Chí Đông Phương dẫn theo các đại gia nhà giàu tiến lên nghênh đón: “Thủ trưởng Tần Uyên, cuối cùng ngài cũng đến! Ngài vẫn ở tiên tuyến chiến đấu vì nước vì đân, vất vả cho ngài quát”

“Tôi là Chí Đông Phương, xin đại biểu nhà họ Chí gửi lời chào kính trọng đến ngài.”

Chí Đông Phương suýt nữa quỳ xuống cho Tân Uyên.

“Ông Chí khách khí quá. Đây là nhiệm vụ của tôi.” Tân Uyên mặc đồ thường, dù gì cũng lấy cớ là về dưỡng thương.

“Thủ trưởng Tân, đây là cò thưởng mà nhà họ Chí làm cho ngài!“ Chí Đông Phương kêu người đưa lên cờ thưởng, bên trêu viết bốn chữ: “Bảo Vật Quốc Gia”.

Mặc dù là nhà họ Chí xun xoe, như tư lịch của Tần Uyên cũng có thể hưởng thụ danh xưng này. Tần Uyên nhận cò thưởng, cười nói: “Phàm là nhà họ Chí biết chuyện một chút thì sẽ không đến nịnh bọ tôi. Nhà các ông có một ngọn núi lớn tọa trấn cơ mài!”

Trước khi đến đây, anh đã điều tra quan hệ giữa Diệp Quân Lâm và nhà họ Chí, chỉ có thể nói rằng nhà họ Chí quá ngu xuẩn.

Không thừa nhận thân phận, không cúng bái chiến thần của quốc gia mà lại tới ninh bợ mình?

“Hả? Thủ trưởng Tân nói gì? Nhà tôi có núi lớn ư? Ý ngài là con trai út Chí Hồng Doãn của tôi hả? Tôi nghe nói nó đã trèo lên đỉnh ở lữ đoàn Viêm Hoàng, là phụ tá đắc lực của chiến thân Côn Luân!“ Chí Đông Phương kicñ động nói.

Tần Uyên thật sự muốn hộc máu. Người đứng trêu đỉnh ở lữ đoàn Viêm Hoàng đều là chiến hữu của anh, nào có ai tên là Chí Hồng Doãn? Còn phụ tá đắc lực của chiến thần Côn Luân nữa chứ, xạo vừa phải thôi!

“Ù ừ, đúng thế đúng thế” Tần Uyên trả lời có lệ. Nhưng người nhà họ Chí lại cho rằng anh đang khẳng định Chí Hồng Doãn là phụ tá đắc lực của chiến thân Côn Luân.

“Nhà họ Chí chúng ta có rông rồi!“ Chí Đông Phương mừng đến phát khóc.

Tần Uyên thật sự muốn đập lên đầu ông ta. Nhà họ Chí các người đã sớm có rồng, chiến thân của quốc gia không phải là rông sao?

“Mời thủ trưởng Tần! Tôi đã thu xếp một sơn trang yên tĩnh tao nhã cho ngài, rất có lợi cho ngài dưỡng thương!“ Chí Đông Phương nói.

Tần Uyên không từ chối. Anh vốn đến đây để diễn kịch cho Hổ Quốc xem.

“Được, phiền ông Chí dẫn đường.”

Tần Uyên đồng ý khiến nhà họ Chí phấn khởi vô cùng. Điêu này chứng tỏ Tần Uyên tán thành nhà họ Chí, từ đó coi như là mạng lưới quan hệ của nhà họ Chí.

Chí Đông Phương ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi. Con trai ông ta là chiến tướng của lữ đoàn Viêm Hoàng, chiến thần Côn Luân và Tần Uyên lại là chỗ dựa của nhà họ Chí, sau này ai đám trêu vào nhà họ Chí, đi đến đâu chẳng phải là hoành hành ngang ngược sao?

Cuối cùng, Tần Uyên vào ở tại son trang, Ngũ Hồ. Nhà họ Chí bày tiệc vô cùng xa hoa, Tần Uyên đều tiếp nhận hết. Nhà họ Chí rất là vui mừng. Tần Uyên nhận càng nhiều thì quan hệ giữa ông và nhà họ Chí càng thân thiết.

Dân chúng biết chuyện này lại không đồng ý, lần lượt bày tỏ bất mãn với Tần Uyên, cho rằng anh trốn khỏi chiến trường. Các chiến sĩ đang chiến đấu hăng hái ở tiền tuyến, anh lại cùng sống xa xỉ với đám nhà giàu thượng lưu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play