Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Trước kia Từ Từ Niên từng tưởng tượng rất nhiều lần, lúc mình rời khỏi ngục giam sẽ có dáng vẻ gì, sẽ mừng đến ch ảy nước mắt hay là khóc lóc thảm thiết, thế nhưng đến ngày này rồi, cậu ngược lại vô cùng bình tĩnh, thời điểm rời khỏi ngục giam, ngay cả người canh gác cũng nhịn không được nhìn cậu.

Từng trông thấy nhiều tù phạm thế này ra tù, không có một người nào lại bình tĩnh giống như người này, giống như nơi cậu ta ra không phải ngục giam, mà là cửa chính nhà cậu ta vậy.

Lúc này ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, hai bên ngục giam Mông Sơn trồng cây ngô đồng rất cao, ánh mặt trời xuyên thấu qua tán cây chiếu thẳng xuống mặt đất, để lại những vệt bóng loang lổ không đều nhau, Từ Từ Niên ngửa đầu hít sâu một hơi, khoảnh khắc này dường như đã qua mấy đời.

5 năm, cậu chờ khoảnh khắc này đã rất rất lâu rồi, lâu đến mức phần oán hận trong lòng đã không còn là liều lĩnh kích động như ban đầu nữa, ngược lại lắng đọng thành một vết sẹo cố ý để ở chỗ sâu nhất, thời thời khắc khắc lưu lại máu đen, thấm vào lục phủ ngũ tạng của cậu, người ở bên ngoài có lẽ không nhìn ra được, chỉ có chính cậu hiểu rõ thời điểm báo thù rửa hận cuối cùng vẫn phải đến.

"7239, bây giờ cậu có thể ra tù, về sau ra ngoài phải bắt đầu làm lại từ đầu, cải tạo thật tốt, biết không?" Quản giáo mở miệng hỏi giống như theo thường lệ.

Từ Từ Niên nhếch khóe miệng cười nói, "Vâng, tôi phải cảm ơn ân tái tạo của đảng và quốc gia."

Quản giáo kia gật gật đầu, nhìn quanh quanh bốn phía một lát, "Người nhà của cậu đâu? Có người đến đón cậu không?"

Từ Từ Niên lặng đi một chút, tiếp theo cười lắc đầu, ở trên thế giới này cậu còn có cái gì gọi là người thân.

Cha có thể nhẫn tâm đ ến mức 5 năm cũng không đến thăm cậu lấy một lần, sợ rằng sớm đã không nhận một đứa con trai giống như cậu nữa rồi, Đổng Phong thì lại càng không phải nói, hai người đã sớm không còn có quan hệ gì, trông cậy vào hắn còn không bằng trông cậy vào một con chó.

Còn Từ Tân Niên...Ha, tên kia là kẻ thù của cậu không phải người thân.

Cửa sắt nhà giam khu 3 kêu "két" một tiếng khóa lại ở phía sau, Từ Từ Tiên thở ra một hơi, xoay người đi về phía trước, bước chân trong nháy mắt lại kéo căng miệng vết thương ra, cậu đau đến hít vào một hơi khí lạnh, kiềm không được lại nghĩ tới chuyện hồi sáng nay.

Cho dù là ai đi nữa, sáng sớm thức dậy phát hiện mình nằm bên cạnh một người đàn ông xa lạ, toàn thân tr@n trụi cũng sẽ bị dọa cho giật mình, Từ Từ Niên cũng không ngoại lệ, cho nên lúc cậu nhớ lại tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua, không biết đã phải dùng bao nhiêu ý chí mới khắc chế được cảm xúc, lặng yên không một tiếng động rời khỏi đó.

Tối hôm qua cậu chỉ uống say, cũng không mất trí nhớ, toàn bộ cuộc chuyện tình kia cậu nhớ rõ ràng đến từng chi tiết, thân thể nóng như lửa, liều chết dây dưa, vịn cổ của đối phương dáng vẻ t hở dốc không ngừng...

Vô số hình ảnh khó coi tràn vào đầu, ép cậu không thể không thừa nhận, mẹ nó đây hoàn toàn không phải là mộng xuân gì đó, mà cậu thật sự bị một người đàn ông thượng, hơn nữa cho tới bây giờ cậu và người đàn ông này chỉ từng gặp mặt nhau có hai lần!

Cảm giác ướt nhẹp giữa đùi không ngừng tràn ra, sắc mặt Từ Từ Niên hết trắng lại xanh, vừa nghĩ đến vậy mà mình lại cho phép tên vô lại kia không đeo gì liền tiến thân vào trong thân thể cậu, hối hận không thể lập tức đụng đầu chết.

Cậu thừa nhận mình là gay, có lẽ trước kia không phải, thế nhưng từ lúc bị Đổng Phong bẻ cong về sau cậu đều luôn thích đàn ông, nhưng mà không có nghĩa là có thể bụng đói vơ quàng tùy tiện bổ nhào lấy một người đàn ông được.

Ở chung một chỗ cùng Đổng Phong 4 năm, hai người hầu như không làm đến bước cuối cùng, chỉ có vài lần tiến vào cũng đều phải mang theo bao cao su, đây là nguyên tắc của cậu, 4 năm qua Đổng Phong chưa bao giờ dám nói một chữ không, thế nhưng hiện tại toàn bộ đều bị cái người đàn ông gọi là Cù Thành kia phá hỏng hết.

Từ Từ Niên thở dài một tiếng, dùng sức xoa xoa chân mày.

Mọi người đều là người trưởng thành, ngươi tình ta nguyện cũng không trách được người khác, huống chi mình thực sự cũng rất thoải mái, hiện tại cậu còn nghĩ đến chuyện linh tinh này để làm gì!

Bước khập khiễng đi về phía trước, từ phần eo trở xuống nặng nề giống như bị đổ chì vậy, cậu mệt mỏi tựa vào một thân cây nghỉ ngơi một lát, lúc này đột nhiên nghe thấy âm thanh tiếng động cơ nổ vang, truyền từ xa tới.

Không đến vài giây, một chiếc xe Jeep màu đen chạy nhanh qua, mặc dù chỉ chợt hiện qua trước mặt, Từ Từ Niên vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra.

Đây là... xe của Từ gia!?

Từ Từ Niên trừng lớn hai mắt, núp ở phía sau cây đại thụ cẩn thận quan sát, càng thêm khẳng định đúng là mình không nhìn lầm.

Toàn bộ xe xí nghiệp Từ thị đều đánh số thống nhất, dưới góc phải sau cửa xe còn in gia huy của Từ gia, thông thường người không quen sẽ không chú ý tới, nhưng cái này là chủ ý của Từ Từ Niên lúc trước còn tiếp quản xí nghiệp Từ thị đề xuất ra, để tránh nhân viên công ty dùng xe vào việc tư, đồng thời cũng có thể thuận tiện cho việc quản lý và điều phối.

Không nghĩ đến qua 5 năm, vật này vẫn còn giữ lại.

Cách làm này thật đúng là phù hợp với "Chủ nghĩa sử dụng*" của Từ Tân Niên, bất kể có phải là đồ vật của người khác hay không, chỉ cần nắm chặt ở trong tay thì đều là của hắn.

Từ Từ Niên cười trào phúng, nghĩ một chút lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Người Từ gia suốt 5 năm không lộ diện, tại sao ở ngày đầu tiên mình được ra tù lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Lẽ nào Từ Tân Niên lại đang tính giở trò quỷ gì sao?

Trong lòng nghĩ như vậy, Từ Từ Niên cũng không dám lộ ra, lặng lẽ ẩn giấu tốt vị trí của mình, từng chút từng chút một đi về hướng chiếc xe, cho đến khi dừng lại ở trước cửa nhà giam khu 2.

Hai người đàn ông áo đen từ trên xe bước xuống, bọn họ đeo kính râm quan sát xung quanh một chút, tiến lên nói gì đó với quản giáo canh cửa, Từ Từ Niên núp mình ở trong bụi cỏ gần đó, vểnh tai cẩn thận nghe.

"Ngài nói gần đây không có người nào ở khu 2 được thả ra sao?"

Quản giáo gật gật đầu, "Khu 2 đã rất lâu rồi không có thả người, nếu các anh là người nhà thì sao lại không biết chứ?"

Hai tên đàn ông áo đen liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó lại nhịn không được hỏi, "Vậy không có người nào gọi là Từ Từ Niên ra tù sao?"

"Không biết không biết, muốn hỏi thăm thì đi chỗ khác hỏi thăm, không còn chuyện gì nữa thì người không phận sự xin lập tức rời khỏi đây."

Hai tên áo đen vẫn còn chưa từ bỏ ý định, thuận tay nhét một xấp tiền giấy cho quản giáo trông cửa kia, "Cảnh quan, tiện tay tí đi, mọi người đều là thay người khác làm việc, phiền lòng ngài châm chước một chút."

Quản giáo kia ước chừng độ dày của tiền giấy sau đó mới lộ ra vẻ mặt hài lòng, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có người khác mới nhét tiền vào túi mở miệng nói, "Trước tôi cũng nghe nói ở khu 2 có một người gọi là Từ Niên gì đó, đắc tội cấp trên ở nơi này của chúng ta, trực tiếp bị điều đi khu 3, bây giờ cũng đã qua mấy ngày, đừng nói là ra tù, tôi sợ ngay cả mạng cũng không giữ được."

"Chuyện này là sao?"

"Khu 3 chính là một nơi ăn thịt người không nhả xương, giam giữ bên trong đều là cặn bã của xã hội, người từ khu khác đến đó không một người nào có thể toàn vẹn tay chân trở về, tôi nghe nói người tên Từ gì gì đó vóc người cũng không tệ lắm, người như vậy mà đến khu 3 thì... Ha ha, đoán chừng đã sớm bị người khác gặm đến mảnh xương cũng không còn, bị người gian dâm chơi đùa đến tàn tạ, có lẽ cũng đã chết ở bên trong rồi." . Đọc thêm các chươ𝒏g mới tại ﹏ t𝗿umt𝗿uye𝒏.𝐕𝒏 ﹏

Tên áo đen nhướn lông mày, mặt không biến sắc, trên thực tế ánh mắt đã lộ ra vui sướng, từ trong túi lấy ra một tấm hình đưa ra nói, "Vậy ngài giúp tôi nhìn xem, có phải là người trong hình này không?"

Trên ảnh chụp rõ ràng là Từ Từ Niên của 5 năm trước, quần áo phẳng phiu dáng vẻ hiên ngang, một bộ phong thái thiếu gia nhà giàu, cùng dáng vẻ của cậu trong ngục giam như hai người khác nhau, nhưng quản giáo kia nhìn thấy có chút quen mắt, cẩn thận phân biệt một lát, đúng là thấy giống người đàn ông chuyển đến khu 3 kia.

Dù sao gần đây khu 2 chưa từng thả phạm nhân, hắn cũng không quản khu 3, người đàn ông trưởng thành với cái dáng vẻ đức hạnh này khẳng định chết càng nhanh hơn, lại nhìn dáng vẻ hai người áo đen trước mặt, vừa nhìn là biết nhất định những người này đến để trả thù, cho nên trực tiếp gật gật đầu nói, "Chính là cậu ta, nếu cậu ta họ Từ vậy thì khẳng định không sai, nếu các anh tìm cậu ta thì cũng đừng nghĩ đến nữa, tên này tám phần mười đã đi gặp Diêm vương rồi."

Hai tên áo đen hỏi nửa ngày rốt cuộc không làm phiền nữa, đợi cửa ngục giam đóng lại, bọn họ ngồi xuống cây ngô đồng bên cạnh hút thuốc, Từ Từ Niên bắt lấy cơ hội đến gần, dừng lại ở chỗ cách bọn họ chỉ có vài bước.

"Mày nói Đại thiếu gia sẽ không chết thật chứ?"

"Ai mà biết, nhưng tao thấy không phải là giả đâu, quản giáo kia cũng nói thế rồi, phần lớn là không sống được. Huống chi tiểu thiếu gia đã thăm dò được ngày đại thiếu gia được mãn tù, thế nhưng ngày nào chúng ta cũng đến cửa khu 2 lại không chặn được người nào, quản giáo kia còn nói gần đây vốn dĩ không thả phạm nhân, cho nên tao thấy chúng ta cũng không cần lo lắng."

Tên áo đen kia tạm ngừng một chút, tiếp theo nở nụ cười, "Phải, chết thì chết đi, hai người chúng ta cũng đỡ phải động thủ, lần này cuối cùng có thể trở về phục mệnh tiểu thiếu gia rồi."

"Haiza, mày nói xem anh em trong nhà cãi nhau cũng đủ vô tình, anh trai của mình đã ngồi tù rồi, vất vả lắm mới được ra ngoài còn phải nhổ cỏ nhổ tận gốc, tiểu thiếu gia của chúng ta lòng dạ cũng đủ độc ác."

"Mày quản nhiều thế, làm xong chuyện của chúng ta là được."

Hai người hút thuốc xong lại thương lượng một hồi, vừa mới lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện, đột nhiên nghe được tiếng vang sàn sạt ở bụi cỏ phía sau truyền đến, sắc mặt lập tức cứng đờ, "Ai?!"

Trừ tiếng gió thổi ra không có chút động tĩnh nào.

Một tên áo đen trong đó lấy dao găm ra đi vào bụi cỏ, một tên khác theo sát phía sau, thế nhưng đi sâu vào phía trong bụi cỏ lại không phát hiện bất kỳ một bóng dáng nào.

"Xem ra là tiếng gió thổi, làm tao giật cả mình."

Người còn lại cau mày, quan sát xung quanh một lát vẫn không yên tâm, nâng dao găm lên hung hăng đâm mấy đao vào bụi cỏ rậm rạp, sau khi xác định quả thực không có người trốn ở bên trong mới thở phào một hơi, "Việc này tiểu thiếu gia đã dặn đi dặn lại không được tiết lộ ra ngoài, ngộ nhỡ bị người khác nghe thấy, hai chúng ta đều xong đời."

Người kia đồng ý gật gật đầu, thúc giục nói, "Dù sao thì người cũng đã chết, chúng ta nhanh trở về báo cáo, sớm báo cáo kết quả sớm an tâm, chuyện này càng kéo dài càng phiền toái."

Hai người không dám trì hoãn nữa, chui vào trong xe liền đạp chân ga, trước khi khởi động, di động người đàn ông ngồi ở ghế lái đột nhiên vang lên, hắn nhìn lướt qua dãy số kính cẩn lễ phép bắt máy, "Tiểu thiếu gia."

"... Vâng, không cần chúng ta động thủ, Từ Từ Niên đã chết ở trong tù, ngài yên tâm đi..."

Câu nói kế tiếp bị âm thanh ồn ào của tiếng động cơ che mất, không còn nghe rõ nữa, xe rời khỏi được một lúc, Từ Từ Niên mới lảo đảo nhảy từ trên cây xuống.

Vừa rồi nếu phản ứng chậm thêm một chút nữa, lúc này sợ là ngay cả cái mạng nhỏ của cậu cũng không còn nữa.

Ban nãy, chỉ một động tác trèo cây đơn giản, cậu gần như phải dùng hết toàn bộ sức lực, lúc này chỗ kia đau đớn giống như bị xé rách ra vậy, cậu tựa lên cây há mồm th ở dốc, đôi mắt sớm đã lạnh đến không còn chút độ ấm nào.

Từ Tân Niên, cậu đúng là một "em trai tốt", mới ra ngục liền vội vã muốn gi ết chết tôi, quả nhiên là mất trí rồi.

Có phải biết một khi tôi còn sống từ trong ngục giam ra ngoài, việc đầu tiên là sẽ không bỏ qua cho cậu, cho nên lúc này cậu mới cảm thấy sợ hãi trong lòng?

Ha, có điều chuyện này cũng không cần phải gấp, cậu lại thành công cho tôi một lý do để giết cậu, hai chúng ta là anh em, lúc này quả thật là một mất một còn.

Từ Từ Niên cười lạnh một tiếng, lảo đảo đứng lên, cách đó không xa lại truyền đến tiếng ô tô nổ vang, cậu theo bản năng quay đầu lại, nhưng đột nhiên mở to hai mắt nhìn.

Một chiếc Lincoln màu đen chạy qua, trên đầu xe là gia huy Từ gia dựng thẳng ánh vàng lấp lánh, chiếc xe này cậu quá mức quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cho dù có nhắm mắt lại cũng biết người ngồi bên trong là ai.

Xe vững vàng dừng lại, tài xế mở cửa xe, một người đàn ông trung niên có vóc dáng cao gầy bước ra.

Ông ta chính là gia chủ Từ gia đương nhiệm, Từ Kiến Quốc.

Cũng là người mình đã 5 năm không gặp...Cha.

*Chủ nghĩa sử dụng hay học thuyết sử dụng - 拿来主义: là một hình thức ngôn ngữ thú vị thông qua sự hài hước mà tức giận trách mắng của văn học gia hiện đại Lỗ Tấn, thể hiện một loại đả k1ch tình hình chính trị đương thời, thách thức tư tưởng cường quyền, một loại văn hóa luận bàn phân tích, tạp văn can đảm sáng suốt hiểu rõ lịch sử.

(tạp văn: một loại tản văn hiện đại, không câu nệ hình thức, chú trọng nghị luận, cũng có thể tường thuật sự việc)

Nội dung chủ yếu của chủ nghĩa này: Xin lỗi, mình đã cố gắng tra baidu nhưng nghĩa khá rối, đại loại là phê phán nhà cầm quyền đương thời chiếm làm của riêng hoặc sử dụng di sản quốc gia với mục đích riêng để quy phục người phương Tây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play