Edit: Vĩnh Nhi- Beta: Tiểu Vũ

Qua hơn một tháng, cuối cùng vụ án của Đổng Phong cũng có kết quả, tội danh tàng trữ ma túy cộng thêm cưỡng ép Từ Tân Niên được thành lập, sau cùng bị kết án hơn 6 tháng tù giam, địa điểm chấp hành hình phạt vừa vặn ở trại giam Mông Sơn, quả đúng là nhân quả tuần hoàn.

Còn Từ Tân Niên thì vô cùng thoải mái, vụ bê bối của Từ gia qua đi, Từ Kiến Quốc để hắn trở về công ty lần nữa, tuy không còn thừa nhận hắn là người thừa kế như trước kia, nhưng Từ Tân Niên mượn chuyện lần này lăng xê một phen, liên tiếp giúp Từ thị mở 3, 4 quán rượu cao cấp, trong nhất thời phong quang vô hạn.

Tất nhiên, tất cả những chuyện này đều nằm trong dự liệu của Từ Từ Niên, cậu không vội xử lý Từ Tân Niên ngay, tên đó cứ để từ từ, ngược lại cậu còn vui vẻ đặt toàn bộ tâm tư vào việc trồng rau diếp cá.

Đất Thanh Nguyên màu mỡ, rau diếp cá lớn lên tươi tốt, người dân trong thôn nghe nói cậu muốn thu mua thứ cỏ dại không ai cần kia, lại còn cho người đến hái, trong lòng vui vẻ vô cùng, không chỉ cho không cậu rau diếp cá, thậm chí còn cho rất nhiều gạo, coi như là thù lao cảm ơn cậu đã giúp đỡ họ nhổ cỏ.

Mấy nghìn cân rau diếp cá đến tay, Từ Từ Niên cũng không vội đưa ra thị trường ngay, cũng không dự định đem làm đồ ăn để đẩy mạnh tiêu thụ, mà để dành phơi khô làm dược liệu sau đó mới phát quảng cáo bán hàng.

Ở phương Bắc, mặc dù rau diếp cá không phổ biến, nhưng làm thành dược liệu nhất định sẽ có nhu cầu, mới phát quảng cáo chưa đến một tuần, đã có một nhà máy thuốc Đông y lớn chủ động đến tìm, một lần mua hết rau diếp cá trong tay cậu, trừ đi ít chi phí dùng để thu mua, chỉ trong thùng hàng đầu tiên Từ Từ Niên đã kiếm được hơn 20 vạn.

Vụ buôn bán đầu tiên khởi đầu tốt đẹp, Từ Từ Niên càng thêm quyết tâm làm nuôi trồng, mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc Oa Oa ra, thì hầu hết thời gian đều tập trung vào việc đồng áng.

Tối hôm đó, cậu làm xong việc, mệt mỏi đi về nhà, vừa đưa tay muốn móc chìa khóa ra mở cửa, kết quả một cái đầu nhỏ thò ra ngoài cửa chống trộm, cười híp mắt vẫy vẫy tay với cậu, "Ba ba, ba chở về rồi!"

Tên nhóc con này sao có thể trèo cao như vậy chứ!?

Từ Từ Niên bị dọa hết hồn, một ý nghĩ lướt qua đầu, hôm nay La Tiểu Mậu làm ca đêm, hoảng sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng mở cửa, kết quả cửa lại bị người ở bên trong mở ra, Cù Thành nâng Oa Oa cưỡi ở trên cổ, nhìn cậu mỉm cười, "Ồ, hôm nay bệ hạ...hạ triều thật 'sớm'."

Từ Từ Niên sửng sốt một chút, ngay cả túi cũng quên bỏ xuống, "Anh vào nhà bằng cách nào?"

"Là con con con, Thành Thành ở bên ngoài dạy con cách mở cửa, con lập tức học được!" Oa Oa lắc lắc hai cái chân khoác trên vai Cù Thành, hai tay nhỏ gác trên đầu hắn, vui vẻ hai mắt sáng bừng.

"..." Từ Từ Niên không nói, giơ tay vỗ mông nhỏ của bé, "Nhóc con, con còn dám làm theo, ngộ nhỡ kẻ xấu vào thì phải làm thế nào? Đến lúc đó bắt con vào trong núi bán đi, xem con còn làm nũng với ai được nữa."

"Không đâu, Thành Thành là bạn gái, không phải người ngoài." Oa Oa vẫn ghi nhớ lời Cù Thành nói, có thể ôm ôm hôn hôn cùng ba ba cậu bé, còn thường xuyên xuất hiện ở nhà cậu thì chính là bạn gái, quan hệ địch ta phân biệt rất rõ ràng, vô cùng đáng khen ngợi.

"Bé ngoan, hôn chú một cái nào." Cù Thành mặt dày không để ý Từ Từ Niên bây giờ có sắc mặt gì, tiến lại gần đòi hôn, Oa Oa còn rất biết phối hợp, dùng sức vươn người lên trát đầy nước mũi nước miếng lên mặt hắn.

"..." Từ Từ Niên bất lực nhìn hai người đang đắm chìm trong thế giới của mình kia, chán nản vỗ trán, "Tôi nói này Cù Thành, rốt cuộc tối rồi anh còn đến đây để làm gì?"

Cù Thành nhún vai, giả bộ lườm nguýt cậu một cái, "Đáng ghét, tôi đến diện kiến nhà vua mà, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, sao em có thể vì 2,3 mẫu ruộng mà đày tôi vào lãnh cung? Uổng công tôi một lòng một dạ với em."

Cái kiểu làm trò này của hắn trực tiếp chọc Từ Từ Niên bật cười, duỗi chân không nặng không nhẹ đá hắn, "Anh đủ rồi đó, con trai còn đang có mặt ở đây."

Lời này cậu nói ra vô cùng tự nhiên, vốn không suy nghĩ gì nhiều, ánh mắt Cù Thành chợt híp lại, khóe miệng nhếch lên, "Con trai? Con trai ai, em sinh cho tôi sao?"

Từ Từ Niên thoáng sửng sốt, tiếp đó chuyển sang ho khan dữ dội, Oa Oa thân thiết dùng tay nhỏ vỗ vỗ sau lưng giúp cậu, Cù Thành ôm bé con áp sát lại gần, suy nghĩ tiếp tục đùa giỡn cậu, "Em kích động như vậy làm gì? Bị tôi nói trúng rồi?"

"Anh để tôi làm một trận, sinh con trai cho tôi thử xem."

Từ Từ Niên mặt không cảm xúc che giấu lúng túng trong lòng, kết quả Cù Thành còn thật không biết xấu hổ gật đầu, "Bệ hạ một lần được con, sinh lực long mã, thần thiếp tự cảm thấy hổ thẹn không bằng, về sau nhất định sẽ khiêm tốn xin ngài chỉ dạy."

Hắn vốn là muốn cố ý trêu chọc Từ Từ Niên, nhìn cậu ngày thường luôn bày vẻ mặt lạnh như băng vì mình mà lúc đỏ lúc trắng, trong lòng thầm cảm thấy thoải mái, mặt dày không thèm để ý đến cả liêm sỉ lẫn mặt mũi.

Tiếc là người nói vô tình người nghe hữu ý, Từ Từ Niên vốn trong lòng có quỷ, nghe hắn nói như vậy thì càng thêm chột dạ, "Cút cút cút, đừng có dạy hư trẻ nhỏ, muốn phát tình thì cút ra bên ngoài, đừng không đứng đắn ở chỗ tôi."

Cậu vừa nói vừa đi vào phòng bếp, định nấu chút đồ ăn cho mình, Cù Thành nghênh ngang bước đến, cười hì hì nói, "Rõ ràng là em không đứng đắn, gì mà làm tới làm lui, còn trách tôi dạy hư Oa Oa, có lương tâm hay không? Tôi là người đứng đắn như vậy, cũng không biết chữ này có ý gì."

"Tôi nói, rốt cuộc anh đến đây làm gì? Đến đây để khua môi múa mép với tôi sao?"

Bất kể chuyện gì cũng bị miệng lưỡi sắc bén của Từ Từ Niên đẩy trở về, không thể nói chuyện của Oa Oa, đặc biệt là ở trước mặt Cù Thành, cho nên lúc này cậu nhanh trí chuyển đề tài.

Cù Thành cũng không trêu chọc cậu nữa, lại gần cạnh tai cậu nói nhỏ, "Này, giận rồi?"

"..." Từ Từ Niên không đáp lại hắn, trong lòng dở khóc dở cười, cậu làm gì dễ dàng tức giận như thế, chỉ là chột dạ mà thôi.

Cầm ra một nắm mì, cậu bắt đầu chuẩn bị nấu đồ ăn khuya, Cù Thành ở sau lưng lại giữ cổ tay cậu lại, cầm một hộp cơm còn nóng hổi ở bàn bên cạnh đưa đến, "Ăn cái này, tôi để phần cho em."

Mở hộp ra, bên trong là trứng xào đen thùi lùi, cháy khét.

"Cái này anh làm?" Từ Từ Niên nén cười hỏi hắn.

"Khụ...tuy là không so được với em làm, nhưng Oa Oa nói vẫn ăn được." Cù Thành hiếm thấy lúng túng, ho nhẹ vài tiếng.

Từ Từ Niên cười nhìn hắn, thế nhưng không nói lời nào, cũng không đưa tay đón lấy hộp cơm.

Cù Thành gãi đầu, trừng mắt, cứng rắn nhét vào trong tay cậu, "Tôi cố tình đưa cơm đến cho em, không được phép không ăn! Ăn rồi cũng không được nói khó ăn, mặc dù Oa Oa nhè ra một nửa, nhưng em làm ba thì phải làm gương, ăn!"

Nhìn dáng vẻ hắn vừa muốn cậu ăn vừa muốn bảo vệ mặt mũi của mình, trong lòng Từ Từ Niên vui vẻ hơn rất nhiều, cho anh khoe khoang, cho anh đi quyến rũ Từ Tân Niên, bực chết anh.

Cầm muỗng lên ăn một miếng, mặt Cù Thành đầy khẩn trương nhìn cậu, Từ Từ Niên gắng gượng kéo căng khóe miệng, mặt không biểu cảm, "Thật khó ăn."

Sắc mặt Cù Thành tối sầm lại, bả vai sụp xuống, "Rõ ràng tôi làm theo công thức nấu ăn từng li từng tí một...thôi, khó ăn thì đừng ăn, chúng ta đi ra ngoài ăn."

Hắn vừa nói vừa đưa tay lấy hộp cơm trong tay Từ Từ Niên, còn tay khác thì kéo cậu đi ra ngoài.

Từ Từ Niên chợt lách người, tránh tay hắn, "Này, tôi bận việc cả ngày trời, mệt mỏi chết đi được, anh còn muốn lôi tôi đi đâu nữa."

Cậu vừa nói vừa cầm muỗng lên ăn hai miếng cơm xào trứng, một bên soi mói cái này cháy, cái kia xào chưa chín, bỏ nhiều muối, hành chưa đủ tái...một bên lại cầm muỗng ăn từng thìa từng thìa một.

"Được lắm, con khổng tước em thiếu đánh thì phải? Dám đùa anh Thành của em!" Lúc này Cù Thành mới biết Từ Từ Niên cố tình chơi hắn, liền đưa tay bóp cậu, còn đặc biệt hướng về phía eo, xương quai xanh, bắp đùi.

Eo Từ Từ Niên rất nhạy cảm, bình thường hơi chạm một chút thôi đã cảm thấy nhột vô cùng, bây giờ còn bị hắn dùng sức vân vê, lập tức cười ra tiếng, hộp cơm trên tay sắp lật ngược.

"Này! Anh đủ rồi đó...được rồi được rồi...này...nhột quá...đừng sờ nữa."

Cù Thành sờ tới sờ lui liền cảm thấy hứng thú, tay phải giữ Từ Từ Niên, khóa cậu giữa bếp và mình, giở trò, dùng tay xoa mông, sau đó thuận thế chui vào kẽ hở áo sơ mi Từ Từ Niên.

Nhiệt độ bắt đầu nóng lên, khổng tước cười hai gò má đỏ ửng, ánh mắt hẹp dài, khiến hô hấp hắn nặng nề thêm mấy phần, Từ Từ Niên cũng bị hắn sờ đến da đầu tê dại, hai chân gần như muốn nhũn ra, nâng tay đẩy hắn, "Cmn, anh sờ chỗ nào đấy! Tôi còn đang ăn cơm, đừng nghịch."

"Chỗ này trơn nhẵn." Bàn tay chui vào sau lưng.

"Mẹ nó...tên đần độn nhà anh trừ chuyện này ra còn có thể nghĩ đến chuyện gì khác được nữa? Hôm nay tôi cả người toàn là mồ hôi, anh cũng không chán ghét."

"Thích vì mùi này lạ không được sao?" Cù Thành cười khẽ, lè lưỡi liếm phía sau cổ cậu, miệng có hơi mặn, là vị mồ hôi, nhưng không hề có mùi thối, còn mang theo hương vị xà bông Từ Từ Niên hay dùng.

Từ Từ Niên bị hắn chọc cười, giơ chân đạp hắn, "Không nhìn ra anh còn là một tên máu M, đặc biệt chạy đến nhà tôi tắm cho tôi.”

"Đây là em nói đó, hôm nay không liếm sạch toàn thân em, coi như chưa xong việc.”

Cù Thành bắt lỗi trong lời nói của cậu, đẩy hộp cơm mình cố tình chuẩn bị ra, đè Từ Từ Niên trên bồn nước, cúi đầu gặm.

Thực ra Từ Từ Niên cũng bị hắn sờ đến có chút nổi lên hứng thú, một bên kéo tai hắn, một bên há miệng cắn, "Mẹ nó, chờ tôi ăn no rồi nói sau! Tôi bận việc cả ngày, không hơi sức đâu mà đối phó với anh."

"Bận bận bận, em có ngày nào không bận? Quả thật không biết em nghĩ thế nào, miếng đất kia có quan trọng đi nữa cũng không thể bận đến mức như vậy, nghe tôi, ngày mai không đi nữa, tôi đút em ăn no là em có sức rồi."

Cù Thành vừa cười vừa mổ lên cổ cậu, bị Từ Từ Niên đẩy ra, "Cút! Đây gọi là sự nghiệp hiểu không?"

"Mặc kệ, dù sao mai em cũng phải đi phương Nam với tôi, vé máy bay cũng mua rồi, dù có bận đi nữa em cũng phải bỏ xuống cho tôi, coi như hai chúng ta đi du lịch."

Từ Từ Niên hơi sửng sốt, giờ mới rõ ràng, "Hóa ra hôm nay anh đến tìm tôi là vì chuyện này đúng không?"

Cù Thành cười khẽ, đưa tay tháo thắt lưng cậu, "Đây chỉ là một trong những mục đích, ngày mai thành công trói em lên máy bay mới là mục đích cuối cùng."

"Đầu anh có vấn đề à? Ngày mai tôi có nhiều việc để làm lắm, không có thời gian nổi điên với anh." Từ Từ Niên giữ quần mình không cho hắn kéo xuống.

"Ai nha...Khổng tước ~" Cù Thành buồn nôn dán lên người cậu, mặt giả bộ tủi thân, nhưng động tác vẫn đâu ra đó, giống như trách móc, ngoại trừ kéo quần áo Từ Từ Niên xuống gần nửa, còn dùng đầu gối tách hai chân cậu ra, ma sát tới lui, "Chúng ta đã mấy tuần không gặp nhau rồi, từ lúc xác định quan hệ cũng chưa hẹn hò được buổi nào, em nhẫn tâm sao? Ngày mai coi như tự cho mình nghỉ phép không được sao, đi mà đi mà."

"Bớt buồn nôn đi, nói chuyện đàng hoàng!" Từ Từ Niên quả thực không chịu nổi cái vẻ tỏ ra thẹn thùng này của hắn nữa, bị chấn động đến rối loạn.

"Phải đi, không được thương lượng, nếu không đừng trách tôi ngày mai trói em lên máy bay, nói được làm được." Cù Thành kéo quần cậu xuống, dùng sức nâng lên bả vai mình.

"Con mẹ anh....!" Từ Từ Niên mắng một tiếng, giơ chân đá hắn, tính ngang ngược cũng nổi dậy, "Ngày mai, rau diếp cá phải thu vụ thứ 2 rồi! Để muộn sẽ bị lạnh chết, nói gì tôi cũng không thể đi với anh được, anh có khuyên nữa cũng vô ích!"

"Mẹ nó! Tôi nguyền rủa ngày mai có mưa đá! Đập chết hết mấy đám cỏ nát kia của em!"

Cù Thành trù dập mắng nhiếc, một bụng hờn giận, nhưng lại không dám ra tay đánh Từ Từ Niên, chỉ có thể phát tiết trên quần áo, xoẹt một tiếng, xé áo sơ mi cậu ra, sáp lại gần dùng sức cắn môi cậu.

Từ Từ Niên bị hắn giam chặt chẽ, không thể thở nổi thiếu chút nữa là chết ngạt, thân thể lại bị uốn thành một tư thế quỷ dị, nhất thời không thể thoát được, chỉ có thể "ưm ưm" đưa tay kéo lỗ tai tên vô lại kia.

Lúc này cửa phòng vang lên "rắc" một tiếng, hai người nhất thời cứng đờ, Oa Oa ló đầu vào, nhìn thấy tư thế này liền chạy vào kéo ống quần Cù Thành, "Đừng đánh nhau! Ba ba nói đánh người không đánh mặt, Thành Thành xấu xa! Cởi quần ba ba nhất định là muốn đánh mông ba ba! Oa Oa không chơi với chú nữa!"

Cù Thành: "..."

Từ Từ Niên: "!!!"

Không thể nhịn được nữa, Từ Từ Niên một cước đá văng tên vô lại, che mắt con trai đi ra ngoài phòng bếp, Cù Thành che hạ bộ, khóc không ra nước mắt.

Nhóc con, uổng công chú thương con! Con đi vào thật đúng lúc!

Sự thật chứng minh, điều tốt không linh, điều xấu dễ linh, Cù Thành đúng là miệng quạ đen, ngày hôm sau quả nhiên thành phố S nổi mưa to, không lâu sau thì bắt đầu rơi mưa đá.

Nhiệt độ đột ngột giảm xuống, hoa màu trong ruộng bị dập chết hết hơn phân nửa, ngay cả nơi luôn luôn ẩm ướt ấm áp như Thanh Nguyên cũng không may mắn tránh khỏi, chỉ trong một đêm rau diếp cá của Từ Từ Niên gần như đã chết hết.

Cậu vốn đã chuẩn bị cho tình huống gặp phải thiên tai từ trước, vì thế mấy ngày trước cố tình dựng lều lớn, nhưng gió quá lớn, lều cũng bị thổi ngã, loại rau diếp cá phương Nam này không chịu nổi lạnh, từ cây giống đến bộ rễ đều chết rét, không còn bất kỳ khả năng nảy mầm nào.

Mắt thấy quy mô nuôi trồng bắt đầu mở rộng, muốn phát triển thì phải gặp loại thiên tai này, việc này khiến Từ Từ Niên ưu sầu, bất chấp mưa gió đi ra ruộng kiểm tra xem xét tình hình, kết quả nó còn thảm hơn so với tưởng tượng của cậu.

Nếu như chỉ là một loại cây bình thường, lạnh một chút cũng không thể chết hết được, chỉ cần lần sau dựng lều che thật chắc, chú ý giữ ấm nhất định có thể lấy lại được sức, nhưng rau diếp cá thì khác, loại này chỉ cần giữ cây, hàng năm có thể hái mầm mới, một khi cây chết thì phải mua giống lần nữa, bắt đầu từ con số không.

Vấn đề là, rau diếp cá ở Thanh Nguyên gần như đều chết lạnh hết, cũng không ai có tâm trí đi thu hạt giống, nếu muốn bắt đầu lại thì phải đi nơi khác mua hạt giống, mà nơi khác kia không nghi ngờ gì chính là phương Nam, cùng dự định của tên vô lại Cù Thành kia không hẹn mà gặp.

Từ Từ Niên ấm ức vô cùng, thở dài trong lòng, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn phải lên thuyền giặc Cù Thành.

Để mau thu hồi lại tổn thất, cậu đành phải ngay lập tức xuất phát, nhận được tin Cù Thành đã sớm mua vé máy bay chờ cậu, từ xa nhìn cậu xách vali đi đến, vẻ mặt cười đầy nghiền ngẫm, "Em nhìn đi, đã bảo em đi cùng tôi rồi, em khăng khăng không chịu, nhất định phải chờ đến ngày hôm nay, kết quả thế nào? Không phải vẫn phải đi cùng tôi sao."

"Cù Thành, anh đúng là tên miệng quạ đen!"

Cù Thành giúp cậu xách vali, cười híp mắt gật đầu.

"Tôi là đi mua hạt giống, không có thời gian đi du sơn ngoạn thủy với anh."

"Được được được." Cù Thành đón ý cười hùa theo, khi tiếng phát thanh vang lên ở đại sảnh, hắn quang minh chính đại sờ mông khổng tước, "Tuần trăng mật bắt đầu."

******

TV: Tôi cười sảng với gia đình này mất =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play