụt nghiêm trọng khiến cho Từ gia phải đóng cửa mất mười mấy chi nhánh, danh tiếng của Từ Kiến Quốc trong giới kinh doanh cũng xuống dốc không phanh, căn bản không còn công ty nào muốn hợp tác nữa, bệnh tim ông ta lại tái phát, nhiều lần phải đưa vào phòng cấp cứu, thiếu chút nữa không cứu được, giữ lại một hơi tàn, không thể nào gây thêm sóng gió được nữa.

Cùng lúc đó, qua sự kiện lần này, danh tiếng quán ăn của Từ Từ Niên cũng lên cao, vốn đã làm ăn phát đạt nay càng bùng nổ hơn, liên tiếp mở ra hai chi nhánh.

Làm ăn phát đạt, trong tay nhiều tiền, ông chủ Từ cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi, trước khi đi làng du lịch ở Thanh Nguyên, cùng La Tiểu Mậu đi dạo phố một chút, thuận tiện mua cho Oa Oa mấy bộ quần áo mới đầu xuân.

Ngày thường, La Tiểu Mậu hết đi Hào Đình khiêu vũ, lại phải đến quán ăn Từ Từ Niên làm nhân việc phục vụ, bận đến tối tăm mặt mũi, vất vả lắm mới thoát ra được, tâm tình không tệ, vừa cầm quần áo ướm thử lên người vừa nhanh miệng nói, "Cậu nói Từ Kiến Quốc đưa Từ Tân Niên đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ, chuyện thật hay giả thế?"

"Lúc đó hắn tự mình nói như vậy, chắc là thật." Từ Từ Niên cúi đầu nhìn kệ quần áo trẻ con, hoàn toàn không đặt sự chú ý vào đề tài đang nói.

"Này, cậu biết là thật nhưng sao không tỏ ra lo lắng chút nào thế? Loại bitch như hắn, chỉ biết dựa vào gương mặt giả bộ đáng thương, mặt đã bị hủy thì cái gì cũng không còn, cậu không sợ hắn trùng tu trở lại, dụ dỗ mất Cù Thành nhà cậu đi à?"

Từ Từ Niên bật cười, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Nếu như Cù Thành có thể vừa ý hắn, không cần đợi Từ Tân Niên ra tay, thì tôi đã đá hắn trước rồi.”

La Tiểu Mậu nghiền ngẫm nhìn cậu, chậc chậc hai cái, "Quả nhiên là người có chồng có khác, nói chuyện cũng thoải mái tự tin hơn nhiều so với mấy người ế như chúng tôi. Có điều, tính thời gian thì hắn hẳn cũng trùng tu xong rồi, không đến mấy ngày nữa là trở về Từ gia, đến lúc đó cậu phải cẩn thận đấy."

Từ Từ Niên không nhịn được nhíu chặt mày, "Ở trước mặt tôi, cậu đừng nói mấy chuyện mất hứng đó nữa được không hả? Vừa nghĩ đến Từ Tân Niên là tôi lại đau đầu."

La Tiểu Mậu bật cười, "Được được được, vậy chúng ta chuyển chủ đề đi, không bằng nói đến cuộc sống hạnh phúc của ông chủ Từ."

"Hạnh phúc cái con khỉ, ngày nào cũng bận như chó chết, còn phải chăm sóc thằng nhóc Oa Oa kia, thỉnh thoảng còn phải so chiêu với mấy bọn côn đồ, cậu thử chút mùi vị này thử xem."

La Tiểu Mậu hô cắt một tiếng, vỗ vai cậu cười nói, "Cậu đó nha, đừng có phúc mà không biết hưởng, đối tượng tốt như Cù Thành có đốt đèn cũng tìm không ra đâu, cậu còn chưa hài lòng? Nếu có người hẹn tôi đi suối nước nóng, kỷ niệm ngày quen nhau, ù uôiiiii, tôi có chết cũng thỏa mãn."

Từ Từ Niên lườm hắn, dở khóc dở cười. "Mau thu lại cái vẻ mặt si mê của cậu đi, buồn nôn đến nỗi khiến tôi nổi hết cả da gà."

Hai người đang trò chuyện thì đi ngang qua khu đồ bơi, La Tiểu Mậu vội vàng vỗ vai Từ Từ Niên, "Này này, hai người các cậu không phải muốn đi ngâm suối nước nóng sao, tiện thể mua hai chiếc quần bơi đi, thú vị quá, cậu tự tay mua đồ xong lại tự tay cậu cởi ra."

"Một đại gia như hắn, có đủ tay đủ chân, tại sao ngay cả đồ bơi tôi cũng phải chuẩn bị cho hắn chứ?" Mặt Từ Từ Niên đầy khó hiểu.

La Tiểu Mậu dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìn cậu, đột nhiên bất đắc dĩ vỗ vỗ vai cậu, "Xem như tôi biết tại sao hồi đó tên Đổng Phong kia lại nhìn trúng em trai bảo bối của cậu rồi, cậu đúng là một khúc gỗ mà!"

"Ông chủ Từ, đó gọi là tình thú giữa hai người đàn ông cậu có hiểu không? Tặng đồ lót mục đích chính là muốn gửi gắm, sau đó lại tự mình cởi ra, cái này gọi là shame play, sao cậu lại chậm hiểu thế nhỉ!?"

Khóe miệng Từ Từ Niên khẽ giật một cái, mặt không biểu cảm lắc đầu, "Không nhìn ra tình thú ở chỗ nào, không phải chỉ là một bộ đồ thôi sao, ai mua chẳng vậy?"

La Tiểu Mậu dáng vẻ sét đánh ngang tai, im lặng vỗ trán, "Cậu hết thuốc chữa thật rồi.....BOSS có thể nhìn trúng cậu, đúng là một kỳ tích, chẳng lẽ hai người sau khi lên giường chỉ cắm vào xong động, sau đó thì xong sao? Nhàm chán thế......"

Từ Từ Niên ho nhẹ một tiếng, quả thật không muốn ở nơi công cộng thảo luận chuyện này với tên mặt dày La Tiểu Mậu. Cậu nghiêng đầu suy nghĩ một lát, dựa theo suy nghĩ của La Tiểu Mậu, nếu như việc đó được gọi là "tình thú", vậy thì trước kia ở thành phố Y, mình cùng Cù Thành ở trong ngăn tủ....cũng được tính là....có điều cậu suy nghĩ một lát, cảm thấy tốt nhất là không nói với La Tiểu Mậu thì hơn.

"Để cứu loại chỉ có tiền mà không có khiếu như cậu, tôi quyết định phải khiến cậu mua bằng được hai bộ đồ bơi trở về, để cho BOSS phải không dừng nói lời cảm ơn tôi." La Tiểu Mậu rốt cuộc tìm được động lực đi dạo phố, kéo Từ Từ Niên vào một quán đồ bơi.

Từ Từ Niên rất muốn nói, dù có quê mùa thế nào đi nữa thì từ nhỏ cậu cũng là một Đại thiếu gia, thật sự không cần phải mua loại đồ bơi này.....

Tiếc là La Tiểu Mậu đang rất hào hứng, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt bất đắc dĩ của cậu, cầm một chiếc quần bơi lên quơ quơ trước mặt Từ Từ Niên, "Cái này được nè, mặc vào khẳng định siêu sexy, phía trước còn có túi ôm, lúc muốn thì chỉ cần mở xong móc thứ đó ra, vô cùng thích hợp để đi ngâm suối nước nóng."

"....."

Da đầu Từ Từ Niên tê rần, xoay người bỏ đi, La Tiểu Mậu lại kéo cậu lại, "Cậu đừng có xấu hổ, dáng này còn có màu đỏ nữa nè! Cậu có thể tự mua một cái, đến khi đó ở trong nước, một đỏ một đen, tuyệt phối."

"......"

Mấy nhân viên nữ bán hàng ở chung quanh nhìn hai người đàn ông, thầm thà thầm thì nói cái gì mà ***, cái gì mà suối nước nóng, phấn khích mắt sáng lên, Từ Từ Niên hung hăng trừng mắt nhìn La Tiểu Mậu, quả thật không nhịn nổi nữa bỏ thẳng ra ngoài.

"Này này! Cậu đừng đi, coi như là quà tặng là được rồi, không phải sao? Dựa vào lương tâm cậu mà nói đi, cậu ở bên Cù Thành lâu như vậy, đã tặng được gì cho hắn chưa?"

Câu hỏi này lập tức khiến Từ Từ Niên phải dừng lại.

Cậu cẩn thận suy nghĩ lại một chút, hình như trừ mấy lần đưa cơm hộp ra, cậu đúng là chưa từng tặng Cù Thành bất cứ thứ gì, ngược lại tên kia còn phải mua một đống đồ lấy lòng Oa Oa, chú Chung và La Tiểu Mậu, còn luôn giúp cậu lúc bận bịu, không cần hồi đáp lại.

La Tiểu Mậu thấy cậu không nói lời nào, cũng biết điểm mấu chốt, bí mật cười trộm ở trong lòng.

Hắn cũng biết loại người đoan chính như Từ Từ Niên, lúc nào cũng lạnh lùng như một tảng băng, tuyệt đối sẽ không có thói quen nói lời yêu thương hay tặng đồ để lấy lòng đối phương.

"Cậu nhìn chuyện lần này của Từ Kiến Quốc đi, nếu như không có bang Thanh Long giúp đỡ, không có Cù Thành mua thủy quân và hacker khống chế chiều gió dư luận giúp cậu, Từ gia sẽ dễ dàng sụp đổ như vậy sao? Từ Kiến Quốc sẽ bệnh thành cái bộ dạng kia, không có thời gian để ra tay cậu với sao? Vì việc này, cậu cũng phải báo đáp lại Cù Thành chút gì chứ, hai người sống với nhau mà, một bên bỏ ra quá nhiều, một bên lại tỏ ra không quan tâm, loại quan hệ này, sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc."

Đối với vấn đề yêu đương, Từ Từ Niên chậm hiểu vô cùng, thông minh lanh lợi của ngày thường không chia cho phần trên được một nửa, cộng thêm sự thất bại trong tình yêu với Đổng Phong, khiến cậu lập tức phải chú ý hơn.

".....Cậu nói thật sao? Nếu tôi không tặng hắn ít đồ, trong lòng hắn sẽ cảm thấy không thoải mái?"

"Dĩ nhiên rồi, đổi lại là cậu chịu thiệt, cậu có vui không?" La Tiểu Mậu thấy cậu đã hơi xiêu lòng, càng thêm cố gắng, mỗi lần giảng giải vấn đề này trước mặt Từ Từ Niên hắn lại cảm giác có chút thành tựu, tên này cái gì cũng tinh ranh như cáo, chỉ có phương diện tình cảm là như khúc gỗ, rất thích hợp để lừa gạt.

Từ Từ Niên do dự một lát, cảm thấy cũng đúng, không kìm được nhìn đống quần bơi trước mặt, "Khụ.....Cậu cảm thấy hắn sẽ thích loại kiểu này sao?"

La Tiểu Mậu bị dáng vẻ này của cậu làm cho moe chết, tảng băng chững chạc đàng hoàng bỗng nhiên vì mình mà có chỗ nứt nẻ, biến thành người gần gũi gì đó.....Đúng là muốn ra sức bắt nạt mà!

"Đúng vậy, đàn ông cũng là động vật ăn thịt, nếu Cù Thành mặc quần bơi kiểu như vậy vào, ở trong nước tùy cậu muốn làm gì thì làm, cậu không hưng phấn sao? Có phải mới tưởng tượng thôi đã cảm thấy kích thích rồi không?"

"......"

Từ Từ Niên im lặng sờ chóp mũi, lỗ tai hơi đỏ lên, cậu thật ra không hay xấu hổ lắm, bình thường biểu cảm cũng rất ít, thế nhưng cứ gặp phải chuyện của Cù Thành thì tất cả đều biến thành ngoại lệ.

Tưởng tượng Cù Thành cởi âu phục và áo sơ mi xuống ở ngay trước mặt cậu, để lộ ra cơ thể rắn chắc và hai cặp chân dài mạnh mẽ, chỉ mặc mỗi một chiếc quần bơi mỉm cười nhìn về phía cậu.....

Khụ......Chóp mũi hình như có hơi nhột.

".....Vậy thì mua đi, dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền." Từ Từ Niên ho nhẹ vài tiếng, cầm hai bộ quần bơi đi ra quầy thanh toán, vẻ mặt hơi lúng túng, cảm thấy xấu hổ chết đi được.

"Này, cậu đừng vội trả tiền, chọn đúng size chưa hả?"

Size? Từ Từ Niên cầm quần bơi lên nhìn thử, cả hai cái đều là size L, La Tiểu Mậu lại gần nhìn, lộ ra ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nói, "Cậu có lầm không, cậu mặc size L thì được, dáng người kia của Cù Thành mà cũng mặc size này sao? Bình thường hắn mặc size bao nhiêu?"

Từ Từ Niên bối rối, giờ cậu mới phát hiện ra mình biết quá ít về Cù Thành. Hắn thì không biết từ đâu dò hỏi ra toàn bộ sở thích của cậu, biết cậu thích ăn cay nhưng không thích ăn mặn, thích mặc quần áo sáng màu, không thích áo lông thú.....

Ấy vậy mà cậu chưa từng chú ý đến Cù Thành, trừ biết hắn không kén ăn ra, thì loại chuyện như size quần áo này, cậu hoàn toàn không biết gì cả.

"Tôi không biết, nếu không thì cứ mua đại một cái đi, dù sao cũng co dãn. Thân hình hai chúng tôi xấp xỉ nhau, tôi không tin tôi mặc được hắn lại không."

Ông chủ Từ thông minh lanh lợi cực kỳ lúng túng, quyết định qua loa cho xong chuyện, La Tiểu Mậu bị cậu làm cho câm nín, "Được, vậy cậu mua đi, mua không đúng kích cỡ hắn ngay cả cởi cũng không cần phải cởi, trôi nổi ở trong suối nước nóng, để cho người xung quanh ngắm hắn lõa thể miễn phí đi."

Từ Từ Niên hơi cuống, hung hăng lườm La Tiểu Mậu, vội ra góc rút điện thoại ra.

Vừa chuẩn bị gọi điện thoại thì phát hiện có tin nhắn nhắc nhở điện thoại còn nợ mười chín tệ, cậu sờ mũi mượn điện thoại La Tiểu Mậu bấm dãy số Cù Thành.

Bình thường cơ bản chỉ cần gọi điện thoại, nhất định không đến mấy giây thì Cù Thành đã bắt máy, nhưng hôm nay gọi liên tục mấy lần, bên kia vẫn là âm thanh 'tút tút tút' báo bận, từ đầu đến cuối không ai nghe máy.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Từ Từ Niên cảm thấy hơi kỳ lạ, thử gọi lại lần nữa, điện thoại được kết nối, kết quả người nghe máy lại là A Tứ.

"A lô? Từ đại ca hả, anh Thành đang bận chút việc, anh tìm anh ấy có chuyện gì không?"

"Hắn đang bận? Nếu như không tiện nghe máy thì thôi vậy."

"Ừm.....Cũng không phải." A Tứ có phần do dự, tựa như không biết phải mở miệng như thế nào, "Anh Thành hôm nay gặp người quen, giờ hai người họ đang ăn cơm cùng nhau, Từ đại ca, anh có việc gì gấp sao? Có việc gấp thì để em vào gọi anh ấy."

Từ Từ Niên nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ quái, bình thường Cù Thành đi gặp bất kỳ ai cũng dẫn A Tứ theo bên cạnh, cho đến bây giờ cũng chưa từng để hắn phải tránh đi bao giờ, lần này gặp ai mà ngay cả A Tứ cũng không thể đi theo?

Trong lòng có hơi nghi ngờ, thế nhưng cậu không nói ra, "Vậy à, vậy thì thôi, tôi cũng không có chuyện gì, chờ hắn bận việc xong rồi nói."

Nói xong Từ Từ Niên muốn tắt máy, lúc này ống nghe lại đột nhiên truyền đến âm thanh của Cù Thành, A Tứ mới vừa vội đưa điện thoại cho hắn, đã nghe thấy âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên, còn phảng phất mang theo tiếng cười, "Khổng tước, sao lại đổi điện thoại khác gọi cho anh? Của em đâu?"

Từ Từ Niên dừng một lát, muốn hỏi hắn xem đang ở cùng với ai, nhưng lại suy nghĩ lại, tự giễu cười một tiếng, hai người đã là người trưởng thành hết rồi, bình thường đều rất bận rộn, cần gì phải giống như đàn bà hỏi lung tung này kia chứ?

"Điện thoại em đang nợ tiền, mượn điện thoại của La Tiểu Mậu gọi cho anh, chỗ em không có nơi nạp thẻ, nếu như anh tiện thì nạp ít tiền giúp em đi."

"Gì? Chỉ có vậy thôi hả....." Cù Thành mất hứng bĩu môi, "Anh còn tưởng em nhớ anh."

Cái giọng điệu cố tỏ ra đáng thương này của hắn khiến Từ Từ Niên bật cười, nhìn chiếc quần bơi đang cầm trên tay nói, "Không phải cuối tuần này chúng ta cùng nhau đi Thanh Nguyên sao, có gì mà nhớ với không nhớ, mau nạp ít tiền cho em, cuối tuần tặng anh một bất ngờ."

Cù Thành khẽ cười, hạ thấp giọng nói, mang theo tiếng khàn khàn hấp dẫn, "Aiiiii......em vừa nói vậy, anh lại ước gì hôm nay là chủ nhật, bất ngờ sao, anh có thể tự mình chọn được không?"

Từ Từ Niên nhếch miệng cười, "Tự mình chọn thì nói gì là bất ngờ nữa? Không cho phép anh nói điều kiện với em, ngoan ngoãn nghe lời."

Cù Thành bị câu "Ngoan ngoãn nghe lời" của cậu chọc cho bật cười, tiếng cười sang sảng truyền đến, "Anh có phải là Oa Oa đâu, dỗ ngọt như thế không được, em ngoan ngoãn gọi anh một tiếng ca, anh lập tức nạp tiền điện thoại cho em."

Từ Từ Niên bĩu môi, nhớ đến đêm đón năm mới hôm đó, ở trong tứ hợp viện bị tên này ép gọi xưng hô này, cậu buồn bực tắt máy cái rụp.

Kết quả đến khi trả lại điện thoại cho La Tiểu Mậu, cậu mới nhớ ra mình quên chưa hỏi vấn đề quan trọng nhất, kích cỡ của hắn là gì.

Thôi, chờ hắn nạp tiền cho thì hỏi lại cũng được.

Từ Từ Niên cầm hai chiếc quần bơi, cùng La Tiểu Mậu tiếp tục xem đồ trong cửa hàng, không bao lâu điện thoại của cậu đột nhiên rung lên, lấy ra xem là một đoạn tin nhắn ngắn.

【Xin chào quý khách, số thuê bao 138XXXXXXX của quý khách, đã nạp hai mươi tệ, số dư còn lại của quý khách là một tệ, vui lòng chú ý kiểm tra lại. 】

*1 tệ = 3.549,70 Đồng

*20 tệ = 70.993,92 Đồng

Khóe miệng Từ Từ Niên khẽ giật một cái, mặt mũi sa sầm lại.

La Tiểu Mậu thấy sắc mặt bất thường của cậu, lại gần nhìn lướt qua, tức khắc không nhịn được bật cười thành tiếng, "BOSS có chuyện gì thế, sao chỉ nạp cho cậu có hai mươi tệ? Không phải cậu nợ mười chín tệ sao, trừ đi thừa một tệ thì đủ làm cái gì?"

"Tôi cũng rất muốn biết có phải đầu tên này bị cửa kẹp rồi không."

Từ Từ Niên cầm điện thoại gọi lại cho Cù Thành, lần này hắn bắt máy rất nhanh, cười tít mắt nói, "Bảo bối, lần này gọi điện thoại, chắc hẳn là nhớ anh rồi chứ gì?"

"......." Mí mắt Từ Từ Niên khẽ giật, "Đừng có đánh trống lảng, em hỏi anh, em nợ mười chín tệ, anh liền nạp cho em hai mươi tệ là có ý gì? Cù lão đại, Hào Đình nhà anh một ngày thu hơn mấy triệu tệ, còn so đo chút tiền điện thoại với em đúng không?"

Cù Thành nén cười, giả bộ vô tội, "Không phải em còn dư một tệ sao? Đủ dùng."

"Một tệ mà đủ dùng cái shit à?"

Cù Thành chậc chậc hai tiếng, làm như thật nói, "Bảo bối, để anh tính cho em xem nhé. Bình thường em quanh quẩn ở ba nơi, không phải ở Thanh Nguyên nuôi trồng thì lại ở quán ăn nhỏ kia của em, còn có tứ hợp viện kia nữa, ba chỗ này đều lắp điện thoại cố định, em căn bản không cần tốn tiền điện thoại. Còn nữa, điện thoại em có gói cước, gọi chỉ mất một xu trên một phút, được gọi không mất tiền, dựa theo tính cách chưa nói được đôi câu đã ngắt máy anh của em, một tệ ít nhất cũng đủ cho em gọi mười lần, với lại bình thường em cũng không chủ động liên lạc cho anh, toàn là anh gọi cho em, một tệ không chỉ đủ cho em dùng, mà còn dư cho em nói chuyện làm ăn với khách hàng, Vừa có thể đề phòng em lêu lổng với tên đàn ông khác, lại vừa có thể tiết kiệm tiền, một công đôi việc."

"......" Từ Từ Niên hít thở không thông thiếu chút nữa bị tức chết.

La Tiểu Mậu ở bên cạnh nghe lén không nhịn được cười lớn, tựa cả người lên vai Từ Từ Niên run run, "Ai yo, chọc cười chết tôi rồi! Bạn trai nhà cậu đúng là một tên dở hơi! Ha ha ha ha......"

Dĩ nhiên Cù Thành cũng nghe thấy tiếng cười của La Tiểu Mậu, cố gắng nhịn cười dụ dỗ nói tiếp, "Hai chúng ta muốn sống với nhau mà, có tiền cũng phải tiêu tiết kiệm một chút, em xem trước đó vì giải quyết Từ Kiến Quốc giúp em, anh đã ném mất mấy chục ngàn tệ, hai mươi tệ là số tiền tiêu vặt cuối cùng của anh rồi, khổng tước, em xem anh thương em biết bao, còn duy nhất hai mươi tệ cũng phải sử dụng trên người vợ, anh nhìn em tiêu."

Trán Từ Từ Niên nổi lên gân xanh, "Vợ tốt quá, cảm ơn em, em thật hiền huệ."

"Chồng giỏi, không cần phải khách khí."

Hai người kẻ xướng người họa, đấu đá lẫn nhau, tội nhất là La Tiểu Mậu ở bên cạnh, dựa cả người lên Từ Từ Niên, cười chảy cả nước mắt.

Tắt máy, mặt Từ Từ Niên đầy sát khí, cầm hai chiếc quần bơi size L đến quầy thu ngân, nhân viên thu ngân trước mặt bị ánh mắt cậu dọa sợ, vội vàng hỏi, "Tiên.....Tiên sinh, hai chiếc này sao? Size có vừa không ạ? Có cần chúng tôi giới thiệu giúp ngài không?"

"Không cần, cảm ơn, bị siết cũng không phải tôi đau."

Nhân viên thu ngân há lớn miệng, hồi lâu mới nặn ra được một câu, "Vậy.....Vậy ngài quẹt thẻ hay thanh toán bằng tiền mặt?"

Từ Từ Niên rút ra một tấm thẻ kim loại, không chút do dự quẹt thẻ, cầm quần bơi, rời đi, sát khí bắn ra bốn phía.

Cậu nhất định là bị lừa nên mới muốn tặng quà cho Cù Thành! Cúi đầu nhìn hai chiếc quần nhỏ trong túi nilon, cậu khẽ hừ lạnh một tiếng, cuối tuần ngâm suối nước nóng ư? Siết chết anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play