Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ

Lúc Từ Tân Niên đẩy cửa ra, trong phòng tối đen một mảng, căn phòng trống rỗng không có một tia khói.

Hóa ra A Tứ vẫn chưa về...

Có lòng đi siêu thị mua thức ăn và rượu vang đột nhiên cảm thấy có chút nặng nề, cánh tay cậu theo đó buông xuống.

Vốn định trở lại cho A Tứ một niềm vui bất ngờ, thậm chí còn cố ý mua gà chiên giòn và thịt bò kho hắn thích ăn, đáng tiếc ngay cả chào hỏi A Tứ cũng không chào cậu một tiếng liền vô duyên vô cớ một đêm không về nhà.

Được thôi, hắn là một người đàn ông trưởng thành, không có quan hệ gì với cậu, dựa vào cái gì phải báo cáo mọi việc với cậu.

Trong lòng Từ Tân Niên cười khổ một tiếng, xách túi đồ nặng trĩu đi vào phòng, cửa lớn huyền quan* vừa mới khép lại, cậu đưa tay bật đèn, đột nhiên nghe thấy có người mở miệng.

(*) Huyền quan: không gian nhỏ trước cửa phòng nơi để chỗ cất giày dép.

"Hôm nay cậu đã đi đâu?"

Âm thanh trầm thấp khàn khàn, mang theo phẫn nộ nhẫn nhịn nhưng không phát ra, Từ Tân Niên bị dọa hết hồn, mấy thứ đồ trong tay rơi ra ngoài.

Nhìn chằm chằm nơi phòng khách tối om, có một chấm đầu thuốc màu đỏ cam đang dao động, Từ Tân Niên nhận ra đường nét quen thuộc này, "A.... A Tứ? Tại sao anh lại ở đây?"

A Tứ cười giễu một tiếng, đứng lên, "Đây là nhà của tôi, tôi không ở đây còn có thể đi đâu chứ? Có phải cho rằng thời gian này không chạm mặt tôi, do nên mới cố ý trở về muộn như vậy?"

"Không phải, tôi không có ý này..."

Từ Tân Niên vẫn chưa nói hết câu, đột nhiên bị A Tứ cắt ngang, "Lý Bình Thực, cậu có biết bây giờ mấy giờ rồi không?"

Từ Tân Niên sửng sốt một chút, vội vàng lấy điện thoại ra xem giờ, nhưng còn chưa đợi được lấy ra đã bị A Tứ kéo mạnh lại, lập tức đè lên tường bên cạnh.

Khuôn mặt âm trầm của hắn gần trong gang tấc, trong hơi thở mang theo mùi rượu nồng nặc, trong phòng quá tối, nhìn không rõ sắc mặt của hắn, nhưng tay của hắn lại đè chặt vai Từ Tân Niên, nói từng câu từng chữ, "11h03 phút tối, tôi đã tìm cậu 15 tiếng."

Từ Tân Niên chưa từng nhìn thấy A Tứ đáng sợ như này, khóe miệng mím chặt, "Xin...xin lỗi, anh không gọi điện thoại cho tôi, cho nên tôi cho rằng hôm nay anh không trở về."

"Không gọi điện cho cậu?" A Tứ cười giễu một tiếng, bàn tay to vỗ vỗ mặt cậu, "Lý Bình Thực, hôm nay tôi đã gọi cho cậu không dưới 100 cuộc, vậy mà cậu lại giả ngu với tôi? Tôi tưởng cậu đi rồi, vì để tìm cậu, tôi gần như lật tung cả thành phố S lên!"

Từ Tân Niên ngây ngẩn cả người, giãy giụa lấy ra điện thoại của mình, lại phát hiện đã hết pin từ lâu tự động sập nguồn rồi.

Trong lòng cậu hổ thẹn, nhưng miệng quá ngốc, ăn nói vụng về, chỉ có thể cúi đầu thấp giọng nói, "Xin lỗi... hôm nay tôi có chút chuyện, cho nên không để ý đến điện thoại, xin... xin lỗi...."

Giọng điệu không một gợn sóng này của cậu chọc giận A Tứ, hắn đưa bờ môi nồng đậm mùi rượu gần lại trong gang tấc, mang theo nóng rực phả lên mặt Từ Tân Niên, cười giễu, "Có việc? Được, cậu cho tôi một lý do, rốt cuộc hôm nay cậu có việc gì quan trọng lại không nói không rằng, chỉ cần cậu nói tôi sẽ tin."

"Tôi..."

Từ Tân Niên mở miệng, mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng. Cậu căn bản không dám nói cho A Tứ bản thân giấu hắn rời đi là vì đi thăm anh trai.

Nghe nói Từ Từ Niên vì cứu tình địch, bị thương nhập viện, cậu gần như mang theo suy nghĩ liều chết với Cù Thành đi tới bệnh viện, trong lòng nghĩ, nếu như nhìn thấy Cù Thành đối xử với anh trai có tí không tốt nào, cậu cho dù liều cả cái mạng này cũng phải hung hăng giáo huấn Cù Thành một trận, lời như vậy bảo cậu làm sao nói ra khỏi miệng với A Tứ đây?"

"Cậu cái gì? Lý Bình Thực, ngay cả đi nơi nào cậu cũng muốn giấu tôi, bảo tôi tin cậu không phải là muốn trốn thoát kiểu gì đây?" A Tứ bắt lấy cằm Từ Tân Niên, ánh mắt sắc bén.

Từ Tân Niên ghét giọng điệu bức ép của hắn, gắt gỏng một trận không lý do, mạnh mẽ đẩy tay hắn ra, "Đây là chuyện riêng của tôi, không cần thiết khai báo với người khác."

Nói xong lời này, cậu xoay người rời đi, nhìn thức ăn và rượu vang rơi vãi đầy đất, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ.

Tỉ mỉ chuẩn bị tất cả, chỉ là muốn nói rõ tâm ý của bản thân với A Tứ, thế nhưng niềm vui bất ngờ còn chưa bắt đầu chuẩn bị, thì đã biến thành màn trò cười hiện tại, lời sót lại còn cần thiết nói gì nữa?

Cậu đẩy A Tứ ra muốn đi, phía sau lại bị một luồng sức mạnh cực lớn hung hăng kéo trở lại, sau lưng bị đập lên tường, khiến cậu đau đến rên lên một tiếng.

"Người khác, trong mắt cậu tôi chỉ là 'người khác'? Hôm nay tôi nhất định hỏi rõ cậu, rốt cuộc tôi là gì của cậu!" Trong con ngươi của A Tứ nổi lên gió lốc cuồn cuộn, mùi rượu nồng nặc khiến hắn cũng không cách nào bình tĩnh được nữa, hung ác bóp cổ Từ Tân Niên, sức lực lớn đến mức gần như muốn bóp ch ết cậu.

"Buông... buông tay! A Tứ anh cmn điên rồi! Thả tôi ra!" Từ Tân Niên không ngừng ho khan, ra sức giãy giụa.

A Tứ đè chặt cậu, hoàn toàn xem thường sự phản kháng của cậu, tóm lấy cằm Từ Tân Niên, hai mắt đỏ ngầu gầm nhẹ nói, "Tại sao cậu nhất định phải đi! Cậu chán ghét tôi như vậy, tình nguyện trở về làm ăn mày cũng không đồng ý ở cùng tôi phải không?"

Không phải, không phải như thế!

Từ Tân Niên gào thét trong lòng, nhưng âm thanh bị kẹt lại trong cổ họng, tay của A Tứ càng lúc càng chặt, khiến cậu sắp thở không nổi rồi, "Anh... khụ... khụ khụ uống say rồi! Thả... thả ra!"

"Tôi nói rồi nếu cậu dám đi, ngay cả xích cậu lại tôi cũng dám làm! Cậu cmn đừng hòng lại chạy ra ngoài thêm bước nào nữa!"

A Tứ phẫn nộ thiêu đốt, vác Từ Tân Niên đi vào phòng ngủ, lấy ra một sợi dây thừng muốn trói cậu lại, Từ Tân Niên bị dọa sợ, hốc mắt đỏ bừng gào lên với hắn, "Anh cmn là gì của tôi chứ, anh đã có người mình thích rồi, dựa vào cái gì lại đối xử với tôi như vậy!"

"Người tôi thích chính là em!"

A Tứ hung hăng đè cậu lên giường, bỗng đến gần cắn lấy môi của cậu.

"!" Từ Tân Niên lập tức ngơ luôn, trong đầu trống rỗng tại chỗ, một câu cũng không nói được.

A Tứ cạy mở môi của cậu, đầu lưỡi thô ráp tiến vào, hung hăng công thành đoạt đất trong khoang miệng cậu, khàn khàn thì thầm, "Nhóc ăn mày... Em thật sự chán ghét tôi như vậy sao? Tình nguyện trở về làm ăn xin cũng không muốn ở bên tôi? Em không thể đi... Em đi rồi tôi thật sự chịu không được..."

A Tứ say rượu ngây ngây ngốc ngốc, nói năng rối loạn liên tục lặp lại câu nói này, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống mặt Từ Tân Niên, mang theo nhiệt độ nóng hôi hổi.

Từ Tân Niên không dám tin mở to hai mắt, lồ ng ngực không khống chế được đập điên cuồng.

Lúc nãy hắn vừa nói gì... Hắn, hắn cũng thích cậu?!

Nụ hôn điên cuồng nóng bỏng của A Tứ rơi xuống, bàn tay thô ráp tùy tiện c ởi quần áo của cậu, lần mò trên cơ thể Từ Tân Niên, trong miệng vẫn không ngừng nói, "Tôi thích em, đừng đi."

Toàn thân Từ Tân Niên phát run, trong lòng tuôn ra vui mừng khôn xiết và kinh ngạc tột độ, loại cảm giác này giống như người được báo rằng bị mắc bệnh nan y, đột nhiên có một ngày lại nói rằng bạn nhầm rồi, bạn không những không có bệnh, thậm chí sẽ sống lâu trăm tuổi, khiến cậu kích động đến đầu ngón tay cũng run rẩy.

Lúc tay A Tứ tìm đến trong quần cậu, Từ Tân Niên theo bản năng đẩy hắn ra, nhưng đối diện với ánh mắt si tình nóng bỏng của A Tứ, cậu lại thỏa hiệp, ngón tay run run rẩy rẩy cởi bỏ thắt lưng, tùy ý để A Tứ nắm lấy vật c ứng phía trước của bản thân...

Cậu nghĩ, bản thân chung quy phải cố gắng vì hạnh phúc một lần, mặc dù chuyện này quá mức hoang đường, nhưng cậu biết rõ, bản thân cũng yêu sâu sắc người đàn ông trước mắt.

Lúc bị đâm vào, cậu không khống chế được phát ra tiếng rên, thật sự quá đau, thân thể giống như bị tách ra làm hai nửa, bị cây gỗ nóng rực cứng rắn hung hăng xuyên qua, rất đau đớn nhưng cũng rất thỏa mãn.

Cuối cùng lần đầu tiên cậu nắm được thứ bản thân muốn, không bị người khác cướp đi. Tốt quá.

Cậu bị làn sóng cực lớn quăng lên ném xuống hết lần này đến lần khác, đau đớn qua đi chính là sảng khoái khiến người ta xấu hổ, lúc đạt đến cao trào A Tứ hung hăng hôn cậu, ánh sáng trước mắt xẹt qua, Từ Tân Niên toàn thân đều là mồ hôi nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.

Trong mơ màng, cậu hình như nghe thấy điện thoại không ngừng reo, A Tứ cúp máy hết lần này đến lần khác, nhưng tiếng chuông vẫn tiếp tục không ngừng, giống như hỏi tội vậy, mang theo điềm báo không hề tốt lành gì.

Lúc mở mắt, người bên cạnh đã biến mất, hai chân Từ Tân Niên hơi nhũn ra, lần theo âm thanh tìm được A Tứ đang trốn ngoài ban công nhận điện thoại.

"Mặc kệ Từ Tân Niên chạy trốn đến nơi nào, đều phải bắt trở lại! Phía anh Thành và anh Từ bên kia tự tao sẽ đi tạ tội."

Hắn sốt ruột cầm điện thoại đi tới đi lui trên ban công, "Tao cmn nói bao nhiêu lần rồi, người không phải do tao thả, tao cũng chưa từng gọi điện cho A Vĩ."

Âm thanh đầu bên kia điện thoại quá lớn, ở trong đêm tối yên tĩnh phát ra càng chói tai.

Người kia cười giễu cợt, "Mày nói không phải mày thả là tao sẽ tin sao? Ai không biết cơ thể Từ Tân Niên ngon chứ, không chừng mày chơi nó mấy lần rồi, chơi nhiều sinh tình, bị nó thủ thỉ bên tai liền thả nó đi, thôi thì nói thật với anh em một câu để còn biết mà tính, hám sắc loạn trí thì bỏ qua đi, tao sẽ không nói cho anh Thành."

"Đcmm!" A Tứ chửi một câu, trên mặt mang theo mỉa mai và xem thường, "Tao vừa ý ai cũng sẽ không nhìn trúng cái món hàng Từ Tân Niên kia, mẹ nó chính là người thứ ba, sinh ra nó là con riêng thì có thể có gì tốt? Huống hồ, anh Từ và nhà họ Từ là thù cũ, đầu tao bị cửa kẹp rồi mới bụng đói vơ quàng tìm tới người Từ gia."

"Yo, nghe ý này của mày là chê Từ Tân Niên bẩn?"

A Tứ mặt mày lạnh lẽo cứng rắn, "Đúng, đồ bẩn đến cả chạm tao cũng không chạm vào, bởi vì nhìn thấy đã cảm thấy buồn nôn rồi."

Câu nói tiếp sau Từ Tân Niên không nghe nổi nữa, cậu ngơ ngơ ngác ngác đi vào phòng ngủ, bản thân giống như rơi vào hầm băng, toàn thân run lẩy bẩy.

Mẹ nó là người thứ ba, con riêng có thể có gì tốt, có đói bụng vơ quàng cũng sẽ không tìm đến người nhà họ Từ, đồ bẩn tao nhìn thôi cũng thấy buồn nôn rồi...

Một câu lại một câu vọng lại bên tai cậu, giống như dao nhọn đâm rách màng nhĩ Từ Tân Niên, cậu vén chăn lên tự chôn mình vào, che kín lỗ tai của mình.

Cậu không dám tin, nếu nói với A Tứ, bản thân chính là đứa con riêng khó coi kia, mẹ của cậu chính là người thứ ba bị người khác chỉ trích cười nhạo, bản thân càng là một trong những người Từ gia mà Từ Từ Niên căm ghét, người đàn ông này sẽ lộ ra ánh mắt mỉa mai kinh thường như thế nào.

Một lúc sau A Tứ trở về, hắn không phát hiện Từ Tân Niên đang giả vờ ngủ, lặng yên không tiếng động nằm xuống, đưa tay ôm chặt cậu vào lòng.

Lúc lâu sau, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở ổn định, Từ Tân Niên mở mắt ra, bốn phía tối đen mờ mịt, đêm nay, cậu nghĩ bản thân đã nếm được mùi vị rơi từ thiên đường xuống địa ngục...

Gió bấc xen lẫn hạt băng rít gào trong con hẻm chật hẹp, sắc trời tối sầm lại, giống như bóng ma to lớn bao phủ hai người đang giằng co ở đầu hẻm.

Nghe xong chuyện xưa dài dòng, A Tứ thu cánh tay lại, lùi về sau một bước, lảo đảo dẫm lên một lớp tuyết dày, "Cho nên cậu mới là Từ Tân Niên chân chính, người đã chết kia... mới là Lý Bình Thực?"

Từ Tân Niên từ dưới tuyết dày bò lên, chân phải mất tự nhiên hơi co về sau, nhắm mắt lại giống như cam chịu gật gật đầu.

Toàn bộ giống như truyện cổ tích, khiến A Tứ rất lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, hắn không cách nào tưởng tượng được người yêu khiến mình đợi cả một năm, vậy mà lại là người đời này hắn ghét nhất, nghĩ tới quá khứ đủ loại, hắn hoàn toàn hiểu rõ rồi.

Nếu như ăn mày nhỏ mới là Từ Tân Niên chân chính, như vậy một năm nay cậu lặng lẽ thăm Từ Từ Niên, hành vi trốn tránh khi nhìn thấy hắn cuối cùng cũng có lời giải thích.

"Trước đây cậu cảm thấy tôi sẽ xem thường cậu, thậm chí sau khi biết thân phận thật sự của cậu sẽ không chút do dự chia tay với tôi, cho nên ngày thứ hai mới giấu tôi lén trốn đi sao?"

Ánh mắt sắc bén của hắn lại cố chấp dính lên người Từ Tân Niên, khiến cậu không phản bác được, cứng đầu cứng cổ không nói chuyện cũng không trả lời.

A Tứ quá quen thuộc ánh mắt của cậu, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cạy não nhóc ăn mày này ra xem cho rõ, "Cậu biết tôi sẽ đi khắp thế giới tìm cậu, cho nên để lại toàn bộ đồ tôi cho cậu, không trở về nhóm ăn mày cũng không đi tìm việc, chính là sợ tôi sẽ tìm thấy cậu, trói cậu lại sao?"

"Cậu không dám nói với anh Từ thân phận thật sự của mình, là bởi vì sợ sẽ dọa đến anh ấy, lại lo lắng anh ấy sẽ không tiếp nhận cậu, cho nên thà rằng dè dặt nhìn trộm anh ấy, cũng không muốn nói cho anh ấy sự thật đúng không?"

Từng vấn đề sắc nhọn được ném qua, mỗi một chữ đều đánh trúng chỗ chỗ hiểm, chắc chuẩn độc đâm đ ến vấn đề cậu quan tâm nhất.

cậu ôm lấy chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, mở to hai mắt nhìn A Tứ, vừa mở miệng giọng có chút khàn, "Anh... không cảm thấy rất kinh khủng sao? Tôi, tôi đã không phải là Từ Tân Niên rồi, nói không chừng chỉ là một cô hồn dã quỷ, tạm thời sống nhờ trong thân thể này, vì sao anh không nghi ngờ lời tôi nói dù chỉ một chút, chẳng lẽ anh không sợ sao?"

A Tứ hận đến ngứa răng, nhìn ăn mày nhỏ vừa quen thuộc lại quật cường trước mặt này, trong lòng xoay chuyển liên tục, nhịn lại nhịn vẫn là nhịn không nổi, đưa tay ra sức bóp mặt cậu, "Trên thế giới này sao lại có thể có một người ngốc như em chứ."

Hắn oán hận mắng một câu, kéo cánh tay Từ Tân Niên đi ra ngoài đầu hẻm.

"Điều cần nói tôi đã nói xong, nếu anh đã biết tôi chính là Từ Tân Niên rồi, còn bắt lấy tôi làm gì? Anh không ngại bẩn sao?" Từ Tân Niên ra sức lui về sau, tóm được cột tiện bên cạnh, nhìn thấy biểu tình nghiến răng nghiến lợi của A Tứ, trong lòng đã nguội lạnh một nửa.

A Tứ cười giễu một tiếng, nhìn chằm chằm gương mặt khiến hắn vừa yêu vừa hận của ăn mày nhỏ này, bỗng nhiên đè cậu lên tường, không chút mềm lòng đưa tay đánh mông của cậu mấy cái, "Em lừa tôi nhiều năm như vậy, tôi đương nhiên phải bắt em! Từ Tân Niên, đây là em thiếu tôi, tôi nhất định phải trả thù!"

Lần đầu tiên A Tứ nói ba từ "Từ Tân Niên" này mang theo cảm xúc không giống, Từ Tân Niên nghe thấy hắn gọi tên thật của mình, sắc mặt càng thêm xám trắng, "Anh...hận tôi như vậy?"

"Đúng, hận đến tôi hận không thể băm em thành tám mảnh, tôi nói cho em biết nhóc ăn mày, bây giờ tôi không cần biết em là ai, năm đó là tôi đã cứu em một mạng, cho em ăn cho em uống, em nợ tôi cả đời này cũng không trả hết, bây giờ nếu đã bị tôi bắt được thì chờ chết đi!"

Vừa nói hắn vừa cởi âu phục ra trùm lên Từ Tân Niên, che đầu cậu lại, ngay cả một tia sáng cũng không xuyên qua, hoàn toàn không để ý cậu giãy giụa, vác người lên vai giống như vác bao tải.

Từ Tân Niên nghe thấy hắn chính miệng thừa nhận hận mình, trong lòng đau đớn kịch liệt, rất muốn cứ như vậy trốn đi là được rồi, thế nhưng cậu vừa động đậy, A Tứ liền hung hăng đánh mông cậu, "Em cmn đừng có mà động loạn, em cũng biết tôi ghét nhất đồ bẩn, em vừa cử động bộ áo này liền cọ vào tôi, đừng ép tôi lột s@ch em ở trên đường lớn."

Từ Tân Niên đột nhiên cứng đờ, sau đó cũng không động đậy nữa, giống như bị rút sạch khí lực, cậu chán nản cúi đầu xuống.

Nợ đều là một mình cậu thiếu, bất luận A Tứ hận mình bao nhiêu, cậu cũng phải thừa nhận, bởi vì cậu nợ A Tứ tình cảm, một đời này cũng trả không hết.

A Tứ cảm giác tâm tình tuyệt vọng của cậu, không biết sao đột nhiên có loại đắc ý ác liệt vặn vẹo.

Hắn nhất định khiến ăn mày nhỏ tự tiện bỏ trốn này chịu khổ một chút, xem xem về sau cậu còn dám chạy hay không. Chỉ có điều sao tên nhóc này vẫn dễ lừa như một năm trước vậy, nói cái gì cũng tin, cũng không nghĩ một chút nếu hắn thật sự chê cậu bẩn, năm đó sao còn tỏ tình với cậu, thậm chí giống như bây giờ, đau lòng chân của cậu nên mới vác người lên vai?

*****

Màn đêm buông xuống, lại nổi lên một trận tuyết lớn.

Trong nhà cũ Từ gia vui vẻ hòa thuận, Oa Oa đang nằm bò trên tấm thảm lông cừu trắng phau lăn qua lăn lại, thuận tiện dạy Đùi Gà làm thế nào để đứng lên đi lại, đáng tiếc hiệu quả quá thấp.

Bên cạnh lò sưởi ấm áp dễ chịu, Cù Thành đang nằm trên sofa, dùng ngón tay chọc bụng nhỏ trắng nõn của con trai út, chơi cùng bé "Đậu Đinh" "Hửm?" "Đậu Đinh" "A?", thỉnh thoảng cười ngả nghiêng, xoa tới xoa lui nhóc con.

Trong phòng bếp theo kiểu mở hoàn toàn, Từ Từ Niên đang buộc tạp dề, cúi đầu thái thịt, rau củ đủ loại màu sắc được cậu cắt chỉnh chỉnh tề tề, còn có hình thỏ con do Oa Oa và Đậu Đinh chỉ định, trên bàn trong phòng ăn bày một cái nồi đồng lớn, lúc này đang bốc hơi nóng, bên trong canh thịt dê đang sôi sùng sục, bên cạnh bày đầy đồ ăn lẩu, dễ nhận thấy một lúc sau cả nhà sẽ ăn no nê ngon lành một bữa.

Lúc này chuông cửa reo, Cù Thành gọi, "Oa Oa đi mở cửa."

Từ Từ Niên nghe thấy tiếng động ló đầu ra, ném ra ánh mắt khinh bỉ, "Trong nhà có cái tên lớn tướng ham ăn lười làm là anh để làm gì? Đi mở cửa."

Oa Oa và Đậu Đinh cười trộm, Cù Thành thấp giọng ho khan hai tiếng, nhận lệnh đi đến huyền quan, vừa mở cửa liền nhìn thấy hai người, kinh ngạc nhướn mày, "Tên nhóc cậu sao lại đến đây?"

A Tứ cười to ha ha, "Đây không phải Nhị Oa Đầu* năm 95 trân quý em mua, muốn đến biếu anh Thành sao."

*Nhị Oa Đầu: một loại rượu trắng truyền thống ở Bắc Kinh, ý nghĩa như tên gọi, là loại rượu chưng qua nồi nấu rượu lần thứ 2 (hàm lượng còn 60% - 70%). Rượu này thuần túy nhất, không có vị lạ, nồng độ cao nhưng không mạnh, thực sự nồng đậm thơm hương. Nếu như chỉ lấy rượu 60 độ, cho vào hũ bịt kín chôn xuống đất, qua thời gian dài cô đọng, rượu như vậy uống càng ngon.

Nói xong hắn không quan tâm người phía sau giãy giụa và kháng cự, nắm tay cậu kéo vào cửa.

"Đi vào đi, đừng ngại."

Người đàn ông liều mạng lắc đầu, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngó vào bên trong một cái, A Tứ nhíu mày đi tới thấp giọng nói, "Em mắc nợ tôi nên phải làm theo lời tôi nói, huống chi bây giờ em còn mặc quần áo mới tôi mua cho em, có tin tôi ở chỗ này lột s@ch em ra không?"

Sắc mặt người đàn ông trắng bệch, ánh mắt quật cường, thế nhưng lại không thể không khuất phục, trên mặt mang theo ẩm ức, cực kỳ không tình nguyện ngừng giãy giụa.

Lúc này A Tứ cầm chặt tay cậu, mười ngón tay đan xen, lắc lắc trước mặt Cù Thành, "Anh Thành, người và rượu em đều đã mang đến rồi, có thể để cho vào cửa không?"

Ánh mắt của Cù Thành vốn nghi ngờ, lúc liếc đến hai tay nắm lấy nhau của hai người, còn có bình rượu kia trong tay A Tứ, chầm chậm mở to hai mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Từ Tân Niên, lướt nhìn từ đầu đến chân.

Từ Tân Niên bị ánh mắt như vậy đâm bị thương, không chịu thua đối mắt lại với hắn, Cù Thành cũng không nhịn được cười lên, đưa tay vỗ vỗ vai A Tứ, gọi về phía phòng bếp, "Khổng tước, mau ra đây đi, A Tứ dắt vợ của nó đến rồi!"

Một câu nói khiến Từ Tân Niên tròn mắt, A Tứ cũng mặc kệ vẻ mặt của Từ Từ Niên là gì, cười ha ha dắt người vào cửa.

Đúng lúc Từ Từ Niên cởi tạp dề xuống, liếc A Tứ một cái, lại liếc Từ Tân Niên ở bên cạnh hắn một cái, không nhịn được, "A Tứ, cậu được nha, hành động nhanh đấy, âm thầm dắt người đến rồi, còn không nhanh giới thiệu một chút?"

Từ khi Từ Tân Niên nhìn thấy Từ Từ Niên, liền bắt đầu thất thần, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, lễ phục cao cấp trên người giống như một cơ thể cứng ngắc, khiến cậu cả người không thoải mái, trong lòng vừa kích động vừa khẩn trương.

A Tứ nhìn mặt vẻ mặt của cậu, hiểu hết cả, dùng ánh mắt an ủi cậu trong im lặng, Từ Tân Niên mím mím môi, thấp giọng mở miệng, "Em tên là Lý Bình Thực, anh...anh Từ, xin chào."

Từ Từ Niên nhận áo khoác từ tay cậu, vừa cười vừa trò chuyện, "Xin chào, nói đến anh thấy em khá quen mắt, giống như từng gặp ở đâu đó rồi, trước đây chúng ta từng gặp nhau sao?"

Trong lòng Từ Tân Niên căng thẳng, không biết có nên nói thật hay không, đang lúc bầu không khí khó xử, liền nghe thấy phòng bếp đột nhiên truyền đến một trận âm thanh cảnh báo, Từ Từ Niên "ôi" một tiếng vỗ vỗ đầu, "Anh quên tắt bếp, tí nữa thì nguy rồi."

Nói xong cậu đạp một cước vào Cù Thành đang cắn hạt dưa bên cạnh, "Anh đấy chỉ có biết ăn thôi, cũng không biết đi nhà bếp trông giúp em, nuôi anh có tác dụng gì?"

"Anh lên được giường là tốt rồi, xuống nhà bếp làm gì?" Cù Thành không chút liêm sỉ cười trêu ngươi, dẫn đến Từ Từ Niên chỉnh đốn một trận.

Trong phòng khách gà bay chó nhảy, A Tứ dắt tay Từ Tân Niên, đến gần bên tai cậu thấp giọng dịu dàng nói, "Đừng để ý, anh của em và anh Thành chính là kiểu này, em là em trai về sau quen dần là được."

Trái tim Từ Tân Niên đập thình thịch, cậu cảm thấy tất cả đều giống như nằm mơ vậy, một giây trước cậu vẫn là một ăn mày cuồng theo dõi, một giây sau liền bị A Tứ dẫn tới cửa nhà, đến gặp người nhà quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu.

Nếu như đây là cái gọi là "báo thù", có phải quá hạnh phúc rồi không?

A Tứ nhìn cậu không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm bản thân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian manh, cào cào lòng bàn tay cậu, "Anh muốn trả thù em bỏ rơi anh một năm không quan tâm, còn muốn báo thù em đời này đều có thể gặp anh Từ, càng muốn báo thù em sau này không thể chạy loạn, chỉ có thể cùng anh trở về nhà."

Giọng nói của hắn cực kỳ dịu dàng, mang theo hơi thở đặc biệt ấm áp, giống như năm đó hai người lần đầu quen biết.

Vành mắt Từ Tân Niên có hơi nóng, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

"Hai người các cậu dè dặt một chút, ở đây vẫn có một người sống sờ sờ đó. A Tứ, cậu lên lầu lấy tã giấy của Đậu Đinh xuống đây, đừng ở đây tình tứ sến súa, chói mù mắt ông đây rồi."

A Tứ hết cách, lưu luyến không rời nhìn ăn mày nhỏ của hắn một cái, giơ ngón giữa với bóng lưng Cù Thành, xoay người rời đi.

Cù Thành vừa cắn hạt dưa vừa cười trêu ngươi liếc về phía Từ Tân Niên, ừm, vẻ ngoài giống nhau, vóc người cũng giống, hình như còn hơi gầy một chút, nhưng mà ánh mắt rất có thần, khá giống Khổng Tước nhà hắn, ánh mắt của tên nhóc A Tứ này không tệ.

Trong phòng khách nhất thời chỉ có Từ Tân Niên là người ngoài, Oa Oa và Đậu Đinh bên cạnh hình như rất thích cậu, một đứa đến gần kéo gấu quần cậu, một đứa bò đến trên đầu gối, nắm đầu ngón tay cậu.

Từ Tân Niên vô cùng thích hai đứa, chỉ là trong lòng có hơi e ngại, không biết ở chung với Cù Thành như nào.

"Tôi và A Tứ có một hẹn ước."

Cù Thành không có bất kỳ báo hiệu nào đột nhiên mở miệng, Từ Tân Niên nghi hoặc ngẩng đầu lên.

"Lúc tôi vừa nhìn thấy tên nhóc thối kia, nó mới mười mấy tuổi, khi đó chính là một đứa ngốc, cái gì cũng không hiểu, người ta hỏi nó từng yêu ai chưa, nó liền thành thành thật thật nói chưa, thành thực như vậy mà lăn lộn trong xã hội khẳng định bị người khác chê cười, nhưng nó lại không tin việc này, lại một lần trịnh trọng chạy đến giữa phòng tôi nói, "Anh Thành, bây giờ em chỉ có anh là người thân, nếu em có người mình thích vậy em sẽ đưa về ra mắt anh đầu tiên, chứ không nói cho người khác."

Nhắc tới chuyện cũ, giữa hai lông mày Cù Thành đều là ý cười, "Lúc ấy tôi rất muốn cười, cảm thấy tên nhóc này sao lại ngốc thành như này, liền đùa nó, 'Cậu định ra mắt tôi thế nào?' nó nghĩ một lúc, nói cực kỳ lớn tiếng, 'Em nhất định mang đến Nhị Oa Đầu năm 95, dắt tay nàng dâu đến tìm anh', phải biết thời đại đó, Nhị Oa Đầu không rẻ, trong mắt tên nhóc kia Nhị Oa Đầu chính là rượu ngon cao cấp, mới xứng với vợ của nó."

"Sau khi trưởng thành, anh em trong bang đều lấy chuyện này cười nhạo nó, nhưng hơn mười năm rồi, nó lại chưa từng mang rượu và người đến gặp tôi, tôi vẫn luôn cho rằng nó khi đó đang đùa, mãi đến hôm nay nhìn thấy cậu."

Từ Tân Niên ngây ngẩn cả người, lồ ng ngực đập cực nhanh, cậu nghĩ đến trước kia, bộ dáng A Tứ bất chấp tuyết lớn nhất định phải mua được Nhị Oa Đầu năm 95, trong lòng chua xót không ra hình dạng gì.

Hóa ra hắn nghiêm túc như vậy, chỉ là vì muốn trịnh trọng dắt người đến gặp người nhà của hắn, người nhà duy nhất.

Đây là lời hứa không tiếng động, tương đương với vàn ngạn lời nói.

Lúc này, bóng A Tứ đã từ trên lầu xuống, Cù Thành vừa cười vừa vỗ vỗ vai Từ Tân Niên, "Tên nhóc A Tứ này rất chân thành, hơn nữa rất ngốc rất dễ lừa gạt, nếu nó đã mang cậu đến thì chính là đời này nhận định cậu rồi, cậu đừng phụ lòng nó."

Trong lòng Từ Tân Niên run rẩy, nhìn A Tứ không thể chờ được mà đi về phía mình, nửa đường lại bị hai đứa nhóc cản lại, nhào lên muốn thơm hắn, gương mặt A Tứ bất đắc dĩ, nháy nháy mắt với cậu, Cù Thành thu hết mọi việc vào đáy mắt lặng lẽ cười.

Tất cả hạnh phúc thuộc về bình yên và an ổn, lửa trong lò sửa phát ra tiếng tí tách, đây là một cảnh đoàn viên đến muộn quá nhiều năm, Từ Tân Niên đột nhiên có chút xót xa trong lòng.

Lúc này, Từ Từ Niên từ trong nhà bếp ló đầu ra, "Mấy người cái anh, một người giúp tôi một tay, tôi sắp làm không nổi rồi."

Cù Thành đứng lên vừa cười vừa lẩm bẩm một câu "Cô vợ xui xẻo này", Từ Tân Niên ngừng một chút, đột nhiên đứng lên nói, "Hay để em đi cho, đúng lúc em muốn nói chuyện với anh Từ một chút."

Lúc này A Tứ đánh ánh mắt qua, trong mắt tràn đầy dịu dàng và cổ vũ trong im lặng.

Từ Tân Niên hít sâu một hơi, gật gật đầu, xoay người đi vào phòng bếp.

Lúc này Từ Từ Niên đang lau bát, sau khi nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, vừa nhìn thấy Từ Tân Niên liền lập tức cong khóe miệng, "Là em à, tên nhóc A Tứ sao không tự mình đến?"

Từ Tân Niên nhìn người trước mặt đã trưởng thành, đã không còn là Từ Từ Niên dáng vẻ thiếu niên rút đao tương trợ trong ký ức nữa, nghĩ rất lâu mới chầm chậm mở miệng, "Là em tự mình muốn đến giúp, em... em muốn đưa một món đồ."

Ngón tay Từ Từ Niên ngừng lại, ấn đường hẹp dài cong lên, "Đồ tốt gì à, thần thần bí bí như vậy, em là khách sao còn muốn tặng đồ cho anh?"

Từ Tân Niên mím môi không lên tiếng, lúc này trong bàn tay đều là mồ hôi, cậu lấy một bọc vải rách từ trong túi ra, từ từ mở ra, ngón tay không khống chế được phát run.

Bên trong bọc vải cũ đặt mấy thứ đồ, cậu lấy ra một tấm khăn tay kẻ karo gần như đã bạc màu nhưng sạch sẽ chầm chậm đưa qua, "Năm đó, cảm ơn anh, em đã nói phải giặt sạch mới trả lại cho anh, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội rồi."

Từ Từ Niên ngây ngẩn, nhìn chằm chằm khăn tay rất lâu, từ từ mở to hai mắt, "Em là... năm đó ở trong vườn hoa bệnh viện... ăn mày nhỏ bị thương đó sao?"

Từ Tân Niên mím môi cười, hốc mắt đỏ lên, gật gật đầu.

Sau đó lại lấy ra hai món đồ, một cái là tượng gỗ năm đó cậu ở trong nhóm ăn mày khắc từng li từng tí một, cái còn lại là một cây dao nhỏ cũ mẻ rỉ sét.

"Nghe nói anh kết hôn rồi, em... cũng không có gì giá trị cho anh, cho nên tự mình khắc một món đồ chơi không đáng tiền, muốn... tặng cho anh, chúc anh hôn nhân vui vẻ." cậu nghiêng đầu sang một bên, nhét tượng gỗ vào lòng Từ Từ Niên, sợ anh ấy nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của mình.

Tượng gỗ là kiểu dáng dao nhỏ thịnh hành mười mấy năm trước, lúc Từ Từ Niên nhìn đến món đồ này, sắc mặt đã bất thường, nhìn chằm chằm Từ Tân Niên đối diện, một câu cũng không nói ra được.

Cuối cùng Từ Tân Niên đưa con dao năm đó đã từng mạnh mẽ đâm vào đùi tên côn đồ để cứu chính mình qua, ngón tay không ngừng run rẩy.

"Ngày đó không phải em cố ý nói anh quản việc không đâu, em... chỉ là không khéo miệng, anh nói em phải ác một chút, em đã làm được rồi, bây giờ không có ai dám bắt nạt em."

Một tiếng "choang" vang lên, bát trong tay Từ Từ Niên rơi xuống đất, biến thành mảnh vụn.

Mắt của cậu đỏ lên nhanh chóng, không dám tin nhìn Từ Tân Niên, miệng run run hai cái, giống như muốn sờ sờ mặt Từ Tân Niên.

Lúc này Từ Tân Niên mới nở một nụ cười rất nhạt, nhẹ giọng gọi một tiếng, "Anh."

Từ Từ Niên cắn môi, một giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống đất.

Bên ngoài cửa sổ không biết là nhà nào bắn pháo hoa, ánh lửa lóa mắt chiếu sáng không trung, đan xen với những bông tuyết bay lả tả.

Ngày như này, thích hợp đoàn viên, vui vẻ nhất trần đời, viên mãn nhất trần đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play