Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

"Còn gì nữa không, còn gì nữa không? Anh ta ngã từ trên cầu thang xuống có chết không? Không thể để đứa em trai khốn nạn như hắn đạt được ý đồ!"

Tiểu Quân mặc một bộ quần áo tù màu xám, trên gương mặt tròn mang theo vẻ khẩn trương, cầm lấy cánh tay Từ Từ Niên giục cậu tiếp tục kể.

Từ Từ Niên khom người, dời một khối quặng sắt đặt lên thùng xe, nâng tay lau giọt mồ hôi trên trán, cười nói, "Làm gì còn có sau đó nữa, bị người ta cho uống thuốc, lúc sau cảnh sát đến nhân chứng vật chứng đều đủ cả, người giúp việc không thấy, trước khi mọi việc xảy ra camera giám sát cũng bị làm hỏng, cậu ta ngoại trừ bị tống vào tù ra, còn có thể thế nào được nữa chứ?"

Tiểu Quân "A" một tiếng, lòng đầy căm phẫn cầm chiếc búa ném đi, "Sao có thể như vậy! Có còn pháp luật hay không, những cảnh sát kia không điều tra cẩn thận cho kỹ càng mà đã tùy ý bắt người rồi sao? Còn vị hôn thê kia của đại thiếu gia lòng dạ cũng thật ác, chung chăn chung gối cùng người ta bốn- năm năm, lại đi dụ dỗ em trai của người ta, thật không biết xấu hổ!"

Cậu nhóc Tiểu Quân này tuổi không lớn lắm, nhưng giọng lại không nhỏ, nói một cái dẫn mấy tù phạm đào mỏ chung quanh liếc mắt nhìn qua, Từ Từ Niên vội giật nhẹ góc áo của cậu ta, hạ giọng nói, "Đừng ồn ào, chúng ta đang làm việc đấy, nói một hồi lại dẫn mấy tên quản giáo đến đây, thì tối hôm nay cũng đừng nghĩ ăn cơm tối."

"Nhưng sao có thể như vậy, đại thiếu gia cậu ấy còn có một người cha mê gái mà, vì sao con trai lớn phải đi tù cũng không để ý đến, cứ để mặc cho con trai thứ náo cả nhà gà bay chó sủa? Đúng thật là giống y như bọn quản giáo không có mắt kia vậy, trong đầu toàn là phân!"

"Được rồi được rồi, đã nói với cậu đó chỉ là một câu chuyện, nghiêm túc như vậy để làm gì?" Từ Từ Niên thở dài, cười xoa xoa tóc Tiểu Quân, tóc của cậu ta bởi vì đã lâu không cắt, dài đến mức che hơn phân nửa khuôn mặt, không ai có thể nhìn thấu vẻ mặt của cậu nhóc.

Kỳ thật cũng không trách được Tiểu Quân oán hận quản giáo như vậy, thật sự là tội danh cậu ta ngồi tù có chút oan uổng.

Tiểu Quân vốn là một sinh viên trường đại học, thuộc loại mọt sách điển hình, mới vừa tròn mười tám tuổi chưa lâu, cũng bởi vì bạn cùng phòng nửa đêm nhờ cậu trông giúp một chiếc minibus, kết quả không hiểu sao trở thành đồng phạm của trộm cướp, ngược lại hai người bạn chung phòng với cậu nhấn chân ga chạy, cảnh sát không bắt được người, chỉ có thể bắt Tiểu Quân lại gánh tội thay.

Cho nên mỗi lần nghe được chuyện cái gì mà lấy oán trả ơn, cậu nhóc này liền nóng nảy, Từ Từ Niên cũng thương ngày càng chăm đứa trẻ này nhiều hơn, dù sao cậu cũng bị ngồi tù oan năm năm, chuyện bẩn thỉu gì cũng từng thấy qua, có thể giúp đỡ Tiểu Quân chút nào hay chút đó.

Nhìn thấy trong mắt Tiểu Quân vẫn còn hừng hực kiêu ngạo của tuổi thanh xuân, trong lòng Từ Từ Niên có chút hụt hẫng, lúc cậu vào tù mới có hai mươi ba tuổi, hiện tại đã gần 30 tuổi, suốt năm năm trời, cậu chưa bao giờ hy vọng Đổng Phong tên đê tiện kia có thể nhớ đến cậu, nhưng tại sao ngay cả cha cũng không đến thăm cậu lấy một lần?

Từ nhỏ cho đến lớn, cậu là con trai duy nhất trong nhà, cho nên không dám buông lỏng một chút xíu nào, bất cứ chuyện gì cũng xử lý chu toàn mọi mặt, ở trong mắt mọi người cậu chính là Từ đại công tử hoàn mỹ không chút thiếu sót, nhưng cha luôn dùng thái độ lãnh đạm đối xử với cậu, bất luận cậu làm bao nhiêu việc, quản lý gia sản khổng lồ như thế nào, ở trong mắt cha cậu luôn là có cũng được mà không có cũng chả sao.

Khi đó cậu còn nghĩ, nếu như không phải cha chỉ có một mình mình là con trai, có lẽ sẽ không để cậu động một phân nào tới xí nghiệp Từ thị, phần may mắn này luôn luôn duy trì đến khi Từ Tân Niên xuất hiện, cha có nhiều hơn một người con trai khiến ông ấy thích, cho dù Từ Tân Niên tâm địa ác độc, nhưng đối với chuyện kinh doanh dốt đặc cán mai, Từ Từ Niên cũng nhìn ra cha coi trọng hắn hơn mình.

Cho nên... Đây chính lý do năm năm nay ông ta không đến thăm mình sao? Là bởi vì con trai thứ bảo bối Từ Tân Niên tồn tại là có thể bỏ qua con trai lớn, hay ông ta thật sự cho rằng mình lỡ tay giết ông nội mà mình yêu thương nhất?!

Phòng khách đẫm máu và dáng vẻ trước khi chết của ông nội khi đó đột nhiên xâm nhập vào đầu, toàn thân Từ Từ Niên rét run, hận đến nắm chặt tay ngay cả móng tay làm rách da cũng không phát hiện.

"Từ đại ca, anh không xảy ra chuyện gì chứ? Sao sắc mặt khó coi quá vậy, có phải bị cảm nắng rồi không, mau mau ngồi xuống nghỉ một lát."

Tiểu Quân lớn giọng kéo suy nghĩ Từ Từ Niên trở về, cũng không cẩn thận dẫn quản giáo cách đó không xa đến.

"Không chăm chỉ làm tốt việc của mình đi! Nếu ngày hôm nay không hoàn thành tiến độ, để tao cho bọn mày nhịn xem có chịu nổi không!" Một tên quản giáo mặt béo bụng phệ cầm gậy đi tới, cặp mắt xệ bị mỡ dồn ép gần như nhìn không thấy lóe tia hung ác, quả thực không kém hơn bao nhiêu so với cường hào ác bá bên ngoài.

Khu thứ 2 nhà giam Mông Sơn giam giữ đều là người không quyền không thế, trong nhà không có bối cảnh cũng không cần một tên phạm nhân, ngày thường việc gì bẩn nặng nhọc đều đến tay bọn họ, mượn lần khai thác mỏ này mà nói, ăn gió nằm sương màn trời chiếu đất, hoàn toàn không phải việc cho người làm, cho nên quản giáo ở đây cũng không xem bọn họ là người.

Ngày thường Tiểu Quân không ít lần bị tên mập chết bầm ngược đãi, lúc này quả thật nhịn không nổi nữa mở miệng cãi lại, "Cho dù là phạm nhân cũng có nhân quyền! Chúng tôi đào mỏ phía trên còn phải giao nộp gấp đôi tiền công giảm hình phạt đấy, hiện tại bị cảm nắng, dựa vào cái gì không cho anh ấy nghỉ ngơi?!"

"Con mẹ mày!" Quản giáo chửi ầm lên, "Chỉ bằng đám người cặn bã bọn mày còn muốn giảng nhân quyền với lão tử? Lão tử nói cho mày biết, ở trong này lời lão tử nói chính là luật!"

Nói xong hắn vung cây gậy trong tay lên đánh về phía đầu Tiểu Quân, tên mập này không có gì ngoài bản lĩnh sức lực đánh người rất lớn, người trước bị hắn đánh phải nằm trên giường mất hai tuần, một gậy này trúng đầu Tiểu Quân khẳng định đầu sẽ nở hoa.

Một bàn tay vững vàng bắt lấy cổ tay quản giáo, thái độ rất khiêm tốn nhã nhặn nhưng khí lực trên tay không có nửa phần lơi lỏng.

"Vương cảnh quan, là tôi làm lỡ giờ làm việc, ngài nổi giận với người khác để làm gì, nếu đánh chết người ngài cũng không được yên lành gì, có phải không?"

Từ Từ Niên đứng ở bên cạnh, lời nói ra mang theo ý cười nhưng mà trên mặt lại không biểu cảm gì, hai cánh tay dùng sức nhìn qua thì mảnh khảnh, nhưng lại khiến quản giáo kia nhất thời giãy không thoát.

"Đm, con mẹ nó, nơi này đến lượt mày nói chuyện sao, tao xử xong nó liền chỉnh đốn mày, mày đừng có mà ở đó đe dọa tao!"

Hắn dùng sức rút cánh tay về, Từ Từ Niên vẫn giữ nguyên như cũ nói, "Tôi nhớ là tháng tám hàng năm ngục giam Mông Sơn sẽ bình chọn một quản giáo ưu tú, mấy năm nay ngài cũng chưa thăng chức, phải dựa vào một cơ hội cuối cùng này, nếu đúng lúc này vô duyên vô cớ ẩu đả phạm nhân, mấy trăm ánh mắt chung quanh đều nhìn thấy, đến lúc đó lỡ như để lộ tin đồn...."

"Mày dám!"

"Tôi quả thật không dám." Từ Từ Niên nhếch khóe miệng, ánh mắt hẹp dài xuyên qua sợi tóc trên trán lộ ra ánh nhìn sắc lạnh, "Có điều tôi cũng là vì nghĩ cho tiền đồ của ngài, ngài hẳn nên hiểu."

Người ở khu 2 này dường như từ lâu đã bị tên ác bá Vương quản giáo tra tấn đến khổ không thể tả, đáng tiếc chỉ tức giận mà không dám nói gì, lúc này thấy Từ Từ Niên công khai chống đối với hắn như vậy, nhịn không được cùng chung mối thù, nhao nhao nhìn về phía cậu bằng ánh mắt đầy kính nể.

Tên quản giáo béo kia bị ánh mắt Từ Từ Niên nhìn chằm chằm liền cảm thấy sợ hãi, bình thường không thấy hắn nói lời nào, còn tưởng hắn là người hèn nhát, không nghĩ tới còn có vài phần can đảm, bọn người như thế luôn luôn ăn mềm sợ cứng, trong cặp mắt Từ Từ Niên ẩn giấu quá nhiều thứ, khiến hắn không hiểu sao có chút e ngại.

Mặc dù trong lòng đã sắp suy sụp, nhưng trên mặt vẫn cố gắng gượng, "Được, hôm nay tao nể mặt người khu 2, tránh có người nói tao không coi trọng nhân quyền, chỉ là..."

Hắn cố ý kéo dài giọng, Từ Từ Niên nheo mắt lại.

"Tao nghe nói hai ngày nữa mày được ra tù đúng không? Vậy thì tốt, từ tối nay mày bắt đầu sang khu 3 ngủ đi, nơi đó cơm nước tốt, không cần phải tới núi khai thác mỏ vào mùa hè nữa, ở đó thêm mấy ngày bệnh cảm nắng sẽ tốt lên ngay thôi."

Vừa dứt lời, toàn khu vắng lặng.

Tiểu Quân là người đầu tiên nhịn không được, hầm hừ nhảy ra muốn tranh luận phải trái với tên béo chết bầm này, lại bị Từ Từ Niên kéo lại.

"Vậy, đa tạ Vương cảnh quan 'nâng đỡ'." Từ Từ Niên cười cười, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Vương quản giáo vốn nghĩ ra kế chèn ép, kết quả thấy Từ Từ Niên không biểu hiện gì, trong lòng có chút không vui, hung hăng liếc xéo hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, nhấc thân béo phì rời đi.

Hắn vừa đi tất cả mọi người đều vây lại, lúc này Tiểu Quân gấp đến sắp khóc, "Từ đại ca anh bị ngốc sao! Khu 3 chỗ đó đâu phải chỗ cho người ở, lần trước Tiểu Lưu bị tên mập chết bầm kia chỉnh, cũng bị ném đến khu 3, kết quả trực tiếp chết ở bên trong, rất thảm, anh sắp được ra tù, lúc này tuyệt đối không thể đi tìm chết được!"

Người chung quanh sôi nổi phụ hoạ, nhưng nhất thời cũng không có biện pháp nào khác. tất cả mọi người đều là phạm nhân, lại không tiền không thế, lấy cái gì chống lại quản giáo?

Mặc dù lúc tên mập chết bầm kia đánh người bị Từ Từ Niên ngăn lại, thế nhưng ở ngoài sáng đánh người không được, bọn "Ác bá" này có thể dùng đến thủ đoạn, lần này hắn đoán chắc Từ Từ Niên sắp ra tù, mới dám chỉnh người đưa vào chỗ chết.

"Yên tâm, trong lòng tôi hiểu rõ, tất cả mọi người mau đi làm việc đi, đừng bỏ lỡ cơm tối." Từ Từ Niên nâng khóe miệng, khuyên giải an ủi mọi người, trong lòng không biết sao lại thế này.

Trong nhà giam khu 3 Mông Sơn đều là những người liều mạng hung hãn tàn bạo, những người này nếu không phải bị kiện giết người thì chính là nhân vật nổi tiếng trong giới hắc đạo, tóm lại đều là những phần tử cực kỳ nguy hiểm.

Mình bị vào tù oan, cuối cùng bị kết án ngộ sát, không đạt tiêu chuẩn để đi khu 3, hiện giờ mắt thấy tự do đã gần trong gang tấc, chẳng lẽ ông trời cố ý ngây trở ngại cho cậu?

Quên đi, chuyện gì đến cũng đã đến rồi, cậu bị Từ Tân Niên đẩy ngã đủ thảm rồi, coi như chỉ còn lại hồn, cũng nhất định phải rời khỏi nơi quỷ quái này tìm hắn tính sổ!

Một cái khu 3 thôi, cậu đã mất hết tất cả, còn gì để sợ nữa chứ?

Từ mỏ khai thác trở về đã là chạng vạng tối, Từ Từ Niên dừng việc ngay cả ngụm nước cũng chưa kịp uống, đã bị Vương mập áp giải đi khu 3.

Khu 3 bên này tuy giam giữ toàn là trọng phạm, nhưng bởi vì chia làm hai bang phái, phía trên có hai người trong giới hắc đạo làm thủ lĩnh áp chế, người phía dưới sẽ không tùy tiện gây sự, hơn nữa quản giáo cũng không dám đắc tội thủ lĩnh hai bên, ở cùng bọn họ giống như huynh đệ hòa thuận, cho nên quản lý và canh gác ở khu 3 lỏng hơn khu 2 rất nhiều.

Từ Từ Niên làm việc cả ngày dưới ánh nắng mặt trời, lúc này cả người toàn là mồ hôi, quần áo tù màu xám sắp vắt ra cả nước. Từ nhỏ cậu đã nhận sự giáo dục nghiêm khắc của quý tộc, lại thích sạch sẽ, hiện giờ cả người bẩn vô cùng ngay cả sức ăn cơm cũng không còn, chỉ muốn ngay tức khắc đâm đầu vào nước lạnh tắm cho sảng khoái.

"Mày còn nghĩ cái gì thế, đi nhanh lên!"

Vương mập cầm gậy gõ gõ vào phía sau lưng cậu, Từ Từ Niên đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không để ý đến lời của hắn, chỉ chỉ tòa nhà hai tầng nhỏ màu trắng cách đó không xa, "Nơi đó không phải nhà tắm khu 3 sao?"

"Cái đấy liên quan gì đến mày? Tao thấy con mẹ nó mày không muốn ăn cơm phải không?" Vương mập không kiên nhẫn hừ một tiếng, lấy cơm tối ra uy hiếp cậu.

Không nghĩ tới Từ Từ Niên trực tiếp gật gật đầu, "Bình thường không phải là ăn cơm vả tắm rửa chỉ được chọn một cái sao, tôi đi tắm, cơm tối ngài muốn cắt xén thì cắt xén."

Vương mập bị chọc giận đến sôi cả máu, con mẹ nó mày không ăn cơm lão tử cũng phải ăn cơm chứ! Nếu không phải áp giải phạm nhân nhất định phải do quản giáo phụ trách, hắn cũng sẽ không đợi đến tận bây giờ còn chưa ăn cơm đâu!

Hắn cố tình gây khó dễ cho Từ Từ Niên, ăn cơm và tắm rửa hai chọn một là quy định trong ngục giam, hơn nữa nhà tắm chỉ mở trong thời gian đang dùng cơm, cho nên bây giờ Từ Từ Niên nói muốn tắm rửa không sai chút nào, hắn cũng không có cách để mà để từ chối.

Hắn gắt gao trừng mắt nhìn Từ Từ Niên một cái, nghĩ thầm dù sao mày cũng đã tới khu 3, khẳng định sẽ không được sống tốt lành, lão tử chờ xem mày sẽ chết như thế nào!

Bụng nghĩ vậy liền vui vẻ, hắn không kiên nhẫn phất phất tay, "Năm phút, nhiều hơn một giây cũng không được, nếu không đừng trách tao không khách khí."

Từ Từ Niên nhíu mày, xoay người đi vào nhà tắm, cuối cùng giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay đầu lại nói, "Ngài đừng ở chỗ này chờ tôi, một lát nữa trời tối, người ta từ nhà tắm đi ra tưởng ngài là bức tường, đụng một cái gãy xương, đến lúc đó Vương cảnh quan ngài lại bị hẫng mất danh hiệu quản giáo ưu tú."

Nói xong cậu vươn vai, khóe miệng thoáng hiện ý cười, phất phất tay biến mất ở khúc quanh, tư thế kia quả thực giống như con mèo cao cao tại thượng, đang phất tay xua đuổi người đầy tớ mập như heo.

"HA."

Có người đem toàn bộ sự việc thu vào trong mắt, nhịn không được nở nụ cười.

"Ai? Lăn ra đây cho lão tử!" Vương mập bị Từ Từ Niên nói móc nói mỉa nổi trận lôi đình, đúng lúc đang có lửa mà không thể phát, xoay người rống lên.

Lúc này một thân ảnh cao lớn từ bóng cây trên đường nhỏ cạnh nhà tắm đi ra, nửa gương mặt bị bóng râm che khuất, chỉ nhìn thấy thân thể cường tráng và đốm lửa nhỏ tỏa khói nơi khóe miệng.

Vương mập nhìn chăm chú hồi lâu, theo người từ từ đi ra rốt cuộc thấy rõ mặt, trợn to hai mắt, mới vừa rồi nét mặt còn hùng hùng hổ hổ giờ lại gắng nặn ra một nụ cười nịnh hót, giống như chó săn chạy tới nói, "Đây không phải Thành ca sao, ngọn gió nào đưa anh tới đây, thằng em nhất thời quên mất anh đừng để ý, hì hì, đừng để ý."

Cù Thành từ trên cao liếc mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng ngậm đầu thuốc lá, ngũ quan góc cạnh rõ ràng thấp thoáng trong ánh lửa nhỏ, thoạt nhìn càng thêm thần bí khó lường.

Hắn khoanh tay lại, trên bả vai vắt một chiếc khăn lông trắng, quần đồng phục tù vén lên một nửa, để lộ ra đoạn bắp chân rắn chắc mạnh mẽ, chân kéo lê một đôi dép lào, nhìn thế nào cũng là một dáng vẻ nhàn nhã, nhưng con ngươi màu đen lại lộ ra một luồng khí thế cường đại.

Gật gật đầu, há miệng, phả một làn khói lên mặt Vương mập, "À, hóa ra là Vương cảnh quan khu 2, sao ngài lại chạy đến khu 3?"

"À, khu bên này của chúng em có một tên đần độn không nghe lời, em áp giải hắn đến khu 3 nhận chút dạy dỗ, Thành ca, anh không cần khách khí với hắn, các huynh đệ buổi tối không có chuyện gì làm, lấy hắn ra giải sầu cũng được."

"Ngài nói người vừa mới đi vào, làn da rất trắng kia ý hả?" Tàn thuốc theo lời nói của Cù Thành rơi xuống, anh híp mắt nhìn chằm chằm về hướng Từ Từ Niên rời đi, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Vương mập nghe xong liền gật đầu, "Đúng đúng đúng, chính là hắn. Tiểu tử đó ngông cuồng vô cùng, ai cũng không để vào mắt, cũng không nhìn xem ngục giam Mông Sơn là địa bàn của ai, Thành ca nếu đêm nay anh có hứng thú hãy để cho hắn biết cái gì gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng."

Cù Thành nhìn chằm chằm hắn, trong mắt thoáng hiện ra tia khinh thường, anh không thích người nịnh hót, càng chán ghét kiểu người gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện ma quỷ* như Vương mập.

Ngụ ý: Gặp dạng người nào thì ban cho dạng đối đãi đó, gió chiều nào theo chiều đấy.

Nhổ đầu thuốc ra, hắn xoay xoay cổ, "Đúng, ma đầu tôi đây quả thực kém Vương cảnh quan một con đường ngay thẳng, có điều ngài cố ý nói ngục giam Mông Sơn là địa bàn của ngài, không phải là đang nói cho tôi nghe đấy chứ?"

Vương mập vốn muốn nịnh nọt, kết quả vỗ tới móng ngựa*, lúc này lập tức nói không ra lời, "Cái đó...Thành ca, anh biết em không có ý này mà..."

Bình thường hay dùng cụm vỗ mông ngựa chỉ sự nịnh nọt, nhưng Vương mập vỗ tới móng ngựa, ngược lại phản tác dụng.

"Được rồi, sau này mấy chuyện trên giường của tôi không nhọc Vương cảnh quan bận tâm, ngục giam này mặc dù là địa bàn của ngài, nhưng mấy huynh đệ chúng tôi cũng không phải tay chân giúp ngài giáo huấn kẻ khác, người mới vừa vào nhà tắm kia có tôi che chở, ngài đừng ở chỗ này làm bức tường chắn đường nữa."

Lời này rõ ràng là nghe thấy lời Từ Từ Niên vừa mới cố ý sỉ nhục Vương mập, một câu nói mang ý mỉa mai, công khai quở trách khiến đối phương ngay cả rắm cũng không dám thả.

Ở khu 3 người nào không biết Cù Thành nổi tiếng là đại ca, quản giáo đứng đầu ngục giam Mông Sơn còn không dám để hắn gọi một tiếng "Ngài", Vương mập nào còn dám nhiều lời nữa.

Dù trong lòng không hiểu vì sao Cù Thành ngay cả mặt Từ Từ Niên cũng chưa thấy, đã vô duyên vô cớ che chở hắn, lúc này cũng chỉ có thể cụp đuôi cuốn xéo, một giây cũng không dám trì hoãn.

Cù Thành giễu cợt một tiếng, chậm rãi đi vào nhà tắm, trong đầu đột nhiên hiện ra bóng lưng ướt đẫm của Từ Từ Niên.

Áo tù màu xám bị ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào trên người, phác họa đường nét sống lưng cao ngất rắn chắc, khoảnh khắc giơ tay vươn vai, vạt áo bị kéo lên để lộ ra một vòng eo nhỏ trơn bóng...Chắc hẳn ôm sẽ rất thoải mái.

Hắn nhịn không được bật cười, cảm thấy mình đúng thật là một tên lưu manh không hơn không kém.

Kéo lê dép lên lầu hai, anh tiện tay tháo cái khăn tắm bên hông xuống, cầm chiếc khăn mặt đi vào phía bên trong.

Ở khu 3, nơi này là địa bàn dành riêng cho hắn, tù phạm khác đều tắm ở tầng một, chỉ có hắn với Trình Bằng hai người đứng đầu, cùng mấy người có quan hệ với quản giáo mới được phép đặc biệt tắm ở đây, đáng lẽ lúc này vốn phải là không có một ai nhưng trong phòng tắm tầng 2 lại truyền ra tiếng nước ào ào...

Cù Thành bất động thanh sắc tiêu sái đi qua, vòng qua khúc quanh liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người ẩn hiện trong hơi nước.

Từ Từ Niên đang tắm vòi hoa sen, trong miệng còn khẽ ngâm nga giai điệu một bài hát, để trần cả người, đoạn bắp chân thẳng tắp nối liền mu bàn chân thon dài, lúc này bị ửng đỏ vì ngâm nước nóng chảy róc rách trên nền nhà.

Cù Thành bỗng nhiên cảm thấy cổ họng mình giống như là bị hơi nước nóng bỏng hơ khô vậy, lại còn ngứa ngáy mãnh liệt.

Là cậu ta, người thanh niên giống như mèo vừa rồi.

Ma xui quỷ khiến, hắn cứ như vậy chầm chậm đi qua, đến khi Từ Từ Niên đột nhiên quay đầu lại, bất ngờ phát hiện một người đàn ông cao lớn gần trong gang tấc, hơn nữa, còn không mặc gì...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play