Chí Đông Phương làm vẻ mặt bất đắc đi. Ông ta không chỉ không bỏ được Diệp Quân Lâm, hơn nữa càng ngày càng thân thiết hơn với nhà họ Chí. Ông ta muốn bỏ cũng không thể bỏ được. Điều này phải như thể nào mới được đây? “Ông à, ông mà cứ tiếp tục như vậy thì nhà họ Chí chúng ta chắc chắn sẽ chịu tốn thất vô cùng lớn vì Diệp Quân Lâm.
Chúng ta phải giải quyết tên nhóc này.”
Sự độc ác nghiêm túc lóe lên trong đôi mắt của Chí Duy. Chí Tiềm Long gật đầu nói: “Diệp Quân Lâm là một tai họa ngầm của chúng ta, sớm muộn gì thân phận của cậu ta cũng lộ ra thôi”
“Đến khi đó chúng ta không được nghênh đón khi trỏ về, mà một khi trở về rồi thì nhà họ Chí chúng ta cũng sẽ trở thành trò cười cho người khác. Chí Duy nói một cách tuyệt vọng. Đâu óc của Chí Tiềm Long vẫn còn tốt, anh ta đưa ra một cách giải quyết: “Ông à, hay là như vậy đi.
Cháu sẽ dùng chút quan hệ của mình để xóa bỏ tất cả tài liệu liên quan đến thân phận của thăng nhóc này, được không a?”
“Hoàn toàn được, chỉ cần xóa bỏ hộ tịch của cậu ta ra thì không có ai có thể điều tra ra được người nhà họ Chí chúng ta.”
Chí Đông Phương trở nên rất vui vẻ phấn chấn.
Vì để thoát khỏi quan hệ với Diệp Quân Lâm, người nhà họ Chí có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Nhưng khi biết được thân phận thật sự của Diệp Quân Lâm, người nhà họ Chí lại đau khổ cầu xin muốn Diệp Quân Lâm thừa nhận quan hệ với họ.
Đương nhiên chuyện này để sau hãy nói.
“Được, Chí Duy cháu mau đi xóa bỏ hộ tịch của Diệp Quân Lâm đi. Như vậy thì nó mới không thể nào tồn tại được ở tỉnh Kim Lăngg này và có lẽ nó cũng sẽ bị đuổi khỏi Việt Nam. Như vậy chúng ta cũng có thể yên tâm được”
Chí Đông Phương ra lệnh.
Sau khi Chí Duy rời đi.
Chí Tiềm Long nhíu mày nói: “Ông nội, cháu có chuyện này. Sau khi cháu đụng phải đám người ông Cố lúc trước, ai cũng đều có thái độ thù địch đối với cháu và dường như hận không thể mắng cháu đánh cho cháu một trận. Chẳng lẽ sẽ có chuyện gì sao ạ?”
Chí Tiềm Long vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Dường như nhà họ Chí đã bị tất cả những nhà giàu có ở Hoa Hải này cô độc vậy.
Đây chính là một loại cảm giác không nói lên lời.
“Không có chuyện đó đâu. Ông nghĩ bọn họ trách các cháu là vì… Các cháu đã đến Kim Lăng cùng với cậu Hoàng. Cuối cùng hai người các cháu chạy về đây còn những người khác thì bị tàn phế. Họ có thể không tức giận sao?”
Chí Đông Phương phân tích.
“Đúng là như vậy! Tất cả thành viên con ông cháu cha đều bị tàn phế nhưng chỉ có cháu và Chí Duy thì không sao cả. Bọn họ không tức giận mới là điều kỳ lạ”
Chí Tiềm Long dường như đã bừng tỉnh ngộ.
Anh ta không ngờ rằng tất cả các nhà giàu trong Hoa Hải này đều cô lập nhà họ Chí là vì họ có nguyên nhân khác.
Lúc này Chí Duy đã đi đến bộ phận liên quan sau đó dùng quan hệ của mình, quả thật anh ta có thể xóa bỏ hộ tịch.
Nhất là sau khi thân phận của Chí Duy đã được đưa ra ngoài ánh sáng, người đó càng vội vàng đáp ứng anh ta.
Người đó lập tức đi làm chuyện này.
Rất nhanh sau đó nhân viên công tác đã toát hết cả mồ hôi, vội vàng đi ra ngoài.
Gương mặt của anh ta vô cùng căng thẳng giống như gặp chuyện gì rất nghiêm trọng vậy.
“Hử? Sao vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Chí Duy nói một cách ngạc nhiên.
“Vâng, thưa anh Duy. Đã xảy ra chuyện rồi ạ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT